Liêu Tinh Thần không biết bị cái gì bỗng nhiên hỏi đến vấn đề này, có lẽ bởi vì tối hôm qua nghe được người kia nhẹ giọng nói ra câu xin lỗi nọ, lại có lẽ đang nghi ngờ động cơ học tập của cậu.
Uống lộn thuốc rồi?
Hoặc có lẽ, anh chỉ đơn thuần là rảnh rỗi sinh nông nổi.
[2]: là cho leo cây đóa
Nín thở chờ một lúc lâu cũng không chờ được đáp án, sự kiên nhẫn của Liêu Tinh Thần bị rút cạn chỉ muốn trực tiếp rời đi: “Không biết thì quên đi.”
Triều Dương không mê chơi game, lúc Tô Tần cùng người khác chơi với nhau, cậu chỉ ngồi bên cạnh xem phim bộ, xem đến mệt mỏi không thể chống đỡ nữa cũng không chịu rời đi, trực tiếp ghé vào trên bàn máy tính chật hẹp mà nghỉ ngơi.
Sự khác thường của Triều Dương, đừng nói là Từ Lỗi mà ngay cả Lâm Tử với lão Cao cũng đều cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
“Biết mà, biết mà.”
[2]: là cho leo cây đóa
Triều Dương kích động giấu điện thoại đi, hắng giọng một cái bắt đầu giải nghĩa: “Ờm… lạt mềm buộc chặt nằm trong binh pháp ba mươi sáu kế, ý là muốn tóm được kẻ thù thì nên cố tình thả lỏng trước, để cho người đó lơ là phòng bị, sau khi kẻ thù để lộ sơ hở sẽ tóm gọn hắn vào trong tay.”
Triều Dương trả ngược về: “Tại sao tớ lại phải đi?”
Trước kia Triều Dương chạy theo sau Tô Tần như thế nào, hai người bọn họ biết rõ hơn bất cứ ai hết.
Con gấu này làm được cái gì chứ, chỉ có tiếng mặt dày là số một, ông Lý nhịn cười trêu cậu: “Nhắm mắt nói bừa[1], sao cháu không trực tiếp nói Tiểu Thần cũng là của cháu luôn đi?”
Liêu Tinh Thần trong một chớp mắt rất muốn đuổi phắt tên nhóc trong đầu toàn yêu đương này xuống khỏi xe, nhận ra phía sau có gì đó không đúng thì cúi đầu cười nhạo một tiếng.
Liêu Tinh Thần mím môi áp chế ý cười trên khóe miệng, lúc lên đến tầng năm mới đưa trả lại túi sách cho cậu, Triều Dương nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn, vừa muốn xoay người đi thì chợt nghe thấy anh nói: “Buổi chiều còn muốn ngồi ké xe đi học nữa không?”
Trong lòng Triều Dương bị tiếng cười khẽ này của anh làm cho hoảng sợ, đẩy đẩy lưng anh, giả vờ bình tĩnh nói: “Cười cái gì mà cười, tớ trả lời xong rồi, trả lời được cậu phải đưa tớ về nhà.”
Khuôn mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng, một nửa là do nóng, nửa kia là tại khô hanh.
Anh bỗng nhiên nổi hứng trêu đùa một phen, nói: “Không cho.”
Ngu ngốc, cậu trả lời tôi mới không muốn đưa cậu về nhà.
[2]: là cho leo cây đóa
“Không đến được, gần đây học tập khá bận rộn.”
Liêu Tinh Thần không biết bị cái gì bỗng nhiên hỏi đến vấn đề này, có lẽ bởi vì tối hôm qua nghe được người kia nhẹ giọng nói ra câu xin lỗi nọ, lại có lẽ đang nghi ngờ động cơ học tập của cậu.
Liêu Tinh Thần nghĩ như vậy, tâm trạng bỗng chốc tốt hơn nhiều. Anh nghiêng nửa người trên cúi nhìn Triều Dương, không chút lưu tình vạch trần trò diễn nho nhỏ của đối phương: “Học vẹt theo giải thích trên mạng?”
Triều Dương lấy từ trong cặp ra bút và vở mới mua, gần như sắp hoàn toàn quên mất người này đi rồi: “Không ra sao cả, tớ cũng chưa đến Đình Vượng.”
“Khoan đã.”
