Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 269: 【 Nhạc Viên 】(17)



Demeter nói "hmm" một cách thờ ơ để đáp lại lời cảm ơn của Aihara Mei.

"Hôm nay chúng ta đi nhà ma đi." Diệp Sanh nói: "Mở nhà ma cần chín người, hiện tại cần tập hợp chín người."

Triệu Tuấn sợ đến có chút run rẩy: "Anh thật sự muốn đi nhà ma sao? Anh Diệp, tôi không nghĩ chúng ta có thể tập hợp đủ người. Bởi vì chưa đến ngày cuối, sẽ không có người chịu đi thám hiểm nhà ma."

Diệp Sanh bình tĩnh hỏi: "Tại sao?"

Triệu Tuấn run rẩy nói: "Bùi Hồi là phó lãnh đạo của công hội Jack. 【 Ranger】 có một dị năng gọi là 【 Xu Lợi Tị Hại】. Bùi Hồi có thể cảm nhận chính xác nguy hiểm. Trong số một số trò chơi trong công viên, Ngôi nhà ma là thứ đầu tiên bị Bùi Hồi loại trừ. Nó có hệ số rủi ro cao nhất trong công viên. Nếu đoàn tàu hoa anh đào đáng sợ như vậy, tôi thậm chí không thể tưởng tượng được bên trong ngôi nhà ma sẽ như thế nào."

Turing và Demeter cau mày và không nói gì. Mặc dù quan chấp hành cấp S của Cục Phi tự nhiên không phải là người tốt theo nghĩa chặt chẽ, nhưng bọn họ cũng không đặc biệt ép buộc mọi người. Không đến giây phút cuối cùng, bọn họ sẽ không ép người ta vào nhà ma để đi chịu chết.

Demeter nói: "Vậy thì đợi thêm một lát nữa. Đến ngày thứ ba, sẽ luôn có người sẵn lòng cùng chúng ta đi vào nhà ma."

Diệp Sanh tiến lên một bước, xoay người: "Đi vòng quay ngựa gỗ đi, sợ ngày hôm sau mọi người đều chết, chúng ta không thể gom đủ được chín người."

Triệu Tuấn: "..." Mọi người đều chết, không thể gom đủ chín người là có ý gì. Hắn thực sự kinh hoàng khi nghe những gì những người này nói. Sự máu lạnh và tê liệt không coi trọng tính mạng con người chỉ có thể được rèn luyện qua nhiều nơi nguy hiểm.

Nhưng khi thực sự đến được vòng quay ngựa gỗ, Triệu Tuấn gần như nôn mửa. 【 Đoàn tàu hoa anh đào】 không thể khởi động vì đường ray bị rỉ sét và cần bôi trơn, đó là lý do tại sao máu người được sử dụng. Nhưng trò chơi 【 Vòng quay ngựa gỗ 】 không thể tiếp tục vì ghế bị hỏng. Toàn bộ "ngựa gỗ" đã biến mất, chỉ còn lại vài chiếc cọc sắt dưới nắp. Nhân viên công tác ở đây là gấu nâu, sau khi gấu nâu lấy vé vào cửa, anh ta nói với họ với giọng điệu rất tiếc nuối như cá sấu: "Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi cần sự hợp tác của du khách để cho vòng quay tiếp tục."

Nói xong, trước mặt mọi người, gấu nâu giơ dao chém chết mười hai người. Lần này gấu nâu không lấy máu mà lấy da người. Sau đó, xương người được kéo ra, phần thịt mềm được tạo hình ngẫu nhiên thành hình "ngựa", sau đó bọc trong da và xâu lại trên một thanh sắt. Gấu nâu vỗ nhẹ "ghế xác chết" mới làm xong, sau khi xác nhận nó ổn định, vui vẻ nói với những người còn lại có thể vào chơi.

Vòng quay đẫm máu làm từ xác chết khiến mọi người kinh hãi!

Bùi Hồi là người đầu tiên bước tới, không chút do dự, trực tiếp ngồi lên trên thi thể. Ba người còn lại vội vàng đi theo. Tiếng leng keng, leng keng, leng keng, tiếng nhạc vui nhộn của trẻ em. Gấu nâu nhìn du khách với vẻ mặt đầy yêu thương.

