Thông tin quá ít, không thể giải thích được điều gì.
Điều duy nhất có thể xác định chính là những dòng chữ trên bức ảnh là do chính hắn viết.
Lâm Miên Lý phân tích theo lý trí thì chữ "CỦA TÔI" này có ba trường hợp: Thứ nhất, bức ảnh là do hắn chụp; Thứ hai, người trong ảnh là hắn, nhưng trường hợp này có thể loại bỏ, hắn chắc chắn rằng người bên trong không phải hắn.
Còn trường hợp cuối cùng......
Giống như hắn nói người trong ảnh chính là của hắn.
A, không thể nào.
Người này rõ ràng là con trai.
Lâm Miên Lý cũng phủ nhận trường hợp này.
Hắn đặt chiếc nhẫn lại, một lần nữa quay về giường nằm, có lẽ cứ tuỳ tiện đặt ở chỗ này đi.
Hai phút sau, hắn như xác chết vùng dậy, cầm lấy nhẫn, nhìn kỹ lại bóng dáng này.
Sao càng xem thì càng thấy giống Giang Ẩn thế??
Tuy hắn chưa nhìn thấy dáng vẻ Giang Ẩn không mặc quần áo, nhưng chỉ xem sườn mặt kia thoạt nhìn lại có điểm giống.
Hắn mông lung.
Nếu là Giang Ẩn thật, mình lại cất giữ ảnh của cậu ấy làm gì, còn phải làm trịnh trọng như vậy.
Trong file đó cuối cùng là chứa cái gì?
Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Miên Lý vẫn không thể tìm ra được đường về của mạch não mình trước đây, vì vậy cũng lười suy nghĩ, sửa sang lại một chút rồi đi ra khỏi phòng.
Ngôi nhà rất lớn nhưng cũng rất ấm áp, có đầy đủ vật dụng, đồ đạc được chủ nhà sắp xếp ở nhiều nơi khác nhau, có thể thấy những người sống ở đây đang cố gắng hết sức để giữ cho ngôi nhà giống như trước kia.
Dù sao hắn cũng thấy về cơ bản mọi thứ giống hệt như trong ảnh, ngay cả vị trí cũng không thay đổi.
Lâm Miên Lý thở dài.
Sau khi xuống lầu liền thấy Lâm Chiêu Hiền ngồi trên sofa ở phòng khách, ngơ ngác nhìn phía trước không biết đang suy nghĩ gì.
"Ừm." Lâm Miên Lý hắng giọng phát ra một tiếng.
Lâm Chiêu Hiền bị giật mình, lập tức xoay người: "Tiểu Miên à, đến đây, đã đói bụng rồi đi, chúng ta đi ăn cơm."
Ông đứng lên gọi người, bảo đem thức ăn hâm nóng rồi bưng lên.
Lâm Miên Lý dừng một chút, không ngăn cản.
"Thật ra ba đã nghĩ tối nay con sẽ không xuống nữa." Lâm Chiêu Hiền nói.
"Con có nói là đợi lát nữa con sẽ xuống mà." Lâm Miên Lý ngồi xuống bàn ăn.
"Hả, phải, con lúc nào cũng như vậy, đã nói thì nhất định sẽ làm." Lâm Chiêu Hiền nhìn hắn cười mất tự nhiên.
Sau đó lại không ai lên tiếng, Lâm Chiêu Hiền nhìn con trai mình, suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết nên bắt đầu như thế nào, trái lại Lâm Miên Lý đã lên tiếng trước.
"Bọn họ....... không xuống ăn cơm sao?"
"Không cần để ý đến bọn họ, bọn họ đói bụng sẽ tự mình xuống ăn, ba con mình tâm sự trước đi." Lâm Chiêu Hiền bắt lấy cơ hội nói.
