Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 41



Edit: Toả Toả

Khi phát tình lần đầu tiên, bên cạnh hắn có Giang Ẩn, lúc ấy vì để đánh dấu hắn Giang Ẩn còn dụ dỗ hắn nữa.

Hắn nhớ rõ, mùi hương trên người Giang Ẩn rất dễ ngửi.

Có một số việc không thể nghĩ tới được, vừa nghĩ tới đã giống như nước rơi vào chảo dầu, sôi nổi vung ra.

Hai tay Lâm Miên Lý không ngừng run rẩy, loại khao khát quen thuộc này cùng mồ hôi trên người hắn giống như nhau, càng ngày càng nhiều, quấn chặt lấy cả người hắn.

Kỳ phát tình của Omega không thể nào ngăn cản được, kể cả hắn.

Hắn sắp chịu hết nổi rồi......

Giang Ẩn là đồ lừa đảo, tại sao vẫn chưa tới chứ?

Lâm Miên Lý ôm chặt lấy cơ thể mình, thì thầm đọc tên người kia. Rõ ràng mấy ngày trước hắn đã nói với Giang Ẩn rằng lần này sẽ không để anh giúp hắn đánh dấu tạm thời nữa, nhưng không ngờ hắn lại thay đổi quyết định nhanh như vậy.

Đúng vậy, hắn đã thay đổi.

Hơn nữa vài ngày trước hắn vẫn còn đang loay hoay với việc mình yêu thầm Giang Ẩn, muốn đem anh chặn ở bên ngoài cửa trái tim, nhưng bây giờ lại......

Mọi thứ rốt cuộc đã thay đổi như thế nào vậy?

"Ưm......" Lâm Miên Lý hé môi thở dốc, cố gắng hít thở chút khí lạnh, nhưng vô dụng.

Nếu Giang Ẩn không đến....... Nếu anh không đến kịp......

Lâm Miên Lý khó khăn mà đem khối thuốc cách trở giả A trong túi ra, nếu thật sự đến bước đường cùng hắn cũng chỉ có thể sử dụng nó.

Không biết đã qua bao lâu, Lâm Miên Lý cảm thấy đã qua lâu thật lâu, nhưng thật ra chỉ mới qua một chốc lát, căn phòng hắn đang ở đã được mở ra.

Lúc này đầu óc của hắn đã trở thành bột nhão, dựa vào một tia chấp niệm mà chống đỡ, đột nhiên cảm thấy có ai đó đã đỡ mình dậy từ mặt đất.

Hắn lập tức tỉnh táo không ít, nhìn kỹ lại, là Giang Ẩn.

Trong đầu Lâm Miên Lý rầm một tiếng, suy nghĩ gì đó trong đầu đều không còn nữa, chỉ biết là cọng rơm cứu mạng của mình cuối cùng cũng đến rồi.

Hắn không biết sức mạnh ở đâu ra, đè Giang Ẩn xuống mặt đất, cả người mềm nhũn đè lên Giang Ẩn.

Giang Ẩn đặt một tay lên phía sau eo hắn, một tay chống lên ngực hắn, không biết là không muốn hắn đi hay là đang muốn từ chối hắn.

Lâm Miên Lý tức giận, không phải là cậu nhất quyết muốn đánh dấu tôi sao? Bây giờ còn từ chối cái gì?

Dục vọng mãnh liệt gần như chiếm đoạt lý trí của hắn, làm cho hắn chỉ biết đến đòi hỏi Alpha duy nhất ở nơi này, Lâm Miên Lý dùng hết sức để khống chế bản thân, khiến cho hắn nhìn qua không cầm thú như vậy.

Cho dù bị tra tấn như thế này, hắn cũng không muốn mất đi lòng tự trọng, hắn hy vọng có thể để cho Giang Ẩn biết rằng hắn tỉnh táo, hy vọng anh đánh dấu tạm thời cho hắn.

Nghĩ vậy, hắn cố gắng ngồi dậy, nhưng lại phát hiện mình chẳng còn chút sức lực nào.

