Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 103: Về Nhà



Trong lúc Thái Lãnh Hàn được Lê Thiên Chi và Phương Hiệp gần như “đóng gói” và “ship hàng” đưa hắn ra tận sân bay thì ở trong biệt thự quen thuộc, Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang ngủ vùi.

 

Lúc Thái Lãnh Hàn bước lên máy bay, Triệu Uyển Nhu đã bắt đầu cựa mình.

 

Khi máy bay cất cánh, Triệu Uyển Nhu đã thức dậy. Nhìn đồng hồ thấy đã gần năm giờ chiều, Triệu Uyển Nhu vội xuống nhà bếp, thấy thím Hai vẫn còn loay hoay nấu nướng. Triệu Uyển Nhu bèn gọi:

 

- Thím Hai, giờ này thím vẫn chưa về sao?

 

Thím Hai quay lại, mỉm cười hiền hậu:

 

- Tôi định tối nay sẽ ở lại đây để chăm sóc cô.

 

Triệu Uyển Nhu nghe thế rất cảm động. Nhưng cô vội lắc đầu:



 

- Không cần đâu ạ! Cháu đã khỏe hơn rất nhiều rồi! Nhà thím có em bé nhỏ, thím nên về để chăm sóc em bé đi ạ, không cần phải lo cho cháu.

 

Thím Hai ngần ngừ nhìn Triệu Uyển Nhu, tỏ vẻ không yên tâm lắm. Triệu Uyển Nhu phải thuyết phục một lúc, thím Hai mới đồng ý ra về. Trước khi rời khỏi nhà, thím Hai còn cẩn thận nhắc đi nhắc lại mấy lần câu căn dặn:

 

- Cô nhớ ăn xong rồi uống thuốc đấy. Buổi tối nhớ đóng cửa nẻo cẩn thận. Có việc gì cần thì gọi ngay cho tôi nhé.

 

Triệu Uyển Nhu hứa hẹn, cam đoan thậm chí là thề thốt, cho đến khi con dâu của thím Hai gọi điện đến cầu cứu mẹ chồng về giúp trông cháu thì thím mới bất đắc dĩ rời đi. Sau khi tiễn thím Hai xong, Triệu Uyển Nhu đóng cửa lại rồi mới quay lại phòng bếp. Nhìn những món ăn còn đang nóng hổi được bày sẵn trên bàn, đậy nắp cẩn thận, Triệu Uyển Nhu càng thên trân trọng tấm lòng và sự chuyên nghiệp của thím Hai. Tuy nhiên lúc này cô lại không có khẩu vị gì cả. Triệu Uyển Nhu ăn quấy quá một chút cho qua bữa rồi uống thuốc. Sau đó, cô đến ngồi ở ghế sô – pha, trong đầu lâng lâng như đang choáng váng.

 

- Gâu!

 

Ha Ha chui lỗ chó vào nhà, dùng mõm kéo tấm đệm ngủ của mình đến cạnh bên chân của Triệu Uyển Nhu, hếch mũi, ngoái đuôi tít mù. Triệu Uyển Nhu bật cười, đưa tay xoa xoa túm lông xù xù của Ha Hà, nhẹ giọng hỏi:

 



- Nhóc con, lo lắng cho chị à? Hay là đơn giản chỉ muốn vào nhà ngủ thôi đấy?

 

Ha Ha vẫy đuôi, thè lưỡi, bộ dáng muốn bao nhiêu nịnh nọt có bấy nhiêu nịnh nọt. Triệu Uyển Nhu lại bật cười, bế túm lông xù kia lên ôm vào lòng, vừa xoa vừa vuốt. Nhìn Ha Ha, trong lòng của cô lại nhớ đến Thái Lãnh Hàn rồi. Không biết gã cún to kia đi công tác có nhớ ăn uống cho đàng hoàng hay không, không biết hắn có uống rượu không, dạ dày của hắn có bị đau không, vết thương trên lưng có còn đau không, hắn có mệt mỏi không, hắn có... có nhớ cô không, hắn có muốn gặp cô như cô đã và đang mong gặp hắn không…

 

Triệu Uyển Nhu ôm Ha Ha vuốt ve, trong đầu miên man nghĩ ngợi một lát mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Có lẽ trong đơn thuốc có kèm theo an thần để cô có thể nghỉ ngơi nhiều hơn cho mau lại sức.

 

Mười phút sau, có một chiếc taxi dừng bánh ngay trước cổng biệt thự. Thái Lãnh Hàn trả tiền xong, bước xuống xe rồi lấy chìa khóa mở cổng. Bước chân của hắn vội vã đi trên con đường đá sỏi dẫn vào nhà. Trong lòng của Thái Lãnh Hàn đang vô cùng nôn nóng và lo lắng. Thế nhưng khi đứng trước cánh cửa đã đóng kín, nhìn ánh đèn le lói hắt ra từ bên trong, không hiểu sao Thái Lãnh Hàn lại đứng khựng lại. Đột nhiên Thái Lãnh Hàn cảm thấy lo sợ. Triệu Uyển Nhu vẫn chưa ngủ sao? Liệu khi nhìn thấy hắn bất ngờ trở về thế này, cô có cảm thấy khó chịu và chán ghét không? Ngộ nhỡ cô hỏi hắn lý do quay về vào đêm tối thế này thì hắn phải trả lời như thế nào cho ổn?

 

Thế nhưng, một chút băn khoăn lo sợ của Thái Lãnh Hàn không thể ảnh hưởng tới quyết định của hắn, bởi vì Thái Lãnh Hàn vẫn còn nhớ rõ, Triệu Uyển Nhu đang bị bệnh. Cho dù Triệu Uyển Nhu có chán ghét và mắng mỏ hắn như thế nào cũng được, Thái Lãnh Hàn nhất định phải tận mắt nhìn thấy cô, tự mình chứng thực rằng cô không hề bị nguy hiểm gì. Rồi sau đó, hắn có thể rời khỏi nhà ngay trong đêm cũng được. Dù sao thì hắn cũng có chỗ để mà đi, quay lại nước K để cùng bạn bè chuẩn bị ký kết hợp đồng cũng… không phải là tệ lắm.

 

Thái Lãnh Hàn tự mình an ủi mình, tự tăng thêm động lực và dũng cảm cho bản thân rồi mới lấy chìa khóa ra mở cửa.

 

Dù Thái Lãnh Hàn đã rất cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, nhưng tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa mở ra cánh cửa vẫn đánh động đến đôi tai thính của Ha Ha. Cậu chàng đang ngủ mơ màng bỗng ngóc đầu dậy, nhìn chằm chằm về phía cửa. Khi cánh cửa hé ra một khe hẹp, cái mũi thính của Ha Ha liền ngửi được hương vị quen thuộc của “cha đẹp trai”. Thế là cậu chàng mừng quýnh cả lên, sủa một tiếng rồi chui ra khỏi vòng ôm của Triệu Uyển Nhu, chạy nhanh ra cửa, quấn lấy chân của Thái Lãnh Hàn và vẫy đuôi lia lịa.