Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 288: 《 Công Ước Đảo Bướm 》



Ông già nhìn chằm chằm cậu, chậm rãi uống một ngụm nước, nói: "Không ngờ đến đồ đệ Sát Thần của ông còn lại là một kẻ si tình."

Diệp Sanh hạ mi xuống và cầm ống thuốc thử bạc trong lòng bàn tay.

Ông già nói thêm: "Người yêu của cháu là người thừa kế nhà họ Ninh phải không?"

Diệp Sanh cũng không có ý giấu diếm ông cái gì: "Ừ."

Ông lão lặng lẽ thở dài: "Vấn đề duyên phận này nhìn kỹ thì thật sự hoang đường."

Hai người lẽ ra có ít tình cảm nhất trên đời lại thực sự yêu nhau.

"Cháu có hiểu hắn ta không?"

Diệp Sanh bình tĩnh thuật lại: "Tính là hiểu đi. Tên tiếng Anh của hắn là Khronos. Hắn sinh ra ở Ninh gia và lớn lên ở Đảo Bướm. Hắn được cấy ghép dị giáo cấp A+ 【Hải Yêu】 khi mới 5 tuổi, và kiếp trước bị cấy ghép mảnh nhỏ của người điều hành thứ hai, Cục Phi tự nhiên vẫn đang điều tra hắn, Ninh Trí Viễn đã hồi sinh hắn, muốn hắn làm vị cứu tinh."

Trước đó ông lão sửng sốt, nghe xong cũng không nói nên lời. Một lúc lâu sau, ông lão sờ lên chén trà, ho khan vài cái rồi cười nói: "Hiển nhiên hắn đã nói với cháu những chuyện này. Hoang đường, thực sự hoang đường. Ông chỉ nói hai người gặp nhau là chuyện hoang đường mà thôi."

Ánh mắt của ông già khó hiểu, thở dài.

"Tiểu Diệp, cháu có biết nếu để Cục Phi tự nhiên biết những lời cháu vừa nói này, cũng đủ đưa người yêu của cháu vào chỗ chết, biến hắn trở thành người bị truy nã gắt gao nhất trên Đảo Bướm. Ngay cả Diệp Vẫn cũng sẽ không cho phép hắn có một chút ký ức về kiếp trước."

Diệp Sanh: "Cháu biết." Từ ký ức và cảm xúc của Ninh Vi Trần đã được dọn dẹp ba lần trên Đảo Bướm, có thể thấy được đám người Diệp Vẫn đang cảnh giác với hắn.

Nếu Đảo Bướm biết Ninh Vi Trần còn có ký ức, nhất định hắn sẽ bị buộc phải trải qua lần thanh tẩy thứ tư.

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Chuyện này cháu chỉ nói cho ông biết."

Ông lão trợn mắt: "Ha hả, đoán ông không còn nhiều thời gian nữa đúng không."

Diệp Sanh lắc đầu.

Cậu và ông lão gặp nhau ở Âm Sơn, ông lão hẳn là một trong số ít người cậu có thể buông bỏ chút nghi ngờ và cảnh giác.

Trên căn nhà gỗ bồng bềnh lắc lư trong biển vắng, Diệp Sanh cụp mắt xuống, lông mi của cậu được bao phủ bởi một lớp vàng bởi ánh sáng màu cam của nến giao. Giọng cậu lạnh lùng và nhẹ nhàng, cậu kể lại một cách bình tĩnh. "Cháu cũng biết hắn giấu cháu điều gì đó."

Cậu quả thật có một bộ lọc sâu sắc đối với Ninh Vi Trần và cậu đã quen coi hắn như một người cần được bảo vệ. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ luôn phớt lờ bản năng của mình. Một hai lần, logic của cậu sẽ giúp Ninh Vi Trần sửa lỗi, nhưng quá tam ba bận, huống chi sau này Ninh Vi Trần kỳ thật cũng không có cố ý giấu diếm.

Diệp Sanh nói.

"Nhưng điểm chí mạng nhất đối với hắn là những gì hắn đã nói với cháu trong lần đầu gặp nhau."

"Ngay từ đầu hắn đã giao điểm yếu của mình vào tay cháu. Cho nên cháu nghĩ điều hắn che giấu không phải có hại cho hắn mà là có hại cho cháu."

