Đường Cẩn Du theo quán tính ngã xuống sàn, khóe môi chảy một ít máu, trên mặt in hằn dấu vân tay dữ tợn.
Nàng thoạt đầu chính là sững sờ phản ứng không kịp, lát sau ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.
Phản ứng đầu tiên của Đường Cẩn Du chính là nhếch môi nhìn về đám người bọn họ, ánh mắt có chút khinh miệt.
“Làm loạn đủ rồi? Bản lĩnh của cô chính là đi đánh người sao.”
Vết sưng trên má đã sớm bầm tím, khóe môi cũng bị rách đến chảy máu.
Duy chỉ có ánh mắt, quật cường không ai sánh bằng.
Lưu Vũ Hân ban đầu có chút chột dạ không nghĩ mình ra tay nặng như vậy, nhưng thái độ của Đường Cẩn Du dửng dưng lạnh lùng như thêm dầu vào lửa khiến ả tức điên lên. Lưu Vũ Hân nghiến răng trừng mắt cảnh báo.
“Mày đừng đi quá giới hạn, Đường Cẩn Du.”
“Nếu không tao không biết có thể đảm bảo cái mạng chó của mày không đâu.” Lưu Vũ Hân là một ả điên kệch cỡm, sớm đã bị nuông chiều đến mức không coi ai ra cái gì.
Đường Cẩn Du nhếch môi cười không nói, chậm rãi đứng dậy phủi quần áo.
Lưu Vũ Hân vừa dứt lời thì chuông báo hiệu vào lớp reo ing ỏi.
Bọn họ cười nhạo Đường Cẩn Du rồi ra ngoài, không ai tiến lên đỡ nàng, để lại phòng vệ sinh bầu không khí im lặng bao trùm.
Trước khi rời đi Lưu Vũ Hân còn không quên móc mỉa:
“Đừng bị dọa sợ quá mà mách giáo viên đấy nhé~”
Đường Cẩn Du không về nhà trọ, nàng xin ít túi đá ở căng tin đem chườm vết bầm trên mặt, ngồi dưới tán cây khe khẽ thở dài.
Đúng là một ngày xui xẻo mà.
“Cẩn Du?!”
Đường Cẩn Du nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu, tầm mắt xuất hiện một nữ sinh với mái tóc hạt dẻ đang hoảng hốt nhìn chằm chằm mình. “Kỳ Kỳ?”
Trần Giai Kỳ sắc mặt nháy mắt liền trầm xuống, chạy nhanh đến chỗ nàng trực tiếp nâng cằm Đường Cẩn Du lên. Cô nhìn vết bầm sưng tấy trên gương mặt trắng nõn, ánh mắt ngày càng dọa người. Bên môi Đường Cẩn Du còn vương ít máu.
“Là ai làm?” Trần Giai Kỳ trầm giọng.
Đường Cẩn Du biết tính tình Trần Giai Kỳ, cũng không muốn giấu diếm, thở dài nói.
“Lưu Vũ Hân.”
“Cô ta chặn mình trong nhà vệ sinh.”
Trần Giai Kỳ buông lỏng tay, nét mặt lấy lại bình tĩnh đôi chút, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra.
“Cái tên này…có phải là Lưu Vũ Hân ở lớp B không?”
Đường Cẩn Du chỉ im lặng gật đầu.
Trần Giai Kỳ có chút nghiền ngẫm, nhưng vẫn nói: “Cậu ngồi đây đợi chút, tớ đi mua thuốc.” Vừa dứt lời liền chạy thật nhanh ra ngoài cổng trường, còn không quên dặn dò thật kĩ Đường Cẩn Du đừng có chạy loạn.
Đường Cẩn Du nhìn bóng lưng của cô ấy, trong lòng có chút cảm động, lại thiếu điều muốn bật cười.
Trần Giai Kỳ, vẫn luôn coi nàng giống như đứa trẻ mãi chẳng bao giờ lớn.
Màn hình máy tính chiếu lên khung cảnh một góc trong sân trường, trong đó đặc biệt phóng lên hình ảnh nữ sinh đang ngồi trên ghế đá, dung nhan xinh đẹp trong trẻo, thật đáng tiếc là một bên mặt bị sưng lên đỏ ửng, trên khóe môi cũng rách đến vương lại ít máu. Thế nhưng biểu hiện của nàng vô cùng bình tĩnh, cố nén đau lấy túi đá chườm.
Vị giáo sư đeo bên tai thứ hồng ngọc kiều diễm, ngồi khoanh chân với tư thái lịch thiệp, nhìn chăm chú lên màn hình có chứa hình ảnh của cô gái nhỏ. Khóe môi hơi cong lên, vươn đầu ngón tay khẽ chạm vào gương mặt trái xoan trong máy tính kia, nụ cười dường như lớn hơn vài phần.
Hứa Tịch Lam lười biếng dựa vào ghế, phong thái quyến rũ, bên môi đỏ rực mỉm cười đến câu nhân.