Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 290: Thảm Họa Kiến



Dưới sự dẫn đường của con quạ đen, Diệp Sanh bước vào tòa nhà trung tâm của Thành phố Giải trí Thế giới, nơi hoàn toàn đóng cửa đối với người ngoài. Con quạ dẫn cậu vào và biến mất.

Nhà Truyền Giáo chỉ cho cậu quyền hạn đi vào lối vào tầng một.

Bên trong tòa nhà tối tăm, phía cuối có đài sen. Trên đài sen, Diệp Sanh không nhìn thấy Nhà Truyền Giáo, cậu nhìn thấy một con chim. Ánh sáng lạnh lẽo từ trên trời rơi xuống, con chim làm bằng giấy trông như thật, nhỏ bé, xếp đôi cánh, đứng ở giữa đài sen. Đôi mắt của nó lấm tấm chu sa đỏ tươi, quỷ mị nhìn chằm chằm Diệp Sanh thật sâu.

Vị thần ra đời ở châu Âu này đã trở nên rất quan tâm đ ến Phật giáo trong những năm gần đây, vì vậy mọi thứ xung quanh gã đều mang cảm giác Thiền. Cho dù đó là mặt nạ Phật Cười hay đài sen xanh này.

Trước khi Diệp Sanh kịp nói, chim giấy đã lên tiếng trước, bằng một giọng khàn khàn và kỳ lạ. "Cậu vẫn đến tìm tôi."

Người điều hành cấp S tung tích không thể đoán trước và họ sẽ không dễ dàng xuất hiện, nhưng chỉ để lại một con chim giấy như vậy cũng đủ để đối phó với Diệp Sanh.

Nó chỉ là sứ giả cho Nhà Truyền Giáo.

Diệp Sanh đã nghĩ đến lời nói của mình và nói một cách bình tĩnh.

"Những gì ông nói lúc trước còn được tính không?"

Đôi mắt đỏ chu sa của con chim giấy bất động nhìn cậu, "Đương nhiên."

Diệp Sanh nói: "Ông muốn tôi trở thành một nhà lãnh đạo con người và giúp ông truyền giáo."

Chim giấy ngước cổ lên và nói một cách trịnh trọng: "Tại sao cậu lại giúp tôi? Chàng trai trẻ, rõ ràng cậu đang giúp đỡ con người. Cậu là vị cứu tinh. Cậu muốn dẫn dắt hàng trăm triệu đồng bào của mình thoát khỏi sự áp bức của Đảo Bướm. "

Diệp Sanh nói: "Ồ, làm thế nào tôi có thể trở thành vị cứu tinh?"

Cháy nhà ra mặt chuột. Chim giấy nheo mắt lại và nhìn cậu đầy cảnh giác.

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Muốn làm vị cứu tinh, trước tiên phải được con người thừa nhận. Cho nên tôi mới đến tìm ông."

Chim giấy âm trầm hỏi: "Cậu muốn tôi làm gì?"

Diệp Sanh, "Hãy cho tôi một thân phận cho phép tôi trực tiếp vào phó bản cấp A của 【Thế giới Khải Minh】."

Chim giấy: "Tại sao?"

Diệp Sanh, "Đế Quốc đã khiến 【Thế giới Khải Minh】 được mọi người biết đến. Đó không phải là một cơ hội sao? Nếu tôi trở thành người chiến thắng cuối cùng trong trò chơi, thì tất cả mọi người sẽ biết đến tôi. Ông hiểu rất rõ suy nghĩ của con người thì như thế nào lại không hiểu con người ai cũng tạo thành đám đông đi theo những kẻ mạnh mẽ?"

Chim giấy nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó cười quái dị nói: "Thế giới Khải Minh mở cửa cho tất cả mọi người, sao cậu không tự mình đăng ký và thực hiện từng bước một."

Diệp Sanh: "Tôi đã đăng ký tham gia, nhưng bị đào thải."

Chim giấy vươn cổ: "Bị đào thải?"

Diệp Sanh: "Ừ."

Giọng nói của chim giấy ngày càng kỳ lạ, và gã chậm rãi nói: "Cậu có thể sống sót ra khỏi 【Bảo tàng Tín Ngưỡng】, nhưng cậu sẽ bị loại ở vòng sơ loại của 【Thế giới Khải Minh】?"

Diệp Sanh: "Đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Vẻ mặt của chim giấy rõ ràng là không thể tin được.

