Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 174: 【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(21)



Nơi nguy hiểm cấp A+ xếp hạng thứ sáu trên bảng xếp hạng thế giới, Làng cổ Dạ Khóc.

Vô số người bị tiêu diệt ở đây, hoàn toàn biến mất, không để lại xương cốt, vô số người háo hức thử sức, đầy tham vọng, muốn đánh cược cả mạng sống của mình.

Thực tế, khi tiến vào khu rừng rậm phía Tây Nam, sự sống hay cái chết phụ thuộc hoàn toàn vào may mắn.

Đến tử địa ở Làng cổ Dạ Khóc sẽ chỉ là nơi chết không chôn.

Trời chạng vạng khi Diệp Sanh thức dậy ở trên bàn.

Trời đang tối dần.

Lưới bắt giấc mơ bị đốt cháy cho đến khi chỉ còn lại xương rắn và tro rơi xuống đất.

Cậu ngẩng đầu lên, đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhợt nhạt chạm vào xương rắn lạnh lẽo, đôi mắt của Diệp Sanh chỉ có hai màu đen trắng, cậu ngây người trong chốc lát, lúc này cậu cảm thấy như sinh tử là chuyện vô thường.

Nếu cậu không có cây bút truyện của người điều hành thứ bảy, cậu không có khả năng để lại dấu vết cho những dị đoan cấp A. Vậy liệu cậu có thể sống sót ở Làng cổ Dạ Khóc không? Một bước đi sai lầm ở đây thì mọi thứ sẽ bị mất.

Nếu muốn sống sót, cậu phải khám phá bí mật hồi tưởng trong lần đầu luân hồi; cậu phải khám phá bí mật của tử địa trong lần luân hồi thứ hai.

Cậu phải hy sinh một lần luân hồi để 【 Thỉnh kỳ 】, để có thể tự đoạn tuyệt đường lui và sống lại.

Diệp Sanh vịn vào bàn đứng dậy, không biết vì sao lúc này cậu đặc biệt muốn nhìn thấy Ninh Vi Trần. Cuối cùng cậu cũng biết tại sao mình lại rơi vào trạng thái tồi tệ như vậy khi ra khỏi hang.

Diệp Sanh xoa xoa thái dương, mở cửa, phát hiện Ninh Vi Trần đang ở ngoài cửa.

Hỉ bà đi tới, đưa cho hắn tất cả những thứ mà 【 Vấn danh 】cần, lẩm bẩm: "Đồ... đồ đạc ở đây, cậu có thể tự mình đi về phía sau núi."

Hỉ bà có chút sợ hãi một cách vô cớ, sau khi do dự giải thích xong lập tức rời đi. Ninh Vi Trần cụp mắt xuống, tùy ý cầm lên một ngọn đèn trường minh, ngón tay chạm vào lõi nến, cảm giác được điều gì đó, cười mỉa mai.

Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Ninh Vi Trần quay người lại, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Diệp Sanh, nụ cười trên mặt hắn thoáng chốc biến mất, cau mày bước nhanh tới: "Có khó chịu không?"

Sau khi Diệp Sanh nhìn thấy hắn, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút và lắc đầu.

Ninh Vi Trần lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng nói: "Cảm thấy không thoải mái thì nói cho tôi biết."

Diệp Sanh vẫn lắc đầu, cố gắng bình tĩnh nhất có thể: "Tôi không khó chịu, hơn nữa đây là ngày cuối cùng. Dù khó chịu đến đâu tôi cũng phải chịu đựng."

Ninh Vi Trần cười, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nụ cười sáng ngời nguy hiểm: "Ai bảo cậu nhất định phải nhịn?"

Hắn cúi đầu, đôi mắt thâm trầm không rõ ràng, dỗ dành nửa đùa nửa thật: "Bạn học Diệp, bây giờ cậu đầu hàng với tôi thì thế nào, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài?"

Nếu Diệp Sanh nói với hắn một câu, có lẽ hắn thực sự có thể làm được bất cứ điều gì. Cho dù hắn trực tiếp vạch trần thân phận của mình cho người điều hành thứ sáu, hoàn toàn xé rách mặt mũi với Đế Quốc Dị Giáo, khiến cho kế hoạch tương lai trở nên khó khăn hơn gấp mấy lần cũng không sao. Tỉnh táo và điên rồ trong cùng một suy nghĩ.

