Sau Khi Ngừng Truy, Tôi Liền Bị Nữ Thần Cầm Tù

Chương 7



Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Đường Cẩn Du cả người mơ mơ hồ hồ ngồi cắn bút, đến việc viết bài cũng không để ý nữa.

Hứa Tịch Lam thành công thu hút sự chú ý của nàng rồi.

Đường Cẩn Du cứ như đứa ngốc trong giờ, căn bản đã sớm không nghe thấy người kia nói gì, chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man của chính mình.

Cho đến khi cánh tay bị đập nhẹ vài cái, Đường Cẩn Du mới sực tỉnh dừng lại động tác cắn bút. Quay sang bên cạnh thấy Tạ Doãn Phong nhìn mình như đang cố ra hiệu điều gì đó, mà không chỉ hắn, mọi người trong lớp cũng hướng ánh nhìn đến Đường Cẩn Du. Nàng cảm thấy vô cùng kì lạ, lại nhìn lên bục giảng, phát hiện Hứa Tịch Lam cũng đang chăm chú đặt tầm mắt lên người nàng. Đường Cẩn Du liền ngộ ra, nhất định là có chuyện rồi.
Không để nàng thắc mắc lâu, Hứa Tịch Lam vẫn duy trì nét cười, chỉ là khi nhìn đến nàng bất giác ôn nhu hơn, giọng nói điềm đạm phát ra:

"Tôi hỏi em một lần nữa, đáp án câu này theo em là gì?"

Đường Cẩn Du không nghe giảng, cũng không nhìn đến câu hỏi lập tức trả lời dứt khoát, dứt khoát tới mức Tạ Doãn Phong ngồi bên cạnh cũng phải bất ngờ.

"Em chọn C."

Theo số liệu thống kê, không biết đáp án là gì auto chọn C, đúng hay không phải xét đến chuyện ăn ở.

Mà Đường Cẩn Du chính là một người tuỳ hứng như vậy đấy.

Chỉ là dường như lần này... nàng đoán sai rồi.

Bốn phía xung quanh truyền đến tiếng nhịn cười, mà Tạ Doãn Phong bên cạnh bụm miệng cười ngặt nghẽo, có hảo tâm nói khẽ:

"Đang hỏi câu tự luận cơ mà!"

Đường Cẩn Du chậm rì rì tiêu hoá câu nói này, sau đó nhiệt độ trên da mặt nóng dần lên, đến khi hiểu ra thì nàng bị đẩy vào tình huống quẫn bách. Đốt ngón tay chà vào nhau, đây là biểu hiện chỉ bắt gặp khi nàng bối rối không biết nên làm gì.
Đường Cẩn Du không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận.

Chỉ là nàng còn chưa mở lời, đối phương đã nhanh chóng giành thế chủ động cướp lời trước.

"Có vẻ như em không chú ý nghe giảng. Bài giảng của tôi nhàm chán đến vậy sao?" Hứa Tịch Lam đứng trên bục giảng, đôi mắt chăm chú nhìn tới thiếu nữ duy nhất đang đứng trong lớp, vẻ mặt vẫn là tươi cười không đổi. Chỉ là dường như trong giọng nói có chút không vui.



Không nghĩ tới phải đối diện với câu hỏi như vậy, Đường Cẩn Du càng thêm xoắn xuýt muốn phản bác: "A...không phải."

Lông mày một bên hơi nhướng lên, Hứa Tịch Lam không nhanh không chậm cắt ngang.

"Sau giờ học liền tới phòng làm việc của tôi."
Không phải chứ...

Đường Cẩn Du thở ra một hơi, sau đó ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, có chút không cam lòng.

Nàng như vậy là để lại ấn tượng xấu cho người ta rồi.

Hứa Tịch Lam ra hiệu cho Đường Cẩn Du ngồi xuống, tiếp tục bài giảng.

Đường Cẩn Du tâm trạng không tốt lắm, cũng không có tâm tư nghe giảng nữa, trực tiếp nằm ườn ra bàn. Nàng rất hiếm khi bị gọi lên phòng giáo viên, bởi vì trong mắt các giáo sư Đường Cẩn Du vẫn luôn là con ngoan trò giỏi, nếu không phải là quá xuất sắc luôn đạt được điểm số cao trong các bài thi thì cũng là chăm chú nghe giảng, khiến giáo viên có hảo cảm rất tốt. Còn chưa tính đến gia thế của Đường gia...

