Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 141: Đến Cảng



"Theodore, cậu thấy người đó thế nào?" Người luôn giữ vẻ xa cách và im lặng trong bốn người đột nhiên lên tiếng, giọng điệu đầy hứng thú. Hắn ta nâng cằm lên, nhìn theo bóng lưng của Diệp Sanh đang đi xuống cầu thang.

Đôi mắt của thanh niên tóc nâu đột nhiên mở to, hắn ta kìm nén giọng cảm thán: "Mẹ kiếp, thật là một cực phẩm."

Người bình tĩnh hơn trong số họ cau mày và nghiêm túc nói: "Cả hai người hãy nói chuyện cẩn thận một chút trước mặt Tĩnh Tĩnh."

Thiếu niên tên Tĩnh Tĩnh chính là thiếu gia nhà họ Lộc, Lộc Tĩnh. Cậu ta có vóc dáng mảnh mai, làn da trắng nõn, mái tóc vàng nhạt và đôi mắt xanh. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi như quả anh đào, tinh xảo và mong manh như thiên thần bên cửa sổ. Lộc Tĩnh nghe vậy nhẹ nhàng cười nói: "Chúng ta đi ăn cơm trước đi."

Nhưng thanh niên tóc nâu không nhịn được nhìn về phía cầu thang, quyết tâm sau này sẽ tìm ra danh tính của người này.

Diệp Sanh cuối cùng đã có khái niệm về thế giới dị năng giả.

Những dị năng giả ở tầng dưới chót đang chiến đấu trong một thế giới xám xịt, để trở nên mạnh mẽ hơn, họ sẽ làm mọi cách để mạo hiểm vượt qua những nơi nguy hiểm khác nhau để có được những cơ hội đặc biệt và thuốc sinh học.

Các dị năng giả hàng đầu đều làm việc cho Đảo Bướm hoặc Tổng cục Cục Phi tự nhiên, hành tung của bọn họ xuất quỷ nhập thần và hiếm khi có thể nhìn thấy họ.

Và xen lẫn ở giữa là một nhóm ngốc nghếch dựa vào gia tộc và gian lận để bước vào thế giới dị năng giả và cho rằng mình vượt trội hơn những người khác.

Diệp Sanh đi ngang qua phòng ăn và nghe thấy một nhóm người đang bàn tán về tứ đại gia tộc. Giọng điệu của họ đầy sự hâm mộ, ghen tị, sùng bái và và tham lam nóng lòng muốn thử.

"Diệp Sanh, cậu ăn xong chưa? Lại đây ngồi đi, cậu ở trong phòng cả ngày không thấy chán sao?" Chu Hướng Địch đang ngồi ở một góc phòng ăn, khi hắn nhìn thấy Diệp Sanh, hắn ta lập tức hào hứng vẫy tay.

Hắn vẫn cảm thấy những dị năng giả yếu đuối như họ cần phải gắn kết với nhau.

Diệp Sanh ngẩng đầu nhìn qua, ngoài Hắc Nguyên ra, bên cạnh Chu Hướng Địch còn có một nam một nữ. Một cô gái có đôi bím tóc liên tục nhét đồ ăn vào miệng, và một thiếu niên mắt một mí có đôi mắt tròn và tràn đầy sức sống. Bốn người họ ngồi cùng nhau và cấp bậc trung bình của họ chắc chắn không quá D.

Sau khi Diệp Sanh từ chối, cậu bước sang chỗ ngồi khác.

Ở đây có một người phụ nữ đang thờ ơ gõ phím trên máy tính, cấp độ dị năng của cô ấy có lẽ là C. Mái tóc ngắn ngang vai, phấn mắt và son môi đều màu đen, toàn thân toát ra năng lực giỏi giang và sự nhanh nhẹn.

Ngay sau khi Diệp Sanh đi tới, cô ấy đã hoàn thành công việc của mình, đóng máy tính và đứng dậy, không hề có chút cẩu thả nào.

Điều này khiến Diệp Sanh có một nơi mà cậu có thể "lắng nghe" mà không bị làm phiền.

Cuộc thảo luận trên bàn Chu Hướng Địch đặc biệt ồn ào, Diệp Sanh nghe thấy cuộc trò chuyện của họ bắt đầu chuyển sang bốn gia tộc lớn.