Giống như đi thi gian lận bị giám thị bắt được ngay tại trận vậy, phản ứng đầu tiên của Triều Dương là vội vàng che lấy túi quần đựng điện thoại, che xong mới muộn màng nhận ra hành động này của bản thân căn bản là giấu đầu lòi đuôi.
Khuôn mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng, một nửa là do nóng, nửa kia là tại khô hanh.
Gần đây cậu vẫn luôn cố gắng đuổi cho kịp tốc độ thế nhưng tốc độ học của Thế Ninh quá nhanh, cứ như đang lắp hỏa tiễn ấy.
Triều Dương không nhịn được lập tức xù lông: “Còn đi đâu được nữa hả, về nhà đấy.”
Đối với học sinh ưu tú mà nói gian lận chính là điều tối kỵ, còn nghiêm trọng hơn so với việc để giấy trắng không viết gì hết. Triều Dương thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào cho rồi, cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà tiếp tục lôi kéo đi ké xe.
Giữa trưa hôm nay bọn họ và Tô Tần cùng nhau ngồi phơi nắng suốt cả một tiếng đồng hồ ở Đình Vượng, giá trị sinh mạng đều sắp bị phơi nắng đến bốc hơi bằng sạch cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng của nhóc người hầu đâu cả.
Cậu nhảy xuống xe đứng đối mặt với Liêu Tinh Thần, rất giống đứa nhỏ làm sai chuyện, giọng nói phát ra cực kỳ nhỏ bé: “Cậu… có thể thuận tiện giúp tớ mang cặp sách và chồng vở này về…”
“Vở ghi của cháu á? Một túi to như vậy?”
Liêu Tinh Thần nói: “Không thể.”
Khóe miệng Liêu Tinh Thần trong phút chốc hơi cong lên, cầm lấy chồng vở ghi và cặp sách trong ngực cậu bỏ vào rổ xe phía trước, đúng là nặng thật.
Toàn bộ đại viện chỉ có mỗi mình cậu gọi Liêu Tinh Thần như vậy, bởi vì cậu cảm thấy anh thật sự rất giống một lão cán bộ.
Triều Dương: “……..”
Liêu Tinh Thần đáp: “Nể mặt đống vở ghi này của cậu đấy.”
Keo kiệt! Máu lạnh! Không có tình người! —— Triều Dương ở trong lòng mắng liến thoắng không ngừng, trên mặt lại bày ra bộ dạng đáng thương cực kỳ: “Vậy… cậu có thể cho tớ mượn hai đồng được không?”
Liêu Tinh Thần trong một chớp mắt rất muốn đuổi phắt tên nhóc trong đầu toàn yêu đương này xuống khỏi xe, nhận ra phía sau có gì đó không đúng thì cúi đầu cười nhạo một tiếng.
Dầu gì cậu cũng là người từng bị thời gian và xã hội mài qua, đàn ông co được dãn được, đừng nói vì năm đấu gạo mà khom lưng, chỉ cần không để cậu phải đi bộ về nhà thì cho dù phải làm trâu làm ngựa cho Liêu Tinh Thần cậu cũng đồng ý hết.
Liêu Tinh Thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Triều Dương một lúc, trong lòng cảm thấy thú vị, bình thường người này lúc gặp nhau đều hận không thể đi đường vòng, hôm nay thế mà lại chủ động đến gần muốn đi nhờ xe và hỏi mượn tiền anh nữa, đã vậy còn có ý đồ làm nũng đáng yêu.
Triều Dương tỉnh hồn từ trong sự khiếp sợ, không nói hai lời liền tót ngay lên chỗ ngồi phía sau, ngón tay gắt gao túm chặt lấy vạt áo của Liêu Tinh Thần như sợ đối phương sẽ đổi ý.
Liêu Tinh Thần dựng xe ngay ngắn, tay trái cầm cặp sách tay phải nhấc túi đựng vở đi đến, trên người mặc đồng phục màu trắng thẳng thớm, nhưng nơi vạt áo lại xuất hiện vài nếp gấp không hài hòa, là do Triều Dương túm chặt mà có.
Uống lộn thuốc rồi?
Ngoài ý muốn rất dễ nghe.
“Cặp sách cũng là của cháu luôn.”
Anh bỗng nhiên nổi hứng trêu đùa một phen, nói: “Không cho.”
Cậu gọi một tiếng: “Lão Liêu.”
Không phải không có tiền mà là không cho mượn, ý ngầm là quyết tâm muốn cậu phải lội bộ về nhà.
