Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 191: 【 Bảo Tàng Tín Ngưỡng 】(2)



Thành phố Giải trí Thế giới.

19:00 tối.

Một con tàu du lịch cập cảng Frigga.

Trời đang mưa nặng hạt, mang đến cho thành phố d*c vọng thịnh vượng này một lớp bóng tối.

Tàu du lịch cập bến và nhiều người bước ra. Họ có độ tuổi, giới tính và quần áo khác nhau, khi bước ra khỏi cảng, họ ngước nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt với vẻ mặt khác nhau. Có người sợ hãi, có người kinh hãi, có người lo lắng, có người trong mắt có d*c vọng điên cuồng.

Các dị năng giả đều có kế hoạch riêng và bước vào thành phố không xa lạ gì với họ này trong im lặng.

Cùng lúc đó, một âm thanh run rẩy bối rối và sợ hãi phát ra từ tấm màn mưa.

"Đây là đâu?"

"Tin nhắn kia nói, nếu tôi muốn sống sót, tôi sẽ phải lên con tàu này."

"Sao tôi lại bị đưa tới đây? Điện thoại di động của tôi không có sóng, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà."

Giọng nói của chàng trai trẻ cuối cùng nghẹn ngào với tiếng nức nở. Khi đến bến cảng, đôi chân của hắn ta sợ hãi đến mức không thể đi được nữa. Hắn ta hối hận và muốn về nhà, nhưng khi hắn quay lại thì con tàu du lịch đã rời khỏi cảng Frigga. Hắn mặc bộ đồ đen dày đặc, cô độc, như thể bị thế giới bỏ rơi. Có lẽ biểu hiện chán nản của hắn ta đã quá bắt mắt. Có người vỗ nhẹ vào vai hắn ta.

Chàng trai quay lại và nhìn thấy một người đàn ông cùng độ tuổi và chiều cao đang mặc quần áo bệnh nhân.

Người thanh niên mặc đồ bệnh nhân liếc mắt nhìn hắn: "Anh cũng đến đây vì tin nhắn đó à?"

Răng của chàng trai run lên: "Ừ."

Chàng trai mặc đồ bệnh nhân gật đầu và tự giới thiệu: "Tôi tên Trữ Khánh. Tôi bị ung thư giai đoạn cuối và chỉ còn sống được ba tháng. Còn anh thì sao?"

Chàng trai sửng sốt, rồi nói: "Tôi... tên tôi là Lưu Vĩnh An."

Trữ Khánh rất bình tĩnh: "Nếu anh lên con tàu này theo lời chỉ dẫn trong tin nhắn, anh không thể sống lâu được. Sao phải hoảng sợ, sớm muộn gì cũng chết. Sao không đánh cược một phen. Lỡ như, có lẽ anh thật sự tìm ra cách kéo dài tuổi thọ của mình? Thế là xong."

Lưu Vĩnh An nhìn gã với đôi mắt đỏ hoe, sợ hãi nói: "Anh không thấy thành phố này rất kỳ lạ sao? Những người đó cũng rất kỳ lạ."

Trữ Khánh không biết trả lời hắn thế nào, nhưng gã vốn thích chơi thể thao mạo hiểm, dũng cảm hơn người thường, chủ động an ủi hắn nói: "Nếu anh tin tôi, thì đi theo tôi."

Thân thể Lưu Vĩnh An nhỏ gầy, tự coi mình là kẻ thua cuộc, tốt nhất là hắn tìm được một người bạn đồng hành, lau nước mắt, gật đầu: "Được."

Trữ Khánh mỉm cười.

Một giây trước gã vừa nhận được thông báo tử vong từ bác sĩ, một giây sau gã nhận được một tin nhắn không thể giải thích được đột nhiên xuất hiện trên điện thoại di động của gã và nói: 【 Anh có muốn sống không? 】

Khát vọng sống sót mạnh mẽ đã khiến gã nghe theo sự hướng dẫn và từng bước đi đến đây. Gã cảm thấy có gì đó không ổn ngay từ khi lên thuyền, sau khi xuống thuyền, cảm giác khó chịu này lên đến đỉnh điểm.

Nhưng không có đường rút lui.