Hai đùi của Triệu Tuấn run rẩy: "Anh Diệp, chúng ta thật sự muốn ngồi lên thi thể sao?"

Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Ừ, cậu đang nói nhảm à? Có người lót đường cho chúng ta, tại sao không ngồi vòng quay ngựa gỗ?"

Triệu Tuấn cười đến mức so với khóc còn khó coi hơn, cố đè nén sợ hãi nói: "Anh Diệp, anh thật sự không thấy khó chịu sao? Cảnh tượng này quá đẫm máu và bẩn thỉu, hoàn toàn không phù hợp với thân phận của anh."

Thân phận trước đây của Diệp Sanh ở Học viện Quân sự số 1 là "Thái tử phi xanh xao, ốm yếu và sinh non". Thái tử phi là người cao quý như vậy, sao có thể ngồi trên một thứ ghê tởm như xác chết đang xoay tròn? Diệp Sanh nhìn hắn như thể hắn là một thằng ngốc. Cậu thậm chí còn nuốt Thai Nữ vào bụng, vậy mà đi ghê tởm cái này? Cậu trực tiếp lấy vé từ gấu nâu. Ninh Vi Trần muốn đi theo, nhưng Diệp Sanh trực tiếp từ chối. Diệp Sanh nói: "Cậu đi ngồi Đoàn tàu hoa anh đào đi. Cậu không gặp bất kỳ Bóng Tối Nhạc Viên nào, và điều kiện tử vong sẽ không được kích hoạt."

Ninh Vi Trần bất đắc dĩ nói: "Được rồi."

Triệu Tuấn liếc nhìn cái xác đang quay cuồng và nói với vẻ mặt như đưa đám: "Tôi cũng muốn đi trên Đoàn tàu hoa anh đào. Bây giờ tôi có thể thay đổi sự tiếc nuối của mình không? Tôi có thể thay đổi bất kỳ sự hối tiếc nào có thể thực hiện ở Nhạc Viên. Nếu tôi thực hiện được điều đó, tôi sẽ không gặp cái bóng nào nữa phải không."

Ninh Vi Trần bị Diệp Sanh thuyết phục rời đi, bắt đầu cho Triệu Tuấn lời khuyên, thản nhiên nói: "Cậu không thể thay đổi, nhưng cậu có thể xé bỏ những điều tiếc nuối mà cậu đã viết ra trước đó."

Triệu Tuấn sửng sốt: "Xé nó đi?"

Ninh Vi Trần: "Đúng vậy, nếu bóng tối có liên quan đến tiếc nuối, thì hãy xé nát danh sách tiếc nuối mà cậu đã viết trước đó, có lẽ sẽ không gặp phải bóng tối."

Demeter nghe hắn nói, gật đầu: "Đúng vậy, 【 Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối 】 vẫn luôn mở. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, chúng ta lại đến 【 Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối 】, xem có thể xé nó ra hay không."

Turing cau mày nói: "Nhưng nếu tôi nhớ không lầm, Diệp Sanh không viết điều tiếc nuối nào, nhưng cậu ấy vẫn bị Bóng Tối Nhạc Viên quấn lấy."

Demeter nói: "Tôi chỉ có suy đoán này, xem có đúng hay không —— xé nát danh sách tiếc nuối, bóng tối sẽ biến mất."

Triệu Tuấn nói: "Mọi người thật sự muốn đi sao? Tôi có chút sợ hãi."

Aihara Mei bất lực thở dài, kéo tay áo của Triệu Tuấn ra và nói: "Sợ hãi cũng vô ích. Tôi nghĩ chúng ta phải đến 【 Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối 】 một lần nữa."

Sau khi Diệp Sanh lấy vé đi vào, Triệu Tuấn và Aihara Mei cũng theo sát, ngay lập tức, một người khác chạy tới thở hổn hển, đó là bạn tốt của Chu Tiểu Phi, Nguyễn Dung Bạch, hai mắt Nguyễn Dung Bạch sưng đỏ, có lẽ hắn khóc vì Chu Tiểu Phi vừa chết, có bộ dáng mất hồn mất vía.