Đối mặt với tên hàng xóm học bá dầu muối chẳng ăn này, Triều Dương hoàn toàn chịu thua chỉ có thể nhận mệnh quay người cúi đầu bước đi.
Triều Dương không muốn cùng Tô Tần làm căng mọi chuyện, cậu gửi trả một tin nhắn rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.
“Khoan đã.”
Tô Tần không nói một chữ nào ngồi trên ghế hàng ăn vặt hút hơn một nửa bao thuốc lá, cuối cùng vác theo bộ mặt đen thui rời đi, vẻ mặt không nhìn ra là tức giận hay có cảm xúc nào khác.
Liêu Tinh Thần vươn tay kéo lấy cổ áo của cậu, giống như đang xách một con mèo nhỏ dễ dàng tóm được người về, sâu trong ánh mắt giấu đi ý cười không thể phát hiện: “Đi đâu?”
Triều Dương không nhịn được lập tức xù lông: “Còn đi đâu được nữa hả, về nhà đấy.”
Khóe miệng Liêu Tinh Thần trong phút chốc hơi cong lên, cầm lấy chồng vở ghi và cặp sách trong ngực cậu bỏ vào rổ xe phía trước, đúng là nặng thật.
Xe đạp của Liêu Tinh Thần thuộc vào kiểu dáng bình thường nhất, màu xám đậm rất phổ thông. Trước đây Triều Dương luôn chê bai nó không phô bày được phong cách đẹp trai ngầu lòi nhưng bây giờ trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn, may mà nó không phải dạng xe leo núi nếu không ngay cả chỗ cho cậu ngồi ké cũng không có luôn.
Đối mặt với tên hàng xóm học bá dầu muối chẳng ăn này, Triều Dương hoàn toàn chịu thua chỉ có thể nhận mệnh quay người cúi đầu bước đi.
Anh nghiêng đầu chỉ chỉ vào yên sau, nói: “Leo lên đi, chở cậu về nhà.”
Nín thở chờ một lúc lâu cũng không chờ được đáp án, sự kiên nhẫn của Liêu Tinh Thần bị rút cạn chỉ muốn trực tiếp rời đi: “Không biết thì quên đi.”
Mà Tô Tần ngay cả một ánh mắt quan tâm cũng không thèm bố thí cho cậu lấy một cái.
Triều Dương tỉnh hồn từ trong sự khiếp sợ, không nói hai lời liền tót ngay lên chỗ ngồi phía sau, ngón tay gắt gao túm chặt lấy vạt áo của Liêu Tinh Thần như sợ đối phương sẽ đổi ý.
Keo kiệt! Máu lạnh! Không có tình người! —— Triều Dương ở trong lòng mắng liến thoắng không ngừng, trên mặt lại bày ra bộ dạng đáng thương cực kỳ: “Vậy… cậu có thể cho tớ mượn hai đồng được không?”
Cậu chơi xấu hô to: “Lên rồi thì tớ sẽ không xuống nữa đâu.”
Trong lòng Triều Dương bị tiếng cười khẽ này của anh làm cho hoảng sợ, đẩy đẩy lưng anh, giả vờ bình tĩnh nói: “Cười cái gì mà cười, tớ trả lời xong rồi, trả lời được cậu phải đưa tớ về nhà.”
Xe đạp của Liêu Tinh Thần thuộc vào kiểu dáng bình thường nhất, màu xám đậm rất phổ thông. Trước đây Triều Dương luôn chê bai nó không phô bày được phong cách đẹp trai ngầu lòi nhưng bây giờ trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn, may mà nó không phải dạng xe leo núi nếu không ngay cả chỗ cho cậu ngồi ké cũng không có luôn.
Một cái đuôi luôn lẽo đẽo phía sau gọi là tới đuổi chẳng đi, một ngọn cỏ dại, không chỉ liên tục mấy ngày trời không đến đưa bữa sáng cho mình còn cố ý tránh mặt không gặp, vài lần hẹn gặp nhau ở Đình Vượng cũng bị đối phương kiếm cớ đẩy lùi.
Xe đạp chạy men theo con sông tiến về phía trước, Liêu Tinh Thần trước nay luôn ít nói, Triều Dương đi theo cũng im lặng suốt dọc đường, rốt cuộc lúc sắp về đến nhà thì không nhịn nổi nữa.
“Vâng vâng vâng, đều là của Tiểu Thần hết, Tiểu Thần tốt nhất, được rồi chứ ạ?”
