BLAST che cái trán sưng húp của mình, khóe mắt ươn ướt.
Vệ Nguyệt Sơ ném cuốn sách tham khảo dày cộp trong tay sang một bên, bụi bặm dưới đất bay lên mù mịt. Cô lạnh lùng nói: “Tỉnh chưa?”
BLAST ngây người.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Vệ Nguyệt Sơ, lại quay sang nhìn người điều khiển rối đang ngồi cười trên sự đau khổ của người khác bên cạnh, sau đó rề rà chớp mắt mấy cái, như thể vẫn chưa tỉnh hồn.
Vệ Nguyệt Sơ kiên nhẫn chờ.
Vài giây sau.
BLAST từ từ trợn tròn mắt, miệng há hốc: “Bà… bà…”
“Tao tao cái gì?” Vệ Nguyệt Sơ nhìn gương mặt đang liên tục đổi màu của đối phương, vô cảm tiếp lời: “Tao sao?”
BLAST giơ tay chọc vào mu bàn tay Vệ Nguyệt Sơ, lẩm bẩm: “…Ấm.”
Cậu ta ngẩng đầu:
“Không phải quỷ.”
Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Muốn đấm rồi đấy.
Cô nhấc tay, thô bạo đấm thẳng xuống một cái nữa.
BLAST che đầu kêu “Ui da” rồi lại hoạt bát trở lại, cậu ta nhảy dựng lên, nét mặt mừng rỡ:
“Bà vẫn chưa chết thật!!!”
Vệ Nguyệt Sơ trợn mắt, mỉa mai:
“…Đầu mày nhảy số cũng nhanh quá cơ.”
“Há há há há há há há há!!!” BLAST tỉnh táo lại từ sự vui sướng khi thấy đồng đội chưa chết, rồi như chợt nghĩ đến gì đó, cậu ta thình lình phá ra cười.
Vệ Nguyệt Sơ: “?”
Cậu thanh niên tóc đỏ trước mặt cười điên cuồng, trông cực kì thiếu đánh: “Không ngờ lần này tui đoán đúng thật! Trần Thanh Dã, Ngũ Túc… há há há há há há há, muốn cho mấy ổng thấy ghê! Không biết ai mới là đứa ngu cơ!”
Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Nhìn kiểu gì cũng là mày đó.
BLAST hớn hở nói: “Tui nói rồi! ACE là một tên lừa đảo, làm gì mà dễ đổi tính vậy được! Nhưng mà hơi thở của lệ quỷ trên người hắn ta cũng giống thật quá! Nếu không phải tui đã nhìn thấu bản chất của tên này có lẽ ngay cả tui cũng bị lừa…”
Cậu ta còn chưa nói xong đã bị Vệ Nguyệt Sơ lạnh lùng cắt lời:
“À, cái đó hả.”
Cô hả hê cong môi: “Anh ta biến thành quỷ thật rồi.”
BLAST sững sờ.
Cậu ta quay sang nhìn Vệ Nguyệt Sơ, vẻ mặt trông cực kì buồn cười, mãi mới nặn ra một đơn âm kỳ lạ:
Tại trung tâm thành phố M, bầu trời bị che phủ hoàn toàn, ngoài sự thay đổi rất nhỏ giữa ánh sáng và bóng tối thì hầu như không thể phân biệt được ngày và đêm.
May mắn là sau khi biến thành lệ quỷ, Diệp Ca đã có thể nhìn rõ trong bóng tối.
Anh cúi đầu đăm chiêu nhìn những trang giấy tán loạn đầy đất, đôi mắt đỏ rực lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khác thường trong bóng tối.
Diệp Ca gần như đã giải mã xong phần đầu tiên.
Theo những gì trong sổ nói, “Mẹ” là tập hợp của tất cả những mặt tối trên thế giới, cốt lõi của bà ta là do ác ý tạo thành.
Ác ý và âm khí là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bản chất của âm khí gần giống như một loại năng lượng, tuy nó bào mòn cơ thể người sống nhưng ngược lại cũng có thể bị con người lợi dụng, chỉ cần nắm được phương pháp, ngay cả người bình thường cũng có thể điều khiển được sức mạnh phi phàm này.
Mà ác ý là bóng tối thuần túy.
Khi một sinh mệnh bị tước đoạt mạnh mẽ, ác ý sẽ sinh ra.
