Hắn hạ mi mắt xuống, có thể thấy rõ niềm hy vọng trong con ngươi của thiếu nữ. Lúc này nàng không còn lo hắn là tai họa nữa.
Thẩm Ước chỉ bình tĩnh nói: "Đừng quá tò mò, ta cũng không phải là người tốt."
Biết quá nhiều không có lợi đối với nàng.
Sự chắc chắn trong lòng Tiêu Tịch Nhan tăng thêm ba phần, cảm xúc trong lòng lúc này dâng trào, giọng nói trong trẻo như chim sơn ca: "Cho nên huynh nói sẽ đưa ta xuống núi cũng là sự thật."
Thẩm Ước xoay người đi về phía trước, chỉ lộ ra góc nghiêng như ngọc, không phủ nhận: "Ừ."
"Theo ta, quay về."
Đôi chân của Thẩm Ước thon dài, bình thường hắn đi bộ nhanh hơn Tiểu Tịch Nhan rất nhiều, nhưng lần này hắn chiếu cố đến thiếu nữ hơn, gần như sóng vai nàng đi một cách chậm rãi.
Nếu không phải bộ dáng Thẩm Ước không dễ dàng mở miệng, Tiêu Tịch Nhan còn muốn biết nhiều hơn. Hắn là kẻ thù của sơn phỉ? Hay là sát thủ? Hoặc là người của quan phủ... Nhưng hiển nhiên hắn sẽ không nói cho nàng bất cứ điều gì.
Tiêu Tịch Nhan nắm chặt hai tay, nhưng vẫn từng chút một không thể khống chế được khóe môi cong lên. Bất luận thế nào, cuối cùng nàng cũng không cần phải lo lắng nữa.
Thiếu nữ tràn ngập niềm vui cất bước đi theo. "Thẩm Ước, chờ ta."
—
Cảnh núi non yên tĩnh.
Tiêu Tịch Nhan không có việc gì để làm, cầm giỏ tre ngồi trong tiểu lâu lặng lẽ học cách hái rau cùng Phó Ngũ.
Thiếu nữ chỉ tuỳ ý dùng một chiếc kẹp tóc bằng gỗ búi tóc lên, một lọn tóc đen trên má xõa xuống xương quai xanh. Mi mắt cong cong, đôi mày thon dài tựa như thanh sơn bạch thuỷ.
Phó Ngũ chợt làm mặt quỷ nói: "Tịch Nhan tỷ, để ta kể cho tỷ nghe một chuyện cười."
"Được, ngươi nói đi."
"Ở Đông thôn có một phụ nhân ít khi nói cười. Lý Nhị rất thông minh, bằng hữu đã nói với hắn, nếu hắn có thể dùng một chữ làm người phụ nhân đó cười, lại dùng một chữ khiến phụ nhân ấy mắng sẽ mời hắn ăn cơm."
Tiêu Tịch Nhan tò mò: "Sau đó thì sao?"
"Lý Nhị đồng ý, đến gặp người phụ nhân kia. Tình cờ bên cạnh có một con chó. Lý Nhị quỳ xuống trước con chó và hô lớn: "Cha!" Phó Ngũ kể sinh động như thật, nói đến cao trào, hắn cũng đột nhiên quỳ xuống giống như bái lễ.
Thiếu niên biểu diễn thật sự rất buồn cười, Tiêu Tịch Nhan che miệng cười: "Nói vậy phụ nhân kia nhất định cũng cười giống ta."
"Không sai." Phó Ngũ lau đầu gối, lại đứng lên, đôi mắt hình lưỡi liềm đầy vẻ gian tà, nói tiếp: "Sau đó Lý Nhị lại quỳ xuống trước mặt người phụ nhân đó, hô to một tiếng: "Nương!"
"Vì thế phụ nhân kia đương nhiên là chửi ầm lên."
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tịch Nhan nghe được một câu chuyện cười như vậy, ban đầu nàng cũng không có phản ứng gì, thậm chí con ngươi trong suốt như gương còn có một tia mờ mịt.
Nhưng nàng nhanh chóng hiểu ra, sau đó khoé môi không khống chế được cong lên.
"Phụt," Tiêu Tịch Nhan lấy tay che mặt, nhưng bờ vai mảnh khảnh lại nhịn không được run lên.