Tạ Doãn Phong ở bên cạnh cũng có chút lo lắng, có lòng tốt hỏi han: "Không sao chứ? Trong người không khoẻ ở chỗ nào sao?"

Hắn hiểu rất rõ Đường Cẩn Du, hơn ai hết, dù có đánh chết nàng vẫn luôn nghiêm túc trong giờ học.

Bởi vì Đường Cẩn Du chính là một cái người cuồng công việc, bao gồm cả việc học.

"Không có gì." Nàng chỉ đơn giản lắc đầu.

Tạ Doãn Phong biết Đường Cẩn Du chỉ đáp lại qua loa, thế nhưng hắn cũng không muốn gặng hỏi tiếp, lại còn đang trong giờ học. Vậy nên chỉ đành im lặng, đôi lúc sẽ lo lắng nhìn đến người bên cạnh.

Tiết học cứ như vậy mà trôi qua.

Ở trước cửa lớp học, cổ tay Đường Cẩn Du bị Tạ Doãn Phong bắt lấy. Nàng cũng không lấy làm lạ, đơn thuần hỏi một câu: "Có chuyện gì à?"

Tạ Doãn Phong nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú: "Giáo sư họ Hứa mới tới kia cũng quá là nghiêm khắc rồi, cậu chỉ ít nhiều không tập trung, vậy mà đã bị gọi lên văn phòng."



"Hay là đừng đến đó nữa, theo tớ về nhà đi."

Đường Cẩn Du ngẫm nghĩ một lúc, cũng cảm thấy có lý lắm.

Dù sao nếu nàng thật sự muốn trốn về, cũng không ai cản được.

Thế nhưng nàng chỉ mới hạ quyết tâm một chút, từ phía sau đột nhiên có bàn tay đặt lên vai nàng.

Mùi thơm của bạch đàn lại thoang thoảng đánh vào tâm lí.

"Hai em ở đây là đang làm gì vậy?" Đường Cẩn Du cảm thấy dường như bản thân bắt đầu trở nên quen thuộc với giọng nói của người này, nàng lập tức cứng đờ cả người, không biết có phải ảo giác hay không mà cảm nhận được trong giọng điệu của Hứa Tịch Lam có chút u ám.

Hứa Tịch Lam vừa mới thu xếp đồ xong ra khỏi lớp, cư nhiên bắt gặp một màn này, nàng liếc mắt nhanh quét qua Tạ Doãn Phong, môi mỏng nở nụ cười theo thói quen hướng đến hắn. Sau đó tầm mắt đặt trên cổ tay trắng ngần của Đường Cẩn Du bị Tạ Doãn Phong nắm lấy, sóng mắt hơi luân chuyển, trong con ngươi đen thẫm càng thêm lạnh nhạt.

Tạ Doãn Phong thoáng ngây ngẩn trước nụ cười của giáo sư mới tới, hắn vội vàng thu lại tay về do cảm thấy không thích hợp lắm, ho khan một tiếng.

"Không có gì đâu ạ."

Vẻ mặt hắn như muốn nói gì đó lại thôi, hướng ánh mắt có chút không cam lòng đến Đường Cẩn Du.

Mà Đường Cẩn Du một mực chỉ để ý đến bàn tay của nữ nhân đang đặt lên vai nàng, dường như có hơi dùng lực.

Nàng trầm ngâm một hồi, sau đó nở nụ cười trấn an nói với Tạ Doãn Phong.

"Cậu về trước đi, đừng đợi tớ."

Tạ Doãn Phong vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể làm gì khác. Hắn hướng đến Hứa Tịch Lam thành khẩn nói.

"Giáo sư, cô đừng phạt cậu ấy quá nghiêm khắc. Đường Cẩn Du bình thường vẫn luôn rất tập trung, có lẽ do hôm nay trong người thấy không khoẻ, em thay mặt bạn ấy xin lỗi cô, Mong cô đừng gây khó dễ cho-"

Lời còn chưa dứt, đôi môi đỏ rực kia đã cắt ngang:

"Cần em nhiều lời đến vậy sao?"