Diệp Sanh biết Nhà Truyền Giáo không có khả năng tin tưởng nên không giải thích mà bình tĩnh nói: "Dù thế nào đi chăng nữa. Việc tôi tham gia 【Thế giới Khải Minh】 sẽ không gây tổn hại gì cho Đế Quốc, phải không?"

Nếu gã nghĩ về nó một cách cẩn thận, điều này thực sự là như vậy.

Chim giấy thu ánh mắt đánh giá lại.

Chim giấy cho biết: "【Thế giới Khải Minh】 không phải là trách nhiệm của tôi, đó là trách nhiệm của ENIAC. ENIAC có quy tắc hoạt động riêng và sẽ không cho phép bất kỳ ai vi phạm quy tắc. Hơn nữa, phó bản cấp A là nhằm ngăn chặn sự xâm phạm của quan chấp hành cấp S của nhân loại tham gia, việc xem xét rất nghiêm ngặt.

Chim giấy dừng lại và thay đổi chủ đề.

"Tuy nhiên, tôi có cách giúp cậu tiến vào phó bản cấp B đặc biệt."

Chim giấy cho biết: "Phó bản cấp B này được gọi là 【Thảm họa kiến】. Đây là một nơi rất kỳ quái và nguy hiểm. Tiền thân của nó là một viện phúc lợi, và dị giáo tối cao là 【Đàn kiến】, một dị giáo được hình thành bởi hàng chục nghìn con kiến. Trong phó bản này, đàn kiến ​​thể hiện đầy đủ các đặc điểm "siêu cá thể" của mình. Cả một tộc đàn tạo thành một dị giáo cấp B."

"Tôi nhắc đến nó vì nó không thuộc về bất kỳ diễn đàn nào, thậm chí ENIAC cũng không thể đọc được thông tin đầy đủ từ đó. Cậu có thể lẻn vào đội hình người chơi một cách lặng lẽ, chỉ cần cậu trốn tránh kiểm tra ban đầu của ENIAC, phần còn lại sẽ dễ dàng."

Chim giấy cho biết: "Một số không gian trong phó bản của 【Thế giới Khải Minh】 đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới và 【ENIAC】 cần sử dụng thuật toán để tạo lại chúng."

"Nhưng một số nơi nguy hiểm vẫn tồn tại. 【Thảm họa kiến】 là một nơi nguy hiểm vẫn còn tồn tại trên thế giới. Nó nằm trong một thị trấn nhỏ rất nghèo ở Châu Mỹ Latinh. Nó vắng vẻ và cậu có thể đến đó chờ đợi."

"Tôi sẽ giúp cậu che giấu hơi thở, thoát khỏi sàng lọc của ENIAC."

"Sau khi mở phó bản 【Thảm họa kiến】, cậu có thể cải trang thành người chơi và hòa vào đám đông."

Diệp Sanh nói: "Được."

Con chim giấy mở miệng và chiếc lưỡi nhọn nhô ra khỏi mỏ. Dần dần, một bông sen thịt nở trên đầu lưỡi của con chim giấy.

Diệp Sanh hiểu ý của nó, bước về phía trước và lấy bông hoa sen thịt ra khỏi đầu lưỡi của nó.

Hoa sen thịt rất nhỏ, có kích thước bằng đốt ngón tay.

Chim giấy khàn khàn nói: "Bông sen này có thể giúp cậu tránh khỏi sự càn quét của ENIAC."

"Chúc cậu may mắn."

Chim giấy ẩn ý nói: "Nếu cậu thật sự có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng, hãy để ENIAC mở Đế Quốc ra cho cậu. Có lẽ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta sẽ là ở Jeremiel."

Diệp Sanh nói "ừm" một cách thờ ơ. Câụ tự nghĩ rằng mình chỉ tham gia Thế giới Khải Minh này chỉ để bước vào Jeremiel.

Sau khi Diệp Sanh lấy được địa chỉ cụ thể của 【Thảm họa kiến】 từ Nhà Truyền Giáo, cậu rời khỏi tòa nhà trung tâm và trực tiếp gửi tin nhắn cho Ninh Vi Trần.

【 Bây giờ tôi đã tìm được cách để tham gia lại cuộc thi. 】

【 Vài ngày nữa, tôi sẽ đến thị trấn nhỏ ở Nam Mỹ này. 】

Sau khi cậu gửi tin nhắn đi được mấy giây, Ninh Vi Trần trực tiếp gọi điện lại.