Khi Dương Tông bước ra khỏi cảng Frigga, ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh ta không cảm thấy bất kỳ sự khác biệt nào khi nhìn thấy Trữ Khánh và Lưu Vĩnh An, anh ta bước hai bước và nghĩ rằng mình đang đứng sau Thành phố Giải trí Thế giới, sau đó đôi mắt anh ta gần như bật ra khỏi đầu và anh ta lùi lại vài bước.

Anh ta nói: "Các người không phải là dị năng giả sao? Các người là người bình thường?"

Thành phố Giải trí Thế giới hoàn toàn đóng cửa đối với người dân bình thường. Đó là vùng đen dành cho các dị năng giả.

Không có thông tin nào về nó có thể được tìm thấy trên Internet sơ cấp; con đường dẫn đến nó đã bị Cục Phi tự nhiên cắt đứt hoàn toàn. Tại sao hai người bình thường lại xuất hiện ở Cảng Frigga. Dương Tông nhìn thấy bọn họ giống như gặp quỷ: "Làm sao các người lên được thuyền?"

Lưu Vĩnh An giật mình và trốn sau lưng Trữ Khánh.

Trữ Khánh hít sâu một hơi, nói: "Chúng tôi... chúng tôi làm theo tin nhắn chỉ dẫn, cứ như vậy lên thuyền."

Dương Tông: "Tin nhắn?!"

Dù sao thì anh ta cũng là dị năng giả cấp C. Trước kia anh ta cũng là một nhân vật tàn nhẫn, phạm nhiều tội ác. Tất nhiên anh ta biết về sự tồn tại của những kẻ dị giáo công nghệ. Dương Tông bỗng nhiên thương hại nhìn bọn họ, thẳng thừng nói: "Hai tên ngốc, các người bị lừa rồi."

Trữ Khánh choáng váng trước lời mắng của anh.

"C-cái gì?"

Dương Tông xua tay nói: "Mau đi đi, đây không phải nơi dành cho người bình thường các người ở. Ồ không... các người không có giấy chứng nhận công dân của Thành phố Giải trí Thế giới nên không thể mua vé tàu. Chết tiệt, làm sao các người lên được tàu vậy?"

Sắc mặt Trữ Khánh cũng bắt đầu tái nhợt: "Tôi...tin nhắn tự động gửi vé điện tử cho tôi."

Dương Tông: "..." Ồ, điều này có nghĩa là gọi người đến mà không có đường về.

Dương Tông: "Người gửi tin nhắn muốn các người đi tìm hắn à?"

Trữ Khánh lắc đầu.

Dương Tông lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ..." Nếu là một kẻ dị giáo công nghệ ở Thành phố Giải trí Thế Giới muốn dụ người đến đây để giết bọn họ, nó nhất định sẽ yêu cầu hai người này đi tìm nó ngay khi vào thành. Tại sao hai tên ngốc này lại lảng vảng quanh cảng như ruồi không đầu?

Lưu Vĩnh An lấy hết dũng khí mở miệng: "Xin hỏi, nơi này là nơi nào?"

Dương Tông chế giễu: "Đây chính là nơi sẽ giế t chết các người."

Hai thanh niên đột nhiên cứng đờ.

Dương Tông nhìn họ từ trên xuống dưới, sau khi ra khỏi 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, anh ta rửa tay trong chậu vàng và muốn làm người tốt nên thở dài.

"Quên đi, trước tiên đi theo tôi."

Cục Phi tự nhiên nghiêm cấm dị năng giả can thiệp vào trật tự xã hội loài người, gây hoảng loạn nên mọi người đều bị hạn chế ở bên ngoài, nhưng trong Thành phố Giải trí Thế giới thì không có luật pháp, không có trật tự, không có giám sát, muốn làm gì thì tùy theo tâm trạng của họ.

Dương Tông lần này đến đây tham dự "Thế giới Khải Minh", là sự kiện chưa từng có nên đến xem náo nhiệt cũng được.

Kết quả là anh ta không ngờ khi rời cảng sẽ nhìn thấy hai con người bình thường.

Dương Tông nói: "Muốn sống sót ở Thành phố Giải trí Thế giới, hai người phải giả làm dị năng giả. Đừng ngu ngốc mà nói rằng mình không biết gì trước mặt người khác. Ngoài ra, tiền tệ của Thành phố Giải trí Thế giới lưu thông bằng tiền của thế giới bên ngoài, các người có tiền không?"