Diệp Sanh sửng sốt, trải qua giấc mơ dài đó và trải qua hai lần luân hồi đẫm máu, giờ đây cậu không khỏi bật cười khi nghe những lời này của Ninh Vi Trần.

Diệp Sanh rất hiếm khi cười nên khi cười lại xinh đẹp đến mức làm người kinh ngạc.

Ninh Vi Trần không khỏi sửng sốt trong giây lát.

Diệp Sanh cười xong nói: "Chẳng ra gì, đi thôi. Hỏi tên xong, có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc."

Khó khăn của Làng cổ Dạ Khóc nằm ở cơ chế của nó chứ không phải mức độ dị giáo.

Ninh Vi Trần nói: "Cậu thật sự không thấy khó chịu sao?"

Diệp Sanh: "Thái tử, không phải ai cũng thanh tú cao quý như ngài đâu."

Ninh Vi Trần cười lạnh: "Thân thể cậu không thanh tú cao quý sao?"

Diệp Sanh: "..." Ôi, cậu không muốn nói nữa khi nghĩ đến dấu vết mà hắn đã để lại hai ngày ở trên xe cũng không biến mất. Nhưng cmn chuyện này có thể đổ lỗi cho ai?

Diệp Sanh muốn đánh người, nhưng cậu chỉ có thể tự an ủi mình và tự nhủ lần sau đánh lại.

Cậu chỉ thoải mái một chút trước mặt Ninh Vi Trần. Đi một mạch lên tầng cao nhất, đi lên cầu treo, ánh mắt Diệp Sanh trở lại lạnh lẽo.

Trăng lạnh treo cao, gió thổi dải sương mù.

Diệp Sanh đưa tay ra, chủ động nắm lấy tay Ninh Vi Trần, nhỏ giọng nói: "Đi theo tôi."

Ninh Vi Trần cũng không có từ chối, lợi dụng sương mù dày đặc chuyển từ bị động sang chủ động, cùng Diệp Sanh quấn lấy nhau. Mặc dù hắn cảm thấy rằng không cần thiết phải giả vờ rằng bây giờ họ đã hòa hợp với nhau.

【Vấn danh】. Bước đầu tiên là bói tên.

Trong lần luân hồi gần đây nhất, cậu đã hoàn thành cả 【Nạp thái】 và 【Thỉnh kỳ】.

Một nút thắt quan trọng vào ngày thứ tư của ký sự thắt nút thực ra là để giúp cậu hoàn thành nghi lễ Vấn danh của mình.

Hỏi tên của cậu.

Vì thế Diệp Sanh không đốt mảnh giấy Mạnh Hồng Phất đưa cho mà xé một góc trống, viết tên cậu bằng máu, đốt thành tro rồi rắc lên bể rắn.

Ninh Vi Trần vốn đang nhìn vào ngôi đền tổ tiên ở Làng cổ Dạ Khóc, thậm chí còn có tâm trạng lật những lá thư nhà treo trên tường như những lá cờ cầu nguyện, khi khóe mắt của hắn đột nhiên rơi vào hành động của Diệp Sanh. Ninh Vi Trần: "..."

Soạt. Những ngón tay thon dài và lạnh lẽo dùng một chút lực, hắn xé nát bức thư nhà.

Tổ tiên làng cổ Dạ Khóc: "..." Dám tức giận nhưng không dám nói.

Ninh Vi Trần đi tới, rất chậm rãi nhếch lên khóe môi: "Bạn học Diệp, cậu đang làm gì vậy?"

Giọng nói của Diệp Sanh hơi khàn, cậu thì thầm: "Đây là tử địa ở Làng cổ Dạ Khóc. Ngay cả những tấm bài vị của tổ tiên ở đây cũng là giả. Muốn sống sót thoát ra ngoài thì phải đến sinh địa."

Ninh Vi Trần: "Ừ, sao cậu lại viết tên mình?"

Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Hiển nhiên, tôi phải làm tân nương mới có thể đi tới sinh địa."

Ninh Vi Trần: "..."

Diệp Sanh: "..."

Đừng nói Ninh Vi Trần không nói nên lời, chính cậu cũng không nói nên lời.

Bản thân Diệp Sanh cũng cảm thấy việc này thật là khốn nạn, cậu mím chặt môi, sự cáu kỉnh và tức giận trên lông mày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Giây đầu tiên đến Sinh địa, nhất định cậu sẽ bắn chết tổ tiên ngu ngốc của Làng cổ Dạ Khóc! Diệp Sanh không muốn nói loại chuyện này cùng với hắn, vội vàng nói: "Đi thôi, hiện tại nên đi kết hôn."

