Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Chương 14



Tiêu Tịch Nhan có chút ngơ ngác: "Không sao, ta vẫn có thể tự mình đi được."

Dù nàng thật sự rất mệt, đầu gối nhũn ra, phải khống chế đà trong mỗi bước xuống núi để tránh bị ngã nhưng trừ khi cần thiết nàng không quen làm phiền người khác.

"Đừng cậy mạnh." Giọng nói của Thẩm Ước bình tĩnh như gió nhẹ thổi qua: "Hôm nay cô đi bộ nhiều, thỉnh thoảng dựa dẫm vào người khác cũng không phải chuyện gì to tát."

Nàng có thể dựa vào hắn sao?

Tiêu Tịch Nhan không nói nên lời, hai người giằng co một lúc, cuối cùng nàng vẫn chậm rãi đưa tay cho hắn.

Thẩm Ước chỉ nắm lấy cổ tay nàng qua ống tay áo, dùng lòng bàn tay vòng lại thật chặt, dẫn nàng từng bước một xuống núi.

Những ngón tay của nam nhân ấm áp có lực, mang đến cho nàng một điểm tựa, sự lo lắng trước đó của Tiêu Tịch Nhan dần biến mất.

Có vẻ như dù nàng có ngã thì hắn cũng sẽ đỡ được nàng.

Hơi ấm như lửa than cũng lan từ chỗ da tiếp xúc đến cổ tay nàng. Ngực của Tiêu Tịch Nhan giống như thủy triều lên lúc hoàng hôn, nhè nhẹ từng đợt như thể có thứ gì đó sắp tràn ra.

Trong bóng tối của khu rừng, khuôn mặt như hoa phù dung bất giác hơi đỏ lên.

Thẩm Ước đi trước nàng khoảng nửa bước, ánh mắt Tiêu Tịch Nhan không khỏi rơi vào cánh tay thon dài trước mặt nàng rồi lại từ từ hướng lên trên.

Nam nhân vai rộng eo hẹp, dáng thẳng như cây tùng, góc nghiêng lạnh lùng như lưỡi kiếm.

Nhưng lòng bàn tay hắn lại rất ấm áp. Trong bóng tối ảm đảm, hắn giống như một tia sáng rực rỡ.

Sau khi lớp vỏ lạnh lùng và bí ẩn của nam nhân dần phai nhạt, hắn trở thành một người có sắc thái ấm áp biết chăm sóc người khác.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng nàng dường như có thứ gì đó đang lặng lẽ chuyển động.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Bên tai chỉ còn sót lại tiếng gió nhẹ và tiếng xào xạc của bóng cây.

Đắm chìm trong sự an tâm khó tả, Tiêu Tịch Nhan cụp mi xuống, như thể đang mắc kẹt trong một vũng bùn, nhịp tim theo bước đi chậm rãi của nàng dần yếu đi.

Ngọn lửa hy vọng trong con ngươi dần hoá thành sự bình tĩnh sau tro tàn.

Mặc dù dạo này nàng đã khá hơn rất nhiều nhưng nàng biết rằng bệnh tim không phải là một căn bệnh bình thường.

Cho dù bây giờ nó có thay đổi một chút thì nhiều nhất cũng chỉ đạt tới thể lực và năng lượng của người bình thường. Nếu không có thuốc chữa bách bệnh, nàng chung quy vẫn sẽ mất sớm.

Thẩm Ước sinh ra đã khác với nàng. Hắn độc lập và mạnh mẽ, phảng phất như không để ý tới bất cứ thứ gì, bắt mắt như một ngọn lửa. Mà nàng lại mỏng manh như vậy, không đáng nhắc tới.

Nếu nàng nhìn chăm chú vào hắn sẽ giống như một con thiêu thân đang mong đợi một việc không nên mà lao tới ánh sáng của đom đóm.

Tiêu Tịch Nhan, ngươi lại đang vọng tưởng cái gì vậy?



