Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 139: Hải Thành



Bây giờ có một tên nhóc đáng thương như hắn, Chu Hướng Địch không nhịn được cảm thấy vui mừng. Sau đó, hắn sẽ không còn đơn độc một mình trong Học viện Quân sự số 1 nữa!

Chu Hướng Địch khen ngợi trái lương tâm.

"Trí nhớ nhìn qua liền không quên được thực sự khá tốt, vừa nghe là biết nó thật lợi hại rồi."

Tuy nhiên, lần này Diệp Sanh phớt lờ hắn. Diệp Sanh lựa chọn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chu Hướng Địch mỉa mai ngậm miệng lại. May mắn thay, lúc này có một người khác đã đến chỗ họ. Chuyến tàu này mỗi toa có bốn người, Chu Hướng Địch ngồi cạnh Diệp Sanh, một người đàn ông mập mạp xách ba lô ngồi đối diện bọn họ. Không giống như Chu Hướng Địch tự ti thấp thỏm và nóng lòng muốn tìm người để kết bạn đi cùng, gã mập trông giản dị, nước da ngăm đen, trong mắt tràn đầy hưng phấn, vừa lên xe liền nhìn xung quanh và tò mò về mọi thứ. Gã tìm rất lâu nhưng thực sự không có chỗ ngồi nên gã ngồi ở đây.

Mập mạp ngồi xuống, nhiệt tình nói: "Chào các cậu, các cậu thế nào?"

Chu Hướng Địch rất vui mừng khi nhìn thấy người bạn mới của mình, hoảng hốt chỉnh lại kính: "A a a, xin chào, xin chào."

Mập mạp hào phóng nói: "Tôi tên là Hắc Nguyên, đến từ công hội King, cấp bậc dị năng là C. Còn cậu?"

Khi Chu Hướng Địch nghe nói cấp bậc dị năng của gã là C, tim hắn đập mạnh, thậm chí suýt chút nữa ngất xỉu. Hắn gượng cười, giấu đi cấp bậc của mình, giới thiệu: "Tôi tên Chu Hướng Địch, đến từ công hội Queen, à, đây là Diệp Sanh, đến từ công hội Jack." Hắn chủ động giới thiệu Diệp Sanh, cố gắng thay đổi chủ đề.

Diệp Sanh vẫn nhắm mắt lại không nói gì.

Hắc Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Sanh, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, người thanh niên này đẹp trai như vậy. Sau đó gã cảm thấy thanh niên này trông rất nguy hiểm. Không giống như Chu Hướng Địch là một kẻ may mắn, hoàn toàn dựa vào may mắn, gã đã đi qua rất nhiều nơi nguy hiểm, trực giác đối với một người rất chính xác. Diệp Sanh ngả người ra sau và nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong tay cậu lại có một khẩu súng và đặt trên bàn. Những ngón tay của cậu rất đẹp, chắc khỏe, thon và trắng. Động tác cầm súng rất bình thường, nhưng những đường gân mờ trên mu bàn tay và cổ tay rắn chắc lộ ra một phần nói lên rằng cậu cũng rất bình thường tùy ý khi tỉnh dậy giết người.

............Sinh viên năm nhất của Học viện Quân sự số 1 quả thực là ngọa hổ tàng long.

"Cậu ấy ngủ rồi à?" Hắc Nguyên hạ giọng.

Chu Hướng Địch gật đầu: "Ừ, Diệp Sanh có vẻ rất mệt mỏi." Hơn nữa tâm tình cũng không tốt, cũng không biết là ai chọc tức cậu.

"Ồ, chúng ta nhỏ giọng thôi." Hắc Nguyên hiển nhiên rất hào hứng với việc đăng ký vào trường, gã cũng từ trong ba lô lấy ra một ít túi đặc sản địa phương đưa cho Chu Hướng Địch. "Cậu có đói không? Tôi có chút đồ ăn ở đây."

Chu Hướng Địch vui mừng khôn xiết, nhận lấy đồ ăn nhẹ như một con sóc nhỏ: "Cám ơn."

Hắc Nguyên nói: "Cậu khác với những người trong công hội Queen mà tôi đã gặp."

Chu Hướng Địch có chút xấu hổ: "Thật sao?"

"Đúng vậy." Hắc Nguyên mạnh dạn nói: "Diệp Sanh cũng khác với những người trong công hội Jack mà tôi từng gặp. Hahaha, nhưng trong một công hội có nhiều người như vậy, không thể nào chỉ có một nhân cách mà, chúng tôi, những người trong công hội King khá vui vẻ. Một đám bọn họ nói rằng những quan chấp hành đều là những kẻ rác rưởi chưa bao giờ chiến đấu một mình và trốn đằng sau tổ chức, nhưng họ đã chiến đấu hết mình hàng năm để có được một danh ngạch dự thính đến Học viện Quân sự số 1 từ tổ chức, hahahaha."