Quá trình tổ chức đám cưới là phải bước qua con đường địa ngục và vừa đi vừa ném của hồi môn xuống vực sâu. Của hồi môn thực chất là những đồ vật nhỏ được tân nương cắt ra từ giấy. Hạc, giường, bàn, đệm chăn, đèn lồ ng, mọi thứ đều có ở đó.

Chúng nhỏ, dễ mang theo, nhưng điểm mấu chốt là phải giữ đèn trường minh, chỉ dùng đèn để xua tan bóng tối, tổ tiên nhà họ Mạnh mới có thể thả họ đi.

Vì đây là tử địa nên những tổ tiên đó chắc chắn đang ngủ say.

Tân nương tặng họ hai ngọn đèn trường minh. Diệp Sanh ở trong mộng đã từng trải qua nên làm việc rất gọn gàng, giúp Ninh Vi Trần thắp ngọn đèn trường minh sau đó bước vào trong. Cậu có trí nhớ rất tốt và đã thuộc lòng những đồ văn phía trên bể rắn. Tất cả những gì cậu cần làm là đi đến cuối và viết bằng máu rắn, lần này 【Vấn danh】 đã hoàn tất.

Không ngờ, cậu đi được nửa đường, phía trước đột nhiên có một trận gió lạnh thổi tới, rít lên một tiếng, ánh sáng phía sau chợt tối sầm lại. Diệp Sanh sửng sốt, đột nhiên quay người lại, chỉ thấy bấc đèn luôn cháy trong tay Ninh Vi Trần đã bị thổi tắt!

Tân nương đã thực hiện một số thao tác bên trong.

Diệp Sanh đột nhiên phản ứng lại.

Lời của Mạnh Hồng Phất.

——"Chị gái phải rất tin tưởng cậu và nói cho cậu biết tất cả những điều này. Cậu có thể đi giúp tôi thực hiện 【Vấn danh】 không? 【Vấn danh】 cần hai người. Cậu có thể mang theo một người quen khác."

Mạnh Hồng Phất, Mạnh Hồng Phất...

Trong đầu cậu hiện lên ánh mắt lóe lên của Mạnh Hồng Phất.

Ở lần luân hồi thứ hai, trước khi cửa miếu hoàn toàn đóng lại, đôi mắt của Huyết Tân Nương đỏ ngầu, tràn ngập sự tức giận, tủi nhục và nỗi căm hận sâu sắc vì bị lừa dối.

Bạch Tư đã từng nhìn thấy tất cả những người trong công hội Queen trong giấc mơ của Mạnh Hồng Phất!

Mạnh Hồng Phất! Ký ức của Mạnh Hồng Phất sẽ không bị thu hồi! Cô nhớ, cô nhớ tất cả!

Trong lòng Diệp Sanh tràn ngập sát ý muốn hủy diệt thế giới, cậu giơ chiếc đèn lồ ng luôn cháy rực của mình lên, bước nhanh tới gần, muốn đưa cho hắn, nhưng Ninh Vi Trần lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu.

Bên cạnh đường Hoàng Tuyền là sương mù đen dày đặc, ma quỷ và quái vật đang lảng vảng dưới chân bọn họ.

Đôi mắt của Ninh Vi Trần lóe lên màu tím bạc, hắn nghiêng người thì thầm vào tai Diệp Sanh: "Đi tiếp đi, đừng quay đầu lại."

Diệp Sanh: "Ninh Vi Trần!"

Ninh Vi Trần nhẹ giọng nói: "Yên tâm, tôi sẽ không sao." Kẹt một tiếng, ngọn đèn luôn sáng trong tay rơi xuống vực sâu, thân hình hắn cũng bị bóng tối bao phủ.

Diệp Sanh dùng ngón tay nắm lấy chiếc đèn trong tay, xương cốt trắng bệch và đôi mắt đỏ hoe. Cậu đi đến cuối căn phòng đá, gần như muốn khắc xuyên qua bức tường đá và viết tên mình. Sau đó cậu nhanh chóng đi ra ngoài, lấy chìa khóa dưới tấm bài vị và gần như chạy về Làng cổ Dạ Khóc. Lần này, cậu không để ý đến ai hay nhìn ai cả. Diệp Sanh đẩy cửa phòng tân nương và đóng cửa lại sau khi bước vào. Mạnh Hồng Phất đang ở bên giường chải tóc, nhìn trong mắt tràn đầy địch ý cùng sát ý của cậu, cô đột nhiên nhếch lên đôi môi đỏ mọng, chậm rãi mỉm cười.