Ông Lý lấy cây quạt phe phẩy mấy cái cái về phía mặt cậu, thổi râu nói: “Không biết lớn nhỏ, gọi ai là chú Lý đó hả? Ta là ông mi đó!”
Cậu gọi một tiếng: “Lão Liêu.”
Cậu nhảy xuống xe đứng đối mặt với Liêu Tinh Thần, rất giống đứa nhỏ làm sai chuyện, giọng nói phát ra cực kỳ nhỏ bé: “Cậu… có thể thuận tiện giúp tớ mang cặp sách và chồng vở này về…”
Toàn bộ đại viện chỉ có mỗi mình cậu gọi Liêu Tinh Thần như vậy, bởi vì cậu cảm thấy anh thật sự rất giống một lão cán bộ.
Triều Dương không hiểu ra sao cả: “Hả? Vở ghi thì thế nào?”
“Ừm.”
[1] Câu gốc là 净会说瞎话, ý chỉ người đang nói toàn nói những câu vô nghĩa, nói nhảm nhí.
Từ Lỗi nghĩ đến một người: “Nếu không cậu đến mượn vở của Thần ca xem đi, chữ của cậu ấy đẹp.”
Giọng nói của lão cán bộ mang theo âm mũi khàn khàn hòa lẫn cùng cơn gió sông những ngày hè lại có loại cảm giác trầm thấp lười biếng đến lạ.
Cậu chơi xấu hô to: “Lên rồi thì tớ sẽ không xuống nữa đâu.”
Dầu gì cậu cũng là người từng bị thời gian và xã hội mài qua, đàn ông co được dãn được, đừng nói vì năm đấu gạo mà khom lưng, chỉ cần không để cậu phải đi bộ về nhà thì cho dù phải làm trâu làm ngựa cho Liêu Tinh Thần cậu cũng đồng ý hết.
Ngoài ý muốn rất dễ nghe.
Đương nhiên đi nhờ xe không thể nào ngồi không được. Để cảm ơn, mỗi lần Triều Dương đều mang cho Liêu Tinh Thần một ít đồ vật này nọ, như là sữa hay bánh bích quy bơ lòng đỏ trứng… Tất cả toàn là đồ ăn, còn là kiểu thực đơn mỗi ngày đều không lặp lại.
Ngu ngốc, cậu trả lời tôi mới không muốn đưa cậu về nhà.
Triều Dương cảm giác được vành tai mình hơi run lên, đưa tay lên xoa xoa mới quanh co hỏi một câu: “Vì sao vậy?”
Bậc thầy la liếm bỗng nhiên biến mất không tăm hơi đâu, người chịu ảnh hưởng lớn nhất đương nhiên chính là người trong cuộc.
“Ừm.”
Đáp án là do cậu chép nguyên xi từ trên Baidu xuống, theo lý thì không nên tính mới phải, vì sao Liêu Tinh Thần còn đồng ý chở cậu về.
Tốc độ đuổi theo căn bản chẳng là gì so với tốc độ mở rộng của dòng sông kiến thức.
Liêu Tinh Thần đáp: “Nể mặt đống vở ghi này của cậu đấy.”
Nền tảng cơ sở vốn đã kém, vò đầu nắm tóc vất vả lắm mới nhét hết nội dung chương cũ vào đầu, vừa ngẩng lên liền phát hiện giáo viên vậy mà đã nói xong ba chương nội dung mới rồi.
Triều Dương không hiểu ra sao cả: “Hả? Vở ghi thì thế nào?”
Liêu Tinh Thần nghĩ như vậy, tâm trạng bỗng chốc tốt hơn nhiều. Anh nghiêng nửa người trên cúi nhìn Triều Dương, không chút lưu tình vạch trần trò diễn nho nhỏ của đối phương: “Học vẹt theo giải thích trên mạng?”
Liêu Tinh Thần hỏi lại: “Cậu mua nhiều vở ghi như vậy để làm gì?”
“Học tập á.” Triều Dương thành thật khai báo, “Bỏ lỡ chương trình học nhiều quá rồi nên phải bắt đầu lại từ đầu.”
Năm đó ông Lý còn chưa phát hiện ra tâm hồn thú vị của Triều Dương, cũng chưa nhìn trúng cậu làm con rể nhà mình, lúc này ở trong mắt ông Lý, Triều Dương năm mười bảy tuổi chính là con gấu nhỏ mà đến chó cũng ghét.