"Nghe nói thiếu gia Theodore của tứ đại gia tộc đã được cấy ghép một mẫu Đằng Xà cấp B khi hắn mới mười lăm tuổi. Ôi trời, Đằng Xà cấp B. Cấp độ của dị giáo và cấp độ dị năng không hoàn toàn giống nhau, nếu hắn luyện tập nhiều hơn, sau này nhất định sẽ trở thành quan chấp hành cấp A."

Người lên tiếng là cô gái có đôi bím tóc, đôi mắt cô ấy sáng lên khi đang nhai thứ gì đó trong miệng.

Chu Hướng Địch vốn là một người yếu đuối lại tốt bụng nên chỉ mỉm cười. Hắc Nguyên có tính tình đơn giản, gật đầu phụ họa đồng ý.

Chỉ có thiếu niên mắt một mí với lúm đồng tiền trên miệng cười khịt mũi chê bai nói: "Bọn họ không phải chỉ là một đám thiếu gia dựa dẫm vào gia tộc thôi sao? Bọn họ không phải tự mình nỗ lực mà có được những thứ đó thì có gì đáng tự hào?"

"Hahaha, Nhạc Nhạc nói rất đúng."

Thiếu niên tên là Yến Nhạc, còn cô gái tên là Tiêu Cật Cật.

Chu Hướng Địch luôn muốn tụ tập mọi người lại, nhìn thấy Diệp Sanh ngồi một mình, lúc hắn đứng dậy rót nước liền chủ động đi tới. "Diệp Sanh, cậu thật sự không muốn đi qua làm quen với mọi người một chút sao?"

Diệp Sanh mặc dù lãnh đạm, nhưng đối với thiện ý mời của người khác, cậu cũng sẽ không quá kiêu ngạo, bình tĩnh nói: "Không cần, cảm ơn."

Chu Hướng Địch: "Cậu đi lên lầu trên dùng bữa tối có gặp qua người nào của tứ đại gia tộc không?"

Diệp Sanh: "Tôi có nhìn thấy."

Chu Hướng Địch cười gãi gãi đầu nói: "Ài, tôi ghen tị quá. Họ đã vào lớp A mà không cần làm bài kiểm tra. Nhạc Nhạc nói rằng họ là một đám sống dựa vào gia tộc. Mặc dù tôi nghĩ điều đó có lý nhưng tôi vẫn không nhịn được sự hâm mộ. Cậu thấy thế nào?"

Diệp Sanh: "..."

Cậu thấy thế nào?

Cậu cảm thấy rằng không ai trong số những gia tộc lớn này nên tồn tại trong thế giới dị năng giả này, chứ đừng nói đến một số người mà cậu thậm chí còn không thèm nhìn tới.

【 Họ dùng sự sợ hãi, máu tươi và cái chết để đổi lấy tiền tài, quyền lực và địa vị. 】

Diệp Sanh: "Tôi không có ý kiến ​​gì."

Chu Hướng Địch có chút thất vọng, hắn cho rằng Diệp Sanh đối với tứ đại gia tộc cũng sẽ có cùng quan điểm với bọn họ, dù sao bọn họ cũng là một loại người. Kết quả là Diệp Sanh không hề có chút hứng thú nào.

Chu Hướng Địch chỉ có thể im lặng rời đi, khi hắn trở lại chỗ ngồi, thiếu niên nghị lực chính trực Yến Nhạc rất bất mãn nói: "Hướng Địch, người đó là ai? Tôi đã nhìn thấy anh dùng mặt nóng dán mông lạnh thật nhiều lần rồi. Người ta đã không muốn để ý đến anh thì anh cứ mặc kệ cậu ta đi." Chu Hướng Địch cười nói: "Những người chúng ta gặp trên xe đều là người của công hội, cho nên tôi muốn chúng ta chăm sóc lẫn nhau."

Thực tế là hắn đã sai.

Diệp Sanh không thuộc bất kỳ phe nào.

Khi còn nhỏ, sự thù địch của cậu đối với thế giới giống như một cái gai đâm vào gốc rễ của cậu, bây giờ cậu nhìn thế giới này với thái độ hoàn toàn là quan sát và đánh giá.

