*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triều Dương mất ngủ.
Liêu Tinh Thần híp mắt khẽ gật đầu về phía hắn, nở nụ cười khiêu khích, lộ ra vẻ phách lối vô hạn.
“Đâu có giống Tinh Tinh nhà cậu, học hành tốt như thế đâu cần ai quan tâm nữa. Dương Dương mà có một nửa năng lực như Tinh Tinh, tớ nhất định sẽ thắp hương cầu Phật ba năm luôn!”
“Tớ vẫn nghĩ Tinh Tinh là đứa trẻ yên tĩnh, tóc để dài như con gái.”
Ngoài cửa sổ là bóng đêm cuối hè, ánh trăng cô tịch xa thăm thẳm, hương thơm vấn vương trong gió thoảng, cực kỳ giống tâm tình của cậu trong lúc này.
Từ Lỗi tạo một động tác OK, nói: “Vậy mai gặp.”
Triều Dương không nhìn thấy hai ánh mắt đang giao lưu lén lút của bọn họ, từ góc nhìn của cậu thì Tô Tần chính là một con thú dữ sẵn sàng xông lên cắn xé bất kì lúc nào, mà cậu và Liêu Tinh Thần chỉ là hai con cừu non tay trói gà không chặt.
Triều Dương vùi đầu vào trong gối, kéo chăn lên che kín lại, ngột ngạt đến mức hô hấp trở nên khó khăn mồ hôi tuôn ướt áo, tiếng nói của Liêu Tinh Thần vẫn quanh quẩn khắp nơi y như cũ, mãi chẳng chịu tiêu tan.
Hai người đi song song về hướng quán cơm, đi rồi lại đi, Triều Dương phát hiện cảnh sắc xung quanh có phần quen thuộc, chờ lúc băng qua một cái ngã tư nữa thì bảng hiệu Đình Vượng bất thình lình đập ngay vào mắt.
Con nít Trùng Khánh ăn thanh đạm chính là kiểu hơi cay đối với người bình thường, Từ Lỗi mười phần khéo hiểu lòng người: “Thế ăn bún chua cay ở ngã tư đi, múc hai muỗng đậu chua thật lớn, đủ kích thích vị giác của cậu.”
Không chỉ có thế, một khi nhắm lại cũng toàn là hình bóng của ai kia, bàn tay người ấy cầm bút viết chữ, nét mặt chăm chú lúc giảng bài và hình ảnh cuối cùng lúc chia tay, bộ dáng anh lười nhác tựa người trên tường cùng đôi mắt nhắm hờ như đã ngủ…
Nhưng cứ nghĩ đến việc anh chàng ngầu lòi này trong tương lai sẽ trở thành một tín đồ của màu hồng, Triều Dương có phần không kịp thích ứng: “Thạch Đầu, trong tù quần áo của cậu chỉ có màu đen thôi à?”
Liêu Tinh Thần nghĩ không ra, trong lòng cũng là trăm loại cảm xúc khó chịu, càng hối hận chuyện chạy đi xa như vậy đón người. Nhưng đối mặt với bộ dạng này của Triều Dương, anh thậm chí còn chẳng thể nói ra miệng nửa câu trách móc bằng từ ngữ hung ác.
Fuck, đúng là đòi mạng mà.
Từ Lỗi nhìn bộ dạng hệt xác sống này của cậu, tưởng rằng tối qua cậu chạy đi làm tặc.
“Biết đâu cuối cùng lại có thể thi đậu đại học y thì sao?”
Càng nhớ về trai đẹp càng sung sức, Triều Dương trốn trong ổ chăn gặm ngón tay, trước kia cậu không hề cảm thấy Liêu Tinh Thần đẹp trai đến vậy, chỉ là một tên mặt trắng yếu đuối muốc chết, chẳng có tẹo hào quang chói lóa nào.
Bởi vậy nên người càng có tuổi gu thẩm mĩ cũng sẽ thay đổi theo, bây giờ cậu cảm thấy Liêu Tinh Thần đẹp trai, nó cũng giống như việc sau này Thạch Đầu sẽ điên cuồng u mê màu hồng vậy.
Liêu Tinh Thần trộm liếc nhìn màn hình điện thoại cậu còn đang hiển thị hướng dẫn chỉ đường, tìm cho bản thân một lý do thích hợp: “Sợ cậu lạc đường nên lại đây đón cậu.”