Nhà để xe nằm ngay bên cạnh phòng an ninh của đại viện, nhìn thấy là người quen, ông Lý phe phẩy quạt hương bồ nói với ra ngoài cửa sổ: “Sao hôm nay hai đứa lại về cùng nhau vậy nè?”
Tô Tần sĩ diện, không thể chấp nhận sự thay đổi này của Triều Dương.
Ông Lý lấy cây quạt phe phẩy mấy cái cái về phía mặt cậu, thổi râu nói: “Không biết lớn nhỏ, gọi ai là chú Lý đó hả? Ta là ông mi đó!”
Liêu Tinh Thần dựng xe ngay ngắn, tay trái cầm cặp sách tay phải nhấc túi đựng vở đi đến, trên người mặc đồng phục màu trắng thẳng thớm, nhưng nơi vạt áo lại xuất hiện vài nếp gấp không hài hòa, là do Triều Dương túm chặt mà có.
Nhà để xe nằm ngay bên cạnh phòng an ninh của đại viện, nhìn thấy là người quen, ông Lý phe phẩy quạt hương bồ nói với ra ngoài cửa sổ: “Sao hôm nay hai đứa lại về cùng nhau vậy nè?”
Ông Lý giơ ngón cái khen ngợi anh: “Tiểu Thần thật là chăm chỉ học tập mà, mới vừa khai giảng đã mua nhiều sách như thế rồi.”
Người đại viện xưa nay có một truyền thống, đi đôi với lời khen ngợi thì phải có lời chê trách, ông Lý khen xong liền bắt đầu mắng Triều Dương hai tay trống trơn đứng bên cạnh: “Cháu lo mà học theo người ta kìa.”
Trong lòng Triều Dương âm thầm niệm mấy lần câu kính già yêu trẻ, quyết định không bất hòa với ông Lý.
Triều Dương đứng bên cạnh dụi mắt: “Ông Lý ơi, túi đó không phải sách đâu ạ, nó là vở ghi, của cháu hết đó.”
“Cặp sách cũng là của cháu luôn.”
Năm đó ông Lý còn chưa phát hiện ra tâm hồn thú vị của Triều Dương, cũng chưa nhìn trúng cậu làm con rể nhà mình, lúc này ở trong mắt ông Lý, Triều Dương năm mười bảy tuổi chính là con gấu nhỏ mà đến chó cũng ghét.
Triều Dương: “……..”
“Vở ghi của cháu á? Một túi to như vậy?”
Anh nghiêng đầu chỉ chỉ vào yên sau, nói: “Leo lên đi, chở cậu về nhà.”
Đối với học sinh ưu tú mà nói gian lận chính là điều tối kỵ, còn nghiêm trọng hơn so với việc để giấy trắng không viết gì hết. Triều Dương thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào cho rồi, cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà tiếp tục lôi kéo đi ké xe.
Con gấu này làm được cái gì chứ, chỉ có tiếng mặt dày là số một, ông Lý nhịn cười trêu cậu: “Nhắm mắt nói bừa[1], sao cháu không trực tiếp nói Tiểu Thần cũng là của cháu luôn đi?”
Liêu Tinh Thần không biết bị cái gì bỗng nhiên hỏi đến vấn đề này, có lẽ bởi vì tối hôm qua nghe được người kia nhẹ giọng nói ra câu xin lỗi nọ, lại có lẽ đang nghi ngờ động cơ học tập của cậu.Liêu Tinh Thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Triều Dương một lúc, trong lòng cảm thấy thú vị, bình thường người này lúc gặp nhau đều hận không thể đi đường vòng, hôm nay thế mà lại chủ động đến gần muốn đi nhờ xe và hỏi mượn tiền anh nữa, đã vậy còn có ý đồ làm nũng đáng yêu.“Ừm.”Triều Dương không nhịn được lập tức xù lông: “Còn đi đâu được nữa hả, về nhà đấy.”[1] Câu gốc là 净会说瞎话, ý chỉ người đang nói toàn nói những câu vô nghĩa, nói nhảm nhí.
Chiếc xe đạp leo núi màu đỏ đầy phong cách kia của Triều Dương bị bỏ quên ở ven đường cả một đêm, quả nhiên bị bọn trộm chôm đi mất tiêu, sau khi Dương Hân Lan biết được đã mắng cậu một trận lên bờ xuống ruộng.
Triều Dương không cách nào giải thích.