Đúng lúc này, trong điện thoại di động của Diệp Sanh có một tin nhắn được gửi đến, là của Học viện Quân sự số 1, sau khi đăng ký thông tin liên lạc, Học viện Quân sự số 1 đã gửi mã số sinh viên của họ. Với mã số sinh viên này, họ có thể đăng ký tham gia diễn đàn trong khuôn viên trường Học viện Quân sự số 1 và được cấp thẻ điện tử của trường để sử dụng để nạp tiền trong trường.

Diệp Sanh không còn muốn nghe những lời bình luận của những người xung quanh nữa, rời xa Ninh Vi Trần và nhìn thấy thế giới hiện thực thực sự đã phá vỡ trí tưởng tượng của cậu.

Dị năng giả mà Diệp Sanh đã gặp trước đây. Dục Ma là một thành viên cấp cao của công hội Jack, anh em nhà họ Dương là những nhà đầu cơ giàu kinh nghiệm và không từ thủ đoạn, và không có người mới nào đến trong 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》.

Về phần các quan chấp hành, Hoài Thành là một thành phố quốc tế, và các quan chấp hành phục vụ ở đó đều có năng lực vượt trội và có mối quan hệ chặt chẽ với Tổng cục.

Những người khác, Andrew, quản gia Lý, Lạc Hưng Ngôn và Lạc Hằng, có một cấp A và ba cấp S.

Diệp Sanh không hiểu được cho đến khi cậu đến đây. Mọi thứ cậu gặp được ở Hoài Thành đều đáng kinh ngạc và đặc biệt như thế nào.

Diệp Sanh nhanh chóng đăng ký tham gia diễn đàn Học viện Quân sự số 1, sau khi vào trong, bài đăng đứng đầu là...

【 Lớp A của khóa học mới đã có bốn suất học viên được chiếm giữ rồi. 】

【 Tứ đại gia tộc năm nay mỗi nhà đều có người nhập học, không biết nên nói tân sinh là những người xui xẻo hay may mắn. 】

【 Theodore, La Quan, Lộc Tĩnh, Lawrence. Ba người được cấy ghép dị giáo cấp độ B, và một người được cấy ghép dị giáo cấp độ C. Ước chừng có ba dị năng giả cấp A và một dị năng giả cấp B. Sinh viên năm nhất cmn còn chơi gì nữa? 】

【 Bình tĩnh bình tĩnh, cấy ghép dị giáo có thể không nhất định sẽ có thể phát huy được sức mạnh của dị giáo, hãy xem kết quả trên bảng xếp hạng nhé. 】

【 Tại sao chúng ta lại thảo luận về tân sinh viên của tứ đại gia tộc? Tại sao chúng ta không thảo luận về livestream Trang viên Tường Vi bị gián đoạn? 】

【 Bây giờ là đầu năm học nên điều đó cũng dễ hiểu thôi. 】

【 Nếu không có gì bất ngờ xảy ra. Cấp độ cao nhất trong số các dị năng giả mới có lẽ là La Quan. Mẫu vật của dị giáo 【 Xác Sống*】cũng ở cấp cao nhất trong cấp B, và hắn ta hoàn toàn có thể đi ngang. 】

*Raw là 不死腐尸, bất tử hủ thi -> xác chết bất tử hay còn gọi là zombie nên mình để là xác sống.

【 Nếu có một con ngựa ô thì làm sao đây? 】

【 Ngựa ô cái gì cơ, thiên phú năng lực cấp A, mấy năm mới gặp mặt một lần. Tôi nghĩ người đứng đầu trong bài kiểm tra trình độ cấp bậc này là La Quan! 】

【 Hahaha, mỗi lần kiểm tra cấp độ dị năng, tôi lại thấy buồn cười khi nhìn thấy những gã nhà quê quê mùa trong công hội, một đám đều là cấp D hoặc E. Khi bọn họ nhìn thấy những người lợi hại đều mở to mắt, chậc chậc. 】

Diệp Sanh thản nhiên liếc nhìn rồi tắt điện thoại. Chẳng trách Dục Ma, một thành viên cấp cao của ba công hội lớn, lại đi chế nhạo các quan chấp hành. Những người đã ra khỏi cổng trường còn tốt hơn một chút, nhưng đối với những thanh niên chưa rời khỏi trường, họ tự cho mình là những tài năng xuất sắc của trời, tương lai không gì là không thể làm, bọn họ chỉ coi trọng về cấp bậc. Trong nội bộ, họ thực hiện mọi hình thức phân biệt đối xử, phân chia giai cấp, hình thành các nhóm và phe phái.