Không lẽ có tuổi rồi nên mắt thẩm mĩ cũng đổi gu luôn?
Trần Hoa thở hổn hển một hơi: “Bề ngoài thôi, cậu nhìn viện trưởng Liêu nhà tớ đi, tóc còn dài hơn cả tớ đấy, anh ấy có yên tĩnh không?”
Thứ bảy không phải đến sớm tự học, Triều Dương lết thân thể mệt nhọc bò vào lớp, tối hôm qua cậu lăn qua lộn lại ở trên giường hết nửa ngày, sống chết cũng không ngủ nổi, cuối cùng cậu dứt khoát ngồi dậy làm bài thi, không ngờ tác dụng lại rất rõ rệt.
Tiệc liên hoan kiểu này trung bình mỗi tháng đều diễn ra một hai lần, sớm đã tập thành thói quen, nhưng ngay khi Triều Dương vừa nhận được tin nhắn của Dương Hân Lan, không hiểu sao cậu lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Từ Lỗi nhìn bộ dạng hệt xác sống này của cậu, tưởng rằng tối qua cậu chạy đi làm tặc.
Liêu Tinh Thần cũng không rõ tại sao mình lại chạy đến đây.
Triều Dương ngay cả hơi sức cãi lại cũng không còn, cậu đặt cằm lên mu bàn tay nằm dài ra mặt bàn, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới người anh em ngồi phía trước mình ——
Cuối cùng cũng đến giờ tan học buổi chiều.
Anh muốn dỗ cho cậu vui vẻ.
Giày vải vẽ đủ hình thù màu đen, quần jean rách đậm màu, áo đen oversize, trên cổ tay còn đeo một cái vòng da đinh tán.
“Tối nay có rảnh không?”
Tối qua cậu mất ngủ cả đêm, sáng nay tùy tiện gội đầu rồi ra cửa luôn, hiện tại hình tượng ra sao rồi? Quầng thâm mắt có nặng hay không?
Phong cách thời trang điển hình của thiếu niên trung học, vừa đẹp trai vừa ngầu đét.
**full đồ đây nhé:> ui chỉ tưởng tượng đã đẹp zai rồi á
Triều Dương xua tay từ chối: “Tớ tự đi qua được, cũng không xa lắm.”
Nhưng cứ nghĩ đến việc anh chàng ngầu lòi này trong tương lai sẽ trở thành một tín đồ của màu hồng, Triều Dương có phần không kịp thích ứng: “Thạch Đầu, trong tù quần áo của cậu chỉ có màu đen thôi à?”
Phong cách thời trang điển hình của thiếu niên trung học, vừa đẹp trai vừa ngầu đét.
Từ Lỗi đáp: “Không phải, còn có màu xám, màu trắng và ít loại màu xanh lam… Sao đó? Cậu muốn mượn quần áo hà?”
Dương Hân Lan xoa cổ tay ê ẩm, sau khi cùng Trần Hoa phân tích vài ca bệnh thì bắt đầu nói đến việc nhà: “Dương Dương nhà tớ ấy, dạo này tình tình thay đổi bất ngờ đã bắt đầu chú tâm học tập rồi.”
Đúng nhỉ, cũng chả phải hò hẹn, để ý hình tượng của mình thế làm chi nhỉ?
Từ Lỗi bày ra vẻ mặt ghét bỏ ghi to ba chữ “cái quỷ gì”: “Eo, sao tớ lại có quần áo màu đó được chứ?”
Dương Hân Lan vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, bắt gặp Trần Hoa trên hành lang, hai người rõ ràng dùng chung một văn phòng nhưng lại rất khó có cơ hội chạm mặt nhau.
Liêu Tinh Thần dè nén suy nghĩ đã loạn thành một nùi xuống, lẳng lặng nhìn Triều Dương, thanh âm rất nhẹ và cũng rất dịu dàng: “Đến phòng tôi một chuyến.”
Có.
Mà không chỉ mỗi quần áo, trong tương lai đến cả cái điện thoại của cậu con mẹ nó cũng là màu hồng phấn đấy!
“Đi thôi, mọi người đang chờ chúng ta đấy.”
Cậu không nói tiếng nào, Liêu Tinh Thần cũng đứng bất động ở đấy, hai người cứ giằng co như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua từng phút từng giây.