Khi trở lại trong phòng, Thẩm Ước mơ hồ nhận ra đáy mắt thiếu nữ có gì đó khác thường, trên đường xuống núi cũng trở nên trầm mặc hơn nhiều. Hắn cau mày, ánh mắt có chút nghi hoặc.

Tiêu Tịch Nhan vẫn cười như thường lệ: "Hôm nay cảm ơn huynh đã dẫn ta đi xem phong cảnh ta chưa thấy bao giờ, ta có hơi mệt, về phòng trước đây..."

Không chờ Thẩm Ước đáp lại nàng đã vội vàng xoay người về phòng.

Thẩm Ước bị bỏ lại đứng tại chỗ nhìn thiếu nữ vừa buông tay bỏ chạy mà không kịp chuẩn bị. Ý tứ trong mắt nam nhân không rõ ràng, nhưng dường như có điều gì đó đã bình tĩnh lại.

Tiêu Tịch Nhan đóng cửa lại, dùng hết sức lực dựa vào cửa, nhưng đôi chân dần mềm yếu mất đi sức lực.

Nàng ngồi xổm sau cánh cửa, khuỵu gối rồi từ từ gục xuống, lông mi rũ xuống như cánh bướm mệt mỏi.

Tựa như toàn bộ sức lực đều đã dùng hết vào nụ cười vừa rồi.

Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, sau khi nghỉ ngơi một lát, Phó Ngũ gõ cửa mang nước nóng vào cho nàng.

Không cần phải nói, đó là phân phó của Thẩm Ước.

Hơi nước bốc lên.

Tiêu Tịch Nhan ngâm mình trong bồn tắm, ngón tay vô thức lướt qua những hình chạm khắc lá sen tinh xảo trên thùng gỗ. Không có gì nghi ngờ, đây là vật vốn dĩ không có trên núi, hiện giờ trên núi e rằng cũng chỉ có nàng mới có thể sử dụng bồn tắm như vậy.

Hơi nước tràn vào hai mắt, trong sương mù, nàng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.

Lần đó sau khi nàng bị cảm, Tiểu Ngũ đột nhiên mang bồn tắm đến, đồng thời Tiểu Ngũ cũng lén lút nói với nàng là Thẩm Ước đã sai người từ thị trấn giao đến...

Nam nhân thoạt nhìn quỷ thần khiếp sợ nhưng thực chất lại là mặt lạnh tim nóng.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân 2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây 3. Yêu Em Từ Bao Giờ? 4. Mộng Có Đành Buông =====================================

Tiêu Tịch Nhan từ từ chìm người xuống, che kín đầu, nín thở dưới nước một lúc rồi lại ngoi lên, khuôn mặt hồng hào càng đỏ bừng, màu nước ngập trong mắt.

Khoảnh khắc ở dưới nước nàng gần như sắp tắt thở.

Nhưng nàng không quá sợ hãi.

Thực ra, sâu thẳm trong trái tim nàng cũng không sợ cuộc đời ngắn ngủi, chi là có chút tiếc nuối. Nàng vẫn muốn nghiêm túc sống thật lâu, muốn cảm nhận, muốn trải nghiệm tất cả những điều mà nàng chưa trải qua trên đời này.

Nếu chỉ được nếm tư vị ấy trong chốc lát, ngắn ngủi như một con ve sầu mùa hạ cũng không khỏi đáng tiếc.

Nhưng khi còn ở Hầu phủ, Trịnh thị dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc của quý nữ với nàng, để có được sự chú ý của nương, ngày này qua ngày khác nàng giam mình trong vỏ bọc của một tiểu thư khuê các.

Nếu không phải ngoài ý muốn bị bắt cóc ở núi Vô Kỵ, chỉ sợ sau này trong lòng nàng có lẽ vẫn còn tiếc nuối như vậy.

Không thể phủ nhận đoạn thời gian này lại chính là những giây phút nàng sống thư thái nhất và vui vẻ nhất.

