Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 24: AI TRUNG THÀNH LIẾC MẮT THẤY NGAY.



 

Không có người chú ý tới, từ kẽ hở phía sau bình phong lộ ra một đôi mắt đỏ ngầu.

 

Lôi Nam Nhi bịt chặt miệng mình, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

 

Bên kia, Lôi Niệm Nhi thấy di nương đau lòng như vậy, đành phải nói chuyện phiếm để đánh lạc hướng sự chú ý của nàng.

 

“Di nương, lần trước con đã được gặp đại công chúa rồi, rất là đáng yêu!”

 

“Ta biết rồi, đại công chúa đáng yêu, con đã nói qua rất nhiều lần rồi.” Quế di nương bất đắc dĩ.

 

“Vậy khi nào thì con có thể gặp đại công chúa lần nữa vậy ạ?”

 

Thật sự rất thần kỳ, bé lại có thể nghe được tiếng lòng của đại công chúa. Nếu là mỗi ngày đều được ở bên cạnh công chúa thì thật thú vị biết bao!

 

Hơn nữa, bởi vì nghe được tiếng lòng của công chúa, bé có thể biết được công chúa thích thứ gì, nhờ đó mà có thể kéo gần quan hệ với công chúa.

 

Nếu có thể trở thành bằng hữu với công chúa điện hạ, cuộc sống của mình và di nương ở trong phủ tướng quân sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

 

Quế di nương do dự nói: “Cái này… Có lẽ đến chờ đến tiệc sinh thần một tuổi của công chúa mới được. Cũng không biết chúng ta còn được đi nữa hay không.”

 

“Không có cách nào để có thể thường xuyên gặp công chúa sao?”

 

Quế di nương nhìn chữ viết của nữ nhi, đột nhiên nảy ra một ý kiến hay để dỗ nữ nhi chăm chỉ học tập: “Các công chúa khi trưởng thành đều phải chọn thư đồng, nếu như con có học thức ưu tú thì sẽ có khả năng được trở thành thư đồng của công chúa đó.”

 

Quế di nương trải tờ giấy ra, cười híp mắt nói lời thì thầm của ác ma: “Cho nên con phải chăm chỉ làm bài tập mà tiên sinh giao cho nha ~”

 

Lôi Niệm Nhi:… Thật ra bé cũng không muốn được gặp công chúa tới như vậy.



 

Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên, theo sau đó chính là giọng hốt hoảng của nha hoàn: “Quế di nương! Đại tiểu thư!”

 

Quế di nương nhíu mày, không vui nói: “Không phải đã nói là phải yên tĩnh sao? Làm ảnh hưởng đến việc học tập của đại tiểu thư thì sao?”

 

“Di nương, xảy ra việc lớn rồi!” Nha hoàn thở hổn hển nói.

 

Quế di nương thờ ơ: “Dù có chuyện gì cũng không thể quấy rầy đại tiểu thư học tập.”

 

Nhưng câu tiếp theo của nha hoàn đã cho nàng biết, vẫn là có việc có thể quấy rầy đại tiểu thư học tập: “Phu nhân bị xử tử rồi!”

 

Quế di nương và Lôi Niệm Nhi đều chấn động, chuyện này đối với hai người chẳng khác gì thiên lôi giáng xuống cả.

 

“Sao lại như vậy?”

 

“Nhà mẹ đẻ của phu nhân dính vào án mưu phản, liên luỵ toàn bộ cửu tộc.”

 

“Làm sao bây giờ? Chúng ta đây…”

 

Quế di nương chỉ về hướng chính viện mà mắng:

 

“Cái đồ sao chổi này! Nữ nhân c.h.ế.t tiệt kia còn sống không có chút chỗ tốt nào, c.h.ế.t rồi còn muốn kéo mẹ con chúng ta xuống nước! Ôi Niệm Nhi đáng thương của ta!”

 

Nói xong, nàng đột nhiên đứng dậy lục lọi ngăn kéo ra, tìm mấy thứ đồ đáng giá ít ỏi của mình.

 

Đồng thời cong không quên dặn dò Lôi Niệm Nhi và nha hoàn tới báo tin: “Các ngươi cũng mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta phải chạy đi trước khi quan binh triều đình tới bắt người!”

 

Nha hoàn do dự hỏi: “Vậy lỡ tướng quân tức giận thì sao?”



 

Quế di nương nhanh chóng thu thập đồ đạc, động tác không ngừng lại: “Ai thèm quan tâm hắn có tức giận hay thất vọng không chứ? Đều sắp c.h.ế.t tới nơi rồi, ai thèm quan tâm hắn?”

 

Lúc này, Lôi Niệm Nhi lại đè tay Quế di nương xuống, bởi vì bé đột nhiên nhớ tới lúc trước có nghe được tiếng lòng của đại công chúa có một câu như thế này: [Cũng may là lần này hoàng đế tin Lôi tướng quân, không bị trúng kế nữa.]

Có lẽ, tướng quân phủ sẽ không bị liên lụy.

 

Hiện tại tướng quân phủ loạn thành một đống, hạ nhân nghe được tin tức đều đang thu dọn đồ đạc muốn đi.

 

Còn có đám cơ thiếp bỏ chạy tán loạn.

 

Lôi Ninh lạnh lùng nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phủ. Lúc này đây, chỉ có vài người không hề hoảng hốt, mà ngược lại còn đi đến trước mặt hắn để hầu hạ.

 

Tựa như gương mặt lạ lẫm trước mắt này.

 

Nhưng sau này sẽ không còn xa lạ nữa

 

“Sao ngươi không chạy đi?”

 

Người hầu quỳ xuống nói: “Tướng quân đã cứu nô tài từ chiến trường, mạng của nô tài thuộc về tướng quân.”

 

Người khác nói: “Nô tỳ đã trốn vào kinh thành lúc xảy ra nạn đói, chính tướng quân đã đưa tiểu nhân vào, còn cho tiểu nhân miếng ăn và nơi để ở. Tiểu nhân không thể bỏ rơi tướng quân mà chạy trốn được!"

 

Lôi Ninh không tài nào nhớ ra nổi, bởi vì hắn đã cứu quá nhiều người.

 

Nhưng kẻ biết nhớ ơn cũng chỉ có mấy người bên cạnh này mà thôi

 

Rất tốt, mượn cơ hội này, ai trung thành liếc mắt thấy ngay.