Bởi vậy nên người càng có tuổi gu thẩm mĩ cũng sẽ thay đổi theo, bây giờ cậu cảm thấy Liêu Tinh Thần đẹp trai, nó cũng giống như việc sau này Thạch Đầu sẽ điên cuồng u mê màu hồng vậy.
Từ Lỗi biết Triều Dương muốn đến quán cơm ở gần trường, có lòng nhiệt tình hỏi: “Cần tớ chở cậu qua đó không?”
Trần Hoa thở hổn hển một hơi: “Bề ngoài thôi, cậu nhìn viện trưởng Liêu nhà tớ đi, tóc còn dài hơn cả tớ đấy, anh ấy có yên tĩnh không?”.
Bệnh viện Tân Giang – khoa ngoại thần kinh.
Bà ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho Dương Hân Lan lại gần một chút, dùng tay che mặt như đang cất giấu một bí mật lớn nào đó: “Vẫn luôn không nói cho các cậu biết, hai cha con nhà này đều là nhóm máu AB[1] đấy.”
Fuck, đúng là đòi mạng mà.
Hành động của thân thể còn nhanh hơn so với đầu óc, chờ đến khi Triều Dương phản ứng lại cần phải mau bỏ chạy thì cậu đã kéo tay Liêu Tinh Thần quẹo vào con hẻm nhỏ nằm bên cạnh rồi.
Dương Hân Lan vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, bắt gặp Trần Hoa trên hành lang, hai người rõ ràng dùng chung một văn phòng nhưng lại rất khó có cơ hội chạm mặt nhau.
Hai bên cách nhau cũng đến mấy chục mét nhưng bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được không khí dường như đông đặc lại.
Dương Hân Lan xoa cổ tay ê ẩm, sau khi cùng Trần Hoa phân tích vài ca bệnh thì bắt đầu nói đến việc nhà: “Dương Dương nhà tớ ấy, dạo này tình tình thay đổi bất ngờ đã bắt đầu chú tâm học tập rồi.”
Học sinh dốt chịu khó học bài có thể sánh ngang với lãng tử biết quay đầu, Trần Hoa cũng cảm thấy hiếm có, cười nói: “Biết cố gắng là tốt rồi, hiện tại mới lớp mười một, vẫn còn kịp.”
“Biết đâu cuối cùng lại có thể thi đậu đại học y thì sao?”
Học sinh dốt chịu khó học bài có thể sánh ngang với lãng tử biết quay đầu, Trần Hoa cũng cảm thấy hiếm có, cười nói: “Biết cố gắng là tốt rồi, hiện tại mới lớp mười một, vẫn còn kịp.”
Dương Hân Lan nhíu mày thở dài: “Chuyện Dương Dương ghét học cũng không phải mới ngày một ngày hai, với cái thành tích kèm theo trình độ bậc này của nó, đậu được đại học là tớ đã có thể cười to rồi.”
“Đâu có giống Tinh Tinh nhà cậu, học hành tốt như thế đâu cần ai quan tâm nữa. Dương Dương mà có một nửa năng lực như Tinh Tinh, tớ nhất định sẽ thắp hương cầu Phật ba năm luôn!”
Sau này tốt nghiệp cùng nhau đi học y, vì để phù hợp với thân phận bác sĩ chỉ tin vào căn cứ khoa học, các bà lại chuyển sang nghiên cứu nhóm máu, lại phát hiện còn chuẩn xác hơn các chòm sao.
Ai ngờ Trần Hoa cũng thở dài theo: “Tên nhóc nhà tớ cũng không có bớt lo chút nào đâu, học giỏi thì được cái gì? Động một tí lại gây chuyện rồi.”
Ai ngờ Trần Hoa cũng thở dài theo: “Tên nhóc nhà tớ cũng không có bớt lo chút nào đâu, học giỏi thì được cái gì? Động một tí lại gây chuyện rồi.”
Dương Hân Lan cũng nghe phong phanh về sự tích “quang vinh” thời trung học cơ sở của cậu con trai nhà Liêu gia, rất khó để liên tưởng một học sinh xuất sắc nổi trội như vậy lại có thể đánh nhau với người ta.
Ánh mắt Tô Tần rơi trên người Liêu Tinh Thần, xen lẫn cùng ghen ghét là sự kiêng dè, ánh mắt hung ác tưởng chừng như có thể giết chết đối phương ngay lập tức.
