Ở một góc trong sân trường, có nữ sinh bạo dạn tỏ tình với nam sinh mình thầm thích. Mà nam sinh này chính là Tạ Doãn Phong, thiếu gia nhà họ Tạ nổi tiếng phong lưu, tất nhiên là đi kèm bản mặt đẹp trai cùng cách hành xử từ tốn của hắn. truyen bac chien
Mà nữ sinh kia ngoại hình cũng không tầm thường, là hoa khôi của khối, tóc dài uốn sóng lơi, mặc váy ngắn cùng sơ mi, chỉ là trên gương mặt trang điểm vô cùng tỉ mỉ, đánh mắt có chút đậm.
Tạ Doãn Phong nghe xong ngay cả một nét ngạc nhiên trên gương mặt cũng không có, hơi mỉm cười, nụ cười của hắn trông quá đỗi dịu dàng.
Thế nhưng, lời nói ra lại vô tâm đến cùng cực.
“Thế à. Cảm ơn cậu nhé.”
Lời thốt ra vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang hỏi trưa nay ăn gì, trời có đẹp không. Tạ Doãn Phong một thân nhã nhặn, lười nói nhiều, trực tiếp đi lướt qua cô nàng trước mặt. “A-A Phong!!”
“Sao vậy?” Tạ Doãn Phong không nhanh không chậm quay đầu lại, liền thấy nữ sinh kia khóc đến lê hoa đái vũ. Vậy nhưng hắn nhìn một lúc cũng không hề dấy lên cảm giác thương cảm, chỉ là thân nam nhi, nhìn con gái khóc mà không làm gì cũng không ổn lắm.
“Cậu bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện sau, vậy nhé.”
Lưu Vũ Hân đỏ bừng cả mắt, mascara theo nước mắt lem nhem, khiến lớp trang điểm trên gương mặt hoàn hảo bị lấm lem đến không ra hình dạng. Có lẽ cô ta cũng không biết bộ dạng lúc này của mình, sụt sịt mũi, thảm hại vô cùng.
“A Phong, tớ thích cậu, rất thích cậu. Cậu nhìn tớ một lần có được không?!!”
Nếu như ở đây có chiếc gương, Lưu Vũ Hân hẳn là hối hận cực độ với phát ngôn này của mình.
Tạ Doãn Phong liếc nhìn gương mặt đối diện rồi dời tầm nhìn, có hơi khó xử. Lớp trang điểm trôi rồi, mascara cũng lem…
Nhưng Tạ Doãn Phong xử lí tình huống cũng quen rồi, hắn vội từ trong túi quần lấy ra điện thoại, sau đó áp lên tai nghe:
“A! Cẩn Du, đúng lúc lắm… sao? Có việc muốn tớ đến giúp hả?? Gấp lắm sao?”
“Được rồi tớ sẽ đến nhanh thôi.”
Thực tế là không có một cuộc gọi nào cả. Chỉ có thể tán thưởng Tạ Doãn Phong tự nghĩ ra kịch bản quá hoàn hảo.
Nhưng như vậy, cũng đủ lí do để rời đi.
“Xin lỗi bạn học, tớ có việc gấp. Phải đi trước rối.” Tạ Doãn Phong làm ra vẻ vô cùng áy náy, trên thực tế hắn đóng rất đạt, sau đó bước nhanh chân rời đi không hề do dự.
Từ khoảnh khắc Tạ Doãn Phong quay đầu, Lưu Vũ Hân liền vươn tay định níu lấy tay hắn, nhưng có lẽ cước bộ Tạ Doãn Phong quá nhanh, thành ra thứ bắt được chỉ là không khí. Lưu Vũ Hân xúc động đứng chết trân, lại nhìn tay mình đang giơ ra, nước mắt đã cạn. Bên khoé môi hơi mím lại, từ kẽ răng phát ra âm thanh rít lên giống như đang đay nghiến, ánh mắt tối lại.
“Đường Cẩn Du…”
–
Đường Cẩn Du trên tay cầm hộp sữa, đi tới tủ đồ cá nhân của mình trong trường. Nàng dùng chìa khoá mở tủ, bên trong có thứ đập vào mắt nàng trước tiên.