Chỉ hy vọng người thuộc top 100 của Học viện Quân sự sẽ không ngu ngốc như vậy.

Con thuyền Venus sẽ đến Đảo Rạn San Hô Đen vào buổi chiều. Ninh gia có quyền bay thẳng đến đảo Rạn San Hô Đen nên Ninh Vi Trần đáng lẽ đã tới từ lâu.

Việc Ninh Vi Trần đến nhập học ở Học viện Quân sự số 1 quả thực là một vấn đề rắc rối, hắn có lẽ sẽ phải giao tiếp với Tổng cục Cục Phi tự nhiên, Đảo Bướm và hiệu trưởng. Trước khi vào trường hắn đã rất bận rộn, bây giờ lại càng bận rộn hơn, chẳng trách hắn không muốn đến Học viện Quân sự số 1.

Lúc này quản gia Lý đã gọi cho cậu.

"Thiếu phu nhân, cậu có thoải mái khi ở trên tàu không? Cậu có muốn tôi chuyển cậu đến căn phòng suite ở tầng trên không?"

Diệp Sanh: "Không cần."

Quản gia Lý mỉm cười: "Được rồi. Mức phí tiêu dùng trên đảo Rạn San Hô Đen tương đối cao, nguyên liệu nấu ăn và nước đều rất đặc biệt. Thiếu phu nhân, tôi đã ràng buộc thẻ điện tử của trường học của cậu với thẻ của thiếu gia. Tất cả các chi phí của Ninh gia tại Học viện Quân sự số 1, tất cả đều được chính Học viện Quân sự số 1 hoàn trả nên cậu không cần lo lắng về tiền bạc, hy vọng cậu có một hành trình thuận lợi."

Diệp Sanh: "?" Chi phí trên tàu tương đối cao? Sau khi Diệp Sanh cúp điện thoại, cậu tiến tới bấm vào tin nhắn, cậu vốn đang cố gắng phác họa toàn bộ thế giới dị năng giả thông qua nhận xét của những người xung quanh nên trong lúc ăn cũng không nhìn vào chi phí. Dù sao Cục Phi tự nhiên cũng cấp cho cậu một khoản tiền lớn, nhưng lúc này, Diệp Sanh bấm vào thì phát hiện bữa ăn cậu vừa dùng ở tầng trên có giá ba nghìn.

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh: "............"

Diệp Sanh lại xác nhận rằng cậu sẽ không ở Học viện Quân sự số 1 quá một tháng.

Diệp Sanh không muốn giao tiếp với bất kỳ ai trên thuyền. Chỉ là cậu đập vỡ màn hình camera theo dõi nhưng giấy không gói được lửa, khi cậu chuẩn bị xuống tàu thì bị phát hiện.

Trong khi cậu đang đứng trên boong chờ tàu cập bến.

"Cậu Diệp Sanh." Một người đàn ông trung niên nho nhã lễ độ trong trang phục lịch sự bước qua đám đông và bước tới. Bởi vì giọng nói của hắn, Diệp Sanh đột nhiên trở thành đối tượng chú ý của mọi người.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào thiếu niên đẹp trai nhưng quái gở này. Thiếu niên tùy ý đặt một tay lên lan can thuyền, quay đầu lại, nhấc mí mắt lên, trong đôi mắt đen lộ ra vẻ thờ ơ kỳ lạ.

Mọi người đều bị sốc.

Chu Hướng Địch cũng bối rối, không biết tại sao Diệp Sanh lại bị nhân viên công tác chặn lại.

Thái độ của nhân viên công tác lịch sự, nhưng giọng điệu của họ lạnh lùng và ngột ngạt.

"Diệp Sanh, cậu vô tình làm vỡ màn hình trong khoang thuyền phải không?"

Diệp Sanh: "Ừ."