Chu Hướng Địch cũng cười: "Cậu tới đây một mình à?"

Hắc Nguyên gật đầu nói: "Đúng vậy, tính tình của tôi khá thẳng tính, không thể so sánh với những người quá hẹp hòi trong công hội, chưa từng có bạn bè." Kỳ thực có thể thấy được điều này từ lời nói của Hắc Nguyên rằng thế giới của dị năng giả là một thế giới màu xám.

Chu Hướng Địch: "Cậu không phải là dị năng giả cấp C sao? Nếu không thích công hội thì sao không gia nhập dị Cục Phi tự nhiên? Trật tự trong Cục Phi tự nhiên nghiêm khắc hơn nhiều."

Hắc Nguyên lắc đầu: "Ban đầu cấp độ dị năng của tôi chỉ là D. Năm ngoái, vô tình uống một ngụm nước ở nơi nguy hiểm tên là 【 Tế Thần Sông 】, cấp độ của tôi mới được nâng lên."

Chu Hướng Địch kinh ngạc: "Mạnh như vậy?"

Hắc Nguyên gãi đầu cười nói: "Không tốt lắm, chỉ là may mắn mà thôi. Lúc đó tôi vốn tưởng rằng mình sắp chết, nhưng hóa ra lại là một loại may mắn trá hình. Có lẽ là bởi vì dị năng của tôi có liên quan đến nước. Mèo mù vớ phải chuột chết. Kỳ thật loại chuyện này cũng khá nhiều. Nhiều dị năng giả liên tục mạo hiểm đi giết dị giáo. Ngoài việc trao đổi thuốc sinh học, lý do còn lại là để xem có phiêu lưu gì không."

Chu Hướng Địch cảm thấy thật hâm mộ, hắn không ngờ còn có người may mắn hơn hắn, hắn chua chát nói.

"Mức độ nguy hiểm của 【 Tế Thần Sông 】chắc chắn sẽ rất cao."

Hắc Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, nó khá cao, là nơi nguy hiểm cấp B. Tôi lúc ấy đang làm nhiệm vụ với boss của công hội và tôi chỉ là một lên lâu la đi theo học thêm kiến thức mà thôi. 【 Tế Thần Sông 】là một thị trấn nhỏ, và có trẻ em ở đó biến mất hàng năm không lý do và được người dân thị trấn đưa đến một cái ao để thờ thần sông. Thị trấn của họ kiếm sống bằng nghề chế biến thịt cá và có niềm tin mê tín rằng thần sông có thể mang lại sự giàu có."

Hắc Nguyên nói về Tế Thần Sông rất phấn khích, dù sao đối với một dị năng giả ban đầu thuộc cấp D, gã có thể khoác lác một thời gian dài khi tiếp xúc với một nơi nguy hiểm cấp B. Hắc Nguyên giơ tay lên, cố gắng miêu tả lại cảnh tượng cuối cùng mình nhìn thấy cho Chu Hướng Địch.

"Đó là lần duy nhất tôi nhìn thấy một tên dị giáo cấp B trong đời. Thần sông bước ra khỏi nước, khuôn mặt phủ đầy tảo xanh. Nó không có cơ thể, và cậu bé đầu tiên bị hiến tế đã trở thành cơ thể của hắn ta trong suốt mấy chục năm, nó đã sớm bị ngâm đ ến mức chuyển sang màu xanh trắng, bên trong có nhiều loại sâu bò lổm ngổm, hai chân của cậu bé bên dưới biến mất, biến thành một cái đuôi rắn đen dài hơn chục mét, cuối cùng hai trưởng lão của công hội đã cùng nhau hợp tác để gi ết chết thần sông."

Chu Hướng Địch nuốt nước bọt nói: "Là dị giáo cấp B, chẳng phải hắn rất mạnh mẽ sao?"

Hắc Nguyên nói: "Đúng vậy, thần sông quẫy đuôi một cái, nước gần như làm ngập một nửa thị trấn. Lần đó chúng tôi chết khoảng mười lăm người, ban đầu chỉ có hai mươi ba người."