Cái tên đó rốt cuộc có cái gì tốt chứ, đáng để cậu thích như vậy sao?
Dương Hân Lan cũng nghe phong phanh về sự tích “quang vinh” thời trung học cơ sở của cậu con trai nhà Liêu gia, rất khó để liên tưởng một học sinh xuất sắc nổi trội như vậy lại có thể đánh nhau với người ta.
“Tớ vẫn nghĩ Tinh Tinh là đứa trẻ yên tĩnh, tóc để dài như con gái.”
Dương Hân Lan quả thực nghe đến vui vẻ, chính bà cũng không biết con trai còn có những ưu điểm này đó: “Cậu yêu thích như vậy thì để tớ đóng gói tặng cho cậu luôn đấy, làm chị em tốt suốt mấy chục năm rồi không cần khách khí với tớ đâu, tranh thủ thời gian đến mang về đi.”
Mà không chỉ mỗi quần áo, trong tương lai đến cả cái điện thoại của cậu con mẹ nó cũng là màu hồng phấn đấy!
Trần Hoa thở hổn hển một hơi: “Bề ngoài thôi, cậu nhìn viện trưởng Liêu nhà tớ đi, tóc còn dài hơn cả tớ đấy, anh ấy có yên tĩnh không?”
Bà ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho Dương Hân Lan lại gần một chút, dùng tay che mặt như đang cất giấu một bí mật lớn nào đó: “Vẫn luôn không nói cho các cậu biết, hai cha con nhà này đều là nhóm máu AB[1] đấy.”
Dương Hân Lan nhíu mày thở dài: “Chuyện Dương Dương ghét học cũng không phải mới ngày một ngày hai, với cái thành tích kèm theo trình độ bậc này của nó, đậu được đại học là tớ đã có thể cười to rồi.”
Dương Hân Lan giật mình hiểu ra: “!!!”
[1][1] Đặc điểm đó của hai cha con nhóm máu AB nè: Dù là ngoại hình, cử chỉ hay lời nói thì người nhóm máu AB đều mang lại cho người ta cảm giác ấm áp, yên ổn, nhưng nội tâm thì hết sức xao động. Vì vậy, về mặt biểu hiện, những người nhóm máu AB có thể gây cho người khác ấn tượng là người có tính cảnh giác cao độ nhưng về phương diện đối nhân xử thế lại luôn giành được cảm tình của người khác.
Triều Dương mất ngủ.
“Có hai cái quầng thâm mắt mà cậu đã ngại rồi á?”
Hai bà mẹ lúc còn học đại học cực kì đam mê coi bói các chòm sao, mỗi ngày gặp nhau câu đầu tiên nói ra là “Vận mệnh hôm nay của cậu ra sao?” hoặc là “Tại sao không mặc đồ màu sắc may mắn?”
Sau này tốt nghiệp cùng nhau đi học y, vì để phù hợp với thân phận bác sĩ chỉ tin vào căn cứ khoa học, các bà lại chuyển sang nghiên cứu nhóm máu, lại phát hiện còn chuẩn xác hơn các chòm sao.
Trần Hoa buông tay: “Biết tớ ở nhà vất vả thế nào rồi đấy? Tớ còn mong có một đứa con như Dương Dương đây này, miệng ngọt còn biết chọc cười, là áo bông nhỏ tri kỉ nha.”
Ngoài cửa sổ là bóng đêm cuối hè, ánh trăng cô tịch xa thăm thẳm, hương thơm vấn vương trong gió thoảng, cực kỳ giống tâm tình của cậu trong lúc này.
Không chỉ có thế, một khi nhắm lại cũng toàn là hình bóng của ai kia, bàn tay người ấy cầm bút viết chữ, nét mặt chăm chú lúc giảng bài và hình ảnh cuối cùng lúc chia tay, bộ dáng anh lười nhác tựa người trên tường cùng đôi mắt nhắm hờ như đã ngủ…
Giày vải vẽ đủ hình thù màu đen, quần jean rách đậm màu, áo đen oversize, trên cổ tay còn đeo một cái vòng da đinh tán.
Dương Hân Lan quả thực nghe đến vui vẻ, chính bà cũng không biết con trai còn có những ưu điểm này đó: “Cậu yêu thích như vậy thì để tớ đóng gói tặng cho cậu luôn đấy, làm chị em tốt suốt mấy chục năm rồi không cần khách khí với tớ đâu, tranh thủ thời gian đến mang về đi.”