Mà Giang Ẩn cuối cùng cũng di chuyển, anh đỡ cả hai người bọn họ lên, sau đó ngồi dựa lưng vào tường, mặt đối mặt với Lâm Miên Lý.

Hai mắt Lâm Miên Lý tràn đầy ánh nước, tình trạng sinh lý của Omega khiến hắn lúc này giống như một quả anh đào ấm áp, mùi anh đào lạnh trong không khí cũng trở nên bớt lạnh hơn.

Giang Ẩn cũng không để ý những gì Lâm Miên Lý đang muốn diễn đạt, chính vì dáng vẻ này của Lâm Miên Lý hoàn toàn khiến người ta không thể nghĩ tới cái gì khác nữa.

"Tại sao lại không dùng thuốc cách trở giả A? Không phải cậu như thế nào cũng không muốn để tôi đánh dấu sao?" Anh hằn học trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đỏ lên, hai má căng chặt.

Tình huống dường như chỉ khả quan hơn Lâm Miên Lý một chút.

Trời mới biết anh có bao nhiêu hoảng sợ.

Không ai nghĩ rằng Lâm Miên Lý sẽ phát tình vào thời điểm này, nhưng lúc trước Giang Ẩn đã chuẩn bị tốt rồi.

Sau khi thoát khỏi những người đó anh bắt đầu tìm kiếm Lâm Miên Lý, từ tầng dưới lên tầng trên, trên đường chạm trán với những tuyển thủ khác cũng không có dừng lại, cho đến khi tìm thấy cầu thang lên tầng bảy.

Vào thời điểm đó, Lâm Miên Lý đã rời khỏi chỗ đó được một khoảng thời gian, mùi hương Pheromone lưu lại trong không khí gần như không còn.

Nhưng khứu giác nhạy bén hơn cả loài sói của Giang Ẩn khiến anh phát hiện ra dấu vết khác thường.

Pheromone không chỉ có thể ngửi thấy mà còn có thể được cảm nhận thông qua các tế bào, nếu không Lâm Miên Lý chỉ cần trực tiếp bịt mũi thôi là đã có thể miễn dịch với Pheromone của Alpha rồi.

Giang Ẩn đã thông qua cảm giác trên cơ thể mình mà nhận ra khác biệt.

Lâm Miên Lý là Omega mà anh đánh dấu, cho dù Lâm Miên Lý không thừa nhận, hắn là Omega của anh.

Alpha đối với Omega của mình mức độ nhạy cảm rất cao.

Gần như là trực giác nói cho anh biết, Lâm Miên Lý phát tình.

Anh nhắm mắt lại, cảm nhận Pheromone thuộc về Lâm Miên Lý trong không khí bằng toàn thân, sau đó đi lên cầu thang cho đến khi anh đến cánh cửa nơi Lâm Miên Lý đang ẩn náu.

Cánh cửa được đóng chặt, đem Pheromone ngọt lịm nhốt lại bên trong, nhưng cũng có một tia từ khe cửa tràn ra, trắng trợn trôi nổi trong không khí.

Cũng may camera không thể phát trực tiếp tình huống Pheromone.

Trước khi vào cửa, Giang Ẩn quay đầu lại khẽ cười với chiếc camera vẫn luôn đi theo mình, giống như đang nói chuyện với một người bạn cũ: "Tôi đi nghỉ ngơi một chút trước, cậu đi quay những người khác đi, cuối cùng nhất định sẽ cầm hạng nhất về cho các người xem."

Nói xong, anh đột nhiên chộp lấy chiếc camera mini, ném nó vào lỗ thủng cách đó không xa, sau đó trực tiếp đạp cửa bước vào.

Người ở phía sau camera nhìn thấy màn hình quay cuồng một hồi, sau khi hệ thống cân bằng tự động phát huy tác dụng thì nó đã ở bên ngoài toà nhà hỏng.

Uỷ ban thi đấu & khán giả: "......???"

Đạn mạc lại lập tức bùng nổ một lần nữa.