Diệp Sanh nhướng mày và trả lời cuộc gọi.

Giọng nói lạnh lùng của Ninh Vi Trần truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: "Anh yêu, địa chỉ này là ai cho anh vậy?"

Diệp Sanh nói: "Tôi nhờ Nhà Truyền Giáo đấy."

Ninh Vi Trần im lặng nghe điện thoại. Diệp Sanh suy nghĩ một lúc, sau đó đơn giản nói ra mọi chuyện, nói: "Sau khi ra khỏi 【Bảo tàng Tín Ngưỡng】, Nhà Truyền Giáo đã tìm thấy tôi. Gã muốn tôi trở thành thủ lĩnh của nhân loại và đối phó với Đảo Bướm."

Ninh Vi Trần nở nụ cười, ngữ khí ôn hòa đến mức khiến người ta giật mình: "Ý tưởng của Nhà Truyền Giáo thật sự rất hay."

Diệp Sanh nói: "Tôi đã cho cậu địa chỉ, cậu có thể tới hoặc không." Một kẻ lạnh lùng và chuyên quyền như cậu bây giờ sẽ chủ động báo cáo với người yêu trước khi đặt chân vào nơi nguy hiểm.

Giọng điệu của Ninh Vi Trần trong điện thoại không hề có cảm xúc vui vẻ hay tức giận, sau đó nói: "Anh trai, anh có biết nơi nguy hiểm 【Thảm họa kiến】 này vì sao lại đặc biệt không?"

Diệp Sanh: "Hả?"

Ninh Vi Trần bình tĩnh nói: "Lúc bắt đầu thảm họa, nạn kiến ​​​​ở khắp nơi trên thế giới. Nơi bắt đầu là thị trấn nhỏ này ở Colombia. Chúng nó bao gồm cả một quần thể hình thành một dị đoan. Khả năng sinh sản của loài kiến ​​thật đáng kinh ngạc. Ở những năm đầu thảm họa, 【Đàn kiến】 này thậm chí còn là dị giáo cấp A+. Sau đó nhiều con kiến ​​thợ đã chết, và số lượng trong đàn đã suy yếu rất nhiều nên đã trở thành dị giáo cấp B."

"ENIAC không thể đọc được thông tin của chúng nó vì nhiều tổ tiên của chúng nó đã biến mất không dấu vết, tạo ra lỗ hổng về niên đại."

Diệp Sanh sửng sốt, nghe Ninh Vi Trần nói về 【Thảm họa kiến】, cậu lập tức nghĩ đến một điểm rất quan trọng: "Ninh Vi Trần, tôi đã nhắc đến nội dung 《 Năm Thảm Họa 》với cậu chưa?"

Ninh Vi Trần: "Hả?"

Diệp Sanh nói: "Tôi và Diệp Vẫn được tiến sĩ Tần nhận nuôi tại một viện phúc lợi Trung Quốc, và lúc đó ở viện phúc lợi đó đã xảy ra thảm họa kiến. Nếu đàn kiến ​​này là một cá thể, liệu ký ức của chúng nó cũng sẽ được chia sẻ dùng chung không?"

Ninh Vi Trần dừng một chút, nói: "Có thể."

Diệp Sanh nói: "Cậu tới đây à? Cho dù cậu không tới tôi cũng có thể xử lý một phó bản cấp B."

Ninh Vi Trần cười nhẹ nói: "Bảo bối, từ khi nghe nói anh giao dịch với Nhà Truyền Giáo thì em không thể không đi."

Diệp Sanh: "..."

Ý của Ninh Vi Trần không rõ ràng: "Anh sẽ luôn làm em ngạc nhiên đấy, anh yêu."

Diệp Sanh biết hắn có chút tức giận, quả quyết nói: "Tôi đi Châu Mỹ, tôi muốn liên lạc với Demeter trước, tôi cúp máy đây."

Cậu dứt khoát cúp điện thoại, kẹp thẻ chìa khóa giữa các ngón tay rồi mở cửa căn hộ của Fensalir.

Sau khi tốt nghiệp, Demeter chịu trách nhiệm chính về các khu vực nguy hiểm cấp độ cao ở Châu Mỹ.

Cô ấy biết rõ những kẻ dị giáo của Châu Mỹ hơn bất cứ ai.

