Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Nghĩ Mình Là Alpha

Chương 8



Edit: Toả Toả

Buổi đầu tiên, lớp huấn luyện đối kháng được tổ chức tại sân tập lớn của trường.

Trên đường đi, Nghiêm Tử Dịch ở bên cạnh hắn líu ríu: "Có người chính là không có não, nếu cậu đã sống ở khu Alpha thì trường học đương nhiên là biết rồi. Cũng không thể để một Omega sống ở khu Alpha được, tôi thật sự muốn bắn một phát Pheromone của cậu lên mặt họ để họ kiểm tra."

Vệ Gia Du nói: "Ha ha ha, thật ra thì anh Miên cũng quen rồi, trước kia đã từng như thế này, từ lúc anh Miên vẫn chưa phân hoá đã có thể đem một Alpha đã phân hoá để PK mà không sao hết, nên không còn ai nghi ngờ gì nữa."

Khi cả nhóm đến sân tập, còn chưa kịp bước vào, Lâm Miên Lý đã bị Giang Ẩn kéo lại.

"Cậu có mang theo thuốc ức chế chứ?"

Động tác của anh có chút đột ngột, Lâm Miên Lý bị anh siết chặt cổ tay.

"Ừm, có mang."

Giang Ẩn vẫn không nhúc nhích mà nhìn vào mặt hắn.

Lâm Miên Lý khó hiểu, nhẹ nhàng giãy ra, Giang Ẩn mới buông tay hắn.

"Cậu khó chịu sao?" Giang Ẩn hỏi.

Lâm Miên Lý sửng sốt, không biết làm sao Giang Ẩn lại phát hiện ra: "Đúng là có một chút, bắt đầu từ tối hôm qua đầu có hơi choáng, cũng không phải vấn đề gì lớn, có thể là do làm đề quá nhiều nên buổi tối ngủ không ngon, cậu làm sao........"

Giang Ẩn xoa xoa đầu ngón tay của mình, trên đó còn lưu lại xúc cảm làn da của đối phương: "Thân nhiệt của cậu hơi thấp."

"Ồ, trời sinh đã vậy, đừng nói nữa vào đi thôi, sắp bắt đầu vào lớp rồi." Nói xong hắn dẫn đầu đi về phía trước.

Giang Ẩn đứng tại chỗ suy nghĩ một lát rồi đi theo.

Tưởng Sơ Lập là giáo viên dạy cơ giáp của bọn họ, thầy đứng trước mặt mọi người, một màn hình ảo hiện lên trước mặt: "Lớp huấn luyện đối kháng là huấn luyện khả năng chiến đấu của mọi người. Nếu bản thân các em không tự làm được, thì ở trên cơ giáp càng khó khăn hơn. Ở đây ngoại trừ Omega, tất cả các em đều đã được đào tạo về lĩnh vực này trước đây rồi đi."

Mọi người: "Đúng ạ."

"Được rồi, trong buổi học đầu tiên hôm nay, mọi người hãy xem như là làm quen với nhau một chút, xếp thành từng cặp theo mã số học sinh, PK đối kháng, hết giờ mới thôi."

"Được ạ!!"

PK luôn náo nhiệt nhất, như là đánh nhau xong mới thành bằng hữu, đặc biệt là đối với Alpha, cho nên mọi người đều cao hứng.

Rất nhanh mọi người đã dựa theo mã số học sinh của mình để phân tổ, còn lại đều là Omega và Beta ở một bên theo dõi cuộc chiến.

Đối thủ của Lâm Miên Lý là một người bạn học mới đến từ một hành tinh khác, hắn không nhớ tên, nhưng người bên kia lại biết hắn rất rõ.

"Ôi là anh Miên sao, vinh hạnh vinh hạnh, tôi trước đây có học qua một chút võ thuật, nhưng chỉ là một chút da lông mà thôi, nhất định là kém hơn so với anh Miên tiếng tăm lừng lẫy, đợi lát nữa xin hãy thủ hạ lưu tình." Bề ngoài cậu ta tỏ ra khiêm tốn nhưng thực ra lại coi thường Lâm Miên Lý.