Gã nói: "Cậu chưa bao giờ nhìn thấy thần sông. Loại thần này thực sự sẽ có tác động rất lớn đến tinh thần của con người. Cậu không thể nhìn và nghe giọng nói của nó. Nếu cậu nhìn thấy hoặc nghe thấy nó, cậu sẽ cảm thấy chóng mặt. Dù sao sau đó tôi đã chóng mặt, buồn nôn và gặp ác mộng rất lâu sau khi trở về từ chỗ đó. Không phải một quan chấp hành cấp S để lại tin nhắn trên trang web sao? Thần đến từ d*c vọng của con người. Tôi nghe boss của công hội phân tích rằng thần sông được sinh ra bằng lòng tham của cả ngôi làng đó. Ngay từ đầu nó đã không tồn tại, nhưng mọi người đều tin vào sự tồn tại của nó, nên nó tồn tại."

Chu Hướng Địch vừa mong chờ vừa sợ hãi: "Nếu tôi đi tới nơi nguy hiểm cấp B, tôi nhất định sẽ là người chết đầu tiên."

Hắc Nguyên an ủi nói: "Ha ha ha, đừng sợ, chúng ta chỉ cần đi theo boss là được."

Chu Hướng Địch lắc đầu, cay đắng nói: "Tôi nói ra thì không muốn cậu cười. Kẻ dị giáo cấp cao nhất mà tôi gặp phải cho đến nay chính là một tên lái xe không đầu cấp C." Đó là lúc hắn vô tình đi vào trong xe buýt du lịch.

Hắc Nguyên tiếp tục an ủi bạn bè: "Không sao, không sao, chúng ta không phải đến Học viện Quân sự số 1 sao? Sau khi trở thành học sinh của Học viện Quân sự số 1, các cậu có thể đi đến những nơi nguy hiểm hơn, hơn nữa bọn họ sẽ không cho học sinh vào những nơi dễ dàng gặp rắc rối. Mỗi nhiệm vụ đều có vài quan chấp hành cấp cao lãnh đạo, so với công hội thì an toàn hơn nhiều!"

Chu Hướng Địch gật đầu, trong lòng dần dần thả lỏng, cuối cùng cũng bắt đầu mong chờ cuộc sống học đường chưa biết kia.

Hắc Nguyên nói: "Nghe nói tân sinh sau khi vào trường sẽ chia thành các lớp, kiểm tra ba phương diện, đó là trình độ năng lực dị năng, trí thông minh và thể lực. Những thứ khác tôi không yêu cầu gì nhiều, tôi chỉ hy vọng tôi không phải là người trong lớp F cuối cùng."

Chu Hướng Địch cùng gã nói chuyện lâu như vậy, mới bắt đầu bộc lộ tâm tư, nói: "Cậu không phải ở lớp F, tôi ở cuối lớp, sức mạnh của tôi chỉ có D, thậm chí còn không vượt qua tiêu chuẩn của Học viện Quân sự."

Hắn có thể tưởng tượng được cảm giác mình là một kẻ đội sổ ở trong đó.

Tuy nhiên Hắc Nguyên lại không có chút nào coi thường hắn, không để bụng nói: "Này thì có sao? Tôi cũng từng là cấp D. Trình độ dị năng không chứng minh được gì cả. Nếu như Học viện Quân sự số 1 chỉ dựa vào cấp độ để nói thì họ sẽ không có hệ thống tính điểm tích phân. Chăm chỉ một chút, nỗ lực hơn, phát triển hơn, phấn đấu đạt được 100 điểm cao nhất sau khi tốt nghiệp, ghép một mẫu dị giáo và trình độ sẽ tăng vọt."

Chu Hướng Địch dụi dụi mắt, cảm động, chân thành nói: "Ha ha ha, cảm tạ anh trai, cậu thật tốt bụng."

"Không có gì. Đó là duyên phận mà chúng ta gặp nhau. Trước tiên chúng ta hãy kết bạn thôi."

Hắc Nguyên là người lắm lời, càng hưng phấn lại càng nói nhiều.

Khi tàu tiếp tục đến gần Hải Thành, gã phấn khích đến mức không ngủ được.

Chu Hướng Địch cũng cùng gã trò chuyện vui vẻ.

Khi tàu đến ga Hải Thành và có thông báo vang lên, hai người vẫn còn chưa nói đã thèm.

Diệp Sanh mở mắt ra, trong mắt không có chút buồn ngủ nào, trong suốt như hai hạt thủy tinh ngâm trong nước.

"Này, Diệp Sanh, cậu tỉnh rồi." Hắc Nguyên nói như có vẻ rất quen thuộc.

"Tỉnh rồi à?" Chu Hướng Địch cũng rất vui vẻ, thậm chí còn muốn chủ động chào hỏi Diệp Sanh để bày tỏ tình bạn, cố gắng để ba người tạo thành một nhóm nhỏ, chăm sóc lẫn nhau ở Học viện Quân sự số 1.