Tuy nhiên, hàm lượng của nó rất nhỏ, dù có là một người tội ác tày trời, không thể tha thứ thì số lượng ác ý có thể trích ra rất hữu hạn. Nhưng chỉ cần một chút ác ý xâm nhập vào con người là đã có thể biến một người hiền lành bình thường thành một kẻ có thể tự tay đâm chết người thân của mình, không có giới hạn đạo đức, không chuyện ác nào không làm. Còn nếu quỷ hồn bị ác ý ô nhiễm thì sẽ biến thành lệ quỷ mất lý trí, tấn công mọi thứ chẳng cần phân biệt.
Dù rất đáng sợ nhưng sự tồn tại của ác ý lại là một phần không thể thiếu trong toàn thể chu trình của tự nhiên.
Chỉ khi ác ý trong thế giới thực đạt đến một ngưỡng nhất định, “Mẹ” mới được thả ra ngoài.
Vậy nên, ba mươi năm trước “cửa” có thể mở ra là vì có người cố ý thôi thúc rất nhiều ác ý dày đặc sinh ra trên thế giới… Cũng chính vì vậy mà Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên mới ngày càng bất lực trong việc đối phó với lệ quỷ.
Kỳ Thành Tắc cũng chỉ là con dao bị lợi dụng.
Mà người đứng phía sau cầm dao không phải ông ta, mà là người nói cho ông ta biết phương pháp mở cửa.
Chất lỏng sền sệt đen ngòm chôn sâu dưới lòng đất đột ngột lóe lên trong đầu Diệp Ca, hơi thở đáng sợ lan tỏa từ đó, vô số khuôn mặt méo mó gớm ghiếc ẩn hiện sâu bên trong chất lỏng.
Anh chợt siết chặt ngón tay, đầu ngón tay trắng bệch để lại vài nếp nhăn nhỏ trên mặt giấy.
Trong đó còn viết…
Chắc chắn “cửa” sẽ mở ra lần nữa… bởi vì ba mươi năm trước, nó vốn không được đóng lại hoàn toàn.
Nguyên nhân chính là do suốt bao năm qua, ác ý chưa bao giờ ngừng sinh ra.
Chỉ có một biện pháp duy nhất để chế tạo ra thật nhiều ác ý… đó là tàn sát hàng loạt linh hồn con người.
Khi con người chết đi, linh hồn sẽ từ từ tan biến cùng sự thối rữa của thể xác, dù là linh hồn có chấp niệm rất sâu đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ kéo dài thời gian lưu lại trần gian thêm một chút.
Trước khi một linh hồn chưa từng gây điều ác tan biết mà bị người khác tàn sát tàn nhẫn, sẽ có một ác ý không nên tồn tại được chế tạo ra.
Một ít ác ý này sẽ tích tiểu thành đại, gây ra ảnh hưởng với nhân gian…
Diệp Ca chợt nhớ đến quy tắc sắt thép của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên…
…Bất kể linh hồn có tàn ác hay không, đều phải bị tiêu diệt.
Hóa ra, mọi thứ đã bắt đầu từ lúc đó rồi sao?
Bỗng nhiên, Diệp Ca cảm thấy mu bàn tay mình bị một thứ gì đó lạnh băng chạm vào.
Anh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, quay sang nhìn bên cạnh.
Chỉ thấy trong căn phòng mờ tối, Huyết Cổ Ngư khổng lồ đang ngoẹo đầu, hốc mắt đen thui đăm đăm nhìn Diệp Ca, dè dặt quẫy đuôi.
Dường như nó đang do dự.
Hơi thở của con quỷ trước mặt vừa giống hệt nhân loại nó yêu thích, nhưng cũng vừa không giống hẳn, khiến nó có hơi không chắc chắn.
“Là mày à.”
Diệp Ca thở phào.
Anh gượng gạo cong môi, đặt bàn tay sờ nhẹ lên đầu lâu của nó.
Động tác quen thuộc này làm cái mặt trắng hếu của Huyết Cổ Ngư sáng bừng lên, nó nhiệt tình vẫy đuôi rồi lao mạnh vào lòng đối phương, thân thiết dụi đầu vào ngực Diệp Ca.
“Ngoan… ngoan nào…” Diệp Ca cố gắng ổn định cơ thể, bàn tay đặt trên đầu nó, tránh cho mình bị đẩy ngã.
Anh cúi đầu nhìn Huyết Cổ Ngư đang hết sức vui vẻ trước mặt: “Mày từ đâu chui ra đấy?”
Đúng lúc này, giọng Kê Huyền vang lên ngoài cửa:
“Em đưa nó đến.”
