Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 165: 【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(12)



Lời của Quản Thiên Thu vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Ánh nến mờ ảo chiếu lên chiếc dream catcher màu trắng, tua giấy nhẹ nhàng mộng mơ, ở giữa có một chùm giấy mịn nhưng cuối lại được buộc chặt bằng một nút thắt.

Ngón tay Quản Thiên Thu run rẩy, khàn giọng nói: "【Bạch Nhật Mộng】 tinh thông các loại nghề thủ công. Là một vật trang trí đầu giường thông thường, hắn nhất định có thể làm được những chiếc lưới bắt giấc mơ. Loại nút thắt này, xem ra hắn có thể để lại ký hiệu trên tác phẩm của mình. Bạch Tư đã ở đây."

Bạch Tư là tên thật của 【Bạch Nhật Mộng】.

Thạch Thấp hai mắt trợn to, kinh ngạc nói: "Bạch Tư đã tới đây? Những người khác thì sao? Họ đã chết rồi à?"

Quản Thiên Thu không trả lời câu hỏi của hắn, nhưng ánh mắt lại lơ đãng, tự nhủ: "Hình như người của công hội Queen đã đến đây trước chúng ta..."

Mọi người nhìn vào chiếc Dream Catcher bị đảo ngược này, không hiểu vì lý do gì mà tất cả đều rùng mình.

Miêu Nham không thể tin được, giọng nói run rẩy: "Cho nên, toàn bộ người của công hội Queen đều bị diệt trừ?!"

Sắc mặt Vương Thấu tái nhợt: "Nhưng, Bạch Tư chết vào ngày nào?"

Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng đều im lặng. Câu hỏi không thể giải thích được mà Diệp Sanh hỏi ban ngày vô tình lướt qua tâm trí họ.

——"Nếu những người từ công hội Queen hoặc công hội Jack đến, họ có thể đi xa đến mức này không?"

Tại sao không? Cả Bạch Tư và Medusa đều không phải là những nhân vật đơn giản, nhưng giờ đây Bạch Tư đã chết.

Cái chết của 【Bạch Nhật Trộm Mộng Sư】 phủ bóng đen lên trái tim mọi người, tạo nên nỗi sợ hãi chưa từng có đối với nơi nguy hiểm thứ sáu trên thế giới này.

Thạch Thấp im lặng một lúc lâu, sau đó trầm giọng nói: "Trước tiên đừng sợ hãi. Có lẽ Bạch Tư thậm chí còn không nghĩ đến việc tự làm hỉ hoàn? Hơn nữa, Bạch Tư đã già và thị lực mờ. Khi ông ta đang làm nhiệm vụ, vô tình chạm vào sơn đỏ chạm vào nước hồ tự hại mình cũng không phải là không có khả năng."

Quản Thiên Thu lắc đầu nói: "Thạch Thấp, anh đặt cho Bạch Tư một biệt danh nghe giống như một ông già. Anh có quên rằng Bạch Tư chỉ mới ba mươi lăm tuổi không? Anh ta chỉ là một kẻ đánh cắp giấc mơ, giả vờ là một ông lão để tạo điều kiện thuận lợi cho hành động của mình."

Đầu trọc đồng ý: "Đúng vậy, Bạch Tư có vẻ không phải là người sẽ phạm sai lầm ngu ngốc chút nào."

Thạch Thấp sắc mặt âm trầm: "Cho nên chỉ vì Bạch Tư chết ở đây mà mọi người mới bắt đầu sợ hãi sao?!"

Mọi người ngừng nói chuyện.

Miêu Nham đứng lên làm người hòa giải, cô nói: "Đầu tiên mọi người phải bình tĩnh lại, bất kể công hội Queen có chuyện gì xảy ra. Điều quan trọng nhất trước mắt của chúng ta bây giờ chính là vấn đề không đủ hỉ hoàn. Nếu hôm nay không giải quyết được thì ngày mai sẽ có người phải chết."

Vương Thấu cũng toát mồ hôi: "Đúng vậy, trọng tâm hôm nay là làm hỉ hoàn."

Nói xong, Vương Thấu có chút oán trách liếc nhìn Diệp Sanh. Nếu không có Diệp Sanh, mục đích và kế hoạch của họ sẽ rất rõ ràng!