Sau đó Diệp Sanh nhận ra những lời mà Ninh Vi Trần đã nói vào tai cậu: "Lâu rồi không gặp, bạn trai cũ của em." thật điên rồ và nguy hiểm đến mức nào. Nếu câu nói này bị thế lực nào biết được, nó sẽ gây bão trong giới thượng lưu nhân loại và gây chấn động tất cả những quan chấp hành.

【 "Ninh Vi Trần, trước đây chúng ta có biết nhau sao?"

"Ừ, chúng ta biết nhau. Lần sau gặp nhau, em sẽ kể cho anh nghe về mối quan hệ trước đây của chúng ta."

"Nếu có lần sau." 】

Vào cái đêm họ chia tay trước Cục Phi tự nhiên của ga Bắc Hoài Thành, cả hai đều không nghĩ đến việc gặp lại nhau, nhưng do một sự kết hợp kỳ lạ nào đó, thực sự đã có lần tiếp theo.

Số phận thật là trớ trêu.

Ông lão tự dưng lại bị nhét một nắm cơm chó vào miệng, trợn trắng mắt và tự rót cho mình một ngụm nước.

Diệp Sanh nói: "Hơn nữa, cháu cũng có chuyện giấu hắn, cháu muốn một mình đối phó với Đế Quốc."

"Hắn bị Cục Phi tự nhiên theo dõi chặt chẽ, bị Đảo Bướm xiềng xích, bị Ninh gia giám sát. Thế lực nhân loại bên kia đã gây cho hắn đủ phiền toái, cháu không muốn hắn lại phân tâm đi đối phó với Đế Quốc."

Ông già trợn mắt nói: "Ha ha, ông già rồi, không biết tuổi trẻ các cháu yêu đương như thế nào."

Ông lão đặt chiếc cốc xuống, nghiêm túc nói: "Ông có thể nói cho cháu biết một chuyện mà tên nhóc nhà họ Ninh đó đang giấu cháu."

Diệp Sanh ngước mắt lên, nói: "Cái gì?"

Ông lão nói: "Ninh gia đã cấy dị giáo cấp A+ 【Hải Yêu】 vào hắn để che đậy khả năng của bản thân hắn. Kiếp trước hắn là một kẻ dị giáo cấp S."

Diệp Sanh sửng sốt, trong ánh nến nhìn không rõ chân tướng, bình tĩnh lặp lại: "Hắn là dị giáo cấp S sao?"

Ông già vốn là muốn trực tiếp gật đầu, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó, lại do dự.

"Dù sao thì kiếp trước hắn đã có sức mạnh của một kẻ dị giáo cấp S, và hắn cũng phải có nó ở kiếp này." Ông già nói: "Ồ, cũng có thể hắn thực sự bị cấy ghép những mảnh vỡ của người điều hành thứ hai. Dù sao thì Đảo Bướm cũ của chúng ta với tư cách là người có thể làm bất cứ chuyện gì."

Diệp Sanh nghĩ thầm, cậu biết Đảo Bướm cũ không phải là thứ tốt.

Ông già nói: "Người bình thường muốn tiến vào Đế Quốc, hiện tại biện pháp duy nhất chính là gia nhập 【Thế giới Khải Minh】."

Diệp Sanh: "Trở thành người chiến thắng cuối cùng của 【Thế giới Khải Minh】? Nhưng cháu đã không vượt qua 【vòng loại trực tiếp】, liệu cháu còn cơ hội không?"

Ông già: "..."

Ông già: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!"

Ông lão gần như ho ra cả phổi và suýt ngã xuống gầm giường.

Diệp Sanh đưa tay ra đỡ ông.

Ông già không thể tin được: "Ngay cả vòng loại trực tiếp cháu còn chưa vượt qua?"

Diệp Sanh không muốn giải thích thêm nữa, gật đầu: "Ừ."

Ông lão tiếp tục ho, ho đủ rồi, ông ta chạm vào khuôn mặt già nua gớm ghiếc của mình và nói: "Tên nhóc này, cháu thực sự làm ông xấu hổ. Quên đi, nếu cháu không vượt qua 【Thế giới Khải Minh】, còn có một con đường khác. Cháu chờ Tổng cục Cục Phi tự nhiên đột phá hoàn toàn khu vực cấm do ENIAC thiết lập ở Fensalir và cùng quan chấp hành đi vào là được."

