Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 30



Edit: Toả Toả

Sau khi Lâm Miên Lý bị mất trí nhớ, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có người mình thích trước đây.

Hơn nữa hắn vẫn luôn cảm thấy mình là một Alpha, dựa vào điều này có thể suy đoán rằng trước khi mất trí nhớ hắn có thể cũng nghĩ mình là Alpha.

Nói như vậy là, song A?

Lâm Miên Lý nhìn Giang Ẩn ở phía đối diện, cảm thấy được tư tưởng cũng không giống nhau.

Nhưng lại có một vấn đề không thể bỏ qua —— Giang Ẩn đã đánh dấu hắn.

Đến đây chính là câu hỏi: Đối mặt với một người mà hắn đã yêu thầm trước đây nhưng hiện tại thì không, thì liệu sau này hắn có nên nhận lấy Pheromone của người đó nữa không?

Trong lòng Lâm Miên Lý nổi lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra chút nào.

Hắn bình tĩnh nói: "Đã giải quyết xong rồi, trở về thôi." Nói xong nhấc chân rời đi.

Cứ mau mau chạy thôi, hắn muốn bình tĩnh trước một chút.

Khi đi ngang qua Giang Ẩn, cổ tay của hắn đột nhiên bị bắt lấy: "Đợi đã, đừng đi vội, cậu giải xong rồi thì thấy cái gì vậy, nhìn vẻ mặt vừa rồi của cậu chẳng lẽ là có cái gì đó bất lợi với tôi sao?"

Lâm Miên Lý vứt đi hết sức bình sinh của mình mới không hất tay Giang Ẩn ra: "Không phải."

"Thật không phải sao? Chẳng lẽ là ảnh khỏa thân xấu xí của tôi?" Giang Ẩn hỏi.

"......." Lâm Miên Lý cảm thấy anh mở miệng như vậy thật sự rất thiếu mười tám lần đánh: "Nói dối cậu làm gì, hơn nữa tại sao tôi phải cất giấu ảnh không đứng đắn của cậu chứ?"

Giang Ẩn cười xấu xa một tiếng: "Ai biết được, cậu là một người rất muộn tao*, có lẽ là cất giấu ảnh của tôi để lén làm cái gì gì đó đó."

(*) Muộn tao: là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Ngoài mặt thì lạnh lùng, thờ ơ, nhưng bên trong lại ấm áp, nóng bỏng.

Lâm Miên Lý tức giận, dùng sức hất tay anh ra: "Biến, chỉ có cậu mới có thể nghĩ ra loại chuyện bậy bạ như vậy."

"Này, cậu mới là suy nghĩ bậy bạ đó, tôi cũng chưa có nói cái gì hết. Ý của tôi là cậu cất những bức ảnh bất lợi với tôi có thể là muốn dùng để uy hiếp tôi, ví như thi đấu thì cho cậu thắng một lần, đồng ý một điều kiện nào đó, vân vân. Chậc chậc chậc Lâm Miên Lý ơi Lâm Miên Lý, cậu vừa mới nghĩ cái gì thế?"

Lâm Miên Lý: "........."

Hắn không nói lời nào, Giang Ẩn dựa vào vách ngăn trong suốt nhìn hắn cười mỉm: "Được rồi được rồi, đừng giận nữa, tôi đùa chút thôi."

Nơi này không có đèn, chỉ có một chút ánh sáng xanh phát ra từ khu vui chơi giải trí cách đó vài mét, yếu ớt tạo cho bọn họ một tầng bóng màu lạnh.

Giang Ẩn đang mỉm cười, nét mặt không rõ ràng lắm dưới ánh đèn mờ ảo, sống mũi cao cao ưu tú phân ra khuôn mặt cũng không phải rất cường tráng, nhưng khắc sâu các đường nét của ánh sáng và bóng tối.

Trông đẹp trai đến lạ, đặc biệt hấp dẫn người khác.

Phía sau anh là vũ trụ vô tận, trên người mặc bộ quần áo tối màu, có ảo giác như sắp hoà cùng phông nền.

Có thể là lúc này lối đi nhỏ mờ tối không người đi lại quá mức yên tĩnh, hoặc cũng có thể là khung cảnh vũ trụ tối đen kia khiến người ta xuất thần, Giang Ẩn lúc này tựa như đang ở trung tâm của một lỗ đen, như thể anh lập tức sẽ bị nuốt vào.

Nhìn thấy hình ảnh này, không hiểu sao, trong lòng Lâm Miên Lý bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, tiến lên dùng sức kéo Giang Ẩn lại, động tác có hơi sốt ruột.

Hai người lùi lại mấy bước, bước chân loạn nhịp, suýt chút nữa đụng vào nhau.