Về phía uỷ ban thi đấu, Thiệu Giác hiểu ra điều gì đó ngay lập tức, đứng dậy đi tới chỗ đạo diễn nói: "Không cần phải quan tâm đến bọn họ, đi quay người khác trước đi."

Đạo diễn: "Nhưng bọn họ làm gì ở bên trong vậy? Thật sự có thể nghỉ ngơi sao? Không phải, sao Giang Ẩn lại biết Lâm Miên Lý ở trong đó?"

Đạo diễn mở miệng là ba câu hỏi liên tiếp, Thiệu Giác mặt không đổi tim không đập nói: "Nói câu trước tiên trước, bọn họ làm việc kỳ lạ các người cũng không phải là chưa từng gặp qua, hơn nữa việc này cũng không tính là phạm quy, chẳng lẽ camera của ông còn có thể đi vào đó quay sao?"

Đạo diễn: "......"

Ông miễn cưỡng bị thuyết phục, sự thật chính là như vậy, camera không thể đi xuyên tường được.

Sau khi trở lại, chủ tịch Tăng liếc nhìn y một cái, Thiệu Giác cười nói: "Không sao đâu, cứ để cho bọn họ ở bên trong đi, trước khi trận đấu kết thúc nhất định sẽ đi ra."

Trong mắt chủ tịch Tăng loé lên tia sáng nhìn thấu hồng trần, nhẹ giọng nói: "Ra trước khi trận đấu kết thúc thì không sao, nhưng không được ra trước một phút khi trận đấu kết thúc, cậu ấy vừa nói còn muốn cầm hạng nhất cho chúng ta xem mà."

Thiệu Giác: "Yên tâm, bọn họ hiểu rõ, không cần lâu như vậy."

Chủ tịch Tăng nhìn chằm chằm y một hồi lâu, cuối cùng vẫn không hỏi, đem mắt vòng trở về.

Trong phòng, tất cả Pheromone đều bị Giang Ẩn tìm thứ gì đó chặn kín, không lọt tia nào ra ngoài.

Ở góc tường Giang Ẩn chống đỡ Lâm Miên Lý đã mềm nhũn không thẳng nổi người, ép hỏi hắn.

Phải mất một lúc Lâm Miên Lý mới hiểu câu hỏi, nghiến răng nhặt thuốc cách trở giả A bị rơi bên cạnh lên.

Giang Ẩn dán mắt vào hắn, lông mày giật giật dữ dội.

Mà Lâm Miên Lý nhìn thẳng lại anh, không nói một lời mà dùng sức ném thuốc cách trở ra ngoài.

"Bịch" một tiếng, thuốc cách trở nện vào tường, sau đó lăn xuống mặt đất.

Ánh mắt Giang Ẩn nhất thời tối sầm lại, anh một tay ôm lấy Lâm Miên Lý, đi tới chiếc bàn gỗ thấp, đặt người lên trên.

Lâm Miên Lý giống như một con cá, thân thể rất trơn trượt, bị đặt nằm sấp xuống, úp mặt trên bàn gỗ mát lạnh, chênh lệch nhiệt độ khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hắn nhận ra được chuyện sắp xảy ra, cơ thể càng thêm hưng phấn, tuyến thể ở sau gáy lại nóng ran.

Hắn dùng sức siết chặt nắm tay.

Giang Ẩn quỳ một gối xuống bên cạnh hắn, cả người bao phủ lấy hắn, nhưng thay vì trước tiên đánh dấu hắn, anh lại mạnh mẽ cạy tay hắn ra.

Lâm Miên Lý lúc này mới nhận ra lòng bàn tay mình toàn là máu, là bị trầy xước trước đó.

Nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn gì cả, chỉ có sự trống trải và khó chịu hiện rõ trên cơ thể mình.

Giang Ẩn đem tay hắn đặt trên đỉnh đầu, cúi đầu liếm miệng vết thương cho hắn.

Đầu lưỡi mềm mại ấm áp chạm vào lòng bàn tay mẫn cảm, Lâm Miên Lý - người trước đây thậm chí còn không cảm thấy đau đớn, bây giờ có thể cảm nhận rõ ràng sự chạm vào của lưỡi anh.