Muốn trách thì trách hình tượng học sinh hư của cậu quá mức khắc sâu trong lòng mọi người, một chốc một lát không thể nào thay đổi được.
“Vâng vâng vâng, đều là của Tiểu Thần hết, Tiểu Thần tốt nhất, được rồi chứ ạ?”
Trong lòng Triều Dương âm thầm niệm mấy lần câu kính già yêu trẻ, quyết định không bất hòa với ông Lý.
Triều Dương không cách nào giải thích.
Liêu Tinh Thần mím môi áp chế ý cười trên khóe miệng, lúc lên đến tầng năm mới đưa trả lại túi sách cho cậu, Triều Dương nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn, vừa muốn xoay người đi thì chợt nghe thấy anh nói: “Buổi chiều còn muốn ngồi ké xe đi học nữa không?”
Trong lòng Triều Dương đang lo lắng vấn đề này đây nè, cậu thụ sủng nhược kinh gật đầu: “Muốn muốn muốn.”
Liêu Tinh Thần vặn mở cửa nhà, báo một cái thời gian: “Hai giờ mười phút, đến trễ không chờ.”
Triều Dương không muốn cùng Tô Tần làm căng mọi chuyện, cậu gửi trả một tin nhắn rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách..
Không phải không có tiền mà là không cho mượn, ý ngầm là quyết tâm muốn cậu phải lội bộ về nhà.
“Đúng rồi, cậu với Tô Tần ra sao rồi?” Buổi chiều vừa vào tới lớp Từ Lỗi đã gấp gáp hỏi Triều Dương: “Hòa thuận chưa?”
Triều Dương lấy từ trong cặp ra bút và vở mới mua, gần như sắp hoàn toàn quên mất người này đi rồi: “Không ra sao cả, tớ cũng chưa đến Đình Vượng.”
Triều Dương cảm giác được vành tai mình hơi run lên, đưa tay lên xoa xoa mới quanh co hỏi một câu: “Vì sao vậy?”
Từ Lỗi hỏi: “Vì sao lại không đi?”
Triều Dương trả ngược về: “Tại sao tớ lại phải đi?”
Liêu Tinh Thần vươn tay kéo lấy cổ áo của cậu, giống như đang xách một con mèo nhỏ dễ dàng tóm được người về, sâu trong ánh mắt giấu đi ý cười không thể phát hiện: “Đi đâu?”
Từ Lỗi mờ mịt rồi, mãi lâu cũng không nói nên lời, đến tột cùng thì cái thế giới này bắt đầu sai ở chỗ nào vậy?
Triều Dương đứng bên cạnh dụi mắt: “Ông Lý ơi, túi đó không phải sách đâu ạ, nó là vở ghi, của cháu hết đó.”
Sự khác thường của Triều Dương, đừng nói là Từ Lỗi mà ngay cả Lâm Tử với lão Cao cũng đều cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Ở trong mắt Triều Dương thì Từ Lỗi cũng xem như là một học sinh giỏi, vở ghi của học sinh giỏi cũng giống như bí tịch võ lâm vậy, không dễ cho người ngoài mượn. Cậu giống như nhặt được trân bảo mà nhận lấy, kết quả mới vừa mở ra trang đầu tiên liền bật dậy ném trả quyển vở về chính chủ.
“Cậu viết thành cái quái gì thế này? Hệt như chó cào vậy, có chắp vá kiểu gì tớ xem cũng không hiểu được!”
Giữa trưa hôm nay bọn họ và Tô Tần cùng nhau ngồi phơi nắng suốt cả một tiếng đồng hồ ở Đình Vượng, giá trị sinh mạng đều sắp bị phơi nắng đến bốc hơi bằng sạch cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng của nhóc người hầu đâu cả.
Tô Tần không nói một chữ nào ngồi trên ghế hàng ăn vặt hút hơn một nửa bao thuốc lá, cuối cùng vác theo bộ mặt đen thui rời đi, vẻ mặt không nhìn ra là tức giận hay có cảm xúc nào khác.
“Biết mà, biết mà.”
Lâm Tử và lão Cao hai mặt nhìn nhau, Triều Dương thế mà dám cho Tô Tần phóng máy bay[2], quả thật là kỳ tích đầu tiên của thế giới đó!
Tên này điên rồi à? Ngày nào cũng hẹn cậu gặp nhau.