"Đúng là một chữ khiến người ta cười, một chữ khiến người ta mắng, haha..."
Nàng cười đến nỗi chảy cả nước mắt, khuôn mặt trắng nõn lộ ra hai lúm đồng tiền không dễ phát hiện, phải một lúc sau mới dừng lại được. Giọng nói dịu dàng như gió xuân thổi vào mặt: "Tiểu Ngũ, ngươi thật thú vị."
Thiếu nữ hiếm khi cười thành như vậy, khuôn mặt có chút lạnh lùng cũng ửng hồng.
Trong mắt Phó Ngũ lại lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tịch Nhan tỷ, đây là lần đầu tiên ta thấy tỷ cười vui vẻ như vậy."
Hắn cảm thấy Tịch Nhan tỷ chỗ nào cũng tốt, lớn lên thanh tú trắng trẻo, giọng nói cũng nhẹ nhàng, dịu dàng. Chỉ là quá gầy, cũng quá quy củ, như thể phải thận trọng trong mọi việc. Hầu hết các nữ lang xuất thân thế gia đều như thế, nhã nhặn khéo léo.
Nhưng nói thế nào nhỉ... Giống như một người gỗ đã mất đi linh hồn.
Tư thái thoải mái như vậy lập tức trở nên cực kỳ sinh động. Phó Ngũ đột nhiên cảm thấy Tịch Nhan tỷ thực sự vô cùng xinh đẹp.
Tiêu Tịch Nhan ngẩn người.
Trong lòng nàng có một luồng hơi ấm chảy qua, nhẹ nhàng nói: "Phải không."
Thực ra đối với nàng mà nói đây cũng phải là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên có người kể cho nàng nghe một câu chuyện cười mà không màng hình tượng chỉ để chọc nàng cười.
Có lẽ vì lời hứa tối qua của Thẩm Ước nên nàng mới bớt lo lắng, cuối cùng có thể hoàn toàn yên lòng. Hoặc có thể là do ánh nắng ban mai quá đỗi dịu dàng, hoa xuân ngoài cửa sổ đang dần nở rộ.
Cũng có thể là bản lĩnh chọc cười người khác của Tiểu Ngũ rất cao siêu.
Tiêu Tịch Nhan ngẩn ngơ xoa khóe môi: "Vừa rồi ta cười như vậy là dáng vẻ gì?"
Phó Ngũ thẳng thắn nói: "Trước đây ta đã từng thấy tỷ cười, nhưng giống như biểu cảm vẽ trên mặt nạ, dịu dàng đúng mực, nhưng lại không phát ra từ nội tâm. Còn vừa rồi tỷ cười rất sinh động, bài thơ kia nói thế nào nhỉ..."
Hắn gãi đầu, trầm tư suy nghĩ nói: "Cái gì mà cười lớn có thể làm nghiêng làng đổ núi?"
Tiêu Tịch Nhan ngẩn ra, sau đó không nhịn được cúi đầu cười lớn. Lần này ngay cả chút đoan trang cuối cùng cũng không còn nữa.
Yêu cầu của Trịnh thị cái gì mà cười không lộ răng, hàm súc trầm tĩnh đều bị vứt ra sau đầu.
"... Là câu nói của Lý Duyên Niên 'Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh nhân quốc*.' Được rồi, Tiểu Ngũ, đừng làm ta cười nữa."
*Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh nhân quốc( 一笑倾人城,再笑倾人国): Nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
Đôi mắt hình lưỡi liềm của thiếu niên nheo lại: "Vẫn là tỷ tỷ thông minh, là ta nhớ lộn!"
Tiêu Tịch Nhan cuối cùng cũng không cười nữa, trong lòng nàng biết rõ nhưng cũng không nói ra: "Cảm ơn Tiểu Ngũ có lòng dỗ dành ta."
"Tịch Nhan tỷ, sao tỷ lại khách khí như vậy?" Sự quan tâm trong mắt Phó Ngũ thẳng thắn và sáng ngời: "Sau này ta sẽ kể cho tỷ nghe mấy câu chuyện cười nữa. Đặc biệt thể chất tỷ suy yếu, ngày thường càng nên cười nhiều hơn, giữ tâm trạng thoải mái, đối với thân thể cũng có lợi."