Sau khi đến đây vài ngày, cậu ta thường xuyên nghe thấy lời đánh giá về Lâm Miên Lý từ các bạn cùng lớp, đặc biệt là từ trường trung học Tinh Minh trước đây, cậu ta đã sớm khó chịu.

Cậu ta là một trong những người giỏi nhất ở trường trung học của mình khi vượt qua được các kỳ thi từ các trường khác, bản thân cũng là đại lão, sao có thể cam tâm tình nguyện gọi người khác là đại lão được.

Vì vậy, cậu ta đều đang chờ đợi lớp huấn luyện đối kháng này.

Người bạn tên Hàn Minh Gia này rất vui vẻ nghĩ: Hì, mình thật may mắn, mình có thể nhân cơ hội này để cho mọi người thấy sức mạnh của mình và nói với họ rằng anh Miên của họ cũng chỉ có như vậy.

Ở đối diện, Lâm Miên Lý hơi hạ thấp trọng tâm, ánh mắt trầm tĩnh lại, khóa chặt đối phương, thân hình hơi gầy của thanh niên ẩn chứa sức mạnh vô cùng ngoan cường.

"Anh Miên! Anh Miên cố lên! A a a!

"Anh Giang!! Anh Miên!!" Vệ Gia Du làm cổ động viên của bọn họ, cùng những người khác hò hét, cả bọn đều giống hệt nhau.

Các nhóm đối kháng khác đã bắt đầu, Lâm Miên Lý đang ở trên sân, hắn rất quen thuộc với bầu không khí này, những thứ tồn tại trong bản năng khiến hắn bỏ qua sự khó chịu nhẹ về thân thể.

"Lên đi." Hắn nói.

Hàn Minh Gia là một Alpha kiêu ngạo, ngay cả khi bị ánh mắt và khí chất của Lâm Miên Lý làm cho giật mình, cậu ta vẫn cho rằng đó chỉ là một trò hù người.

Cậu ta khó chịu vì sự ngây người ban đầu của mình, ra sức lao về phía Lâm Miên Lý.

Cùng lắm chỉ có bộ dáng đẹp lại còn chưa phân hoá.......

Trước mặt cậu ta thoáng qua một cái, cũng không biết làm cách nào mà Lâm Miên Lý lại tránh sang một bên trong khoảng cách ngắn như vậy. Cậu ta còn chưa kịp phản ứng, Lâm Miên Lý đã nhanh chóng nắm lấy một cánh tay của cậu ta, xoay người một trăm hai mươi độ về phía mình, một lần nữa đẩy cậu ta ra.

Trọng tâm của Hàn Minh Gia bị giảm xuống, đối mặt với hướng Lâm Miên Lý cái mông phóng đại ngồi bệt xuống, hoàn toàn bị mơ hồ.

Lâm Miên Lý buông lỏng bả vai nói: "Lần nữa chứ?"

Chết tiệt!

"Tôi, vừa rồi tôi quá kích động, có chút gấp gáp, không cẩn thận nên......" Sắc mặt Hàn Minh Gia không khỏi có chút nóng lên, cậu ta cũng rất mạnh! Là sự thật!

"Vậy đứng lên đi."

Động tác ngã xuống của Hàn Minh Gia có chút ầm ĩ, không nói đến đội cổ động viên, ngay cả những nhóm xung quanh cũng đều chú ý tới đây.

Cậu ta không dám khinh thường, hít sâu một hơi rồi lại tiếp tục.

Hàn Minh Gia quả thật là có chút mạnh, hai người tới lui, càng đánh càng kịch liệt.

Nhưng điều khiến cậu ta suy sụp là tay chân của Lâm Miên Lý quá linh hoạt, thân hình như có thể thuận theo ý chủ nhân, động tác gọn gàng sạch sẽ.

Vì thể diện, cậu ta không thể từ bỏ nhanh như vậy được! Rất nhiều người đang xem đó!

Quả thực, những động tác đẹp mắt của Lâm Miên Lý đã thu hút Tưởng Sơ Lập, ba nhóm người bên cạnh không biết đã dừng lại từ lúc nào nhìn bọn họ đánh nhau, những bạn học mới từ hành tinh khác thì cổ vũ cậu ta, còn trường Tinh Minh thì hét tên Lâm Miên Lý.