Trữ Khánh cuối cùng sống lại, gã là phú nhị đại, nói: "Có, tôi có tiền."

Dương Tông: "Chỉ cần có tiền thì không cần phải ngủ ngoài đường, đến Thành phố Giải trí Thế giới quan trọng nhất là giải quyết vấn đề chỗ ở, ngủ ngoài đường thì không biết làm thế nào các người chết vào ban đêm."

Cho dù Dương Tông có rửa tay trong chậu vàng cũng không phải là người tốt thuần túy, trợn mắt nghĩ mình có thể tiết kiệm tiền nên nói: "Các người không có giấy chứng nhận công dân ở Thành phố Giải trí Thế giới, cho nên các người phải dùng thân phận của tôi để đặt phòng. Hãy làm thế này, đưa hết tiền của cậu cho tôi, tôi sẽ đưa cậu đến ở cùng tôi. Khách sạn rẻ nhất ở Thành phố Giải trí Thế giới có giá 100.000 đô la một đêm."

Trữ Khánh bối rối, mọi người ngơ ngác: "Một, một trăm ngàn đô la?"

Dương Tông: "Ừ, rẻ nhất."

Dương Tông không hề nói dối bọn họ.

Dị năng giả không thiếu tiền. Tất nhiên, mỗi tấc đất ở thủ đô tự do dành cho các dị năng giả này đều quý giá. Những khách sạn trị giá 100.000 đô la một đêm chỉ có ở ngoại thành Thành phố Giải trí Thế giới, thậm chí còn không gần trung tâm thành phố chứ đừng nói đến khu vực trung tâm thành phố sang trọng và cao cấp nhất.

Trữ Khánh sắp khóc: "Vậy... tiền trong thẻ của tôi chỉ đủ cho chúng ta ngủ năm ngày thôi."

Dương Tông chế nhạo: "Thế thì phải làm sao đây? Các người không có giấy chứng nhận công dân để mua vé. Muốn lấy giấy chứng nhận công dân từ Thành phố Giải trí Thế giới, các người phải có dị năng." Anh lấy ra giấy chứng nhận công dân Thành phố Giải trí Thế giới từ ví tiền của anh ta. Trên đó có viết chữ "C", đánh dấu công dân hạng ba. Dương Tông nhướng mày và liếc nhìn khuôn mặt của họ. Trữ Khánh có vẻ ngoài rất bình thường, nhưng Lưu Vĩnh An lại có dáng người mảnh khảnh, rất phù hợp với sở thích đặc biệt của một số người.

Dương Tông thầm nghĩ, bây giờ mình thật sự là một người tốt, nói: "Nơi này không có chính phủ, cũng không có người đứng ra bảo vệ công lý cho các người. Nếu thật sự muốn rời khỏi đây, có một con đường không cần có vé tàu. Các người đi thông đồng với một công dân hạng nhất, tức là một dị năng giả cấp A. Nếu các người có đủ khả năng, những ông lớn đó có quyền sử dụng cổng quyền lợi, vì vậy việc giúp các người lẻn qua không phải là vấn đề."

Lưu Vĩnh An: "Thông, thông đồng?"

Dương Tông gật đầu.

Nhưng dị năng giả cấp A trong Thành phố Giải trí Thế giới nào có tính cách đơn giản? Nếu những người này muốn họ giúp đỡ, làm gì có chuyện không phải trả giá?

Trừ khi hai người này may mắn gặp được một quan chấp hành cấp A đang đi nghỉ phép ở Thành phố Giải trí Thế giới.

Suy cho cùng, các quan chấp hành đại diện cho "công lý" của Cục Phi tự nhiên, giúp đỡ những người vô tội yếu đuối về nhà là chuyện đơn giản.

Nhưng lấy đâu ra nhiều quan chấp hành có ý thức công lý mạnh mẽ như vậy ở Thành phố Giải trí Thế giới, Tổng cục Cục Phi tự nhiên tuy chưa nói rõ ràng nhưng trong tối ngoài sáng luôn lên án đối với các quan chấp hành chính trực, không nên đến Thành phố Giải trí Thế giới.