Diệp Ca ôm Huyết Cổ Ngư, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy đối phương đang tựa vào cửa, đôi mắt đỏ rực cụp xuống đăm đăm nhìn Diệp Ca, không biết hắn đã đứng đó bao lâu.
Kê Huyền nửa thật nửa giả nói: “Gần đây nó có vẻ không vui, em nghĩ có lẽ là do lâu rồi không gặp anh.”
Diệp Ca cười, vẻ mặt dịu dàng hơn: “Thế à?”
Sắc mặt Kê Huyền không chút thay đổi: “Dĩ nhiên.”
Thật ra thì hắn đã trở lại một lúc lâu, nhưng dường như Diệp Ca đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên không phát hiện hắn đến gần, vậy nên Kê Huyền cứ đứng ở cửa, chăm chú nhìn đối phương.
Hắn thấy vẻ mặt chàng thanh niên càng lúc càng nghiêm trọng bèn tạm gọi Huyết Cổ Ngư bị phái đi làm nhiệm vụ cùng quỷ ảnh trở về.
Kê Huyền bước tới.
Hắn híp mắt nhìn biểu cảm của đối phương đã thả lỏng, mỉm cười dịu dàng.
…Xem ra biện pháp này vẫn có tác dụng.
Sau khi vỗ về Huyết Cổ Ngư đã lâu không gặp, Diệp Ca ngẩng đầu nhìn Kê Huyền đang đứng trước mặt mình, hỏi: “Cứu được người chưa?”
Kê Huyền gật đầu: “Rồi.”
“Là BLAST phải không?” Giọng Diệp Ca bình tĩnh, như thể đã sớm đoán được.
Kê Huyền cười: “Ừ.”
Quả nhiên là cậu ta.
Diệp Ca thở dài, tay miết ấn đường, mấy tờ giấy từ trên người anh trượt xuống tán loạn, phấp phới rơi xuống đất.
Anh mở mắt nhìn theo những tờ giấy đó, sâu trong ánh mắt toát lên vẻ suy tư.
…Nhưng mà, đối phương đến đây có lẽ là việc tốt với họ.
Diệp Ca nghiêng đầu nhìn Kê Huyền: “Còn nhân chứng?”
Kê Huyền: “Thịt rồi.”
Diệp Ca mỉm cười, đứng dậy:
“Đi thôi, đi gặp cậu ta.”
…
Vừa vào kho hàng, Diệp Ca đã cảm thấy có thấy một bóng đen lao về phía mình.
Anh giật mình, chưa kịp đề phòng đã bị đối phương chộp lấy cổ áo.
Ánh lửa cháy hừng hực trong mắt BLAST, cộng thêm mái tóc đỏ quạch như ngọn lửa độc nhất vô nhị, mặt mày nhăn nhó như thể cậu ta đang kiềm chế lửa giận: “Ông… ông…”
Diệp Ca ho khẽ: “Cậu nghe tôi nói…”
Anh chưa kịp nói xong đã bị biểu cảm như sụp đổ của BLAST ngắt lời.
Mắt đối phương ngân ngấn nước:
“Ông… ông hy sinh vì bọn tui nhiều quá!”
BLAST kìm nén tình cảm dạt dào, nói đầy khí phách: “Từ nay về sau, tui thề tui không bao giờ nghi ngờ ông nữa!”
Cậu ta khịt mũi: “Ông vất vả rồi!”
Diệp Ca: “…”
???
Vụ gì đây?
Anh rề ra quay sang, ngờ vực nhìn Vệ Nguyệt Sơ đang đứng bên cạnh.
Vệ Nguyệt Sơ không chịu nổi mà rời mắt.
Thật ra cô chỉ kể lại sơ qua những gì mình biết với đối phương, ai biết được bộ não diệu kì của BLAST đã thêm mắm dặm muối lời cô thành ra gì chứ…
Thật là… nhục hết chịu nổi.
Kê Huyền đứng phía sau hơi sầm mặt.
Hắn nhìn cánh tay BLAST đang ôm vai Diệp Ca, sâu đôi mắt đỏ rực lóe lên vẻ u ám, tâm trạng không vui viết rõ trên mặt.
BLAST đang chìm đắm trong cảm xúc vô thức rùng mình.
Chuyện gì vậy?
Sao tự nhiên thấy hơi lạnh nhỉ?
Cuối cùng Diệp Ca cũng thoát khỏi cái ôm nồng nhiệt của đối phương, anh nói: “Vậy là Vệ Nguyệt Sơ đã kể cậu nghe đầu đuôi mọi việc rồi phải không?”