Lấy thứ gì đó từ người chết có ích gì? Với tính cách quỷ quyệt và xảo quyệt của Bạch Tư, đừng nói để lại manh mối cho họ, hắn không đặt bẫy bọn họ đã tốt rồi.

Sau khi Diệp Sanh nhận được ánh mắt oán trách, cậu cũng không nói nhiều. Cậu lấy lại dream catcher từ Quản Thiên Thu. Sau đó một mình đứng dậy, đến bên giường, so sánh nó với chiếc dream catcher treo ở đầu giường, không thể không nói tay nghề của Bạch Tư quả thực rất tinh xảo, hắn hoàn toàn có thể làm giả được, ngay cả mạng lưới đảo ngược cũng có thể làm được, không nhìn kĩ thì không ai có thể nhìn ra.

Đó có lẽ là lý do tại sao chiếc dream catcher đảo ngược này có thể ở trên tầng cao nhất.

Diệp Sanh dùng ngón tay chạm vào tua giấy bên dưới và đột nhiên sững người.

Cậu chạm vào một vật c ứng khác.

Diệp Sanh cúi đầu, lợi dụng ánh nến đục ngầu. Cậu phát hiện ra rằng ngoài "nút thắt" mang tính biểu tượng do Bạch Tư làm ra, thực tế còn có 9 nút thắt nhỏ khác bên trong tua giấy.

Nút thắt mà Bạch Tư thắt rất cá tính, to lớn và rõ ràng.

Nhưng 9 nút thắt còn lại rõ ràng là do người khác thực hiện, sử dụng phương pháp thắt dây đơn giản nhất.

Những người trong công hội King rõ ràng không có hứng thú với di vật của Bạch Tư, Diệp Sanh cũng không muốn giao lưu với bọn họ, dù sao người đồng đội duy nhất mà cậu tán thành chính Ninh Vi Trần. "Ninh Vi Trần, tới đây."

Một nhóm người trong công hội King đang thảo luận về cách bẫy những đứa trẻ dị dạng sau khi tắt đèn và cách ngăn chặn người giấy. Diệp Sanh gọi Ninh Vi Trần lại và yêu cầu hắn đến xem nút thắt.

Vì "tình bạn cùng lớp", Ninh Vi Trần đứng dậy khỏi bàn và đi đến bên cạnh Diệp Sanh.

"Chuyện gì vậy?"

Mọi người xem truyền hình trực tiếp đều rất tức giận.

【...Tính khí của Thái tử cũng quá tốt. 】

【 Tôi thật sự tin chắc, Diệp Sanh, cậu không làm gì cũng không sao, cậu không thể im lặng như con gà bị đại thần dẫn dắt vượt qua kiểm tra không được sao? Tại sao cậu luôn cho rằng mình thông minh, muốn kéo Thái tử xuống, cậu cho rằng mình là cái quái gì? 】

【...Ở Làng cổ Dạ Khóc, điều kiện tử vong khi cho rắn ăn bị Xà Ngữ Sư phát hiện, điều kiện tử vong để chế tạo đèn lồ ng được phát hiện thông qua thí nghiệm của Lửa, và điều kiện chết để phơi giấy bị Thái tử tránh cho. Hiện tại, việc chế tạo hỉ hoàn đều dựa vào ba người Thực Thi Nhân, Tuyệt Đối Thanh Tỉnh và Thấu Thị. Tôi thậm chí còn không hiểu, Diệp Sanh có tác dụng gì trong đó? 】

【 Anh ta chỉ là một kẻ lười biếng, con cừu đen và con chuột làm hỏng cả nồi. 】

【 Haha, nếu không có người trong công hội King, Diệp Sanh đã chết vào ngày đầu tiên. 】

【 Chết tiệt, tôi ghen tị quá. Tôi cũng có thể làm được. 】

Diệp Sanh cụp mi xuống, mím đôi môi nhợt nhạt thành một đường thẳng, khuôn mặt rất đẹp, nhưng khi còn học ở Học viện Quân sự số 1, cậu đã khiến mọi người phải khiếp sợ vì thái độ thù địch và thờ ơ. Tuy nhiên, trạng thái của Diệp Sanh rõ ràng đã không tốt kể từ khi cậu bước vào Làng cổ Dạ Khóc. Sự yếu đuối và bệnh tật như vậy đã làm loãng đi tính khí của cậu và làm nổi bật vẻ ngoài của cậu. Mái tóc đen hơi dài, dáng người gầy gầy, khi cúi đầu xuống, một phần da cổ trắng như tuyết lộ ra, cho người ta một loại cảm giác dễ bị tổn thương trước nay chưa từng có.