Ngoại trừ việc đi đến 【Lục Sắc Địa Ngục】 và 【Cõi Trời】 để theo dõi hơi thở của người điều hành thứ năm, về cơ bản Demeter chỉ hoạt động ở Châu Mỹ.

Diệp Sanh chỉ có thông tin liên lạc của Turing trên điện thoại của cậu. Cậu gửi tin nhắn, nói ngắn gọn với Turing rằng cậu muốn đến trại trẻ mồ côi ở Colombia và cần thông tin liên lạc của Trần Xuyên Huệ.

Turing làm việc rất nhanh chóng. Sau đó, Demeter chủ động thêm Diệp Sanh. Sau khi thêm vào, Demeter không gửi tin nhắn, cô ấy dường như đang thu dọn đồ đạc và không có thời gian để gõ chữ. Thế là có một cuộc điện thoại đến.

Máy móc liên lạc được các quan chấp hành cấp S sử dụng rất tinh vi. Khi Demeter nói, cô ấy luôn nói chậm rãi và bằng giọng đều đều. Giống như cách cô ấy cho người khác cảm giác lặng lẽ và chậm rãi.

"Diệp Sanh, cậu tìm tôi để hỏi tin tức về Viện phúc lợi Columbia phải không?"

Diệp Sanh nói: "Ừm, cô đã từng đến Colombia, một nơi nguy hiểm 【Thảm họa kiến】 chưa?"

Demeter nói: "Tôi tới đó cũng không phát hiện được gì cả. Nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu. Lũ kiến ​​quá rải rác. Tôi ở lại một tháng cũng không tìm thấy bất kỳ kẻ dị giáo nào."

"Vốn dĩ tôi muốn để lại một số manh mối cho các dị năng giả phía sau, nhưng 【Nhà Tiên Tri】 nói rằng nơi đó sẽ sớm bị cơn bão thổi bay. Tôi nghĩ sẽ không còn ai đến đó nữa nên tôi không để lại bất kỳ manh mối nào. "

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng nếu cậu muốn đi, tôi muốn nhắc nhở cậu, hãy cẩn thận với kiến ​​và chuột."

Diệp Sanh: "Chuột?"

Demeter gật đầu: "Ừ, đừng để lũ chuột ở đó cắn. Chúng sẽ làm ô nhiễm cơ thể của cậu và khiến cậu biến thành chuột và mọc đuôi."

Khi một quan chấp hành cấp S đi đến một số nơi nguy hiểm, ngay cả khi cuộc điều tra không mang lại kết quả, họ cũng sẽ chia sẻ những manh mối tìm được với những người đi sau.

"Nếu cậu thực sự muốn để lại bất kỳ manh mối nào. Bão, chuột, kiến. Diệp Sanh, cậu có nghĩ ra điều gì không? - Một người đàn ông có đuôi chuột, một thị trấn bị bão thổi bay."

Diệp Sanh cụp mắt xuống, không cần suy nghĩ, lạnh lùng nói: "《 Trăm Năm Cô Đơn 》"

Trong tiểu thuyết, thành viên đầu tiên của gia đình bị trói vào một cái cây, còn thành viên cuối cùng bị kiến ​​ăn thịt.

Demeter gật đầu: "Đúng vậy."

"Những con kiến ​​này là những kẻ dị giáo cấp A+ khi bắt đầu thảm họa, điều này cho thấy chúng đã tiến hóa ngay khi thảm họa bắt đầu. Vậy thì vùng đất đó chắc chắn đã nuôi dưỡng chúng hoặc tổ tiên của chúng bằng dòng máu cực kỳ sâu và đặc."

Cô vén mái tóc dài bên tai. "《 Trăm Năm Cô Đơn 》chỉ là một cuốn tiểu thuyết, nhưng lịch sử phi lý xảy ra ở Châu Mỹ Latinh là có thật. Sau khi Columbus đến, lục địa này đã bị cướp bóc suốt 5 thế kỷ. Thảm sát, áp bức, nô lệ, ức hiếp, một dao một dao cắt mạch máu của nó ra."

---Tác giả có lời muốn nói---

Thảm họa kiến ​​là bước chuyển tiếp để Sanh Sanh hòa nhập thành công vào trại của người chơi, đồng thời cũng là thời điểm những ký ức về kiếp trước được bộc lộ.

---Editor có lời muốn nói---

Cứ như mấy người điều hành diễn đàn support hết mình rồi báo ENIAC hết hồn =)) từ thằng con thơ dại đến đồng nghiệp ai cũng báo quá báo