"Cô ấy rất dễ nắm thóp em, biết được suy nghĩ của em, nhưng cô ấy lại để em chủ động nói ra, giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, cảm giác này thật sự khó tả."
"Mỗi lần em nhìn cô ấy, nhịp tim tăng lên, sẽ bắt đầu khẩn trương hơn. Không phải vì cô ấy đẹp, mà là một nguyên do khác em chưa tìm ra được."
Thoạt, Đường Cẩn Du để tay lên ngực trái, gương mặt tràn đầy băn khoăn.
Nếu là hấp dẫn vì cái đẹp có thể không màng tới, nhưng những gì Hứa Tịch Lam mang đến lại là cảm nhận hoàn toàn chưa từng có.
"Như vậy cũng không có gì là xấu. Em có thể chủ động làm thân với cô ấy, tìm hiểu thêm về đối phương. Có một người thu hút ánh nhìn của mình trong đám đông là chuyện tốt." Bác sĩ Dư tăng thêm điều hoà, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp nhất có thể.
Thế giới quan của Đường Cẩn Du không có nhiều người làm cho em ấy ấn tượng. Căn bản đứa trẻ này không để ai vào mắt, nay lại có người khiến cho em ấy để ý tới, thật sự khó hình dung rốt cuộc vị giáo sư họ Hứa kia như thế nào.
"Dạo gần đây giấc ngủ em thế nào?" Kết thúc chủ đề về Hứa Tịch Lam, bác sĩ Dư chuyển sang nội dung khác.
"Tốt hơn trước nhiều rồi ạ. Khoảng một tuần trở lại đây đã không bật dậy lúc nửa đêm, cũng không thấy ác mộng, càng không cần lợi dụng thuốc ngủ."
Bác sĩ Dư thuận miệng nói: "Cũng không cần dùng che khuyết điểm để che bớt quầng thâm trên mắt nữa đúng không?"
Đường Cẩn Du mỉm cười: "Rất đúng ạ."
——
Nay lại có tiết buổi chiều, thế nhưng Đường Cẩn Du đã có mặt trên trường trước nửa tiếng, dạo quanh một vòng căng tin sau đó mua một lon cà phê sữa đá đem trong lớp uống. Tạ Doãn Phong cũng đến lớp sớm, vì nãy vừa qua câu lạc bộ bóng rổ chơi mà hai giờ đã bắt đầu vào giờ nên đến lớp luôn cho lẹ. Nào ngờ lại bắt gặp cô bạn thân đã ngồi ghi ghi chép chép, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. "Hi tiểu thư."
Đường Cẩn Du dừng lại một lúc qua chào vài câu, sau đó cúi xuống ghi bài tiếp.
Dáng vẻ khi chăm chú của Đường Cẩn Du là vậy, không ai dám làm phiền, cũng không ai làm phiền được. Mà Tạ Doãn Phong đối với việc này cũng đã tựa như một thói quen, để cặp bên cạnh chỗ của Đường Cẩn Du, sau đó lấy laptop ra làm việc.
"Phong, bao giờ diễn ra trận bóng rổ vậy?"
Tạ Doãn Phong vừa đánh máy vừa nói: "Thứ bảy tuần sau, năm giờ chiều, sao vậy?"
"Định đi xem chút, dù sao cậu cũng ra sân, tớ có lòng ra cổ vũ thằng bạn chí cốt."
"Được đấy! Hoá ra cậu cũng không phải dạng vô tâm!"
"Này!"
Đường Cẩn Du quăng cái lườm cho đứa bạn kế bên, một cái nhìn không hề dễ chịu gì. Chợt, một chuỗi âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại kế bên, nàng lập tức cầm máy, khi nhìn đến hàng chữ hiện lên trên màn hình, lông mày không khỏi nhíu chặt lại. Gương mặt trở nên cứng nhắc, trong lòng không biết sao có dự cảm không lành. "Alo." Đầu bên kia vang lên âm thanh, là giọng nữ, vô cùng lãnh đạm, không một chút hơi ấm.
Đường Cẩn Du vốn đã quen, chẳng lấy làm lạ, đáp lại: "Chị có việc gì không, em đang trên trường."