Người này đúng là cao quá đi, gần như che hết ánh sáng trước mặt Triều Dương rồi. Vẻ ngoài ý muốn và vui vẻ lộ rõ hết trên khuôn mặt của Triều Dương, cậu nắm lấy cổ tay anh, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Trần Hoa cũng vui vẻ vô cùng: “Không ấy tụi mình trao đổi đi.”
Triều Dương cũng không phát hiện mình đang quan tâm đến cảm nhận của vị hàng xóm lầu dưới, cậu lắc đầu nói: “Tớ không có hứng thú.”
Nội dung câu chuyện bắt đầu từ những việc bực bội do con trai nhà mình gây ra, nói rồi lại nói mãi chẳng hết, hai bà mẹ nói suốt cả buổi mới phát hiện ra tối nay cả hai chẳng ai cần ở lại trực ban, thế là ăn nhịp với nhau quyết định lại đến lúc tổ chức bữa tối cho hai gia đình, trực tiếp ở trước mặt hai tên thối đó răn dạy.
Địa điểm gặp nhau được xác định là một quán cơm mới mở ở gần trường Thế Ninh.
Tiệc liên hoan kiểu này trung bình mỗi tháng đều diễn ra một hai lần, sớm đã tập thành thói quen, nhưng ngay khi Triều Dương vừa nhận được tin nhắn của Dương Hân Lan, không hiểu sao cậu lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Trần Hoa buông tay: “Biết tớ ở nhà vất vả thế nào rồi đấy? Tớ còn mong có một đứa con như Dương Dương đây này, miệng ngọt còn biết chọc cười, là áo bông nhỏ tri kỉ nha.”
Nghe thấy câu nói này Triều Dương cười càng tươi hơn nữa, đôi mắt trong veo híp lại thành vầng trăng khuyết, chiếc răng nho nhỏ trắng tinh cũng lộ hết cả ra ngoài, còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Tối qua cậu mất ngủ cả đêm, sáng nay tùy tiện gội đầu rồi ra cửa luôn, hiện tại hình tượng ra sao rồi? Quầng thâm mắt có nặng hay không?
Cuối cùng dưới ánh mắt kinh ngạc của Từ Lỗi, Triều Dương bước vào chuỗi quán canh hầm kiểu Quảng: “Nay uống canh đi, tốt cho sức khỏe.”
Trần Hoa cũng vui vẻ vô cùng: “Không ấy tụi mình trao đổi đi.”
Fuck, mặc đồ cũng bình thường quá rồi, áo thun trắng quần thể thao, không đẹp! Biết sớm đã mang bao tay đinh tán giống Từ Lỗi rồi.
Từ Lỗi lần thứ n bị hỏi “Ài cậu nhìn giúp tớ xem quầng thâm mắt đã giảm đi chưa thế?”, rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Anh trai à, cậu là đi liên hoan gia đình, không phải cmn đi hẹn hò đâu!”
Hai bà mẹ lúc còn học đại học cực kì đam mê coi bói các chòm sao, mỗi ngày gặp nhau câu đầu tiên nói ra là “Vận mệnh hôm nay của cậu ra sao?” hoặc là “Tại sao không mặc đồ màu sắc may mắn?”
Quán cơm cách trường học cũng không gần gì, trời còn nóng thế này, đi hai bước đã muốn ra một thân mồ hôi rồi, cả người chẳng thoải mái gì, suốt dọc đường đi đến đây đã mấy bận anh muốn quay về.
“Có hai cái quầng thâm mắt mà cậu đã ngại rồi á?”
Bấy giờ Triều Dương mới an tĩnh lại.
Đúng nhỉ, cũng chả phải hò hẹn, để ý hình tượng của mình thế làm chi nhỉ?
Triều Dương vùi đầu vào trong gối, kéo chăn lên che kín lại, ngột ngạt đến mức hô hấp trở nên khó khăn mồ hôi tuôn ướt áo, tiếng nói của Liêu Tinh Thần vẫn quanh quẩn khắp nơi y như cũ, mãi chẳng chịu tiêu tan.
Liêu Tinh Thần được lão Chu cho hai ngày nghỉ, buổi tối không cần đến tự học, Triều Dương lười đi đi về về hành xác, buổi trưa liền tùy tiện chọn một quán cơm quanh trường ăn với Từ Lỗi cho xong.