Hàn Minh Gia chật vật chống đỡ, bị đánh trả mấy lần, nhưng càng làm cho nhiều người khuyến khích cậu ta cố lên.

Chỉ là lời cổ vũ của bọn họ khiến cậu ta suýt chút nữa ngã quỵ-----

"Hàn Minh Gia cố lên! Đừng từ bỏ, kiên trì lên! Cậu đã rất tuyệt rồi, có thể kiên trì ở dưới tay anh Miên lâu như vậy!"

Những lời này làm cho cậu ta thất thần một chút, ngực bị một lực mạnh mẽ đánh trúng, cả người như trời đất quay cuồng, khi định thần lại thì Lâm Miên Lý đã dùng một đầu gối đè lên người cậu ta.

"....... Cậu, cậu thắng, cậu quả thực rất lợi hại." Mặt Hàn Minh Gia cứng ngắc nói.

"Oa quá lợi hại! Anh Miên tuyệt vời!"

"Tôi nghe nói Hàn Minh Gia đã giành được rất nhiều giải thưởng, nhưng mà vẫn không thắng nổi anh Miên, chỉ có thể nói là anh Miên thật sự quá tuyệt!"

"Thế này mà còn giành được giải thưởng? Giải thưởng này có chút giả đi."

"Anh Miên quá lợi hại!"

Hàn Minh Gia suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, không có giả! Tôi là chính hãng! Ai biết rằng Lâm Miên Lý, người dường như thiên phú chiến đấu bình thường lại có thể mạnh mẽ như vậy?!

Cậu ta muốn đứng lên nhưng lại bị đầu gối dùng sức rất mạnh đè lại, cơ hoành* khiến ngực cậu ta hơi đau.

(*) Cơ hoành là một vân cơ dẹt, rộng, có hình vòm, làm thành một vách gân - cơ, ngăn giữa vị trí lồng ngực và ổ bụng.Cơ hoành có vai trò quan trọng trong sinh lý hệ hô hấp. Khi cơ hoành co thì vòm hoành hạ xuống, giúp cho lồng ngực giãn, áp lực trong lồng ngực giảm, không khí được hít vào trong và ngược lại. - Nguồn: Vinmec.

"Này, cậu có thể đứng lên không?" Mẹ nó, chẳng lẽ Lâm Miên Lý giả vờ muốn giữ nguyên tư thế trấn áp cậu ta để uy hiếp sao?

Nhưng khi cậu ta vừa nâng mắt liền giật mình, Lâm Miên Lý từ trên cao nhìn xuống cậu ta, hai hàng lông mày nhíu chặt, đôi môi hơi mở, trên đó phiếm ánh nước, hô hấp dồn dập, làm cho cậu ta khi nhìn thấy tim đập lệch mất một nhịp, thế nhưng lại không dám đẩy hắn ra.

"............."

Lâm Miên Lý khàn giọng nói: "Pheromone của cậu bị tràn ra rồi." Nói xong hắn ôm đầu.

Hàn Minh Gia lập tức trở nên tỉnh táo: "A, tôi...... tôi vừa rồi không khống chế được, này cũng bình thường mà, có thể đứng dậy được không?"

Tưởng Sơ Lập đang nói với các học sinh khác về cuộc PK giữa họ, đội cổ động rất phấn khích, chỉ có Giang Ẩn nhìn ra tình trạng của Lâm Miên Lý, liền nhanh chóng bước tới kéo Lâm Miên Lý lên.

Khi nắm lấy tay của hắn, Giang Ẩn phát hiện cả người Lâm Miên Lý đều căng cứng.

Anh cả kinh: "Cậu bị sao vậy?"

Thời tiết nóng nực, Lâm Miên Lý còn đánh nhau với người ta một hồi, trên người vậy mà lại lạnh buốt, da thịt thấm ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng, nắm trong tay càng mịn màng hơn.

"Không có chuyện gì, phản ứng bình thường, vừa lúc, cậu tới đánh với tôi một hồi đi."