"A, cậu đã trở lại."

Sắc mặt Diệp Sanh vặn vẹo, cậu bước tới, rút ​​súng ra chĩa vào đầu Mạnh Hồng Phất. Khuôn mặt sắc bén xinh đẹp của thiếu niên lúc này thật sự bị bao phủ bởi sương giá, cậu cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Mạnh Hồng Phất."

Mạnh Hồng Phất cười quái dị, nói: "Sao cậu lại tức giận? Diệp Sanh, nếu cậu lừa tôi một lần, tôi sẽ lừa lại một lần. Đây là phép lịch sự."

Diệp Sanh nói: "Ừ. Phép lịch sự."

Không cần suy nghĩ, cậu bóp cò.

Bùm!

Viên đạn bắn thẳng vào đầu tân nương! Đi từ bên huyệt thái dương này sang huyệt thái dương kia! Khi máu phun ra, Mạnh Hồng Phất còn chưa kịp phản ứng, nụ cười quái dị mà cô cho rằng mình là người chiến thắng cứng đờ, đồng tử dần dần mở rộng.

Cô không thể tin rằng Diệp Sanh lại dám bắn. Có một cái lỗ trên đầu cô, nhưng Huyết Tân Nương đang hấp hối và không hề quan tâm đ ến nỗi đau của mình.

Trên mặt cô không có biểu cảm gì, từ từ giơ tay lên và bôi vào cái lỗ.

Cô thì thầm: "Diệp Sanh, cậu xuống tay với tôi." Mạnh Hồng Phất căng thẳng cười nhẹ nhàng, đồng tử trong mắt co lại thành một chấm, lòng trắng chiếm gần hết, trông điên cuồng và quái dị.

Mạnh Hồng Phất kỳ quái nói.

"Cậu tấn công tôi, cậu điên rồi sao? Không có tôi, các người đều sẽ chết ở chỗ này. Không có tôi, ai sẽ giúp cậu phá bài vị của tổ tiên Mạnh gia?"

Diệp Sanh nói: "Mạnh Hồng Phất, cô chưa bao giờ chán ghét Làng cổ Dạ Khóc."

"Mạnh Hồng Phất, cô là Huyết Tân Nương. Thân là tín đồ cấp ba, cô là tín đồ sùng đạo nhất ở Làng cổ Dạ Khóc. Làm sao cô có thể giúp tôi phá hủy bài vị của tổ tiên Mạnh gia?"

Mạnh Hồng Phất nghe được cậu nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, cô nheo mắt lại, không phản kháng vì bị vòng rắn vây quanh.

Thật khó để biết giọng điệu của cô ấy là chế nhạo hay than thở.

"Cậu biết rất nhiều."

Diệp Sanh nói: "Tôi không muốn nói chuyện với cô, bảo chị gái cô ra ngoài đi."

Mạnh Hồng Phất cảnh giác: "Chị gái? Tôi ở nơi nào có chị gái?"

Diệp Sanh cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn cô: "Cuộc hôn nhân loạn luân đã xảy ra qua nhiều thế hệ ở Làng cổ Dạ Khóc. Những đứa trẻ sinh ra từ cuộc hôn nhân loạn luân không chỉ là những đứa trẻ dị dạng, mà còn... những đứa trẻ mắc bệnh tâm thần."

Một kẻ dị giáo cấp A từ diễn đàn thứ sáu.

Một tín đồ cấp ba của Làng cổ Dạ Khóc. Làm sao cô ta có thể bất kính với tổ tiên, làm sao có thể nghĩ đến việc trốn khỏi ngôi làng này. Làm sao cô ta có thể tự xưng là Hồng Phất? Làm sao cô ta có thể phạm sai lầm lớn khi chạy trốn khỏi hôn lễ?

Nhưng trong miệng Mạnh Hồng Phất luôn có một cái "chị gái", "chị gái" đó đã tồn tại từ kiếp trước đến hiện tại.

---Tác giả có lời muốn nói---

Giúp tôi nghĩ cách để Sanh Sanh hành động như một đứa trẻ. (Đáng buồn) Sanh Sanh, mẹ cũng muốn thấy con hành động khêu gợi.