Dù chỉ ở chung một thời gian ngắn nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn thực sự coi nàng như tỷ tỷ mà chăm sóc. Nàng thậm chí còn nghĩ rằng nếu thật sự có một đệ đệ như vậy thì tốt rồi.
Đôi mắt Phó Ngũ đột nhiên sáng lên, hắn đặt giỏ rau xuống, đứng dậy đi ra cửa. "Thẩm ca! Huynh trở lại rồi."
Tiêu Tịch Nhan cũng vô thức ngước mắt lên.
Thẩm Ước ngược sáng đứng ở ngưỡng cửa, ánh nắng vàng phác hoạ ra đường nét khuôn mặt nam nhân. Mũi cao, hốc mắt sâu, âm sắc trầm thấp: "Ừ, ta mang một ít món ăn hoang dã về, để ở bên ngoài."
"Tốt rồi! Thẩm ca thật lợi hại, xem ra hai ngày này chúng ta có thể ăn thêm cơm..."
Thiếu niên nghe nói có nguyên liệu nấu ăn mới, mắt sáng lên vội vàng chạy ra ngoài.
Vì thế trong phòng chỉ còn lại hai người.
Thẩm Ước nhìn vào trong nhà, cảm thấy cửa sổ trong phòng sáng sủa sạch sẽ, rèm vải được kéo ra, trong phòng tràn ngập ánh nắng. Không biết từ lúc nào trên bàn nhiều thêm một chiếc bình đất nung cắm một cành hoa sơn trà.
Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp như hoa càng làm tăng thêm vẻ thanh lệ cho căn phòng sơ sài. Thoạt nhìn rõ ràng là yếu đuối và kín đáo, nhưng lại có điều gì đó vô tri vô giác thay đổi.
Ánh mắt Thẩm Ước hơi động, khó có thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Tịch Nhan cảm thấy mình không còn sợ hắn nữa, nghĩ đến cuộc trò chuyện ngày hôm qua, nàng tỏ ra chút ân cần. Nàng hít một hơi thật sâu, tự động viên mình trong lòng rồi chậm rãi mỉm cười.
Thẩm Ước cụp mắt nhìn nàng, khóe môi thiếu nữ hơi cong lên, đôi mắt trong veo tận lực nhìn thẳng vào hắn, tựa như đang cố ý bày tỏ thiện ý, nhưng vẫn có chút câu nệ.
Giống như một con thỏ trắng lần đầu tiên làm quen với lãnh địa, cẩn thận dùng lỗ tai xoa xoa.
Bây giờ thế nhưng không sợ hắn nữa.
Nam nhân cảm thấy trái tim mình dường như dâng lên một loại cảm giác vui sướng khó hiểu. Tuy gương mặt của hắn vẫn lãnh đạm, nhưng hàn ý từng khiến người ta cách xa ngàn dặm đã tiêu tan.
Tiêu Tịch Nhan nhìn thấy Thẩm Ước ngồi xuống bàn đối diện, chỉ cách nàng một sải tay, hai tay cầm giỏ tre siết chặt. Nàng đành phải tìm chuyện để nói: "Huynh đi ra ngoài lâu như vậy, là đi săn ở trong núi à?"
"Ừ."
Thẩm Ước do dự một giây, vô thức cân nhắc xem huyết khí trên người mình có nồng quá hay không. Nhưng ý nghĩ đó lại nhanh chóng tiêu tan. Hắn từ trước đến nay luôn tấn công nhanh gọn, nhất kiếm phong hầu, sẽ không để máu vương vãi khắp nơi.
Hắn cũng có bệnh sạch sẽ nên khi xách thi thể về luôn chú ý không để mình dính máu.
"Cô từng nhìn thấy săn bắn chưa?"
Tuy nhiên nhìn thấy vẻ mặt thận trọng và rụt rè giống như một con thỏ nhát gan của thiếu nữ, Thẩm Ước lại sinh ra ý niệm khác. Hắn chậm rãi nói: "Phía sau núi có rất nhiều thú săn, trong đó có nai sừng tấm và gà lôi rừng. Thịt thỏ cũng béo và ngon."