Dường như nàng chưa bao giờ thực sự sống một ngày vì bản thân cho đến hôm nay.

Giọt nước rơi trên lông mi dài của nàng, Tiêu Tịch Nhan nhìn thấy trên mặt nước, con ngươi của nàng có chút không cam lòng.

Nếu nàng không bị bệnh tật quấn thân như vậy thì tốt biết bao?

......

Thẩm Ước đương nhiên không biết tâm sự của thiếu nữ.

Hắn chỉ vô cớ cảm thấy nàng có điều gì đó khác thường, vì thế sau bữa ăn hắn ở lại một lúc, nghiêm túc hỏi xem có phải nàng thấy không khỏe không.

Tiêu Tịch Nhan lắc đầu: "Gần đây ta cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhờ biện pháp và sự quan tâm của huynh."

Thẩm Ước trầm mặc một lát, ánh mắt rơi vào ngọn tóc mềm như nhung của nàng sau khi tắm gội: "Nếu mệt quá thì có thể nghỉ ngơi mấy ngày."

Hắn đã nghĩ một hồi nhưng vẫn không hiểu tại sao thiếu nữ lại đột nhiên trở nên ảm đạm.

Tiêu Tịch Nhan lắc đầu mỉm cười, thầm nghĩ vừa rồi mình thật đa sầu đa cảm, quả thật không giống nàng lúc trước. Giờ phút này khuôn mặt thiếu nữ rất xinh đẹp, làn da như sương, nụ cười như làn mây trôi nhẹ nhàng.

"Đừng lo cho ta, ta ổn."

Thẩm Ước bình tĩnh nhìn nàng vài lần, thấy thiếu nữ có vẻ không sao, mí mắt hơi rũ xuống.

"Cũng được, nhưng nếu có gì không ổn thì cứ nói với ta."

Hắn không giỏi nghiền ngẫm lòng người, đặc biệt là sự tỉ mỉ tinh tế đương nhiên không bằng Tiêu Tịch Nhan, người từ nhỏ đã lớn lên ở nơi luôn cần chú ý cẩn thận.

Nhưng nàng hiểu sự quan tâm ẩn dưới vẻ mặt không biểu tình của hắn.

Tiêu Tịch Nhan lần nữa gật đầu, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn: "Được."

Phó Ngũ không biết hai người đang chơi trò gì, hắn mang tới một sọt củ năng chuẩn bị bóc vỏ, thuận tiện nhờ hai người lớn nếu không có việc gì làm thì giúp hắn.

Vì thế đêm lạnh như nước, dưới bậc thềm nhà ba người ngồi cạnh nhau lột củ năng.

Thẩm Ước là chuyên gia dùng dao gọt gỗ nên tước củ năng không có vấn đề gì. Góc nghiêng của nam nhân yên tĩnh, hắn tiện tay nhặt mấy củ lên rồi thành thạo như dùng dao cắt tóc.

Tiêu Tịch Nhan vốn định hỗ trợ, nhưng thực tế nàng chỉ được Phó Ngũ gọi đến để thêm náo nhiệt.

Ngón tay của thiếu nữ trắng như ngọc, hơn nữa tốc độ của Thẩm Ước lại gọn gàng nhanh nhẹn nên chỉ nhờ nàng rửa sạch sau khi tước xong.

Thẩm Ước hiếm khi trò chuyện trừ khi cần thiết, kể từ khi Tiêu Tịch Nhan đến, Phó Ngũ lúc không có việc gì đều thích nói chuyện với tỷ tỷ dịu dàng. "Đúng rồi Tịch Nhan tỷ, tối hôm trước hai người đi đâu vậy? Có vui không?"

Tiêu Tịch Nhan thành thật nói mình lên đỉnh núi ngắm hoàng hôn.

Phó Ngũ suy nghĩ một chút: "Hoàng hôn, chẳng phải là chỉ có thể xem trong chốc lát sao? Ngắn ngủi quá! Sau khi mặt trời lặn trời sẽ tối đen, chi bằng đi xem mặt trời mọc còn hơn."