Từ Lỗi đáp: “Không phải, còn có màu xám, màu trắng và ít loại màu xanh lam… Sao đó? Cậu muốn mượn quần áo hà?”
Từ Lỗi chỉ vào một quán có bảng hiệu màu đỏ: “Ăn bún ốc không? Lâu rồi không ăn.”
Triều Dương biết Liêu Tinh Thần có bệnh thích sạch sẽ, mùi hương của bún ốc nặng như thế, ăn xong đến sợi tóc cũng phải mất ba ngày mới bay hết mùi, buổi tối đi gặp Liêu Tinh Thần… đối phương sẽ không ưa đâu ha?
Nội dung câu chuyện bắt đầu từ những việc bực bội do con trai nhà mình gây ra, nói rồi lại nói mãi chẳng hết, hai bà mẹ nói suốt cả buổi mới phát hiện ra tối nay cả hai chẳng ai cần ở lại trực ban, thế là ăn nhịp với nhau quyết định lại đến lúc tổ chức bữa tối cho hai gia đình, trực tiếp ở trước mặt hai tên thối đó răn dạy.
Triều Dương cắn môi không trả lời, cậu vẫn còn sợ hãi đây nè, sợ Tô Tần đuổi theo, sợ Liêu Tinh Thần sẽ bị thương nữa.
Triều Dương cũng không phát hiện mình đang quan tâm đến cảm nhận của vị hàng xóm lầu dưới, cậu lắc đầu nói: “Tớ không có hứng thú.”
Từ Lỗi cho là cậu ngại bún ốc không đủ cay: “Vậy ăn lẩu có được không? Gọi thêm Phương Chấn và Tống Liên Phi cùng ăn chung luôn, bốn người vừa vặn đủ một bàn.”
Triều Dương lùi về sau một bước dài, bún ốc còn không ăn ở đó mẹ nó mà ăn lẩu cái gì: “Không không không, hôm nay tớ muốn ăn thanh đạm thôi.”
Triều Dương lùi về sau một bước dài, bún ốc còn không ăn ở đó mẹ nó mà ăn lẩu cái gì: “Không không không, hôm nay tớ muốn ăn thanh đạm thôi.”
Bấy giờ Triều Dương mới an tĩnh lại.
Con nít Trùng Khánh ăn thanh đạm chính là kiểu hơi cay đối với người bình thường, Từ Lỗi mười phần khéo hiểu lòng người: “Thế ăn bún chua cay ở ngã tư đi, múc hai muỗng đậu chua thật lớn, đủ kích thích vị giác của cậu.”
Ngài có thể cho một đề nghị nào đáng tin hơn được không?
Cuối cùng dưới ánh mắt kinh ngạc của Từ Lỗi, Triều Dương bước vào chuỗi quán canh hầm kiểu Quảng: “Nay uống canh đi, tốt cho sức khỏe.”
Thứ bảy không phải đến sớm tự học, Triều Dương lết thân thể mệt nhọc bò vào lớp, tối hôm qua cậu lăn qua lộn lại ở trên giường hết nửa ngày, sống chết cũng không ngủ nổi, cuối cùng cậu dứt khoát ngồi dậy làm bài thi, không ngờ tác dụng lại rất rõ rệt.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học buổi chiều.
Bên ngoài cổng trường tụ tập rất đông học sinh, tốp năm tốp ba túm tụm lại đang bàn xem buổi tối nên đi đâu chơi đây. Mặt trời lúc năm giờ đã rơi xuống quá nửa, ánh tà dương len qua tầng kiến trúc mới xây và rừng cây vẩy từng đốm vàng trên mặt đất, giống như nhuộm một tầng ánh vàng mỏng.
Từ Lỗi biết Triều Dương muốn đến quán cơm ở gần trường, có lòng nhiệt tình hỏi: “Cần tớ chở cậu qua đó không?”
Xe đạp của cậu là loại xe địa hình, đằng sau không có yên xe, muốn chở thêm người thì còn cách đứng thẳng trên miếng sắt gắn hai bên bánh xe sau, không dễ chịu bằng chỗ ngồi phía sau xe Liêu Tinh Thần.