"Ừm, con đã nghĩ đến chuyện này, đời người rất dài, con không có tư cách để khiến ba không tìm người bầu bạn, như vậy rất ích kỷ. Có lẽ trước kia con chưa bao giờ quan tâm đến, ba, sau này chỉ cần người bên cạnh ba không thay đổi, chỉ duy nhất một người, an an ổn ổn mà sống, con cảm thấy sẽ không có vấn đề gì."
Chuyện này lúc trước hắn đã nghĩ xong.
Lâm Chiêu Hiền sững sờ nhìn hắn.
Lâm Miên Lý: "Làm sao vậy?"
Lâm Chiêu Hiền dùng sức lắc đầu: "Không có gì không có gì, chỉ là nghĩ lâu rồi con không có gọi cho ba. Con...... đã biết chuyện mấy năm này của ba?"
"Biết, con thấy ở trên mạng."
Lâm Chiêu Hiền biết chính mình bị nói thành cái dạng gì, xấu hổ chọc chọc đũa: "Thật ra những việc đó cũng không đúng lắm, ừm........"
Nhưng cũng không sai đi đâu được.
Ông buông đũa, nghiêm túc nói: "Tiểu Miên, hơn một tháng này, ba đã nghĩ kỹ, trước đây là ba mê muội, hiện tại đã nghĩ thông suốt, nếu con không thích người khác ở trong nhà, ba sẽ bảo bọn họ chuyển ra ngoài."
"Không cần, nếu ba thật sự thích dì Chương, muốn cùng sống tốt với bà, con sẽ không có ý kiến việc hai người ở cùng nhau, chỉ cần ba vui vẻ, nhưng mà..." Hắn đắn đo nói: "Người là độc nhất vô nhị, không thể bị thay thế, ba, ba phải hiểu rõ."
Lâm Chiêu Hiền đỏ mắt, xoa xoa cái mũi: "Ba biết rồi, con trai, sau này ba nhất định sẽ không lại hồ đồ, dì Chương của con...... Nói đến là lỗi của ba, bởi vì ba rất nhớ mẹ của con, mấy năm nay một mực tìm người giống như bà ấy, lại nói đến dì con, bà ấy...... là người trông giống với mẹ của con nhất, aizzz, là ba có lỗi với bà ấy, sau này sẽ tìm cơ hội nói rõ với bà ấy."
Lâm Miên Lý ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Chương Dĩnh Dĩnh đã phát hiện, nhưng không nghĩ tới ba lại thẳng thắng thành khẩn như vậy.
"Chuyện của hai người, hai người tự mình giải quyết đi. Con cũng...... rất nhớ mẹ." Lâm Miên Lý nhỏ giọng nói.
Lâm Chiêu Hiền vỗ vỗ bả vai hắn: "Ba cũng vậy."
Nhưng bọn họ không biết chính là, ở trong góc cầu thang, Tần Huyền yên lặng đứng, trên mặt là vẻ hờ hững mà Lâm Miên Lý chưa từng thấy qua.
Cha con hai người cùng nhau ăn bữa cơm, Lâm Chiêu Hiền sau khi biết rõ tình trạng thân thể của Lâm Miên Lý nói: "Pheromone của con khác với những người khác là bởi vì lúc mẹ con mang thai con, có một lần ngồi trên tinh hạm về nhà mẹ đẻ của bà, tinh hạm của bọn họ bị không tặc bắt cóc, tình huống lúc ấy rất nguy hiểm, mẹ con không may gặp phải phóng xạ tinh tế. Đó cũng là nguyên nhân vì sao bà ấy lại rời khỏi chúng ta sớm như vậy, con cũng bị ảnh hưởng."
Lâm Miên Lý yên lặng lắng nghe.
"Lúc đó bà ấy rất dũng cảm, còn giúp đội cứu viện bắt được tên đầu lĩnh không tặc." Lâm Chiêu Hiền nói xong, trên mặt không khỏi mang theo một nụ cười hoài niệm.
Buổi tối hôm nay, Lâm Miên Lý nghe ba hắn nói rất nhiều chuyện về mẹ mình, đến khuya mới về phòng của mình.