"Quý khách vui lòng ngồi yên, vòng quay ngựa gỗ đang bắt đầu!" Gấu nâu dùng loa phóng thanh vui vẻ hét lên, lập tức tiếng tích tắc của bài đồng dao bắt đầu vang lên vui vẻ. Trò chơi này rất lớn, trước đây ngựa gỗ và ngựa gỗ cách nhau rất xa. Ánh đèn trên đỉnh đủ màu sắc, giống như đèn laser, làm rối loạn tầm nhìn của mọi người. Trò chơi nằm cạnh hòn non bộ, khi quay về phía sau sẽ có điểm mù nhẹ.

Bóng tối đang đến gần, Diệp Sanh nhạy bén cảm nhận được mùi phim trong không khí lại càng nồng nặc.

Cái bóng lại đến.

Khi cái bóng lao về phía cậu, Diệp Sanh lại bắn vào đầu nó.

Răng rắc.

Đột nhiên, màn trập nhấp nháy.

Diệp Sanh giết cái bóng nhưng cảm thấy rất áp lực.

Đây là bức ảnh thứ ba cậu chụp ở Nhạc Viên.

Đúng như dự đoán, những người khác đều gặp phải Bóng Tối Nhạc Viên. Khi xuống ngựa, Aihara Mei liên tục cúi đầu cảm ơn Demeter, hai má đỏ bừng, cô lại cúi đầu nói: "Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều. Cái bóng xuất hiện quá nhanh. Nếu không phải trước đó cô đưa cho tôi một cái vảy, cái vảy đã bảo vệ tôi, thì lần này hẳn là tôi phải chết không thể nghi ngờ."

Demeter chạm vào Black, giơ con rắn màu hồng lên trước mặt, chậm rãi nói: "Là Black, chỉ cần cảm ơn nó thôi."

Aihara Mei cười trong nước mắt sợ hãi: "Được rồi, cảm ơn Black."

Bùi Hồi đứng bên cạnh và quan sát họ một cách công khai. Hắn ta vừa lau con dao sau khi xuống ngựa, vừa suy nghĩ vừa lau nó, với tư cách là một dị năng giả cấp A hàng đầu, năng lực phản ứng của hắn không tệ. Bùi Hồi có thể đại khái đoán ra thân phận của họ chỉ bằng cách nhìn vào biểu hiện của họ. Bùi Hồi cất con dao đi, bước tới nói: "Muốn hợp tác không? Hiện tại ở Nhạc Viên hẳn chỉ còn lại mười mấy người."

Turing lo lắng sẽ không có người đi cùng bọn họ vào nhà ma, anh rất vui mừng khi thấy Bùi Hồi chủ động xin gia nhập đội.

Turing nói: "Được, tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác."

Diệp Sanh bổ sung lời của Bùi Hồi và đưa ra một con số chính xác: "Mười hai người. Vẫn còn mười hai người ở Nhạc Viên."

Sau khi chơi 【 Đoàn tàu hoa anh đào 】 một lần và 【 Vòng quay ngựa gỗ 】 một lần, cộng với những người biến mất vào ban đêm, chỉ còn lại mười hai người trong công viên. Cậu, Ninh Vi Trần, Turing, Demeter, Triệu Tuấn, Aihara Mei, Nguyễn Dung Bạch, Bùi Hồi. Ba người mà cậu không biết tên. Cộng thêm một chàng trai khập khiễng mà cậu để ý vào ngày đầu tiên, Lý Khuyết, người đang đứng cạnh Aihara Mei.

Turing không trông cậy vào việc ba người còn lại sẽ giải thích tình hình bóng tối cho Bùi Hồi, anh nói: "Chúng ta về khách sạn trước đi, tình hình có chút phức tạp."

Diệp Sanh cũng nghĩ rằng tốt hơn là họ nên quay lại khách sạn.

Viết thư trước trong ngày và dành đủ thời gian để đến 【 Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối 】 vào buổi tối.

Diệp Sanh rất quan tâm đ ến Nguyễn Dung Bạch, và Demeter cũng vậy.

Cô đã trực tiếp nói chuyện với Nguyễn Dung Bạch.

"Cậu tên là Nguyễn Dung Bạch phải không? Cậu và Chu Tiểu Phi ở cùng phòng sao?"