Hắn sốt ruột nhúc nhích thân thể, cố gắng ngẩng đầu nhìn Giang Ẩn.

Giang Ẩn hơi cúi đầu, thấy được khao khát trong mắt Lâm Miên Lý.

Bên môi anh dính một ít máu, tựa hồ mang theo một chút quyến rũ quỷ dị, anh thì thào nói: "Nếu kết quả vẫn là như vậy, tại sao lúc ấy lại muốn nó tới như vậy?"

Lâm Miên Lý thở hồng hộc muốn nói, nhưng đôi môi lại run rẩy, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, khóe mắt ươn ướt, trông cực kỳ đáng thương.

Giang Ẩn nhìn dáng vẻ của hắn, ánh mắt kỳ quái: "Nếu cậu dám để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, tôi nhất định sẽ đem cậu nhốt lại dưới tầng hầm của đảo nhỏ, cậu có tin không?"

Lâm Miên Lý lập tức nhớ tới những mảnh ký ức lúc trước, thiếu niên Giang Ẩn nói đùa rằng sau này nếu chọc giận anh, hắn sẽ bị nhốt lại trên đảo nhỏ, ngoại trừ anh sẽ không cho phép hắn gặp bất kỳ ai.

Lâm Miên Lý xoay xoay cổ tay, những ngón tay trắng đến phát sáng của hắn móc móc vào lòng bàn tay của Giang Ẩn.

Giang Ẩn nhìn ánh mắt hoàn toàn tin tưởng của hắn, không nhịn được nữa, cúi xuống đè lên tuyến thể của hắn.

Răng nanh ở trên tuyến thể mỏng manh cạ cạ, kích thích đến mức năm ngón tay của Lâm Miên Lý nắm chặt lấy bàn, móng tay cái trở nên trắng bệch.

Giang Ẩn siết chặt ngón tay đè lại tuyến thể của hắn nói: "Vốn dĩ muốn trừng phạt cậu một chút, nhưng thấy cậu đã chủ động ném thuốc cách trở đi rồi nên tha cho cậu đó."

Sau đó răng nanh xuyên qua da thịt mềm mại, đâm vào trong.

Lâm Miên Lý phát ra một tiếng "A" khàn.

Thời gian đánh dấu rất dài, lần đánh dấu thứ hai sâu hơn so với lần đầu, Pheromone mạnh mẽ từ mọi ngóc ngách xâm nhập vào, hai loại Pheromone va chạm dữ dội trong cơ thể hắn.

Tuy nhiên chỉ sau một chốc, cơ thể Lâm Miên Lý nhận ra Pheromone của Alpha từng đánh dấu hắn, Pheromone của Omega dây dưa bám vào đó.

Sự hoà hợp của Pheromone khiến cho khát vọng trống trải được thoả mãn cực độ, kích thích hắn đến mức khó thở.

Đợi đến khi Giang Ẩn buông khớp hàm ra, Lâm Miên Lý vẫn còn chưa hoàn hồn, đôi mắt nhắm chặt, nước mắt bị ép ra chảy xuống theo khoé mắt, được Giang Ẩn thu vào trong tay.

20 phút sau, Lâm Miên Lý rốt cuộc cũng ổn định lại, Pheromone nồng nặc trong phòng bắt đầu từ từ tiêu tán.

Kỳ phát tình của Lâm Miên Lý thuận lợi vượt qua.

Lúc mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang nằm ở trên người Giang Ẩn, hai người con trai cao lớn nằm trên ghế sofa mềm mại cũng không sợ chật chội.

Giang Ẩn lót một tay sau lưng hắn, khuỷu tay gập lại, vuốt ve đầu của hắn từng cái từng cái, tay kia thì vòng qua eo hắn.

Tư thế cực kỳ thân mật, giống một cặp người yêu thật sự.

Lâm Miên Lý ngước mắt lên, vị trí này không thể nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy đường viền hàm hoàn hảo.

Hắn không phát ra tiếng, trái tim lại vì người này mà đập nhanh hơn, nhanh đến mức hắn hơi lo lắng là Giang Ẩn có thể nhận ra được.

