Sau Khi Ngủ Dậy, Trúc Mã Liền Biến Thành Bạn Trai

Chương 17



Liêu Tinh Thần và Triều Dương là cùng nhau đi về.

Triều Dương không ngờ rằng ai kia bị cậu đạp một phát lăn xuống giường mà không chỉ không mang thù, lại còn nhận đưa đi đón về.

Trước cổng trường người và xe qua lại như mắc cửi, Liêu Tinh Thần dựa vào tường rào chơi điện thoại, trên tường có trồng một dãy trầu bà xanh mướt, hệt như thác nước dốc xuống. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên chiếc sơ mi trắng của anh tạo thành nửa mảng sáng tối đan xen.

Nhóm học sinh ồn ào đi ngang qua đều ngó mắt dò xét.

Triều Dương không đi thẳng sang bên đó, phản xạ có điều kiện mà tìm bóng dáng Tô Tần trước, lướt ánh mắt nhìn hết một vòng xung quanh mới nhớ ra rằng đó giờ Tô Tần không đi học bằng cổng chính.

Bởi mới nói thời gian đúng là thứ vô cùng kỳ lạ, những sự việc và con người đã từng khắc sâu trong tâm khảm, hiện tại lại dần trở nên mơ hồ.

Triều Hải và Dương Hân Lan tạm thời nhận lời mời đến một buổi hội thảo, phải đi công tác ở nơi khác mấy ngày, gọi điện dặn dò Triều Dương phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng có lười biếng rồi xem đồ ăn vặt thay cơm.

Triều Dương ừ hử qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, ngẩng đầu lên mới phát hiện bản thân đang đứng trước cửa nhà Liêu Tinh Thần.

Trần Hoa hiếm khi ở nhà xuống bếp một lần, thầy Triều Dương đến liền vui vẻ vô cùng, dứt khoát kéo người đến bàn ăn ngồi xuống, còn nhiệt tình hơn là đối với con trai ruột.

“Dương Dương, ba mẹ con đi công tác rồi, mấy ngày tiếp theo con trực tiếp xuống nhà dì ăn cơm với chúng ta đi.”

Nếu là ngày trước Triều Dương chắc chắn sẽ tìm cớ từ chối, ở Tân Giang có nhà ăn cho công nhân viên chức, món ăn đa dạng phong phú, có thể giải quyết vấn đề ngày ba bữa.

Nhưng bây giờ quan hệ của cậu và Liêu Tinh Thần đã cải thiện hơn, đồng thời còn có “sự kiện chung giường” mới trải qua tối hôm qua, tình hữu nghị của hai người càng thêm nhảy vọt về chất.

Triều Dương cười đồng ý: “Vâng thưa dì Hoa.”

Trần Hoa nở nụ cười đoan trang khéo léo, bà gắp cho Triều Dương ít rau xanh, nói bóng nói gió: “Phải rồi, dì Phương mới gọi cho dì hỏi con xem, có thể cho Thạch Đầu học bù chung với các con được không?”

Bà không dám hỏi trực tiếp Liêu Tinh Thần thế nên liền chọn quả hồng mềm để ra tay.

Triều Dương mừng còn không kịp, cậu đang lo ở một mình chung phòng với Liêu Tinh Thần quá bí bách, cũng sợ rằng lại bắt cậu làm thêm một bộ phim người nghệ sĩ dương cầm trên biển gì đó nữa rồi làm đến trên giường luôn.

Có người quen tính cách sôi nổi đến điều hòa bầu không khí học tập cũng tốt.

Triều Dương vừa định nói không có vấn đề gì, thình lình nghe thấy có người dành nói trước: “Không thể.”

Động tác Liêu Tinh Thần tự nhiên thả một miếng thịt gà vào trong chén Triều Dương, lý do đầy đủ làm người ta chẳng cách nào cãi lại: “Thêm một người sẽ dễ bị phân tâm.”

Trên mặt Trần Hoa lộ vẻ khó xử.

Khác với những bệnh viện công, ở bệnh viện Tân Giang ngoại trừ thiết bị chữa trị đắt đỏ nhất ra, danh tiếng và năng lực của các chuyên gia và giáo sư trong các lĩnh vực khác nhau là nguồn thu nhập chính và là trụ cột của bệnh viện.

Triều gia và Từ gia có cống hiến nhiều nhất cho bệnh viện của bọn họ, Liêu Tinh Thần giúp người này bỏ qua người kia, để cho viện trưởng phu nhân như bà đây bị kẹp ở giữa thật sự rất khó xử.

Liêu Tinh Thần tự nhiên cũng nhìn ra sự khó xử của bà, chưa nói đến nền tảng của Triều Dương và Từ Lỗi cách xa nhau vạn dặm, ha tên nhóc này không có cách nào ngồi chung một chỗ học tập cùng nhau được.