Diệp Sanh nói: "Cục Phi tự nhiên đang cố gắng đột phá khu vực cấm và tìm kiếm "Đế Quốc"?"

Ông già: "Nói nhảm, ENIAC chọc bọn họ nhiều như vậy, nhất định phải đánh trả."

Ông già trò chuyện nghiêm túc với anh ta về Jeremiel. "Cục Phi tự nhiên gọi Jeremiel là một diễn đàn và chia nó thành bảy người điều hành. Trên thực tế, Jeremiel là một đế chế ảo khổng lồ, và bản thể của nó là 【Phòng máy ENIAC】."

Ông già nói thêm.

"Nhưng gọi nó là một diễn đàn cũng không sai. Vì hình thức hiện ra của Jeremiel trước những người bình thường là một diễn đàn. Và 【diễn đàn】 là tiền thân của tất cả các mạng xã hội. Sự ra đời của CBBS* đã mở ra một kỷ nguyên mới của Internet."

*Mình nghĩ CBBS ở đây là cụm từ Computer Bulletin Board System, một máy chủ máy tính chạy phần mềm cho phép người dùng kết nối với hệ thống bằng chương trình đầu cuối. Bulletin Board là một nơi trên hệ thống máy tính nơi người dùng có thể đọc tin nhắn và thêm tin nhắn của riêng họ.

"Bulletin Board, đại diện cho việc chia sẻ và trao đổi thông tin. Lần đầu tiên dị giáo có khái niệm "cộng đồng"."

"Ông thực sự không biết người sáng lập ra Đế Quốc nghĩ gì."

Diệp Sanh sửng sốt và nhận được một thông tin trọng điểm từ ông già: "Vị trí của Jeremiel có phải là 【Phòng máy ENIAC】 không?"

Ngoài 【Đảo Lữ】 và 【Vịnh Nhân Ngư】, nơi nguy hiểm thứ ba trên thế giới thực sự là nơi Jeremiel được vận tải?!

Diệp Sanh phân tích: "Như vậy, chính là người sáng lập Đế Quốc biến nó thành diễn đàn."

Ông già: "Đúng vậy. Tất cả những người điều hành cấp S đều trải qua quá trình trưởng thành. Trăm năm trước ENIAC không mạnh đến thế, chỉ có người sáng lập mới có thể sử dụng phòng máy tính để tạo ra Jeremiel."

Sắc mặt Diệp Sanh âm trầm, càng ngày càng tò mò về người sáng lập thần bí này.

Ông già liếc nhìn cậu một cái, đột nhiên nói: "Nhưng ông nghĩ người sáng lập có thể đã chết."

Diệp Sanh cau mày: "Tại sao?"

Ông lão gật đầu, "Ông cảm thấy mình là người may mắn duy nhất trong thời đại thảm họa, người hoàn toàn cách ly với trái đất, ông có chút cảm giác, nếu không tin, trong tương lai khi cháu tiếp xúc với 【 Nhà Tiên Tri 】, cháu có thể hỏi bà ấy rằng người sáng lập đã chết hay chưa. Nhưng nếu 【 Nhà Tiên Tri 】 muốn dự đoán cuộc sống và cái chết của người sáng lập Đế Quốc, thì ít nhất nó phải phản phệ toàn bộ sinh mệnh của bà ấy. Nó không cần thiết."

Sắc mặt Diệp Sanh lạnh lùng.

Ông lão xua tay nói: "Quên đi, ông sắp chết rồi, cũng không muốn lo lắng những chuyện này nữa. Tới một cái Diệp Vẫn, hiện tại tới thêm một đứa nữa là cháu." Ông lão nói xong, ông trừng mắt nhìn cậu nói: "Nếu không phải trước kia cháu coi tiền là rác rưởi, ông còn tưởng rằng cháu đã tính toán ông già này sắp chết, cháu đến đây thừa kế tài sản của ông."

Diệp Sanh cụp mắt xuống sau khi nghe được lời nói của ông. Có vẻ như cậu đã quay trở lại thời điểm cậu ở Âm Sơn.

Khi còn bé, cậu cô đơn hơn bây giờ gấp vạn lần, có thể suốt một tháng không nói một lời, nhưng ngày nào ông già cũng nói chuyện bên tai cậu, bắt cậu phải nói chuyện. Tuổi thơ của Diệp Sanh trải qua trong đói khát, bệnh tật và đau khổ. Nhưng tội ác và sự đổ máu ở Âm Sơn chẳng là gì so với thế giới dị năng giả mà cậu đang tiếp xúc hiện tại.

