Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tiểu Công Chúa, Bạo Quân Luống Cuống Rồi

Chương 65: TÍN QUỐC CÔNG BỊ GIÁNG CHỨC (2)



Là ý mà hắn hiểu đó sao?

 

Mỗi một chữ hoàng đế đều có thể nghe hiểu, nhưng mà kết hợp lại với nhau thì không thể hiểu nổi rồi.

 

Hay đây là một loại ngôn ngữ của một tiểu quốc nào đó tương tự với ngôn ngữ của Việt Triều?

 

Chính xác mà nói, tin tức này thật sự là phá nát tam quan, hoàng đế không thể tin được.

 

Này… này này, chỉ vì để nữ nhi của gã sai vặt mà mình thích thay thế đích trưởng nữ của mình mà hủy đi nàng.

 

Mà Chu Hoan Tửu lại trùng hợp là nhân tài hiếm có.

 

Hoàng đế cảm thấy là trời muốn diệt Việt Triều của hắn!

 

Hắn cầu tài như khát nước, ấy vậy mà nhân tài của triều đình vẫn hiếm hoi như mưa tháng hạn.

 

Thì ra từng cái đều bởi vì đủ loại chuyện không hợp thói thường mà c.h.ế.t non.

 

Nếu không có Bối Tịnh Sơ, hắn còn không biết hiền tài dưới trướng của mình cứ từng người từng người bị cắt gọt hết như vậy.

 

Hoàng đế khiếp sợ, hoàng đế tức giận.

 

Hoàng đế muốn đập c.h.ế.t Tín quốc công.

 

Bối Tịnh Sơ thong dong yên bình vui chơi qua hai ngày.

 

Ban ngày tìm Thái Hậu và Chu Hoan Tửu, buổi tối lại trở về Tuyên Thất Điện, ngẫu nhiên Phương phi cũng tới tìm nàng.

 

Hoàn toàn không còn nhàm chán như lúc trước nữa.

 

Ngay lúc mỗi ngày trôi qua vô cùng vui vẻ, nàng nghe nói Tín quốc công bị giáng chức.

 

Hơn nữa còn trực tiếp bị giáng thành dân thường.

 

Bối Tịnh Sơ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì vui vẻ hôn cái chụt vào mặt tiểu tỷ tỷ Chu Hoan Tửu.

 

[Cho ngươi tìm cách đổi người này, hiện tại Chu gia chỉ là thường dân, làm đích trưởng nữ của ngươi hoàn toàn không có giá trị gì.]

 

[Mà Chu Hoan Tửu lại có thể dựa vào tài hoa của tỷ ấy mà tô điểm cho nửa đời sau của mình.]

 



Bỗng nhiên nghe được tiếng nói, Chu Hoan Tửu ngừng thở, lại tới nữa, giọng nói kia lại tới nữa!

 

Từ sau khi bé tiến cung, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một giọng nói, nói phụ thân muốn bắt cóc bé rồi đổi thành một người khác làm đại tiểu thư của quốc công phủ.

 

Bé muốn phản bác, phụ thân của bé đối với bé rất tốt, nhưng mẫu thân đã nói, ở trong cung phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.

 

Bé sợ bị người ta coi là yêu quái, cho nên vẫn luôn giả vờ như không nghe thấy.

Giọng nói này hình như là đang giúp bé, nhưng mà Chu Hoan Tửu vẫn không tin.

 

Tuy rằng phụ thân đối với mình luôn lạnh nhạt ít khi nói cười, nhưng mà mẫu thân nói, tình thương của cha như núi, chỉ là hắn không giỏi biểu đạt mà thôi.

 

Đang nói, hoàng đế tới.

 

Nơi này trừ cung nhân ra thì chỉ có Chu Hoan Tửu là cần phải hành lễ.

 

Sau khi bé hành lễ ra dáng ra hình xong đứng thẳng người lên, Bối Tịnh Sơ dùng sức lay bé: [A a a phụ thân xấu, hiện tại trời còn chưa có tối đâu, ta  không về đâu!]