Điểm quan trọng nhất nữa là, anh muốn ở một mình với Triều Dương.

Liêu Tinh Thần nghĩ nghĩ, đưa ra một đề nghị ổn thỏa: “Căn bản của Từ Lỗi tốt, nhận thức cũng cao, con giới thiệu mấy quyển đề thi ôn tập, làm xong hết đảm bảo trình độ có thể tiến xa hơn trước kia một bậc.”

Trần Hoa nói lại lời này với mẹ Từ Lỗi, đối phương nghe xong liền vui vẻ ra mặt, vội vàng ghi nhớ thật kĩ những tên sách mà Liêu Tinh Thần nói qua trong điện thoại, tranh thủ giờ nghỉ trưa ít ỏi chạy một chuyến đến nhà sách lớn nhất của thành phố.

Cơm nước xong xuôi Trần Hoa lại chẳng chịu ngồi yên bèn hẹn bạn đi dạo phố cùng. Liêu Tinh Thần dẫn Triều Dương về phòng bắt đầu bổ túc.

Trước bàn học chỉ có một chiếc ghế cao, hai người chỉ có thể ngồi dưới đất làm bài tập trên bàn thấp.

Liêu Tinh Thần giở một quyển vở ghi, trên đó liệt kê rõ ràng tất cả kiến thức trọng điểm của môn toán lớp mười.

Thật ra anh không có thói quen ghi chép vào vở, nội dung học trên sách giáo viên giảng qua một lần anh liền nhớ, thời gian còn lại gần như đều để giải đề.

Quyển vở này vốn là anh đặc biệt chuẩn bị cho Triều Dương.

Liêu Tinh Thần xoay xoay thân bút, bắt đầu giảng từ hàm số lượng giác, giọng nói của anh rất chậm, cẩn thận và kiên nhẫn. Triều Dương không dám phân tâm, yên lặng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng cầm bút ghi lại những điều quan trọng cần nhớ lên vở của mình.

Nói hết nội dung một chương, Liêu Tinh Thần chọn một đề thi trắc nghiệm để Triều Dương làm.

Bàn thấp lớn khoảng chừng trên dưới một thước, bài thi trải trên mặt bàn đã chiếm hết hai phần ba, những lúc Triều Dương viết chữ tay phải luôn luôn vô ý đụng trúng người bên cạnh.

Liêu Tinh Thần lùi về sau tránh ra một ít không gian, cụp mắt nhìn mu bàn tay cầm bút của Triều Dương, nhẵn nhụi trắng nõn, mạch máu màu xanh nhạt lộ ra dưới làn da.

Ánh mắt dời dần lên phía trên một chút là phần gáy mảnh khảnh, một bên mặt ngoan ngoãn dịu dàng…

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên cắt ngang ánh nhìn của Liêu Tinh Thần, nút trả lời vừa trượt bên trong đã vọng ra tiếng gầm thét kinh thiên động địa —

“Liêu Tinh Thần, tiên sư nhà cậu! Mẹ nó cậu có ý gì đó hả?”

“Vô duyên vô cớ rảnh rỗi gọi điện nói mẹ tôi mua nhiều sách bài tập thế về nhà làm cái mọe gì chứ? Tôi có thù oán gì với cậu hả?!”

Từ Lỗi đi đánh bóng vừa về tới nhà đã thấy trên bàn đặt một chồng gần mười cuốn bài tập, vừa nghe nói là do Liêu Tinh Thần tận tình giới thiệu, trực tiếp oanh tạc ngay tại chỗ luôn.

Triều Dương cách đó một mét đều có thể sâu sắc cảm nhận được lửa giận của cậu ta, cậu nghiêng đầu sang một bên dùng khẩu hình miệng hỏi: “Sao vậy?”

Liêu Tinh Thần dùng một đầu ngón tay chỉ bài thi trước mặt cậu, ra hiệu cho cậu đừng phân tâm, tiếp tục làm bài đi.

Liêu Tinh Thần ngồi trở lại trên giường, cúp điện thoại đổi thành đánh chữ gửi sang.

[Mẹ cậu muốn cho cậu sang nhà tôi cùng học chung với tôi.]

[Tôi nghĩ cậu cũng sẽ không đồng ý, cho nên mới giới thiệu để dì mua sách bài tập.]

[Hay là cậu cảm thấy đến chỗ tôi tốt hơn?]

Từ Lỗi sửa ghi chú trên wechat của Liêu Tinh Thần là [Đại Ma Vương], đi kèm cùng với ba câu nói phía trên kia, quả thực phù hợp đến hoàn mỹ.

Năm ấy khi học chung cấp hai, Từ Lỗi từng mang theo đề bài chưa hiểu chạy đến hỏi Liêu Tinh Thần. Kết quả bị tổn thương đến mức chẳng còn mặt mũi, cuối cùng đành khóc lóc bỏ chạy.