Nhân viên nhà thờ nói: "Tàu Venus là do gia tộc Garavolia chế tạo. Màn hình theo dõi được sử dụng trong mỗi phòng đều hợp tác cùng với Học viện Quân sự số 1. Vật liệu sản xuất rất đắt tiền. Chiếc màn hình mà cậu làm vỡ có giá ba trăm triệu. Nếu cậu không bồi thường, có thể cậu sẽ không xuống được tàu."

Diệp Sanh: "..." Diệp Sanh kìm lại những lời chửi bới.

Một chiếc camera giá 300 triệu, sao Học viện Quân sự số 1 không đi ăn cướp đi?

Vừa thấy liền biết chính là tăng giá vô tội vạ.

Ba trăm triệu?! Khi lời nói của nhân viên rơi xuống đất, mọi người có mặt ở đây đều trở nên náo động. Dị năng giả không thiếu tiền, nhưng những người ở đây cơ bản đều là người mới tiếp xúc với thế giới rộng lớn này, có một ít tiền tiết kiệm, nhưng 300 triệu vẫn là một con số thiên văn.

Chu Hướng Địch cũng ngơ ngác, không thể tin nhìn Diệp Sanh, không hiểu tại sao bạn nhỏ của mình lại xảy ra chuyện như vậy.

Nhân viên hung hãn nói: "Cậu Diệp Sanh, cậu muốn quẹt thẻ hay đi theo tôi?"

Diệp Sanh không nói gì, cúi đầu mở điện thoại.

Đúng lúc này, tiếng cười lười biếng của một thanh niên từ nơi khác truyền đến. Mọi người nhìn lên và thấy Theodore, người vẫn luôn tồn tại trong cuộc thảo luận của bọn họ, rời khỏi ba người còn lại và bước tới. Theodore mặc đồng phục lớp A, khuyên mũi màu bạc trên mũi phản chiếu ánh sáng, ánh mắt đầy ý tứ của hắn rơi vào khuôn mặt của Diệp Sanh, bản thân hắn là thiếu gia của gia tộc Garavolia, và theo một nghĩa nào đó, hắn là chủ nhân của con tàu này.

Hắn nghiêng đầu nói với nhân viên.

"Này, đừng quá mạnh mẽ với khách như thế."

Nhân viên công tác vừa nhìn thấy hắn liền nở nụ cười nịnh nọt: "Thiếu gia Theodore."

Theodore đứng ra giải vây, hắn nheo mắt lại, thản nhiên nói: "Bạn học, tôi sẽ bồi thường mọi tổn thất do cậu gây ra." Nói xong, hắn đưa tay về phía Diệp Sanh, cười nói: "Xin vui lòng để lại thông tin liên lạc của cậu để cậu có thể liên hệ với tôi sau. Xin chào, tôi tên là Theodore."

Vẻ mặt Diệp Sanh lạnh lùng và phớt lờ bàn tay đưa ra của hắn.

Cậu không thích tiếp xúc thân thể với bất cứ ai.

Diệp Sanh bấm vào thẻ điện tử của Học viện Quân sự số 1 trên điện thoại của cậu rồi đưa vào đầu đọc thẻ do nhân viên mang đến.

Bàn tay đang giơ ra của Theodore dừng lại giữa không trung, vẻ mặt u ám, suy nghĩ: Tên quê mùa trong công hội này đang làm gì vậy?! Hắn ta bỏ ra 300 triệu để bẫy Diệp Sanh, màn hình theo dõi là do gia tộc của hắn ta làm ra và hắn có thể làm ra nó bằng bất kỳ nguyên liệu nào. Hắn không tin rằng trên người của cậu có thể có được 300 triệu?! Chẳng phải tốt hơn là chấp nhận sự giải cứu của hắn và sau đó dùng chính cơ thể của mình để trả nợ không tốt hơn sao?!

Kết quả.

Tích. Một âm thanh vang lên.

Sau khi Diệp Sanh trả 300 triệu, tàu cập cảng và cậu nhấc chân rời đi.

Học viện Quân sự số 1 tự trả tiền cho mình đi.

---Editor muốn nói---

Cuối cùng hôm nay cũng thi xong, có cảm giác lại rớt thêm một môn, tui rất buồn. Nhưng mà thi cũng thi xong rồi nên tui sẽ ngồi gõ truyện cho đỡ buồn vậy huhu