Đường Ngôn Hy đang ở công ty, toạ lạc ở trung tâm thành phố, hơn nữa còn đang đứng ở tầng cao nhất. Nàng không cầm điện thoại, mà thay vào đó có một người đàn ông mặc vest đen đứng bên cạnh cầm lấy, để gần cạnh tai nàng.
"Tan học quay trở về nhà chính, sửa soạn cẩn thận, chị đã sắp xếp buổi gặp mặt quan trọng tối nay, tám giờ có mặt. Đừng chậm trễ."
Đường Cẩn Du từ tận đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, cũng đoán được phần nào nhiệm vụ của mình tối nay, không có cách nào từ chối.
Gặp mặt xã giao tương đối phiền hà.
Nhưng nàng không có quyền quyết định đi hay không.
"Đã biết." Đường Cẩn Du đáp gỏn gọn bằng hai từ, sau đó không lưu tình cúp máy mặc kệ đầu bên kia dứt lời xong chưa, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Lại phải quay về căn nhà đó.
Đường trạch vô cùng rộng lớn, nằm ở rìa ngoại ô, kiến trúc phương Tây đồ sộ chạm khắc tỉ mỉ, chủ yếu bằng đá cẩm thạch và cửa kính màu. Đến tối ánh đèn sáng rực cả một khoảng trời, giữa khung cảnh núi non bạt ngàn trong đêm đen, nhìn từ xa giống đốm lửa đang cháy âm ỉ.
Đường gia là do một tay ông cố của Đường Cẩn Du gây dựng, ban đầu có tiếng tăm trong lĩnh vực khoa học tự nhiên thông qua việc làm ở sở nghiên cứu quốc gia, đạt được bao nhiêu giải thưởng danh giá về y học. Nhưng đến đời bố của Đường Cẩn Du lại chuyển hướng qua bất động sản, sau mở rộng ra khách sạn nhà hàng và những dịch vụ khác, chỉ trong vài thập niên nói ngắn cũng không phải ngắn, nhưng ít nhiều cũng có chỗ đứng trong giới, đến thời Đường Ngôn Hy lên kế thừa sản nghiệp, chỉ thấy ngày một đi lên, tiền đồ vô lượng, sự nghiệp xán lạn, quang mang vô kể.
Lại nói, cha mẹ Đường Cẩn Du mất trong vụ tai nạn nhiều năm về trước, ông bà tuổi đã cao, quyền quyết định nắm trong tay Đường Ngôn Hy, đến gia sản cũng thuộc quyền sở hữu của nàng.
Chỉ là vị tỷ tỷ này, không thường xuyên gặp mặt, người này bận tối mặt tối mũi, thường xuyên ra nước ngoài, từ nhỏ Đường Cẩn Du đã không thân thiết với nàng.
Tình thân giữa hai người, nói trắng ra còn thua cả người lạ.
Đường Ngôn Hy chỉ biết công việc, trên thương trường quyết đoán lạnh lùng, tàn nhẫn như ma quỷ. Về điểm này giống bố của hai người, sát phạt không nương tay, chỉ cần là lợi ích cái gì cũng đều có thể cân nhắc.
Đường Cẩn Du lớn lên, cô độc dưới cái mác "bất tài", từ khi sinh ra cha mẹ đã không cần nàng.
Chẳng một ai trong cái nhà này cần nàng.
Đường Cẩn Du nhìn chính mình trong gương, chiếc váy màu trắng điểm xuyết trân châu, tôn lên vòng eo cùng dáng người thanh mảnh, thêm cả mái tóc đen dài uốn sóng lơi nhẹ. Nhìn thế nào cũng bớt đi vài phần thanh tú năng động, thêm vào đó là sự sang trọng thuần thục, thêm vài phần trưởng thành so với lứa tuổi.
Gương mặt mộc của Đường Cẩn Du có đường nét hài hoà nhẹ nhàng, tràn ngập hương vị tuổi trẻ, nay vì tính chất của buổi gặp mặt mà trang điểm đứng tuổi hơn chút đỉnh, tăng thêm quyến rũ lịch lãm, nhìn giống tiểu thư thế gia mới lớn, mị hoặc câu nhân.
Trong lòng nàng không cam tâm, nhưng vì là quy định không được làm trái, cũng chỉ biết nhẫn nhịn.
Dù sao nàng cũng có thể coi là "ăn bám" căn nhà này.