Đắng cái lòng mề nhất là tên nhãi đó làm tổn thương người ta mà còn có đầy đủ lý do nữa cơ, đến một cơ hội phản bác lại cậu ta cũng chả có luôn, nếu nhất định phải dùng một từ để hình dung thì đó là tấn công giảm chiều.(1)

(1) Đứng ở cấp độ cao hơn bạn một chiều, và tấn công bạn bằng vũ khí không thể tưởng tượng được trong thế giới chiều thấp, tác động của đòn tấn công thường là: Tôi không nhắm vào bạn, mà là san phẳng toàn bộ thế giới của bạn.

Học chung với Đại Ma Vương ý hả, cậu ta tình nguyện để mình giải đề đến chết thì hơn.

Từ Lỗi cam chịu số phận lật xem chồng bài tập, phát hiện thế quéo nào còn có mấy quyển toàn là tiếng Anh cơ chứ, lửa giận vì kinh sợ mà xìu xuống nay có tư thế bùng cao trở lại.

Từ Lỗi: [hình ảnh]

Từ Lỗi: [Đù móe cậu vậy mà bảo mẹ tôi mua loại sách này nữa hả? Cái này sách y khoa đó!!!]

Từ Lỗi: [Gần đây tôi có chọc giận gì cậu đâu hả?]

Bàn tay đang đánh chữ của Liêu Tinh Thần hơi dừng lại, nhớ đến lời Từ Lỗi từng nói anh chỉ là quân cờ mà Triều Dương dùng để tiếp cận Tô Tần, im lặng trả về một chữ.

Đại Ma Vương: [Có.]

Từ Lỗi: […]

Đã nói đến chuyện thì không có cách nào không để ý đến nó nữa, Liêu Tinh Thần cúi đầu tiếp tục gõ chữ.

Đại Ma Vương: [Hỏi cậu một vấn đề.]

Từ Lỗi cung kính: [Ngài hỏi ạ.]

Đại Ma Vương: [Vì sao Triều Dương thích Tô Tần?]

Vì cái gì á?

Từ Lỗi không cần suy nghĩ trả lời ngay: [Bề ngoài đẹp trai đó.]

Lần đầu tiên Triều Dương nhìn thấy Tô Tần là vào cuộc thi đấu bóng rổ năm lớp mười, dáng vẻ phóng khoáng của đại ca trường học ném một cú vào rổ ba điểm đã trực tiếp lọt vào mắt xanh của Triều Dương.

Tên nhãi Triều Dương đó là điển hình của kiểu người chơi hệ xem bằng mắt, Tồ Tần vừa hay phù hợp với mắt thẩm mỹ của cậu, từ đây lãng tử hết quay đầu.

Sắc mặt Liêu Tinh Thần trầm xuống: [Tên họ Tô đó có chỗ nào đẹp trai hả?]

Vấn đề này đúng là quá sức với một thẳng nam siêu cấp, Từ Lỗi làm sao hiểu được đẹp đẽ chỗ nào, ngơ ngác nói: [Đánh nhau nhìn đẹp trai? Hút thuốc trông đẹp trai?]

[Dù sao cũng là mẫu người Triều Dương yêu thích.]

[Sao? Cậu hỏi cái này làm giề?]

Liêu Tinh Thần cũng không biết mình hỏi để làm gì, càng hỏi thì tâm trạng càng xấu hơn. Anh ném di động vào góc giường, trong lòng tràn ngập phiền muộn và bực tức.

Cuối cùng Triều Dương cũng làm xong hết tờ đề thi, không kịp chờ đợi đã quay người tìm người tranh công, đôi mắt cậu sáng bừng: “Lão Liêu! Thế mà tớ có thể làm hết nha!”

Triều Dương mang toàn bộ sự tiến bộ của mình quy công hết cho giáo viên dạy giỏi: “Cậu thật lợi hại!”

Lợi hại có cái rắm gì dùng được.

Liêu Tinh Thần cũng chả thèm cái loại tán dương kiểu này, nhưng anh vẫn cười một tiếng, thu lại tâm tình ngồi trở về bên cạnh Triều Dương, chuẩn bị giảng nội dung của chương sau.

Sau mười hai giờ căn phòng dần trở nên nóng bức, xuất phát từ thói quen Liêu Tinh Thần tháo dây buộc màu đen trên cổ tay xuống, ý định túm gọn phần tóc rối lại.

Triều Dương xoay sang nhìn anh buộc tóc, dây buộc nửa buông lỏng bị anh cắn trên môi, chiếc cổ thon dài đầy dã tính càng thêm mê người.

Còn có đường nét kéo từ cằm đi qua hầu kết… hormone trực tiếp nổ tung.