Đưa vẻ đẹp mong manh như vậy vào Thành phố Giải trí Thế giới, vô số người xem sẽ mua nó, nhưng trong Học viện Quân sự Số 1, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, và không ai sẽ cảm thấy thương hại cậu.

Suy cho cùng thì Diệp Sanh chính là người đã bắn Theodore một cách vô cảm trong giảng đường.

Từ đầu đến cuối, mỗi lời nói, mỗi hành động của "người đẹp bệnh h0ạn" này đều không hề có chút yếu đuối, hung bạo và độc ác như một tên bạo chúa.

Diệp Sanh cũng biết tâm trạng của mình không tốt, nói ngắn gọn, cậu lạnh lùng nói: "Có năm tờ giấy thắt nút."

Cậu cẩn thận mò mẫm trong bóng tối, lấy ra năm mảnh rồi trải chúng ra trong lòng bàn tay.

Diệp Sanh nói: "Các nút thắt trên tờ giấy không đều đặn. Mảnh giấy đầu tiên chỉ có hai nút thắt, mảnh giấy thứ hai có ba nút thắt, mảnh giấy thứ ba có ba nút thắt, mảnh giấy thứ tư có một nút thắt, còn mảnh giấy thứ năm chỉ có một nút thắt. Một nút thắt..."

Ninh Vi Trần nhướng mày nói: "Chỗ này chỉ còn lại một nút thắt của Bạch Tư."

Diệp Sanh: "Ừ."

Ninh Vi Trần vươn tay ra, nghịch năm tờ giấy, dùng đầu ngón tay mát lạnh cào vào lòng bàn tay Diệp Sanh.

Hắn di chuyển chậm rãi như đang tán tỉnh.

Diệp Sanh trừng mắt nhìn hắn, Ninh Vi Trần mỉm cười nói: "Những nút thắt này khiến tôi nhớ đến một phương pháp truyền tải thông tin được người xưa sử dụng ở thời kỳ chưa có văn tự."

Diệp Sanh: "Cái gì?"

Ninh Vi Trần nói: "Thắt dây để ghi nhớ sự việc."

Động tác của hắn cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, từ hai nút thắt trên sợi dây đầu tiên cho đến hết.

""Việc lớn thì thắt nút lớn; việc nhỏ thì thắt nút nhỏ." Đây là cách họ truyền đạt thông tin khi không có văn tự. Thắt càng nhiều nút càng có nhiều việc phải làm trong một ngày. Thắt những nút lớn cho việc quan trọng và thắt những nút nhỏ cho những việc không quan trọng."

Diệp Sanh nhẹ giọng nói: "Ở đây có năm "sợi dây"..."

Cảm giác ai đó đang cố gắng hết sức để truyền tải thông điệp cho cậu lại hiện lên.

Diệp Sanh nhạy bén nhớ tới điều gì đó: "Ninh Vi Trần, ngày đầu tiên chúng ta chưa phơi giấy phải không?"

Ninh Vi Trần nói: "Ừ, Mạnh Lương nói, nhiệm vụ phơi giấy phải đến ngày hôm sau mới có thể hoàn thành."

Diệp Sanh gật đầu.

"Như vậy, ngày đầu tiên chúng ta chỉ làm hai việc, cho rắn ăn và làm đèn lồ ng. Ngày thứ hai, chúng ta làm ba việc, cho rắn ăn, làm đèn lồ ng và phơi giấy. 2, 3."

Cậu cúi đầu, đôi mắt hạnh mờ mịt nói: "Năm tờ giấy này giống như ghi lại những việc chúng ta nên làm trong năm ngày. Ngày thứ ba có ba nút thắt và ba thứ, nhưng đến ngày thứ tư, nó trở thành một nút, và vẫn là một nút, đó là một nút lớn, và nút vào ngày thứ năm thậm chí còn lớn hơn."

Diệp Sanh nói: "Hắn muốn nói với tôi, ngày thứ tư có một việc rất quan trọng phải làm đúng không?"