Giang Ẩn trở tay bắt lấy hắn, dùng sức một chút, Lâm Miên Lý sửng sốt, sau khi nhận ra mình đã làm gì, xấu hổ muốn buông anh ra, nhưng Giang Ẩn lại không buông tay.

Hắn ngẩng đầu, đập vào ánh mắt sâu thẳm của Giang Ẩn, trong lòng run lên, cụp mắt xuống giải thích: "Tôi...... Tôi biết, cậu sẽ không rơi xuống, nhưng không biết tại sao tôi lại...... Chắc là lúc nãy não bị rung."

Giang Ẩn không nói, chỉ nhìn hắn.

Lâm Miên Lý nhẹ nhàng xoay chuyển cổ tay, phát hiện Giang Ẩn vẫn chưa buông mình ra, hai người ở rất gần nhau, ở khoảng cách này bầu không khí có vẻ có chút mơ hồ, Lâm Miên Lý mím mím môi: "Làm sao vậy?"

Giang Ẩn thì thào: "Cậu như vậy, là có nguyên nhân."

Lâm Miên Lý sửng sốt: "Nguyên nhân gì cơ? Cậu biết sao?"

Hàng mi dài của Giang Ẩn nhuốm chút ánh sao, chậm rãi mở miệng: "Trước kia, chúng ta đã từng đến một hành tinh mà gia đình của tôi đang khai phá để chơi. Hành tinh đó bởi vì có điều kiện địa mạo* độc đáo và các loài sinh vật đặc biệt, cho nên rất thích hợp để thám hiểm phiêu lưu, gia đình tôi dự định sẽ phát triển nó thành một hành tinh du lịch."

(*) Địa mạo: là một đặc điểm tự nhiên hoặc nhân tạo của bề mặt cứng của Trái Đất hay của hành tinh khác. Các địa mạo cùng nhau tạo nên một địa hình nhất định, và sự sắp xếp của chúng trong phong cảnh thì được biết đến là địa hình học. Nguồn: Wikipedia.

"Chúng ta của khi đó tuổi còn rất nhỏ, lá gan quá lớn, lại dám cạy mở xe du hành chạy ra ngoài thám hiểm trong đêm tối tĩnh lặng, lái xe đến một khu vực vẫn chưa khai phá mà lúc đó không được phép vào. Trời lạnh cóng, bên trong không có lò sưởi, gió lạnh tràn vào, chúng ta còn rất đắc chí."

Giọng anh nhẹ nhàng và chậm rãi kể về một câu chuyện mà Lâm Miên Lý đã quên.

Đây là lần đầu tiên Lâm Miên Lý nghe anh nói chuyện với giọng điệu này, không ngờ Giang Ẩn còn kể chuyện rất hay, Lâm Miên Lý dường như nhìn thấy hai cậu bé ngồi trên xe du hành rỗng, khống chế bảng điều khiển một cách thuần thục, vừa lái vừa nói cười.

"Sau khi tới nơi thì chúng ta xuống xe, dùng thiết bị đầu cuối để chiếu sáng lối đi, khu vực đó rất nguy hiểm, sau khi xuống xe chúng ta không đi được bao xa thì đã bị những sinh vật trong bóng tối nhìn chòng chọc, bị đuổi theo, còn bị tách ra một lần, cuối cùng bị buộc tới trong một cái hang động."

Tim Lâm Miên Lý cũng theo đó mà treo lên, hai nhóc ranh này đúng là......

Hắn hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Hang động đó rất tối, không biết bên trong có thể có thứ gì đó không, mà trước mặt lại là sinh vật to lớn hung bạo, trong lúc giằng co, chúng ta không để ý đến phía sau, tôi bất ngờ bị kéo vào trong hang."

Anh dùng một giọng điệu thản nhiên bình tĩnh kể lại chuyển đã xảy ra vào lúc đó, từ trong câu chữ có thể cảm nhận được sự nguy hiểm vào thời điểm đó.

Mày Lâm Miên Lý ra sức nhăn lại: "Cậu nói cái gì?"

"Còn cậu, nhìn thấy tôi biến mất, còn tưởng rằng tôi đã bị ăn." Khoé miệng Giang Ẩn khẽ nhếch: "Sau khi chúng ta đi ra, cậu nhìn tôi suýt chút nữa thì khóc."

Lâm Miên Lý khẽ mở miệng, đồng tử hơi mở to, may mà ánh sáng mờ ảo cũng đủ che cho hắn, vết đỏ lan tràn trên mặt hắn cũng không bị chú ý.

Cũng không biết là do xấu hổ hay là bị hành động của hai nhóc ranh kia chọc tức nữa.

"Vẻ mặt của cậu lúc đó, cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ rất rõ." Giang Ẩn nhìn hắn chăm chú nói.

Mi mắt Lâm Miên Lý run lên, tức giận nói: "Hai người lúc đó cũng quá bướng bỉnh, còn dám tới nơi như vậy, tại sao khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế không tìm người đến cứu mấy người sớm hơn?"