Ngay sau đó, Giang Ẩn quay sang nhìn hắn.

Hai người vẫn duy trì tư thế thân mật này, im lặng nhìn nhau.

Lâm Miên Lý đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, từ trên sofa chậm rãi ngồi dậy, trực tiếp đặt hai chân lên trên chân của Giang Ẩn, là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Cậu thật đúng là đối với tôi muốn gì được đó mà."

Giang Ẩn vẫn giữ nguyên tư thế nửa nằm trên sofa, đầu gối lên tay vịn, không trả lời câu này của hắn: "Tôi có một chuyện muốn hỏi cậu."

"Hỏi đi."

Giang Ẩn: "Cho cậu một cơ hội để nói cho tôi biết, tại sao lại đợi tôi, tại sao lại không dùng thuốc cách trở?"

Điệu bộ của anh rất thoải mái, thậm chí là đang ở dưới Lâm Miên Lý, hơi ngẩng đầu nhìn hắn.

Tuy nhiên ánh mắt của anh lại vô cùng mạnh mẽ, sít sao bắt lấy tầm mắt Lâm Miên Lý, khiến hắn không thể né tránh.

Mà Lâm Miên Lý cũng không muốn tránh đi.

Hắn dùng ánh mắt mô tả đường nét ngũ quan của Giang Ẩn, một lúc sau mới nghiêm túc nói: "Bởi vì, tôi cảm thấy tôi có hơi thích cậu."

Thế giới rung chuyển, hô hấp của Giang Ẩn ngưng trệ, anh cảm giác mọi thứ trên đời đều biến mất, chỉ còn lại anh và Lâm Miên Lý trong không gian trống rỗng và bao la.

Lâm Miên Lý tỏ tình với anh, nói thích anh.

Lâm Miên Lý nhìn như bình tĩnh ung dung, nhưng thật ra trong lòng cũng có chút khẩn trương, hẳn là hắn không có tính sai, Giang Ẩn đối với hắn cũng......

Lúc này, Giang Ẩn di chuyển, anh giữ chặt lấy cánh tay của Lâm Miên Lý, thô bạo kéo người đến trước mặt, dùng bàn tay giữ chặt lấy gáy hắn, hôn thật mạnh lên.

Đây là nụ hôn đầu tiên giữa bọn họ, dữ dội lại thô bạo, Giang Ẩn dùng tới răng, vừa hôn hắn vừa đứng thẳng lên, hai người biến thành ngồi đối diện nhau.

Lâm Miên Lý nhắm mắt lại, đuôi mắt đỏ hoe, khẽ hé môi mặc anh đòi hỏi, môi bị chà đạp đến đỏ bừng, hơi thở đứt quãng.

Đang hôn, Giang Ẩn đột nhiên dừng lại, ánh mắt thâm thuý có thể hút cả người vào, hỏi hắn: "Cậu là bởi vì thích tôi hay là bởi vì Pheromone?"

Lâm Miên Lý hô hấp không ổn định, nuốt một ngụm nước bọt vừa định nói chuyện Giang Ẩn liền lẩm bẩm: "Mặc kệ là bởi vì cái gì, lời nói ra rồi như bát nước đổ đi, tôi không muốn nhịn nữa."

Nói xong lại hôn lên.

Lâm Miên Lý đè lại vai anh rời ra một chút, thở hổn hển nói: "Không, cậu nghe tôi nói, tôi là thật sự thích cậu, không phải bởi vì Pheromone."

Giang Ẩn nhìn hắn chằm chằm.

Lâm Miên Lý nở nụ cười, nét mong manh giữa lông mày và đôi mắt mờ đi, lộ ra vẻ tự tin và kiêu ngạo quen thuộc.

Hắn nâng cằm Giang Ẩn lên: "Tôi không muốn cậu hiểu lầm, hôm nay tôi đã nhìn rõ bản thân mình rồi, tôi thật sự rất thích cậu, đương nhiên, mặt của cậu, dáng người hay Pheromone tôi đều thích hết."