Ninh Vi Trần nói: "Hắn?"

Diệp Sanh gật đầu, dùng giọng điệu kỳ quái nói: "Một người mà tôi nghĩ tôi sẽ rất quen thuộc."

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ.

"Đã tối rồi, đóng cửa lại đi ngủ đi!"

Buổi tối từ 23h đến 1h sáng. Sau khi gõ mõ, họ có thể thảo luận về nó trong một giờ nữa.

Quản Thiên Thu luôn muốn chiêu mộ Diệp Sanh vào đội, vì vậy khi thảo luận kết thúc, cô cắn môi chủ động nói: "Diệp Sanh, các cậu cũng có thể ngồi ở đây." Những người còn lại trong công hội King trợn trắng mắt. Họ nghĩ thầm: Chị Quản, chắc chị gọi nhầm người rồi, thà gọi Thái tử lại còn hơn.

Diệp Sanh lại nhìn cô thật sâu. Có điều gì đó rất sai trái với sự tin tưởng và trông cậy của Quản Thiên Thu vào cậu.

Đặc biệt là khi có Ninh Vi Trần ở bên cạnh.

Ninh Vi Trần được cấy ghép một kẻ dị giáo cấp A+ và trở thành người thừa kế của gia tộc Ninh. Nếu thật muốn ôm đùi, tốt nhất Quản Thiên Thu đi tìm Ninh Vi Trần.

Tuy nhiên, Quản Thiên Thu cứ như đã xác định chính cậu vậy. Cậu không nghĩ rằng một 【Tuyệt Đối Thanh Tỉnh】 cấp A có thể nhìn ra cậu có một cây bút chuyện xưa trên người.

Ninh Vi Trần nói: "Thân thể cậu không tốt, có muốn nghỉ ngơi trước không?"

Diệp Sanh nói: "Không. Qua đó đi."

Sau khi đi qua, cậu không nói một lời nào.

Sau khi xin Vương Thấu một ít giấy phác họa, Diệp Sanh gấp chúng lại làm đôi và xé thành nhiều ô vuông.

Vương Thấu đau khổ đến mức quyết định không nhìn cậu.

"Lát nữa tôi sẽ mang đứa trẻ dị dạng này đến đây. Vương Thấu, xin hãy chú ý đến tình hình ngoài cửa. Sau khi xác định chính xác, chúng ta sẽ lại mở cửa."

"Lửa, xin hãy luôn chú ý đến việc không có hình giấy nào bên cửa sổ."

"Được."

"Được."

Ngay khi nửa đêm đến, bên ngoài Làng cổ Dạ Khóc đã vang lên những tiếng nức nở và tiếng kêu chói tai.

Mọi người đều tắt đèn.

Thạch Thấp bắt đầu sử dụng dị năng của mình để dụ đứa bé vào giữa đêm khuya. Vương Thấu tháo kính xuống, nín thở nhìn ra ngoài cửa. Quản Thiên Thu và những người khác chú ý đến cửa sổ.

Mọi người trong công hội King đều đã chuẩn bị đầy đủ, sự thật đã chứng minh việc dụ dỗ đứa trẻ quả thực là một chuyện rất mạo hiểm và k1ch thích! Bởi vì những người giấy đó rất quỷ quyệt và xảo quyệt, nên một số chúng nó thực sự đang âm mưu trốn đằng sau những đứa trẻ dị dạng.

Vẫn là ma nữ tóc dài sặc sỡ, cái miệng to như bồn máu của ngày hôm qua. Lần này cô mỉm cười một cách kỳ lạ, đứng đằng sau một đứa trẻ dị dạng đang gõ cửa. Nếu không có khả năng 【Thấu Thị】 của Vương Thấu, bọn họ đều đã chết ngay khi vừa mở cửa. Sau khi Vương Thấu vẽ xong cảnh tượng bên ngoài, mọi người đều toát mồ hôi lạnh.

Họ kiên nhẫn hơn người giấy.

May mắn thay, khi người giấy nhìn thấy cửa thật lâu không thể mở ra, liền xoay người rời đi với vẻ mặt oán độc.

Đứa trẻ dị dạng với cái đầu to hơn cơ thể cười khúc khích và tiếp tục đập đầu vào cửa trong khi miệng lẩm bẩm.

"Mẹ ơi mẹ ơi..."