Tuy nhiên, khi hắn đưa tay ra, hắn mới nhận ra rằng Diệp Sanh thực sự mang theo một mảnh giấy.

Diệp Sanh không có biểu hiện gì trước sự nhiệt tình của họ, chỉ nói đơn giản: "Chúng ta đã đến ga, xuống xe."

Hắc Nguyên và Chu Hướng Địch nhìn bóng lưng Diệp Sanh, hai mặt nhìn nhau mấy giây.

Khi Diệp Sanh đến Hải Thành, cậu phát hiện ra rằng những người từ Cục Phi tự nhiên Hải Thành đang đợi họ ở nhà ga. Trong bộ quân phục màu đen bạc quen thuộc và đôi găng tay trắng, tất cả đều được huấn luyện bài bản, đứng thẳng và cao ráo, ánh mắt vẫn cao hơn đầu.

Tâm tình Diệp Sanh không tốt lắm, thanh âm có chút khàn khàn, cậu một mình trốn trong bóng tối, cúi đầu không nói gì.

Trong một khung cảnh quen thuộc, cậu một lần nữa gặp lại nhân viên điều hành của Cục Phi tự nhiên tại nhà ga, nhưng tình hình đã hoàn toàn khác so với trước đây.

Khi đó, đoàn tàu Âm Sơn đã đến ga, tiếng hơi nước đưa cậu vào câu chuyện đẫm máu được che đậy trong diễn đàn thứ bảy. Bây giờ câu chuyện đã kết thúc, cậu gián tiếp sở hữu năng lực của người điều hành diễn đàn thứ bảy. Đến với một trạm mới, sử dụng danh tính không thuộc về Đế Quốc Dị Giáo hay dị năng giả và nhìn thấy toàn cảnh bức tranh về thế giới quan tài này.

"Đi theo tôi!" Quan chấp hành của Cục Phi tự nhiên vẫn lạnh lùng như cũ, không có nghiêm túc nhìn ai.

Diệp Sanh khác với những người bên cạnh cậu đang lo lắng, mong đợi, lo lắng hoặc đầy tham vọng. Cậu xem giờ và tắt điện thoại. Cậu thản nhiên ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất của nhà ga khổng lồ, ánh mắt đen tối sâu thẳm trong đôi mắt hạnh đen trắng.

【 Nhân loại dối trá.

Họ dùng sự sợ hãi, máu tươi và cái chết để đổi lấy tiền tài, quyền lực và địa vị.

Hãy bắt đầu ở đây.

Chung có một ngày,

Ngọn lửa sẽ thiêu rụi đảo Sariel và xuyên qua mắt quỷ. 】

Diệp Sanh mím môi dưới. Cậu giơ tay lên, vốn định cởi chiếc cúc đầu tiên, nhưng khi ngón tay chạm vào làn da một chút, cậu cảm thấy vết cắn do Ninh Vi Trần để lại trên đó hơi đau. Không phải rất đau, nhưng sắc mặt Diệp Sanh đột nhiên thay đổi.

Mẹ kiếp.

Sự trầm ngâm và băng giá trong mắt cậu đều biến thành ngọn lửa bị đè nén, cậu nghiến răng nghiến lợi.

Cậu hối hận vì ban ngày đã buông tha Ninh Vi Trần một cách dễ dàng như vậy.

Hắc Nguyên và Chu Hướng Địch đều vẫn luôn âm thầm quan sát Diệp Sanh.

Chu Hướng Địch muốn có thêm một người để đoàn kết thành nhóm, Hắc Nguyên hoàn toàn là người có tâm lý đi theo kẻ mạnh. Trực giác của gã đối với Diệp Sanh rất mạnh, biểu hiện của Diệp Sanh cũng chứng tỏ điểm này.

Giữa đám đông đang phấn khích, Diệp Sanh có vẻ quá bình tĩnh. Cậu nhìn mọi thứ như thể đang nhìn nó từ góc độ của một người đứng trên mọi người, nhưng sự thờ ơ này không kéo dài được lâu.

Diệp Sanh không biết đang nghĩ đến cái gì, sắc mặt cậu thay đổi trong nháy mắt, mang theo một tia u ám muốn đánh người.

Hắc Nguyên: "???"

---Editor có lời muốn nói---

haha 1 tuần sml với thi final nên tốc độ lết truyện chậm hẳn đi thôi ạ. Hẹn mọi người tuần sau làm việc chăm chỉ hehe