Giang Ẩn liếc nhìn Hàn Minh Gia một cái, là bởi vì Pheromone của cậu ta tràn ra đã ảnh hưởng đến Lâm Miên Lý đang trong giai đoạn phân hoá, Pheromone cường đại của Alpha sẽ khiến cả hai bên muốn PK để trút bỏ cảm xúc kích động do Pheromone gây ra.

"Tốt hơn là cậu nên dùng một chút thuốc ức chế đi." Tình huống của Lâm Miên Lý có chút khác biệt, những Alpha khác chỉ muốn PK sau khi đã phân hoá, hắn tại sao không phân hoá mà cũng như vậy? Phản ứng Pheromone trong cơ thể hắn có vẻ hơi quá dữ dội.

"Không sao, tôi cũng chưa có phân hoá."

Vừa lúc này, một Alpha háo hức đi tới: "Ngưỡng mộ đại danh của anh Miên đã lâu, tôi đấu với anh một lát có được không?"

Lâm Miên Lý vì thế thoát khỏi tay Giang Ẩn, nghênh đón: "Được."

Hai người ngay lập tức chiến đấu, không bao lâu người nọ nhận thua, lại có một người khác tiến lên khiêu chiến.

Dần dần, một vòng tròn được hình thành trên sân tập, không gian trống ở giữa được dành cho Lâm Miên Lý và những người muốn chiến đấu, mọi người đều nhiệt tình theo dõi Lâm Miên Lý đánh bại hết người này đến người khác, và bây giờ là người thứ tư.

Lâm Miên Lý ở trong sân vẻ mặt lạnh lùng, càng đánh càng hăng, những lọn tóc dựng lên, làm cho bầu không khí càng thêm cuồng nhiệt.

Hàn Minh Gia nhìn hắn, xấu hổ tự an ủi: Đây là quái vật! Không phải do vấn đề ở tôi, thời gian kiên trì của tôi vẫn là lâu nhất.

Vệ Gia Du mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, liền tìm Giang Ẩn: "Anh Giang, em nghĩ anh Miên có chút kỳ quái. Anh nhìn anh ấy cẩn thận một chút."

Không cần cậu nói, ánh mắt của Giang Ẩn vẫn luôn một mực nhìn về phía Lâm Miên Lý, đột nhiên bước vào sân.

Lúc này người thứ tư đã rời sân, mọi người nhìn thấy Giang Ẩn đang chuẩn bị đi lên thì lập tức ồ lên, hai vị đại lão đây là muốn chiến một hồi sao?

Hứa Già Già ở bên lề đã sẵn sàng để chụp ảnh.

Lâm Miên Lý chống đầu gối thở dốc.

Kỳ thật hắn không tốt như vẻ bề ngoài, nhân tố mãnh liệt trong máu chạy nhảy không ngừng kích thích hắn, đồng thời Pheromone tràn ra từ Alpha quanh quẩn ở chóp mũi, làm cho sau gáy với đầu của hắn đều đau.

Dư quang của hắn nhìn thấy Giang Ẩn, liền đứng thẳng dậy: "Vừa rồi đánh vẫn chưa đã nghiện, đúng lúc cậu tới......"

Giang Ẩn không nói lời nào khoác lên vai hắn, dùng sức ấn mạnh vào phần gáy.

Đồng tử Lâm Miên Lý run lên, giống như bị nắm lấy điểm yếu "Hừ" một tiếng, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa quỳ xuống, lại bị Giang Ẩn nửa ôm nửa ngồi trên mặt đất.

"Cậu...." Bả vai của hắn đau nhức, thuốc ức chế được tiêm vào trong thân thể, tác dụng mạnh mẽ của thuốc làm những khó chịu trước đó dịu lại, chặn nửa câu nói còn lại, khiến hắn hơi choáng váng, bên tai như ù đi.

Môi của Giang Ẩn dán lên vành tai hắn, giọng nói nhẹ nhàng đến mức khó có thể nghe thấy, ánh mắt rơi vào sau gáy hắn: "Tình yêu à, đừng cậy mạnh nữa."