Ngày hôm sau, ngay khi Lâm Miên Lý vừa ăn xong điểm tâm liền nhận được tin nhắn của Giang Ẩn.
Chương Dĩnh Dĩnh vô cùng nhiệt tình nói: "Bạn học của Tiểu Miên tới rồi sao? Không mời bạn vào trong ngồi hả? Cậu ấy đã ăn gì chưa? Cùng nhau ăn nhé."
Lâm Miên Lý: "Không cần đâu dì Chương, chúng tôi có việc, tôi sẽ trực tiếp ra ngoài."
Chương Dĩnh Dĩnh: "Gấp như vậy à....."
Lâm Chiêu Hiền đứng lên: "Con đi đi, hôm nay có trở về không? Ba bảo chú Trần đi đón con."
"Không cần đâu ba, có trở về hay không đến lúc đó rồi nói, con có thể tự mình trở về."
"Vậy được rồi, để ba tiễn con."
Sau khi hai người bước ra khỏi nhà, Lâm Miên Lý nói: "Ba, không cần tiễn nữa, cậu ấy ở ngay bên ngoài."
Lâm Chiêu Hiền kéo hắn lại ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Con trai, tuy rằng con với Giang Ẩn rất thân nhau, nhưng nói chung nó vẫn là Alpha. Cách đây rất lâu, ba và mẹ con đưa con đi gặp một lão bác sĩ, ông ấy nói nhìn tướng mạo của con, đại khái sẽ phân hoá thành Omega, các con phải chú ý có chừng có mực."
Lâm Miên Lý dở khóc dở cười: "Ba, chắc người ba gặp không phải là bác sĩ mà là thầy bói đi, ba không tin khoa học hiện đại lại đi tin tưởng ông ta?"
Nói xong hắn cũng nhanh chóng chạy đi: "Ba trở về đi."
Lâm Chiêu Hiền ở phía sau chạy theo hai bước: "Vậy con có mang thuốc ức chế chưa?"
"Đã mang đã mang."
Ra khỏi sân rộng nhà bọn họ, một chiếc huyền phù đã đỗ ở ven đường, Giang Ẩn đang tựa vào đầu xe.
"Đây là xe cậu lái tới?" Lâm Miên Lý nói.
Giang Ẩn: "Đúng vậy, có muốn thử không?"
Lâm Miên Lý bước tới vị trí lái xe: "Được thôi, tôi lái xe."
"Cậu còn nhớ rõ cách lái xe sao?"
"Không nhớ rõ lắm, nhưng trực giác của tôi cảm thấy rằng mình có thể lái xe."
Giang Ẩn "hừ" một tiếng: "Vậy tôi đây là phải liều mình bồi quân tử nha, cậu đưa tôi lên trời thôi, đừng thật sự đưa tôi lên thiên đường."
Lâm Miên Lý ngồi vào ghế lái thản nhiên liếc nhìn giao diện thao tác, chuẩn xác khởi động xe, hất cằm lên nhìn anh: "Tôi nếu như ngay cả xe huyền phù cũng không biết lái vậy thì còn lái cơ giáp cái gì."
"Còn rất có tự tin, được, lên trời, lên trời đi." Giang Ẩn cười đóng cửa xe cho hắn, sau đó đi một vòng rồi lên xe.
Sự thật chứng minh, Lâm Miên Lý không chỉ có sức chiến đấu thiên phú kinh người, ngay cả thao tác cơ giáp cũng thập phần tinh thông, cơ hồ là có thể bắt đầu ngay lập tức.
Giang Ẩn chỉ đường, mang hắn đến một hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo này không quá nhỏ, nằm giữa đại dương bao la, nó giống như một viên ngọc trai lục tuyệt đẹp được khảm trên tấm vải lam.
"Pheromone của cậu hiện tại vẫn chưa ổn định, không thể trực tiếp ngồi lên cơ giáp, chúng ta sẽ lên cơ giáp ảo và mở một sân tập ảo."