BLAST ủ dột gật đầu, nước mắt rưng rưng nhìn Diệp Ca, trông như lại muốn sáp đến.
Diệp Ca nhanh tay nhanh mắt tránh đi:
“Được rồi, được rồi, như vậy đủ rồi.”
“Vậy…” Vệ Nguyệt Sơ kịp thời lên tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc trước mặt.
Cô bước tới, nhìn Diệp Ca: “Thời gian qua, anh đã tìm được phương pháp nhét Mẹ trở về chưa?”
Lần này, sự chú ý của BLAST cũng bị thu hút, cậu ta chăm chú nhìn Diệp Ca.
Diệp Ca mím môi, suy nghĩ vài giây rồi nói:
“Về chuyện này… tôi phát hiện được vài thứ.”
Hai mươi phút sau.
Cả BLAST và Vệ Nguyệt Sơ đều vô cùng bàng hoàng, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.
“Vậy là… cựu Cục trưởng Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên… là ông ngoại anh?” Vệ Nguyệt Sơ đờ ra, chậm rãi hỏi.
Diệp Ca: “Ừ.”
“Ba mươi năm trước ông ta mở cửa, sau đó suốt thời gian qua đều bị nhốt dưới tầng hầm trụ sở chính?”
“Ừ.”
Vệ Nguyệt Sơ ôm đầu, biểu cảm như thể thế giới quan của cô đã hoàn toàn thay đổi:
“Vậy… sau đó… tình hình hiện tại đều là do Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên tàn sát bừa bãi mà ra?”
Diệp Ca suy nghĩ chốc lát: “Đại khái là vậy.”
BLAST trầm mặc hồi lâu, mãi mới lên tiếng hỏi: “Vậy, xét theo nghĩa nào đó thì ông là con ông cháu cha hả?”
Diệp Ca: “…”
Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Cô hít sâu, sau đó lại vớ cuốn sách bên cạnh đập mạnh vào đầu đối phương, vẻ mặt hung dữ:
Người điều khiển rối ở bên cạnh cười hả hê: “Choảng nhau đê, choảng nhau đê!”
Diệp Ca ngẩng đầu lườm đối phương.
Người điều khiển rối ỉu xìu, hệt như quả cà héo phơi sương.
Đáng ghét, thằng cha này biến thành quỷ rồi mà vẫn chán òm.
Mãi mới khống chế tình hình trước mắt, Diệp Ca quay sang nhìn BLAST: “Đúng rồi, tôi có chuyện này cần cậu giúp.”
BLAST: “Chuyện gì?”
Diệp Ca híp mắt, ánh sáng tinh tường lóe lên trong mắt:
“Cậu về Cục quản lí điều tra giúp tôi, quy tắc tiêu diệt toàn bộ linh hồn do ai lập ra.”
Tiêu diệt linh hồn con người sẽ tạo ra ác ý.
Chất lỏng chôn sau dưới các điểm kia trong thành phố M hẳn là nguồn gốc duy trì cửa mở suốt ba mươi năm qua.
“Sao cậu ta lại được về!” Vệ Nguyệt Sơ vừa nghe đã không phục nhảy dựng lên, hung dữ hỏi.
BLAST đắc ý cười: “Hâm mộ không? Ghen tị không?”
Vệ Nguyệt Sơ đằng đằng sát khí híp mắt.
Để phòng ngừa trận chiến thứ ba nổ ra, Diệp Ca lên tiếng chen ngang: “Kê Huyền đã giết toàn bộ lệ quỷ từng nhìn thấy BLAST, hơn nữa vừa khéo còn chọn ngay lúc Mẹ không có trong thành phố để ra tay; còn cái chết của Vệ Nguyệt Sơ cả hai bên đều thấy rõ, một khi cô về, mọi chuyện sẽ bại lộ.”
Vệ Nguyệt Sơ uể oải thở dài: “Được rồi.”
“Đúng rồi.” BLAST chợt nghĩ đến gì đó, quay sang nhìn Diệp Ca.
Ngay sau đó, cậu ta kể lại rõ ràng toàn bộ những gì mình thấy trên đường lẻn vào thành phố M.
Diệp Ca: “Cậu nói… chúng đang đào nguồn suối?”
BLAST gật đầu: “Con quỷ kia nói vậy đó.”
Cậu ta nói: “Chất lỏng từ lòng đất tuôn ra đó vừa đen vừa dính dớp, bên trong còn có rất nhiều mặt người, cực kì kinh tởm, nó còn nuốt chửng toàn bộ linh hồn vừa đào suối cái một.”