Thật ra cậu rất sợ phải ở một mình, đặc biệt là đi đường một mình, vừa cô đơn vừa buồn chán, thời gian trôi qua cũng chậm chạp. Liêu Tinh Thần xuất hiện khiến cậu rất vui vẻ.
Triều Dương xua tay từ chối: “Tớ tự đi qua được, cũng không xa lắm.”
Triều Dương biết Liêu Tinh Thần có bệnh thích sạch sẽ, mùi hương của bún ốc nặng như thế, ăn xong đến sợi tóc cũng phải mất ba ngày mới bay hết mùi, buổi tối đi gặp Liêu Tinh Thần… đối phương sẽ không ưa đâu ha?
Cuối cùng vẫn là Liêu Tinh Thần chịu thua trước, anh nhìn ra Triều Dương đang chịu đựng sự lo lắng và sợ hãi rất lớn, anh đoán là đối phương có lẽ không muốn để cho người trong lòng nhìn thấy bản thân đi chung một chỗ với nam sinh khác.
Từ Lỗi tạo một động tác OK, nói: “Vậy mai gặp.”
Triều Dương đứng ở trước cửa trường học, mở app bản đồ ra nhập tên quán cơm vào, khóe mắt bỗng thấy một bóng người đứng lại bên mình, cậu ngẩng đầu lên thì phát hiện hóa ra lại là Liêu Tinh Thần.
Dương Hân Lan giật mình hiểu ra: “!!!”
Người này đúng là cao quá đi, gần như che hết ánh sáng trước mặt Triều Dương rồi. Vẻ ngoài ý muốn và vui vẻ lộ rõ hết trên khuôn mặt của Triều Dương, cậu nắm lấy cổ tay anh, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Triều Dương đứng ở trước cửa trường học, mở app bản đồ ra nhập tên quán cơm vào, khóe mắt bỗng thấy một bóng người đứng lại bên mình, cậu ngẩng đầu lên thì phát hiện hóa ra lại là Liêu Tinh Thần.
Liêu Tinh Thần cũng không rõ tại sao mình lại chạy đến đây.
Quán cơm cách trường học cũng không gần gì, trời còn nóng thế này, đi hai bước đã muốn ra một thân mồ hôi rồi, cả người chẳng thoải mái gì, suốt dọc đường đi đến đây đã mấy bận anh muốn quay về.
Nhưng ngay trong một khắc nhìn thấy bóng dáng Triều Dương kia, bỗng cảm thấy việc ra một thân mồ hôi cũng chẳng đáng là bao.
Liêu Tinh Thần trộm liếc nhìn màn hình điện thoại cậu còn đang hiển thị hướng dẫn chỉ đường, tìm cho bản thân một lý do thích hợp: “Sợ cậu lạc đường nên lại đây đón cậu.”
Nghe thấy câu nói này Triều Dương cười càng tươi hơn nữa, đôi mắt trong veo híp lại thành vầng trăng khuyết, chiếc răng nho nhỏ trắng tinh cũng lộ hết cả ra ngoài, còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Từ Lỗi chỉ vào một quán có bảng hiệu màu đỏ: “Ăn bún ốc không? Lâu rồi không ăn.”
Thật ra cậu rất sợ phải ở một mình, đặc biệt là đi đường một mình, vừa cô đơn vừa buồn chán, thời gian trôi qua cũng chậm chạp. Liêu Tinh Thần xuất hiện khiến cậu rất vui vẻ.
• Tanfania: Quí zị đoán xem Tinh Tinh rủ Tiểu Dương đêm đến phòng mình làm gì nèo =)))
Hai người đi song song về hướng quán cơm, đi rồi lại đi, Triều Dương phát hiện cảnh sắc xung quanh có phần quen thuộc, chờ lúc băng qua một cái ngã tư nữa thì bảng hiệu Đình Vượng bất thình lình đập ngay vào mắt.
: Quí zị đoán xem Tinh Tinh rủ Tiểu Dương đêm đến phòng mình làm gì nèo =)))
Tô Tần đang ngồi ở bàn kê bên ngoài, chân dài gác trên ghế không ngừng nuốt mây nhả khỏi, vị trí bị đánh trúng ngày hôm qua lại càng nặng hơn, đặc biệt là chỗ xương sườn, hô hấp cũng không còn thông thuận nữa.