Tiêu Tịch Nhan đột nhiên run rẩy không rõ lý do. Trước mắt hắn dường như hiện ra một con thỏ nhỏ với đôi tai màu hồng, bộ lông mềm mại, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, dáng vẻ yếu đuối nhu nhược mặc người ta xâu xé.
Ngay sau đó, một mũi tên bay tới, thân thể run bần bật chết đứng.
"Huynh săn thỏ sao? Ta, ta không ăn món này. Nếu tối nay huynh và Tiểu Ngũ ăn thịt thỏ thì không cần phải làm thêm phần cho ta."
Nàng cụp mắt xuống, chuyển sự chú ý về đám rau dại trên tay, cố gắng không nghĩ đến bộ dạng đáng thương của con thỏ khi bị lột da và ăn thịt.
"Ồ, cô không ăn được thịt thỏ à?" Thẩm Ước thế nhưng sinh ra chút nghiền ngẫm, chỉ là trên mặt vẫn không chút biểu tình: "Vậy lúc bọn ta ăn nó, cô làm sao bây giờ?"
"Ta không sao." Tiêu Tịch Nhan cắn môi, nghĩ mình ăn nhanh một chút là được.
"Không thể nhìn?" Thẩm Ước từ trước đến nay vốn luôn trầm mặc lại không chịu nhượng bộ, con ngươi mang theo sự nghiêm túc hỏi: "Tại sao?"
Tại sao hắn lại kiên trì một hai muốn nàng nói, như thể không có được đáp án sẽ không bỏ qua.
Khuôn mặt của Tiêu Tịch Nhan lộ ra chút hồng nhạt.
Nàng đành bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Bởi vì ta cầm tinh con thỏ."
"Ta không có, không có ý đồng mệnh tương liên, cũng không phải cảm thấy tàn nhẫn. Chỉ là ta nghĩ, thỏ con... cũng chỉ có chút thịt, không đủ để hai người nhét đầy kẽ răng, vậy tại sao lại không ăn thứ khác?" Nhưng càng giải thích dường như càng rơi vào vũng bùn.
Nàng cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ chán nản nói: "Không có việc gì, không cần để ý đến ta."
Hóa ra là cầm tinh con thỏ. Thẩm Ước trong lòng nhàn nhạt suy nghĩ, trách không được.
"Không ăn thỏ cũng được, nhưng lỡ như ngoài ý muốn săn được thì làm thế nào?"
"Nếu hai người cảm thấy phiền phức có thể để ta nuôi cho." Tiêu Tịch Nhan theo bản năng đáp lại, nhất thời ý tưởng chân thật trong lòng nàng lại bị bại lộ.
"Thật ra ta không săn thỏ." Thẩm Ước đột nhiên thẳng thắn.
Tiêu Tịch Nhan sửng sốt.
"Chẳng qua trêu cô một chút thôi, nhưng hôm khác ta có thể săn cho cô một con." Thẩm Ước bình tĩnh nói, sau đó đứng dậy trở về phòng.
Chỉ còn lại Tiêu Tịch Nhan cúi đầu âm thầm đỏ mặt, Thẩm Ước hắn tại sao cũng trêu chọc nàng?
Không ngờ ngày hôm sau Thẩm Ước thật sự săn cho nàng một con thỏ.
Con thỏ lông xù như quả bóng, lúc Thẩm Ước bắt được nó, nó có vẻ sợ hãi chết khiếp, đôi tai thỏ gắt gao vùi sau đầu dán vào lưng, vừa nằm trong vòng tay của Tiêu Tịch Nhan đã nhịn không được hướng vào trong lòng nàng.
Sau đó giống như tìm được một nơi an toàn, cuộn tròn đến yên tâm thoải mái.
Thẩm Ước nhìn một màn trước mắt, trầm tư nói: "Quả nhiên là đồng loại."
Tiêu Tịch Nhan:?
Thiếu nữ bối rối ngẩng đầu nhìn hắn, nàng không nghe rõ vừa rồi hắn nói cái gì.
Thẩm Ước đương nhiên sẽ không nói lại, nhìn một người một thỏ trước mắt, con ngươi từ trước đến nay quạnh quẽ như băng phách cũng khó có được xẹt qua một tia thích thú. "Còn có việc, đi đây."
Dứt lời bước ra khỏi cửa.