Xuống xe, bọn họ đi thẳng đến chỗ đó, Giang Ẩn thấy hắn đang cao hứng cũng không nhiều lời, trực tiếp vào sân.
Mặc dù cơ giáp ảo hơi khác một chút so với cơ giáp thật, nhưng dùng để luyện tập hoàn toàn không thành vấn đề.
Đây là lần đầu tiên Lâm Miên Lý đối kháng với Giang Ẩn, tinh thần lực của hai người đều rất cao, điều khiển cơ giáp rất tốt, hai người đánh đến sảng khoái say sưa.
Giữa trưa sau khi bọn họ xuống tuỳ tiện ăn một chút gì đó, Giang Ẩn lại bị kéo đến sân huấn luyện ảo, bất tri bất giác, một ngày cứ như vậy trôi qua.
Lâm Miên Lý ra khỏi khoang luyện tập với mồ hôi nhễ nhại, tựa vào một bên nghỉ ngơi.
Giang Ẩn cũng giống như hắn, người bình thường sẽ không tiếp tục chiến đấu với cường độ cao như bọn họ, cũng chỉ có những người có tinh thần lực cao như bọn họ, tự tin vào bản thân mới dám làm chuyện này, nếu không tinh thần sẽ rất dễ suy sụp.
Suốt cả ngày, bọn họ phần lớn thời gian là luyện tập đối kháng, thỉnh thoảng thực hiện các bài huấn luyện vận hành khác trong hệ thống, mức độ quen thuộc của Lâm Miên Lý đối với cơ giáp càng ngày càng cao, Giang Ẩn cũng nói hắn bây giờ đã rất gần với trạng thái trước khi mất trí nhớ.
"Thế nào? Thích không?"
Lâm Miên Lý ra hiệu cho anh: "Cậu rất giỏi, đã nghiền, lần sau lại đến."
Có thể nhận được câu nói này của hắn, cho thấy Giang Ẩn đã hoàn toàn được Lâm Miên Lý công nhận.
Giang Ẩn cười cười: "Đi thôi, đi tắm rửa trước, sau đó ăn uống nghỉ ngơi. Hòn đảo này là tài sản riêng của tôi, đợi lát nữa tôi sẽ mang cậu đi dạo, cậu nhất định sẽ thích."
Lâm Miên Lý hiếm thấy lộ ra một nụ cười: "Làm sao cậu biết tôi nhất định sẽ thích."
Giang Ẩn: "Bởi vì cậu cũng tham gia, nơi này có một nửa là công lao của cậu."
Lâm Miên Lý sửng sốt.
Giang Ẩn cầm một bộ quần áo bình thường cho hắn rồi đưa hắn đến phòng tắm bên cạnh.
Sau khi tắm rửa xong đi ra, Giang Ẩn vẫn còn chưa xong.
Bên ngoài buồng tắm là thủy vực, được thiết kế như một vòng tròn xoắn, nước chỉ sâu mười phân, chỉ đủ ngập đến mu bàn chân.
Lâm Miên Lý ngồi trên ghế bên cạnh bờ biển thư giãn đợi Giang Ẩn.
Ở đây rất thông gió, có thể nhìn thấy một mảnh bãi cỏ xanh, bên ngoài một chút là biển rộng, gió biển thổi qua, vô cùng thoải mái.
Lâm Miên Lý ngồi được một lúc, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động, nhìn lại, cả người đều sững sờ.
Chỗ của hắn cùng với phòng tắm được ngăn cách bằng một tấm kính mờ lớn, có thể nhìn thấy cảnh tượng đối diện------
Giang Ẩn ở trong kính đang đưa lưng về phía hắn, hơn nữa không có mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần dài.
Lâm Miên Lý lập tức nghĩ ngay đến bức ảnh kia.
Khi nhìn như thế này, thật sự rất giống.