Triều Dương ngay cả hơi sức cãi lại cũng không còn, cậu đặt cằm lên mu bàn tay nằm dài ra mặt bàn, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới người anh em ngồi phía trước mình ——
Hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, Liêu Tinh Thần vậy mà thâm tàng bất lộ.
Xe đạp của cậu là loại xe địa hình, đằng sau không có yên xe, muốn chở thêm người thì còn cách đứng thẳng trên miếng sắt gắn hai bên bánh xe sau, không dễ chịu bằng chỗ ngồi phía sau xe Liêu Tinh Thần.
Người đầu tiên phát hiện ra hai người Triều Dương là Lâm Tử, cậu ta nhẹ nhàng “a” một tiếng làm cho Tô Tần thuận theo tầm mắt cậu ta nhìn sang.
Hai bên cách nhau cũng đến mấy chục mét nhưng bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được không khí dường như đông đặc lại.
Ánh mắt Tô Tần rơi trên người Liêu Tinh Thần, xen lẫn cùng ghen ghét là sự kiêng dè, ánh mắt hung ác tưởng chừng như có thể giết chết đối phương ngay lập tức.
Liêu Tinh Thần híp mắt khẽ gật đầu về phía hắn, nở nụ cười khiêu khích, lộ ra vẻ phách lối vô hạn.
Triều Dương không nhìn thấy hai ánh mắt đang giao lưu lén lút của bọn họ, từ góc nhìn của cậu thì Tô Tần chính là một con thú dữ sẵn sàng xông lên cắn xé bất kì lúc nào, mà cậu và Liêu Tinh Thần chỉ là hai con cừu non tay trói gà không chặt.
Hành động của thân thể còn nhanh hơn so với đầu óc, chờ đến khi Triều Dương phản ứng lại cần phải mau bỏ chạy thì cậu đã kéo tay Liêu Tinh Thần quẹo vào con hẻm nhỏ nằm bên cạnh rồi.
Lòng bàn thấm đầy mồ hôi cũng không biết là do khẩn trương hay trời quá nóng, Liêu Tinh Thần để mặc cho cậu kéo đi ở trong hẻm nhỏ bảy quẹo tám rẽ, suy nghĩ cũng chập chùng lên xuống theo từng bước đi.
Mắt thấy sắp sửa đi quá xa địa điểm đã hẹn trước, Liêu Tinh Thần đành đảo khách thành chủ nắm chặt lấy tay Triều Dương, kéo người về lại bên cạnh mình nói: “Đi sai đường rồi.”
Địa điểm gặp nhau được xác định là một quán cơm mới mở ở gần trường Thế Ninh.
Triều Dương cắn môi không trả lời, cậu vẫn còn sợ hãi đây nè, sợ Tô Tần đuổi theo, sợ Liêu Tinh Thần sẽ bị thương nữa.
Nếu mà vậy thì cậu sẽ phát điên mất.
Cậu không nói tiếng nào, Liêu Tinh Thần cũng đứng bất động ở đấy, hai người cứ giằng co như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua từng phút từng giây.
“Đi thôi, mọi người đang chờ chúng ta đấy.”
Cuối cùng vẫn là Liêu Tinh Thần chịu thua trước, anh nhìn ra Triều Dương đang chịu đựng sự lo lắng và sợ hãi rất lớn, anh đoán là đối phương có lẽ không muốn để cho người trong lòng nhìn thấy bản thân đi chung một chỗ với nam sinh khác.
Cái tên đó rốt cuộc có cái gì tốt chứ, đáng để cậu thích như vậy sao?
Liêu Tinh Thần nghĩ không ra, trong lòng cũng là trăm loại cảm xúc khó chịu, càng hối hận chuyện chạy đi xa như vậy đón người. Nhưng đối mặt với bộ dạng này của Triều Dương, anh thậm chí còn chẳng thể nói ra miệng nửa câu trách móc bằng từ ngữ hung ác.
Anh muốn dỗ cho cậu vui vẻ.
Nhưng ngay trong một khắc nhìn thấy bóng dáng Triều Dương kia, bỗng cảm thấy việc ra một thân mồ hôi cũng chẳng đáng là bao.
“Tối nay có rảnh không?”
Liêu Tinh Thần dè nén suy nghĩ đã loạn thành một nùi xuống, lẳng lặng nhìn Triều Dương, thanh âm rất nhẹ và cũng rất dịu dàng: “Đến phòng tôi một chuyến.”