Quan chấp hành chính trực sẽ không đến đây, quan chấp hành không chính trực sẽ không quan tâm đ ến mạng sống con người.

Dương Tông cảm thấy hai người này thật xui xẻo, bị dị đoan dụ tới Thành phố Giải trí Thế giới, nhưng anh ta, một công dân hạng ba, có thể làm sao bây giờ?

Anh ta chỉ có thể giúp họ một lúc và chỉ đường cho họ.

Dương Tông nói một cách đơn giản và dễ hiểu: "Chỉ là bán mông thôi. Theo tôi được biết, ở Thành phố Giải trí Thế giới có một dị năng giả cấp A rất thích những chàng trai mảnh khảnh và xinh đẹp giống như cậu."

Lưu Vĩnh An sợ đến mức mặt không còn chút máu và lùi lại một bước.

Giọng Trữ Khánh run run: "Chỉ là, không có biện pháp khác sao."

Dương Tông còn muốn tiếp tục nói chuyện.

Đột nhiên phía sau có người lạnh lùng nói.

"Các người đã chủ động tới Thành phố Giải trí Thế giới, vì cái gì vội vàng muốn đi ra ngoài?"

"?" Dương Tông khó chịu, đang nghĩ người tới rốt cuộc là ai. Anh ta còn chưa giả ngầu đã ghiền trước mặt hai tên ngốc này.

Kết quả là anh ta quay lại và đầu tiên nhìn thấy một chiếc ô màu đen. Người tới dáng người cao lớn, cường tráng, năm ngón tay cầm cán ô đều được làm bằng máy móc, sắt trắng bạc và thịt dính vào nhau, lạnh lẽo đến kỳ lạ.

Đôi mắt của Dương Tông mở to.

Dưới những con hẻm lầy lội và ánh đèn neon nhấp nháy của Thành phố Giải trí Thế giới.

Một người đàn ông đứng trong ánh sáng và bóng tối.

Turing đóng ô lại, tháo kính ra, nhìn hai thanh niên trẻ tuổi như chim non rồi hỏi: "Trong tay các người còn giữ tin nhắn không?"

Gần đây, các con tàu cập cảng Frigga, không chỉ những dị năng giả đến từ khắp nơi trên thế giới, mà còn có những người bình thường sắp chết và được "tin nhắn" chọn. Kéo những người bình thường vào chiến trường tương đương với việc buộc Cục Phi tự nhiên phải đưa ra một quyết định.

Thành phố Giải trí Thế giới vô cùng xa hoa lộng lẫy, từng tấc đất đều quý giá, kẻ yếu không tìm được chỗ ở trong đêm đầu tiên phải sống lang thang trên đường phố và khó có thể sống sót cho đến bình minh.

Người điều hành cấp S cố thủ ở Thành phố Giải trí Thế giới đã trải qua mọi khó khăn để tập hợp những người này, không chỉ để đổ thêm máu trên vùng đất của Thành phố Giải trí Thế giới. Nó tự nhiên mang lại cho mọi người một trụ sở, và nơi đó ở Thượng Thành.

Thế giới ngầm của Thượng Thành đã hâm nóng sự kiện "Khải Minh" này và trở thành "trung tâm".

Thành phố Giải trí Thế giới còn có tên gọi khác là "Miền Đất Hứa", miền đất hứa của Thượng Đế.

【Phần thưởng cuối cùng】 vẫn chưa được phát hành, nhưng phần thưởng theo từng giai đoạn của "Thế giới Khải Minh" đã khiến tất cả mọi người phải sửng sốt.

Nó có thể lấy ra bất cứ thứ gì.

...tiền tài, thuốc sinh học, mẫu cấy ghép dị giáo.

Đối với những người bình thường mắc bệnh ung thư, nếu muốn có được một cuộc sống mới, họ chỉ cần một mẫu dị giáo an toàn, ở cấp độ thấp.

Mọi người đang chờ tòa nhà cao nhất tung ra phần thưởng cuối cùng.

Ba công hội lớn đang chờ đợi; những dị năng giả tự do đang chờ đợi; những người bình thường đang chờ đợi; Cục Phi tự nhiên và Đảo Bướm cũng đang chờ đợi.