Hắn thật sự rất muốn xác nhận xem người trong bức ảnh mà mình của trước kia đã giấu kỹ có phải là Giang Ẩn hay không.
Hắn bấm vào bức ảnh đã chụp từ chiếc nhẫn sáng nay, sau khi phóng to sử dụng trình độ chuyên nghiệp của học bá để nhìn kỹ nó, sau đó đứng lên, giả vờ nhàm chán đi xung quanh hai vòng.
Giang Ẩn vẫn chưa có dấu hiệu sẽ đi ra, hắn cứ như vậy lắc lư lắc lư, từ phía thủy vực bên này lắc lư đến thành kính, tựa vào mép kính rồi giương mắt nhìn từ dưới lên trên.
Vải quần mà Giang Ẩn mặc vừa thấy liền biết vô cùng mềm mại, xúc cảm cũng tốt, trực tiếp chạm đất, cho thấy chân của anh dài đến kinh ngạc.
Lại hướng lên trên, là phần hông, eo và lưng, không có lớp kính mờ che chắn, Lâm Miên Lý nhìn thấy càng thêm rõ ràng.
Cơ bắp mỏng manh mà rắn chắc bao bọc lấy phần xương, theo động tác của chủ nhân mà có chút biến đổi nhỏ, cho thấy sự dẻo dai ẩn chứa bên dưới, Lâm Miên Lý biết sức mạnh bùng nổ ẩn chứa trong đó đáng kinh ngạc như thế nào.
Không cần phải nói, đây là một dáng người vô cùng hoàn mỹ.
Càng nhìn hắn càng có thể xác định thân thể này chính là thân thể của người trong bức ảnh mà hắn chụp.
Nhưng mà....... tại sao chứ??
Lâm Miên Lý cúi đầu, mày nhíu thật chặt.
Hắn không thể đem chuyện này đến hỏi Giang Ẩn được, chẳng lẽ phải đi hỏi anh, cậu có biết tại sao tôi lại giấu ảnh bán khỏa thân của cậu trong nhẫn và đặt mật mã không?
Cái này quá mất mặt rồi, Lâm Miên Lý chết cũng sẽ không làm chuyện này.
Hơn nữa hắn cũng không có cách nào giải thích được hai chữ chính mình viết kia.
Quên đi, bây giờ nghĩ đến chuyện này cũng vô ích, đợi sau này hồi phục trí nhớ sẽ biết.
Vừa định đi trở về, đột nhiên một bóng người đổ xuống trước mặt, Lâm Miên Lý ngẩng mạnh đầu, thầm nghĩ không tốt, sau đó lại bị kéo xoay một vòng trở lại trên thành kính.
"Tôi cũng không phải là người keo kiệt, muốn nhìn thì cứ thoải mái nhìn đi, nói thẳng là được rồi." Giang Ẩn một tay chống bên người Lâm Miên Lý, nửa người trên vẫn trần trụi, nhìn hắn cười.
Lâm Miên Lý thề thốt phủ nhận: "Tôi không có."
Giang Ẩn nghiêng đầu: "Thật sự không có?"
Lâm Miên Lý: "..........."
Sự thật đang ở trước mặt, không có cách nào để chống chế.
Hai người kề rất gần, toàn thân Giang Ẩn như chứa hoả lực, hơi thở ấm áp không gì ngăn trở phả vào mặt, mang theo mùi sữa tắm tươi mát.
Lâm Miên Lý từ mùi sữa tắm tìm kiếm cảm giác quen thuộc, đó là mùi Pheromone của Giang Ẩn, giống như rượu đỏ ngấm vào từng tấc da thịt, bị nhiệt độ cơ thể nung chảy ra.
Nháy mắt hắn cảm thấy có chút say, yết hầu không khỏi cuộn một cái.
"Cậu...... tránh ra một chút."
Khoé môi Giang Ẩn hãm sâu: "Không nhìn sao? Có muốn tôi triển lãm cho cậu xem không? Đều là người quen, không cần khách khí."