Một lá thư.
Lá thư màu trắng, có dấu đỏ, nhìn kĩ lại, bên trên khắc hình hoa hồng. Đường Cẩn Du nhíu mày, bèn cầm lấy nó lên. Nàng trong trường cũng có nhiều nam sinh thầm ái mộ, viết thư tay cũng nhận nhiều vô số kể.
Để xem nào, bên ngoài mặt phong thư không ghi gì cả.
Đường Cẩn Du xem bên trong, dường như có vài bức ảnh. Nàng lật từng bức một, đồng tử co rút giống như chấn kinh, đến hộp sữa uống dở trên tay cũng rơi xuống đất.
Từng bức ảnh rơi lả tả, bên trên đó, toàn là hình ảnh của Đường Cẩn Du.
Có ảnh lúc nàng ngồi quán cà phê, trong thư viện, hay thậm chí đang trên đường về nhà, dù là một mình hay đang ở cùng bạn bè. Những bức ảnh được chụp vô cùng rõ nét, hơn nữa sắp xếp lần lượt theo thứ tự, giống như người này…bí mật theo dõi nàng 24/24.
Đường Cẩn Du chấn kinh, vô cùng bối rối lẫn hoang mang, nàng cúi xuống nhặt lại những tấm ảnh bị rơi, trong đầu lúc này căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.
Là ai?
Điện thoại đột nhiên vang lên thanh âm giữa chừng, là tiếng thông báo SMS. Đường Cẩn Du hoảng loạn cầm lấy điện thoại, có tin nhắn nặc danh từ số lạ gửi đến.
[Bé ngoan, nhìn xem tôi chụp em có đẹp không?]
[Bé ngoan đừng sợ, tôi không cố ý làm gì thương tổn đến em. Tin tôi.]
[Em chỉ cần biết, tôi yêu em hơn bất cứ ai. Tôi yêu em, vô cùng yêu em, chỉ sợ một từ ‘yêu’ này cũng không đủ để diễn tả.]
[Đường Cẩn Du, tôi vĩnh viễn yêu em.]
Đường Cẩn Du sắc mặt trắng bệch, vô cùng không tốt, đầu ngón tay phát run ấn nút chặn số điện thoại lạ này. Sau đó đem tất cả tấm ảnh vào phong thư trở lại, trực tiếp ném vô thùng rác.
Đùa kiểu gì vậy?
Lần đầu tiên nàng gặp phải trường hợp này, trước đây quá đáng nhất cũng chỉ gửi tâm thư ngày qua ngày lại, Đường Cẩn Du cũng lười đọc tới. Thế nhưng lần này chẳng những theo dõi, chụp ảnh không có sự cho phép, đã vậy còn biết tới số điện thoại của nàng.
Còn có thể làm ra chuyện quá đáng hơn nữa không?
Đường Cẩn Du lúc nào cũng điềm tĩnh, nàng tự nhận bản thân rất giỏi kiểm soát cảm xúc chính mình, thế nhưng hiện tại nàng không cách nào tự trấn an được bản thân.
Cái loại hành vi biếи ŧɦái này, thật sự khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm cùng mất an toàn.
Đường Cẩn Du mặt lúc trắng lúc xanh, vội vã rời khỏi đó.
Không để ý gần đó có người đã đứng rất lâu ở góc khuất bức tường, trên tay cầm điện thoại, mà trong điện thoại hiện lên bức ảnh vừa chụp.
Là gương mặt thất kinh của Đường Cẩn Du.
Từ góc độ này chỉ thấy được góc nghiêng, vậy nhưng đường nét gương mặt đẹp đẽ vô cùng, sống mũi cao cùng gò má ửng hồng, mang theo hơi thở thanh xuân. Duy chỉ có ánh mắt lộ ra sắc thái kinh hãi, khiến thiếu nữ bộ dạng trông càng đáng thương… Đầu ngón tay thon dài lạnh băng khẽ miết lấy màn hình điện thoại, sau đó chậm rãi cẩn thận đặt lên đó nụ hôn, tựa như trân quý.
Đường Cẩn Du, tôi muốn xem, em có thể chạy bao lâu.