Cuối cùng, Trung tâm Thành phố Giải trí Thế giới cuối cùng cũng chuyển động.

Màn hình nhấp nháy và nó đưa ra 【Phần thưởng cuối cùng】.

ENIAC nói.

——Hãy trở thành người chiến thắng cuối cùng và tôi sẽ ban cho bạn một điều ước.

Nó thêm biệt ngữ vào cuối.

——Có lẽ bạn muốn biết công thức của thuốc sinh học?

*

Thành phố Giải trí Thế giới đang phát triển.

Mọi người bước ra khỏi Cảng Frigga và vào "Trung tâm" của Thượng Thành. Tất cả họ đều có ảo tưởng rằng họ là nhân vật chính.

Sau khi phần thưởng cuối cùng được phát ra, Đảo Bướm và Cục Phi tự nhiên hoàn toàn im lặng.

Đang đi trong những con phố và con hẻm tối tăm, Turing nghe thấy điện thoại của Demeter.

Demeter lo lắng nói: "Turing, đích đến cuối cùng của người điều hành thứ năm là Thành phố Giải trí Thế giới. Hắn ta hiện đang ở Thành phố Giải trí Thế giới." Cô nghiến răng nghiến lợi, hít một hơi thật sâu và nói từng chữ: "Lần này Thế giới Khải Minh là sự hợp tác của người điều hành thứ năm và thứ tư. Hơn thế nữa, tôi nghĩ người khởi xướng trò chơi này là toàn bộ Jeremiel."

Turing sửng sốt.

Demeter: "Tôi đang cố gắng liên lạc với Đầu Bếp. Chúng ta sẽ nhanh chóng chạy tới đó. Chuyện này tôi đã nói với Nhà Tiên Tri. Xiềng Xích và Atheist sau khi ra ngoài cũng nên đến Thành phố Giải trí Thế giới. Cậu đợi chúng ta."

Turing nói: "Được."

So với những biến động lớn trong thế giới dị năng giả, Bảo tàng Tín Ngưỡng tương đối yên bình. Chủ yếu là vì không tìm được lối vào nơi nguy hiểm cấp cao nhất này nên đây chỉ là một viện bảo tàng bình thường. Sau khi Diệp Sanh xác nhận điện thoại của cậu vẫn còn 90% pin, cậu tắt nó đi.

Ở giữa rừng cậu nhìn thấy Bảo tàng Tín Ngưỡng.

Ninh Vi Trần trầm tư suy nghĩ, cười khẽ: "Bảo bối, lần này không có đom đóm trực tiếp phát sóng, chúng ta không cần phải bí mật tán tỉnh."

Diệp Sanh không nhịn được nữa: "...Cậu tự mình điều chỉnh đi, đừng làm phiền tôi."

---Tác giả có lời muốn nói---

Trò chơi Khải Minh, "Phòng chờ trung tâm", phần thưởng cao nhất, giống như một yếu tố cốt truyện không giới hạn, phải không? Đúng vậy! Chính xác như bạn nghĩ! Hahahaha tôi đã nói rằng một số phó bản sau này sẽ giống như phó bản không giới hạn, một số người điều hành sẽ xuất hiện cùng nhau, chính vì trò chơi này mà các bạn có thể coi ENIAC là vị thần chính trong phó bản không giới hạn. Việc sàng lọc của Thế giới Khải Minh là ngẫu nhiên ném họ vào những nơi nguy hiểm.

Nếu Trữ Khánh là nhân vật chính thì chương này có thể coi là chương đầu tiên của phó bản không giới hạn.

Tuy nhiên, Sanh Sanh của chúng ta là nhân vật chính, Sanh Sanh đến Thành phố Giải trí Thế giới và tham gia vào Thế giới Khải Minh ma quái này, điều này không còn có thể được tóm tắt đơn giản là "Đại thần cấp cao tàn sát người mới" nữa. Cậu ấy là "người điều hành diễn đàn thứ bảy", sắp đánh Nhà Truyền Giáo, nếu cậu ấy rơi vào nơi nguy hiểm của diễn đàn thứ bảy, tsk tsk tsk tsk tsk tsk. Mình lại làm hỏng câu chuyện nữa à...