Vào thời điểm đó, cậu luôn tự hỏi ông lão thần côn chỉ kém viết hết mấy chữ mưu tài hại mệnh lên khắp cơ thể này muốn làm gì với cậu.

Hóa ra là để bảo vệ cậu.

Diệp Sanh nói: "Âm Sơn lạc hậu quá, tại sao ông lại đồng ý với Diệp Vẫn để đến Âm Sơn? Ông là một người may mắn trong thời đại thảm họa, và ông là 【Linh Thương】. Nếu ông thực sự muốn từ chối, chưa chắc Diệp Vẫn có thể làm gì với ông."

Ông già trừng mắt: "Tại sao không? Ông chỉ là một người bình thường, ông đánh với Diệp Vẫn, có phải ông bị mất trí không?"

Diệp Sanh: "Diệp Vẫn đã ở lại trên Đảo Lữ và không quan tâm đ ến Âm Sơn chút nào. Ông có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, ông không cần phải bảo vệ cho tới khi cháu lớn lên."

Ông lão nói: "Trẻ con không nên tò mò quá."

Diệp Sanh: "Ông có chấp niệm với Nhạc Viên hay là Đảo Bướm cũ?"

Ánh mắt ông lão vẫn bất động, thả lỏng cơ thể, ngả người ra sau nói: "Cháu thật sự phải biết câu trả lời sao... Ông nợ tiến sĩ Tần một ân huệ."

Một ân huệ đã làm cho 【Linh Thương】 bí ẩn và 【Money】 định hướng lợi nhuận của Thành phố Giải trí Thế giới chăm sóc đứa con của họ trong hơn mười mấy năm tại dãy núi Âm Sơn xa xôi và lạc hậu nhất Trung Quốc.

"Tiến sĩ Tần quả thực là một người rất thú vị. Ông ấy đã cứu mạng ông."

"Ông đã bị thời đại thảm họa lãng quên. Lúc đầu, chỉ có tiến sĩ Tần cho rằng ông là "người may mắn", còn những người khác đều cho rằng ông xui xẻo. Bởi vì ông không thể hưởng được bất kỳ lợi ích nào do thảm họa mang lại, điều này rất xui xẻo."

"Một trăm năm trước, tại nơi khởi nguyên xảy ra một vụ nổ năng lượng cực lớn. Sau cơn hoảng loạn ban đầu, người dân Đảo Bướm cũ lập tức rơi vào một loại điên loạn mới. Họ bị ám ảnh bởi sự dị biến và thành lập《 Công ước Đảo Bướm 》. Mỗi người đều ca ngợi thảm họa này và mong chờ tương lai của nhân loại."

"Một trăm năm trước, con người có lợi thế khi đối mặt với những kẻ dị giáo. Bởi vì con người là động vật xã hội, chúng ta có thể hợp tác và có ý tưởng. Dị năng giả cấp S và những kẻ dị giáo cấp A+ được sinh ra cùng nhau. Khi những kẻ dị giáo chiến đấu một mình, chúng ta đã thành lập Tổng cục Điều tra và Quản lý Phi tự nhiên, Học viện Quân sự số 1, Đảo Sariel và Viện Nghiên cứu Tối cao về Nhân loại được thành lập."

"Boris và Ninh Tri Nhất là những người tin tưởng tuyệt đối vào "sự sống sót của kẻ mạnh nhất"."

"Bọn họ cảm thấy nhân loại cùng dị giáo có thể cùng tồn tại. Hai người này có cảm giác ưu việt quá mức, tin tưởng có thể dùng vũ lực áp chế dị giáo."

"Nhưng vận mệnh đã chơi một vố lớn, cháu cũng đã nhìn thấy tình huống hiện tại."

"Tiến sĩ Tần có triết lý khác với hai người đó, bởi vì ông ấy luôn tin rằng thảm họa không phải là điều tốt nên ông quyết định đi về khởi nguyên để tìm ra sự thật và xem liệu có cách nào để ngăn chặn thảm họa không."

Ông già nói xong, môi dưới giật giật quái dị, giọng điệu đối với vị cứu tinh này mà nói rất phức tạp.

"Không bằng không đi."