Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Chương 141: Anh Có Chê Tôi Không?



Cứ nghĩ tới khả năng Triệu Uyển Nhu đang tức giận và chán ghét mình thì ruột gan của Thái Lãnh Hàn lại bắt đầu xanh xao vàng vọt xoắn xuýt vào với nhau hết cả rồi. Có phải Triệu Uyển Nhu vẫn còn tức giận vì bị Vạn Thiên Bảo chọc ghẹo không? Hay là vì cô cảm thấy hắn có liên quan đến nhà họ Vạn cho nên cũng cảm thấy hắn đáng ghét theo? Hoặc là… Triệu Uyển Nhu còn nhớ đến hình tượng “chó điên” vừa xấu xí vừa đáng sợ của hắn?

 

Bất giác Thái Lãnh Hàn nới lỏng nắm tay. Hắn bỗng có cảm giác hèn nhát muốn trốn chạy. Thế nhưng lần này đến lượt Triệu Uyển Nhu nắm chặt bàn tay của Thái Lãnh Hàn. Đôi mắt trong veo của cô hướng về phía Thái Lãnh Hàn, nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt long lanh khiến Thái Lãnh Hàn dù có muốn bỏ chạy cũng không đủ sức đủ lòng mà nhúc nhích. Triệu Uyển Nhu cảm nhận được cơ thể đang nhấp nhổm của Thái Lãnh Hàn đã ngồi yên trở lại trên ghế thì hài lòng mỉm cười. Cô chà chà ngón tay vào lòng bàn tay thô sần của tảng băng ngốc nhà mình, ngẫm nghĩ một lúc để lựa chọn cách diễn đạt:

 

- Thật ra thì khi đó Vạn Thiên Bảo không nói láo. Tôi đã thật sự hành hung hắn. Tôi… đánh cũng không nhẹ đâu. Cho nên… thật ra thì tôi cũng… có khuynh hướng hơi… bạo lực một chút. Anh có để ý không? Anh có chê tôi không?

 

Thái Lãnh Hàn lắc đầu như trống bỏi. Hỏi đùa sao? Thái Lãnh Hàn khi nào thì dám chê bai Triệu Uyển Nhu? Hơn nữa, nếu Triệu Uyển Nhu có thể có khuynh hướng bạo lực, à nhầm, nếu Triệu Uyển Nhu có thể có khả năng tự vệ tốt như thế thì Thái Lãnh Hàn mừng còn không hết nữa mà. Gã “chó điên” nào đó vô cùng bao che khuyết điểm cho vợ mà nói chắc nịch như c.h.é.m đinh chặt sắt:

 

- Nếu như em đánh Vạn Thiên Bảo thì chắc chắn là vì nó đã làm gì đó đáng bị đánh. Nó đã chọc ghẹo gì em, đúng không?

 

Trong lòng của Thái Lãnh Hàn bắt đầu cân nhắc đến chuyện sẽ lôi đầu Vạn Thiên Bảo về Việt Nam để thay Triệu Uyển Nhu “dạy dỗ” gã thanh niên hư hỏng của nhà họ Vạn một trận. Không chỉ vậy, ngay cả bố mẹ của Vạn Thiên Bảo cũng đã bị Thái Lãnh Hàn liệt vào danh sách “cần phải dạy dỗ”, mặc kệ bố của Vạn Thiên Bảo thật ra cũng là bố ruột của hắn.

 

Triệu Uyển Nhu nhìn cái đầu vừa mới lắc lia lịa của Thái Lãnh Hàn và gương mặt đã trở nên sắc lạnh của hắn mà đoán không ra được tâm trạng hiện tại của hắn. Thái Lãnh Hàn vừa lắc đầu, chứng tỏ hắn không để tâm, không chê bai cô vì cái gọi là “có khuynh hướng bạo lực”; thế nhưng sao gương mặt của hắn lại lạnh ngắt như thế?

 



Không muốn tảng băng ngốc nhà mình lại có dịp suy diễn linh tinh, Triệu Uyển Nhu hít sâu một hơi rồi kể lại chuyện cũ:

 

- Hôm đó tôi đi nhà hàng thử món ăn mới với Thiên Bích, thì gặp Vạn Thiên Bảo.

 

Nghe được cái tên Vạn Thiên Bảo, lông mày Thái Lãnh Hàn bắt đầu cau lại nhiều hơn. Triệu Uyển Nhu tiếp tục kể:

 

- Tôi nghe thấy cậu ta nói với người khác về thân thế của anh.

 

Vạn Thiên Bảo có thể nói ra cái gì, Thái Lãnh Hàn hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Mặt của hắn tái mét. Triệu Uyển Nhu siết nhẹ bàn tay của Thái Lãnh Hàn, nhẹ giọng kể tiếp:

 

- Lúc ấy tôi đứng ở ngoài cửa, bọn họ không có phát hiện tôi. Sau đó... bọn họ càng nói càng quá đáng. Thế nên, tôi đi vào.

 

Triệu Uyển Nhu càng nói, không biết vì sao, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy khẩn trương, khiến sức của hắn khi cầm tay Triệu Uyển Nhu cũng tăng thêm mấy phần. Triệu Uyển Nhu nhìn Thái Lãnh Hàn rồi nói nghiêm túc:

 

- Tôi đạp cho Vạn Thiên Bảo một cái, lật bàn một cái, giẫm vào phía… trước mặt của Vạn Thiên Bảo một cái. Tôi cảnh cáo cậu ta rằng, cho dù ở trước mặt tôi hay ở sau lưng tôi thì tôi cũng không cho phép bất cứ một ai dám nói xấu.. chồng của tôi.



 

Xoảng.

 

Thái Lãnh Hàn đứng bật dậy. Bát canh ở bên cạnh Thái Lãnh Hàn bị hắn hất đổ xuống, bát đũa đang ở trên bàn cũng bị chấn động mà rơi xuống đất. Triệu Uyển Nhu thấy thế thì vội vàng đứng lên muốn xem Thái Lãnh Hàn có sao không, nhưng cô lại bị Thái Lãnh Hàn dùng sức một lần nữa ấn ngồi trở về trên ghế. Triệu Uyển Nhu có chút kinh ngạc nhìn về phía đối diện, đã thấy con mắt Thái Lãnh Hàn loé lên, bàn tay của hắn run run, nắm chặt bàn tay của cô.

 

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc khá lâu, cho đến khi Thái Lãnh Hàn tỉnh táo lại, hắn mới nắm lấy tay Triệu Uyển Nhu, cùng Triệu Uyển Nhu rời khỏi nhà bếp rồi đến ngồi ở ghế sa lon ở phòng khách. Ánh mắt của Triệu Uyển Nhu rơi vào vũng nước lớn trên áo len của Thái Lãnh Hàn, sau đó cô cầm lấy mấy cái khăn giấy muốn lau sạch sẽ vũng nước đó. Thái Lãnh Hàn ngồi im thin thít, hắn chăm chú nhìn bóng dáng của Triệu Uyển Nhu vì hắn mà bận rộn, khóe miệng cười ngây ngô. Triệu Uyển Nhu chà xát nửa ngày, cô cảm thấy vẫn nên thay quần áo thì yên tâm hơn:

 

- Anh vẫn nên thay quần áo đi, cẩn thận lại bị cảm đấy.

 

- Triệu Uyển Nhu. - Thái Lãnh Hàn gọi.

 

- Ừm? - Triệu Uyển Nhu tùy ý đáp.

 

- Anh không phải là con riêng.