 

Hoàng đế: ... Con đừng có tự luyến như vậy.

 

Hắn làm như không nghe được tiếng lòng của quỷ nhỏ tự luyến kia, lần này hắn tới đây là vì Chu Hoan Tửu.

 

Từ sau khi biết Chu Hoan Tửu là một nhân tài, thái độ của hoàng đế cũng trở nên hiền từ hơn rất nhiều.

 

Nhưng mà biểu cảm “hiền từ” kết hợp với gương mặt nghiêm nghị của hắn trông rất là kỳ quái.

 

Khiến Chu Hoan Tửu thấy mà dựng hết cả lông tơ.

“Tín Quốc Công… Tiểu cữu bị giáng chức rồi, các người nghe nói chưa?”

 

Thái Hậu gật đầu, Chu Hoan Tửu cúi đầu.

 

Người bị hạch tội là phụ thân của mình, thật ra là bé đang rất lúng túng.

 

Trước kia bé còn là tiểu thư công hầu, hiện tại chỉ là nữ nhi thứ dân.

 

“Trẫm lần này tới là muốn nói chuyện tiểu cữu bị giáng chức, sợ mẫu hậu nghi ngờ.”

 

Thái Hậu không hề để ý chút nào, bà vừa ăn điểm tâm vừa nói: “Hoàng đế xem bộ dạng ai gia giống đang nghi ngờ sao?”

 

“Ai gia biết hoàng đế hiếu thuận, nhất định là tiểu cữu của con đã làm gì khiến con chướng mắt.”



 

Hoàng đế hỏi Chu Hoan Tửu đang lúng túng đứng một bên: “Chu nương tử có biết chữ không?”

 

Thứ cho hắn, tiếng biểu muội kia có c.h.ế.t cũng nói không ra được.

 

Chu Hoan Tửu gật đầu, tuy rằng bé mới năm tuổi, nhưng năm trước đã học vỡ lòng rồi.

 

Có thể nhận biết phần lớn mặt chữ.

 

Hoàng đế từ trong tay Tưởng công công cầm lấy thứ đã sớm chuẩn bị xong.

 

“Mấy ngày trước Chu tiểu thư bị bắt cóc, trẫm tra được chính là  do tiểu cữu làm.”

“Nhân chứng vật chứng đều đã được ghi lại ở trên đây, nếu ngươi không tin có thể nhìn xem.”

 

Hoàng đế hoàn toàn không có xem Chu Hoan Tửu như một đứa trẻ bình thường.

 

Thiên tài sẽ không giống những đứa trẻ bình thường.

 

Giống như khuê nữ của hắn cũng không giống như đứa trẻ bình thường vậy.

 

Tay nhỏ của Chu Hoan Tửu lật nhanh tấu sớ trong tay.

 

Bé chỉ mới năm tuổi, không phải thiên kim thật đã trải qua mười năm sóng gió, nhìn thấu nhân gian ấm lạnh mới được tìm trở về.

 

Hoàng đế cũng biết, để một đứa bé mới năm tuổi biết phụ thân của mình muốn lừa bán mình là một việc rất tàn nhẫn.

 

Tàn nhẫn như khi hắn còn nhỏ, có người nói với hắn rằng mẫu hậu chỉ coi hắn là công cụ tranh sủng, căn bản không yêu hắn.

 

Cũng may mẫu hậu không yêu hắn là giả, mà phụ thân Chu Hoan Tửu muốn hại con bé lại là thật.

 

Nhưng mà hoàng đế mới mặc kệ có tàn nhẫn hay không.

 

Hắn là muốn thu phục nhân tài, nên không thể để người ta oán hận mình được.

 

Hoàng đế phải nói cho Chu Hoan Tửu biết, hắn là vì chủ trì công đạo cho con bé mới giáng chức phụ thân nó.

 

Bằng không hắn bận bịu hồi lâu, thu thập chứng cứ phạm tội.

 

Lại để Chu Hoan Tửu ghi hận mình thì không hay.