"Mặt trời mọc rất sớm, trời lạnh, nàng chịu không nổi." Thẩm Ước bị coi như không tồn tại đột nhiên lên tiếng.

Sắc mặt Tiêu Tịch Nhan có chút nóng, may là ánh sáng mờ nhạt nên người khác nhìn không rõ. Nhưng nàng lại tò mò, nhịn không được hỏi: "Mặt trời mọc sao? Bình minh trên núi có đẹp như hoàng hôn không?"

"Ta không biết nói thế nào, đợi mấy ngày nữa Thẩm ca mang thêm vài bộ lông thú. ta dẫn tỷ đi xem mặt trời mọc!" Thiếu niên hấp tấp hận không thể lập tức dẫn đường lên núi: "Hoàng hôn chẳng là gì cả, bình minh mới tràn đầy năng lượng."

Tiêu Tịch Nhan không khỏi mỉm cười, trong lòng có chút ấm áp, đang định gật đầu thì Thẩm Ước đột ngột mở miệng. "Được, ta đây cũng đi."

Chuyện này trở nên chắc chắn như ván đã đóng thuyền. Tiêu Tich Nhan ngẩn ra, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng mơ hồ có chút mong đợi.

"Được thôi, vậy Thẩm ca dẫn đường!" Phó Ngũ vui vẻ cười đến mắt mở ta: "Đây đây, Thẩm ca vất vả rồi, chỉ còn lại vài củ năng thôi..."

Vì thế dưới sự ủng hộ của thiếu niên, Thẩm Ước đã bóc gần hết số củ năng trong giỏ.

Phó Ngũ ngâm nga một bài hát, ôm một giỏ của năng màu ngà đi vào bếp nấu nước củ năng đường. Dưới mái hiên nhất thời yên tĩnh lại, ánh trăng trong trẻo, một tấm vải bông sạch sẽ đột nhiên được đưa tới trước mắt Tiêu Tịch Nhan.

Tiêu Tịch Nhan hơi giật mình, rũ lông mi nhận lấy, chậm rãi lau đi những giọt nước trên tay.

Thẩm Ước nhướng mi, liếc nhìn cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ, yếu ớt đến mức trong đêm trăng trông lạnh lẽo như ngọc.

"Tiểu tử kia nghĩ là làm, đừng cái gì cũng nghe theo nó. Thể chất của cô lạnh lẽo, động vào nước ít thôi."

"Ta biết, ta biết rồi." Tiêu Tịch Nhan nhẹ nhàng niệm hai lần.

Ngày thường ngoại trừ Hà Quang cũng sẽ không có người lo lắng nhiều như vậy, đã lâu lắm rồi mới được người khác nhắc đi nhắc lại. Huống chi những lời này là do Thẩm Ước bình thường cực kỳ lãnh đạm nói ra.

Thiếu nữ trong miệng không tình nguyện, nhưng khóe môi lại nhẹ cong như củ ấu.

Nhìn thấy nụ cười trong trẻo trên mặt nàng, Thẩm Ước cũng cảm thấy bản thân không thể hiểu được, quả thật giống như một bà già, đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên.

"Trở về ngủ sớm đi."

Sau khi dùng giọng điệu lạnh lùng nói năm chữ này, nam nhân chống đầu gối đứng dậy, thân hình gọn gàng, tấm lưng thẳng thon dài biến mất trong chớp mắt.

Nhưng dù ngắn gọn, súc tích nhưng trong đó cũng ẩn chứa hai chữ quan tâm.

Trong đêm trăng sáng tĩnh lặng, cỏ xuân um tùm, ống tay áo của Tiêu Tịch Nhan bao phủ lên đầu gối ngồi dưới mái ngói, dù chỉ có một mình nhưng vẫn cảm thấy thoải mái, bình yên.

Trong lòng nàng có một chút ngọt ngào, là bí mật không ai biết của thiếu nữ.