Ở cùng Thẩm Ước gần nửa tháng, Tiêu Tịch Nhan cũng phát hiện lịch làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Ước rất có quy luật. Sáng sớm mỗi ngày đều lên núi tập thể dục, thỉnh thoảng sẽ thuận tiện mang về một con mồi. Sau đó, cứ hai ba ngày lại đi một chuyến xa nhà, ăn tối xong mới trở về.
Hắn không thường xuyên lui tới với những tên cướp trên núi, trừ khi Hùng Dật thỉnh thoảng mời họ.
Phó Ngũ nói là bởi vì những tên sơn phỉ khác sợ hắn. Khi Thẩm Ước mới tới núi Vô Kỵ, hắn được Hùng Dật coi trọng, ngay lập tức ngồi lên ghế tứ đệ, thậm chí Thôi Vinh còn không bằng. Các huynh đệ phía dưới đương nhiên trong lòng không phục, mơ hồ có chút ghen tị bài xích.
Người không nhìn nổi nhất chính là Lỗ Đại, nghe nói hắn là kẻ giết người tàn nhẫn.
Lỗ Đại dẫn đầu khiêu khích Thẩm Ước, vứt hết hành lý của hắn, không ngờ một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ từ trong bọc y phục rơi ra, bị dính nước thải và bùn lầy trên mặt đất. Hắn còn cười nhạo Thẩm Ước là một tiểu bạch kiểm.
Thẩm Ước thấy thế không nói một lời trực tiếp động thủ. Lỗ Đại cũng cao to cường tráng, nghe nói vô cùng mạnh mẽ nhưng lại bị Thẩm Ước đánh đến không thể phản kháng.
Nếu Chu Khôi không ngăn cản, Lỗ Đại không chỉ đơn giản nằm mấy tháng như vậy.
Sau đó đám đạo tặc trên núi đều sợ hãi, trừ khi cần thiết sẽ không chủ động tới quấy rầy Thẩm Ước. Thẩm Nguyệt cũng đề nghị với Hùng Dật muốn sống ở nơi thanh tĩnh nhất trên núi, cũng chính là căn nhà nhỏ này.
"Ta nghĩ Lỗ Đại miệng cọp gan thỏ, uổng cho vẻ ngoài cường tráng, nói không chừng Thẩm ca mới thật sự từng giết người." Phó Ngũ phân tích.
Tiêu Tịch Nhan nhớ tới những vũ khí đã từng thấy trong phòng hắn, cảm thấy hơi rùng mình.
"E là người kia đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn..."
Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn còn một chỗ nghi hoặc, buột miệng nói: "Khắc gỗ?"
Nàng có chút tò mò, không thể tưởng tượng được dáng vẻ Thẩm Ước thong thả ung dung làm thủ công.
Phó Ngũ gật đầu: "Đúng vậy, sở thích của Thẩm ca là làm đồ chạm khắc gỗ, thật sự sống động như thật! Thường ngày Thẩm ca ở trong phòng tám phần là đang điêu khắc gỗ. Thỉnh thoảng huynh ấy xuống thị trấn dưới núi chỉ cũng là để đi lấy gỗ nhờ người gửi tới."
"Huynh ấy nói rằng loại gỗ này những người khác chọn không tốt nên huynh ấy phải tự chọn mới được."
Tiêu Tịch Nhan nghĩ đến đủ loại thần bí trên người Thẩm Ước, chẳng lẽ cái gọi là xuống núi lấy gỗ cũng chỉ là giả vờ? Nàng vuốt ve bộ lông thỏ trắng trong lòng, nhất thời miên man suy nghĩ.
—
Thẩm Ước rời khỏi sơn trại, lập tức cưỡi ngựa chạy thẳng tới một khu rừng sâu gần thị trấn.
Trong rừng rậm, hắn dẫn ngựa hơi dừng lại một chút, nói: "Có thể ra rồi." Vừa dứt lời, một người đàn ông gầy gò từ trên cây nhảy xuống.
Người nọ trên mặt che khăn xếp, chỉ lộ ra lông mày, lông mày rất cao, hốc mắt thâm thuý. Hắn nhảy từ trên cây cao như vậy xuống nhưng hầu như không phát ra chút âm thanh nào, nhẹ như chim én.