Triều Dương miệng đắng lưỡi khô nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy bản thân không có cách nào tiếp tục chuyên tâm nghe giảng tiếp được nữa, cậu tiện tay lấy một cái bánh sô cô la từ trong túi đồ ăn vặt bên cạnh, có ý muốn thay đổi bầu không khí một tẹo.

“Thầy Liêu ơi, ăn không?”



Đảo mắt cái đã đến thứ hai, Liêu Tinh Thần gắn phù hiệu lên tay áo, cũng những học sinh khác trong hội học sinh quét dọn xong tòa nhà dạy học, lúc trở về lớp học nhìn thấy Tô Tần bị lão Chu bắt đứng phạt bên cạnh bục giảng.

Liêu Tinh Thần tới phòng làm việc nộp lại phiếu đăng kí phân ban, Chu Khải an ủi anh: “Hai tuần nữa sẽ chia lớp theo ban tự nhiên – xã hội, đến lúc đó em đến ban thực nghiệm, Tô Tần không dễ gây phiền em nữa, nhẫn nại thêm mấy ngày.”

“Vết thương trên người còn đau không?”

Liêu – sói đuôi to – Tinh Thần thành thạo giả vờ: “Không còn đau nữa, cảm ơn thầy đã quan tâm.”

Trong cuộc sống thiếu đi nhân vật Tô Tần này, sinh hoạt vườn trường của Triều Dương phong phú hẳn ra.

Cậu chẳng suốt ngày mò đến lớp bảy, cũng không đến Đình Vượng hay quán nét để lãng phí thời gian quý giá.

Thời gian nghỉ giữa giờ cậu sẽ cùng bạn bè tranh thủ từng phút giây đến sân tập đánh một trận bóng, tan học thì ké xe Liêu Tinh Thần về nhà, ké luôn bàn thấp trong phòng Liêu Tinh Thần làm bài tập, sau đó thì ở nhà Liêu Tinh Thần ăn ké bữa cơm nốt.

Đến cả Trần Hoa cũng trêu trọc Dương Hân Lan rằng: “Con trai nhà cậu sắp sửa ở luôn trong nhà tớ rồi.”

Dương Hân Lan cực kỳ hài lòng nhìn Triều Dương ở chung cùng Liêu Tinh Thần, dù sao thì chơi cùng với người thông minh thì bản thân mình cũng sẽ thông minh hơn mà phải không.

“Cho nó ở, cho nó ở luôn, tớ đã cậu một chầu cơm liên hoan để trả phí.”

“Phí tiền ăn gì chứ.” Trần Hoa cười từ chối, bà thật sự coi Triều Dương giống như con trai mà đối xử, “Dính phúc của Dương Dương nhà cậu, dạo này tính tình của Tinh Tinh dịu dàng hơn không ít.”

Con trai thay đổi nhỏ bé, người làm mẹ luôn có thể phát hiện ra đầu tiên.

Dương Hân Lan và Trần Hoa đều cảm thấy, cách thức hai đứa nhóc này ở cạnh nhau đã không còn giống như trước kia.

Chương trình học thử một tháng của ban thực nghiệm đã khiến không ít học sinh nản lòng rút lui, chủ động lựa chọn vào ban thực nghiệm gần như đều là con cái trong đại viện Tân Giang, còn có một bộ phận học sinh khá giỏi có ước mơ trở thành bác sĩ.

Trước khi bước vào lần chia lớp chính thức lại tổ chức một buổi thi xếp hạng học lực, sau đó dựa theo thứ tự thành tích của toàn bộ học sinh chia từ lớp 1 đến lớp 12, số lẻ là ban tự nhiên, số chẵn là ban xã hội, riêng phòng học của ban thực nghiệm nằm ở tầng cao nhất với phòng đa chức năng.

Sau khi thi khảo sát xong, Từ Lỗi đề nghị đến quán trà sữa mới mở ở gần đó uống một ly.

Triều Dương có vắng mặt buổi nào cũng không thể vắng mặt ăn uống, cậu kéo kéo vạt áo của Liêu Tinh Thần, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đi không?”

Từ Lỗi ôm cổ Triều Dương muốn lôi đi: “Thần ca sẽ không đi đâu, cậu ấy ghét nhất là đồ ngọt mà.”

Triều Dương quay đầu cùng Liêu Tinh Thần mắt to trừng mắt bé, hoàn toàn chẳng có chút luyến tiếc nào: “Vậy cậu về nhà trước đi, chút nữa tớ sẽ đi xe buýt về.”

Liêu Tinh Thần túm lấy người kéo về bên cạnh mình, bàn tay nóng rực nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Triều Dương.

Anh nheo mắt ngó Từ Lỗi, lạnh nhạt nói: “Ai nói tôi không đi?”