Nguyễn Dung Bạch vốn đang mất hồn mất vía vì Chu Tiểu Phi đã chết, đột nhiên nghe được người đẹp có sức mạnh khó lường này hỏi hắn, hắn đột nhiên run rẩy, lời nói không nói hết được.

"Đúng vậy, tôi và Tiểu Phi vào Nhạc Viên đều sợ hãi nên chọn ở cùng một phòng để có thể chăm sóc lẫn nhau."

Demeter nói: "Hôm qua Chu Tiểu Phi có gì bất thường không?"

Nguyễn Dung Bạch đối mặt với đại thần không dám nói dối, khàn giọng nói: "Có, Tiểu Phi sau khi pháo hoa bắn xong cảm thấy rất không ổn, nhưng tôi biết nguyên nhân khổ sở của hắn. Hắn nói rằng sau khi pháo hoa bắn xong, hắn đã gặp hai người. Một người là bạn gái hiện tại sắp chia tay, người còn lại là người bạn thân thời thơ ấu mà hắn từng bỏ lỡ, bạn gái hiện tại tiến tới tát hắn một cái, còn nói một điều rất kỳ lạ, nói rằng hắn đã nhuộm lại mái tóc xanh của mình."

"Một người bạn thân thời thơ ấu khác đang đợi hắn trên băng ghế để mua kem. Cô ấy nói rằng cô ấy đang mang thai và muốn cùng hắn đến Nhật Bản để điều tra sự việc 【 Nấm Máu 】. Tiểu Phi nói điều đó thật kỳ lạ. Ban đầu hắn nghĩ đó là một sự nhầm lẫn do Nhạc Viên gây ra để mê hoặc trái tim của con người. Nhưng sau đó hắn cảm thấy người bạn thân thời thơ ấu của mình chính là loại người như vậy. Mỗi biểu cảm và mọi chuyển động đều vô cùng chân thực."

Demeter nói: "Trước đó Chu Tiểu Phi đã viết gì vào danh sách tiếc nuối của mình?"

Nguyễn Dung Bạch nói: "Trước khi Tiểu Phi đến Nhạc Viên, hắn có xích mích với bạn gái, người này đã lừa dối hắn, cho nên khi viết về những tiếc nuối của mình, điều đầu tiên hắn viết chính là không chọn Ôn Tích Tuyết trên cầu vượt. Điều thứ hai là để trút giận. Hắn nói đáng lẽ nên nhuộm tóc màu xanh lá cây khi tốt nghiệp để đối phó tốt hơn với những tình huống sau này."

Demeter nói: "Người bạn thân thuở nhỏ, mái tóc xanh... Vậy là Nhạc Viên đang biến những điều hối tiếc của hắn thành hiện thực? Dệt nên những giấc mơ cho hắn?"

Diệp Sanh nghe vậy, nhớ tới cảm giác bối rối ngày hôm qua, nói: "Không, tôi không nghĩ là dệt mộng. Nếu là dệt mộng, bạn gái Chu Tiểu Phi sẽ không tới tát hắn."

Demeter cũng ngơ ngác gật đầu, đúng vậy, Nhạc Viên dệt mộng để đáp ứng những điều tiếc nuối, dù thế nào đi nữa cũng phải là một giấc mơ ngọt ngào, phải không? Làm sao có thể có một cái tát vào mặt khi có người bước tới?

Diệp Sanh nói: "Sau khi bắn pháo hoa, tôi cảm thấy xung quanh mình có nhiều người hơn. Tôi tin vào trực giác của mình."

"Chu Tiểu Phi gặp hai người dưới pháo hoa và nghe thấy "hai cái tôi" từ miệng họ. Một người nhuộm tóc màu xanh lá cây, và người còn lại ở với người bạn thân thuở nhỏ, tất cả đều nằm trong danh sách tiếc nuối của hắn. Tôi đang tự hỏi, liệu điều đó có thể xảy ra không? Thực ra có rất nhiều người ở Nhạc Viên mà chúng ta không thể nhìn thấy được. Những người đó đến từ thế giới khác và có quan hệ mật thiết với chúng ta."

"Suy cho cùng, mọi lựa chọn trong cuộc sống đều tạo ra một thế giới song song."