Giang Ẩn cười cười: "Trước kia chúng ta đều cảm thấy mình rất lợi hại, khi đó cậu chững chạc hơn tôi, có hơi do dự, nhưng dưới sự dụ dỗ của tôi vẫn không thể từ chối được. Về việc gọi người khác, đúng là có gọi, nhưng mà gọi hơi muộn xíu. Loại chuyện này luôn luôn không quá vẻ vang."

Lâm Miên Lý: "......."

Hắn cũng không biết nên nói gì cho phải, cũng không thể mắng, làm ra loại chuyện này là hắn của trước kia và Giang Ẩn, mắng cũng chẳng khác nào đang tự mắng mình.

Hơn nữa, tất cả đều đã qua rồi.

"Sự việc này sinh ra ảnh hưởng nhất định đến cậu, sau này khi nhìn thấy tôi đứng trước chỗ tối, cậu đều sẽ kéo tôi lại một cái." Giang Ẩn nói xong, vươn ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào giữa hai lông mày của Lâm Miên Lý: "Không cần lo lắng, cuối cùng chúng ta đều an toàn đi ra."

Lâm Miên Lý sững sờ, một lúc sau không nhịn được hỏi: "Chúng ta của trước kia có...... Quan hệ rất tốt?"

Giang Ẩn: "Hửm? Đương nhiên, không phải tôi đã nói với cậu sao, cậu không tin?"

Lâm Miên Lý im lặng, hắn không phải không tin. Sau khi biết được tâm tư của mình trước đây đối với Giang Ẩn, vốn đang cảm thấy may mắn, nhưng hiện tại nghe xong chuyện cũ này, khiến hắn không thể không tin.

Nhìn từ sự kết hợp này, Giang Ẩn đối với hắn mà nói chắc chắn không phải là một người bạn bình thường.

Mà là thật sự đem Giang Ẩn đặt trong lòng.

"Sao lại ngẩn người rồi?" Giang Ẩn tinh ý phát hiện đêm nay Lâm Miên Lý có chút khác thường.

"À không có gì, cũng tại đến giờ ngủ rồi, chúng ta trở về thôi." Lâm Miên Lý trở lại chỗ của mình như thể đang chạy trốn.

Giang Ẩn nhìn bóng lưng của hắn, nhớ lại chuyện Lâm Miên Lý kéo anh vừa rồi, ngón tay xoa xoa cằm lẩm bẩm: "Có phải là nhớ ra cái gì đó rồi không?"

Sau khi Lâm Miên Lý trở lại chỗ ngồi của mình, Tưởng Sơ Lập vẫn chưa ngủ, đang ngồi làm việc trên thiết bị đầu cuối mờ tối. Những người khác đều đã tiến vào mộng đẹp.

Tưởng Sơ Lập ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, cũng không nhiều lời mà nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Lâm Miên Lý gật gật đầu, sau khi ngồi xuống thì liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh, nhớ ra điều gì đó, do dự một chút hỏi: "Thầy Tưởng, cuộc thi có cung cấp thuốc cách trở giả A không?"

Tưởng Sơ Lập sửng sốt: "Cái gì? Sao lại hỏi như thế, em quên mang rồi sao?"

Lâm Miên Lý không được tự nhiên mà dời ánh mắt sang chỗ khác: "Dạ, em quên mang."

Đâu phải là quên mang, mà là ngay từ đầu hắn đã không cần thứ đó. Đột nhiên hỏi cái này là bởi vì hắn không thể nắm chắc mình sẽ giống như trước đây, có thể bị Giang Ẩn đánh dấu mà không có ý nghĩ khác.

Hắn luôn cảm thấy mình...... Giống như là đang lợi dụng Giang Ẩn?

Còn những lý do khác thì hắn không nghĩ đến.

"Chuyện quan trọng như vậy mà cũng có thể quên sao? Này không giống em nha." Tưởng Sơ Lập suy nghĩ một chút: "Loại thuốc này không thể tuỳ tiện kê đơn được, nếu không có, trước không nói đến chuyện thi đấu, quan trọng hơn là thân thể của em, lỡ như đột nhiên xảy ra chuyện gì...... Đừng lo, tình huống của em ủy ban thi đấu cũng biết, đến lúc đó thầy giúp em đi xin."

Lâm Miên Lý: "Cảm ơn thầy."

Hắn tính thời gian, kỳ phát tình tiếp theo của mình có lẽ là khoảng năm sáu ngày sau nữa, thời gian chắc là vẫn kịp.

Lâm Miên Lý thở phào nhẹ nhõm, còn chuyện yêu thầm và gì gì đó, đợi thi đấu xong đi rồi tính, cứ tập trung thi đấu trước đã.