Trong lòng Triều Dương âm thầm niệm mấy lần câu kính già yêu trẻ, quyết định không bất hòa với ông Lý.Giọng nói của lão cán bộ mang theo âm mũi khàn khàn hòa lẫn cùng cơn gió sông những ngày hè lại có loại cảm giác trầm thấp lười biếng đến lạ.[2]: là cho leo cây đóa
Trước kia Triều Dương chạy theo sau Tô Tần như thế nào, hai người bọn họ biết rõ hơn bất cứ ai hết.
Nói chi đâu xa, vừa mới kết thúc kỳ nghỉ hè đây thôi, bọn họ với Tô Tần đi đến tiệm net chơi suốt cả đêm, Triều Dương ngay cả một bước cũng không rời nhất quyết đi theo đến cùng.
Triều Dương không mê chơi game, lúc Tô Tần cùng người khác chơi với nhau, cậu chỉ ngồi bên cạnh xem phim bộ, xem đến mệt mỏi không thể chống đỡ nữa cũng không chịu rời đi, trực tiếp ghé vào trên bàn máy tính chật hẹp mà nghỉ ngơi.
Giọng nói của lão cán bộ mang theo âm mũi khàn khàn hòa lẫn cùng cơn gió sông những ngày hè lại có loại cảm giác trầm thấp lười biếng đến lạ.
Liêu Tinh Thần hỏi lại: “Cậu mua nhiều vở ghi như vậy để làm gì?”
Mà Tô Tần ngay cả một ánh mắt quan tâm cũng không thèm bố thí cho cậu lấy một cái.
Từ Lỗi bị bộ dáng khắc khổ học tập của Triều Dương làm cho cảm động, cậu ta lấy ra vở ghi của mình: “Tuy là viết hơi lộn xộn chút nhưng nếu chắp vá lại vẫn có thể xem hiểu.”
Lâm Tử cảm thấy nếu la liếm mà cũng chia cấp bậc, Triều Dương nhất định thuộc loại đẳng cấp cao nhất, hơn nữa còn là cái loại có một không hai tuyệt nhất trần đời nữa.
Bậc thầy la liếm bỗng nhiên biến mất không tăm hơi đâu, người chịu ảnh hưởng lớn nhất đương nhiên chính là người trong cuộc.
Liêu Tinh Thần vặn mở cửa nhà, báo một cái thời gian: “Hai giờ mười phút, đến trễ không chờ.”
Trong lòng Triều Dương đang lo lắng vấn đề này đây nè, cậu thụ sủng nhược kinh gật đầu: “Muốn muốn muốn.”
Một cái đuôi luôn lẽo đẽo phía sau gọi là tới đuổi chẳng đi, một ngọn cỏ dại, không chỉ liên tục mấy ngày trời không đến đưa bữa sáng cho mình còn cố ý tránh mặt không gặp, vài lần hẹn gặp nhau ở Đình Vượng cũng bị đối phương kiếm cớ đẩy lùi.
Liêu Tinh Thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Triều Dương một lúc, trong lòng cảm thấy thú vị, bình thường người này lúc gặp nhau đều hận không thể đi đường vòng, hôm nay thế mà lại chủ động đến gần muốn đi nhờ xe và hỏi mượn tiền anh nữa, đã vậy còn có ý đồ làm nũng đáng yêu.
Phương pháp lạt mềm buộc chặt không dùng như thế này, hắn muốn tự mình đến hỏi cho rõ ràng.
Tô Tần sĩ diện, không thể chấp nhận sự thay đổi này của Triều Dương.
Phương pháp lạt mềm buộc chặt không dùng như thế này, hắn muốn tự mình đến hỏi cho rõ ràng.
Giống như đi thi gian lận bị giám thị bắt được ngay tại trận vậy, phản ứng đầu tiên của Triều Dương là vội vàng che lấy túi quần đựng điện thoại, che xong mới muộn màng nhận ra hành động này của bản thân căn bản là giấu đầu lòi đuôi.
Đáp án là do cậu chép nguyên xi từ trên Baidu xuống, theo lý thì không nên tính mới phải, vì sao Liêu Tinh Thần còn đồng ý chở cậu về.
Mà Triều Dương cũng không cách nào hiểu nổi sự thay đổi từ phía Tô Tần.
Tên này điên rồi à? Ngày nào cũng hẹn cậu gặp nhau.
“Không đến được, gần đây học tập khá bận rộn.”
Triều Dương không muốn cùng Tô Tần làm căng mọi chuyện, cậu gửi trả một tin nhắn rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Lâm Tử và lão Cao hai mặt nhìn nhau, Triều Dương thế mà dám cho Tô Tần phóng máy bay[2], quả thật là kỳ tích đầu tiên của thế giới đó!
Gần đây cậu vẫn luôn cố gắng đuổi cho kịp tốc độ thế nhưng tốc độ học của Thế Ninh quá nhanh, cứ như đang lắp hỏa tiễn ấy.
Lâm Tử cảm thấy nếu la liếm mà cũng chia cấp bậc, Triều Dương nhất định thuộc loại đẳng cấp cao nhất, hơn nữa còn là cái loại có một không hai tuyệt nhất trần đời nữa.
Nền tảng cơ sở vốn đã kém, vò đầu nắm tóc vất vả lắm mới nhét hết nội dung chương cũ vào đầu, vừa ngẩng lên liền phát hiện giáo viên vậy mà đã nói xong ba chương nội dung mới rồi.
Tốc độ đuổi theo căn bản chẳng là gì so với tốc độ mở rộng của dòng sông kiến thức.
Từ Lỗi bị bộ dáng khắc khổ học tập của Triều Dương làm cho cảm động, cậu ta lấy ra vở ghi của mình: “Tuy là viết hơi lộn xộn chút nhưng nếu chắp vá lại vẫn có thể xem hiểu.”
Ở trong mắt Triều Dương thì Từ Lỗi cũng xem như là một học sinh giỏi, vở ghi của học sinh giỏi cũng giống như bí tịch võ lâm vậy, không dễ cho người ngoài mượn. Cậu giống như nhặt được trân bảo mà nhận lấy, kết quả mới vừa mở ra trang đầu tiên liền bật dậy ném trả quyển vở về chính chủ.
“Cậu viết thành cái quái gì thế này? Hệt như chó cào vậy, có chắp vá kiểu gì tớ xem cũng không hiểu được!”
Nói chi đâu xa, vừa mới kết thúc kỳ nghỉ hè đây thôi, bọn họ với Tô Tần đi đến tiệm net chơi suốt cả đêm, Triều Dương ngay cả một bước cũng không rời nhất quyết đi theo đến cùng.
Từ Lỗi thừa nhận chữ viết của mình thật sự quá khó coi, dù sao thì thứ như vở ghi này cũng là đồ cá nhân riêng tư, lúc viết bài cũng chưa từng lo lắng xem người khác nhìn có thể hiểu được hay không.
Từ Lỗi nghĩ đến một người: “Nếu không cậu đến mượn vở của Thần ca xem đi, chữ của cậu ấy đẹp.”
Chiếc xe đạp leo núi màu đỏ đầy phong cách kia của Triều Dương bị bỏ quên ở ven đường cả một đêm, quả nhiên bị bọn trộm chôm đi mất tiêu, sau khi Dương Hân Lan biết được đã mắng cậu một trận lên bờ xuống ruộng.
Trước khi mẹ cậu nguôi giận hoàn toàn, Triều Dương không dám nhắc đến với mẹ về việc mua xe mới nhưng ngồi xe buýt đi học thật sự quá dày vò, vì vậy cậu liền mặt dày đánh chủ ý lên người Liêu Tinh Thần.
Mỗi ngày thời gian Liêu Tinh Thần ra khỏi cửa luôn cố định, không hề thay đổi. Triều Dương chỉ cần sớm chạy đến nhà để xe rồi ôm cây đợi thỏ là được.
Đương nhiên đi nhờ xe không thể nào ngồi không được. Để cảm ơn, mỗi lần Triều Dương đều mang cho Liêu Tinh Thần một ít đồ vật này nọ, như là sữa hay bánh bích quy bơ lòng đỏ trứng… Tất cả toàn là đồ ăn, còn là kiểu thực đơn mỗi ngày đều không lặp lại.
Mỗi ngày thời gian Liêu Tinh Thần ra khỏi cửa luôn cố định, không hề thay đổi. Triều Dương chỉ cần sớm chạy đến nhà để xe rồi ôm cây đợi thỏ là được.
Có lần Liêu Tinh Thần từ chỗ cậu nhận được nửa quả táo, Triều Dương cắn phần táo của nửa kia leo lên yên sau xe ngồi, nói một cách mơ hồ không rõ: “Trong nhà còn dư lại có nhiêu đây thôi, cậu chịu khó nhận lấy nha.”