Chúng đang nuôi dưỡng ác ý.
Diệp Ca và Kê Huyền quay sang nhìn nhau.
Nguyên nhân “Mẹ” sẵn lòng cho loài người một tháng, tuyệt đối không phải vì bà ta có lòng tốt mà là muốn tăng lượng ác ý trong thế giới thực trong một tháng này, để cho bà ta được hoàn toàn giải phóng khỏi “cửa”.
Diệp Ca nhìn BLAST: “Lần này cậu quay về, không được tiết lộ những gì chúng ta nói với nhau dù chỉ một chữ.”
“Dĩ nhiên!” BLAST gật đầu thật mạnh.
Tuy đầu óc cậu ta không quá nhanh nhạy nhưng sau cuộc trò chuyện mới rồi với Diệp Ca, cậu ta cũng hiểu được việc Mẹ xuất hiện lúc này e là âm mưu được bố trí suốt hơn ba mươi năm. Mà cái người ẩn sâu phía sau, giật dây toàn bộ thế cục này vẫn chưa xuất hiện, vậy nên hiện tại họ chỉ có thể âm thầm hành động, không thể bứt dây động rừng.
Còn lại… một tháng.
Bất kể thế nào, trong vòng một tháng họ phải giải bằng được câu đố này.
“Làm tôi nhớ lúc còn trong trò chơi ghê.” Vệ Nguyệt Sơ đột nhiên bật cười.
Đúng vậy, phá giải bí ẩn trong thời gian quy định, bằng không thứ chờ đợi họ chính là cái chết.
Không biết vì sao, lại có chút cảm khái.
Diệp Ca giơ tay vỗ vai BLAST, mỉm cười, nói: “Vậy thì hãy đem toàn bộ kĩ năng học được trong trò chơi ra dùng cả đi.”
“Cứ tin ở tui.” BLAST đấm mạnh lên ngực mình.
“À à đúng rồi.”
Trước khi rời đi, BLAST chợt nhớ đến gì đó, cậu ta quay đầu nhìn Diệp Ca: “Lúc ở thành phố M, tui bị phát hiện cũng là vì nghe được cuộc hai con quỷ kia nói chuyện với nhau… chúng nói, chỉ cần qua một tháng, chi trưởng sẽ không còn hữu dụng nữa.”
Cậu ta miêu tả đơn giản hình dạng hai con quỷ nọ, sau đó nói: “Ông chính là chi trưởng, đúng không?”
Diệp Ca híp mắt, gật đầu.
“Tui thấy, rất có thể Mẹ sẽ ra tay với mấy ông.” BLAST nghiêm túc nói: “Thời gian này, mấy ông cũng cẩn thận chút.”
Diệp Ca cong môi, đôi mắt đỏ rực híp lại, nói: “Quả nhiên là vậy, nhỉ?”
BLAST giật mình: “Há? Ông biết rồi á?”
Diệp Ca lắc đầu: “Cũng chỉ đoán thôi.”
Anh nói: “Mẹ đối xử với bọn tôi quá nhân từ, khoan dung đến mức như thể bà ta không phải Mẹ của hết thảy những lệ quỷ và quái vật khác.”
Ngay cả khi Kê Huyền cãi lại lệnh của bà ta rất nhiều lần trước khi cửa mở, thậm chí còn trắng trợn đứng về phía Diệp Ca, ngoại trừ một ít trừng phạt như gãi ngứa ra Mẹ cũng không có thái độ rõ rệt gì. Hơn nữa còn nhẹ nhàng xóa bỏ toàn bộ những hành vi phản nghịch của hắn sau khi Kê Huyền nói rằng mọi thứ chỉ là để biến Diệp Ca thành lệ quỷ.
Đối với loại tồn lại lấy ác ý làm trụ cột như “Mẹ” mà nói, đó không phải là sự dịu dàng thông thường.
Về phần Diệp Ca, Mẹ không chỉ chia khu vực quanh thủ đô cho anh, mà cả khi anh thể hiện rằng mình không muốn rời khỏi thành phố M, Mẹ cũng không can thiệp gì nhiều.
Thứ “tình cảm mẹ con” này thật sự tồn tại với đám lệ quỷ sao?
Câu trả lời có lẽ là không.
Vậy thì, chỉ còn lại một khả năng.
Mẹ có mưu đồ với hai “chi trưởng” bọn họ.
Kê Huyền trầm ngâm gật đầu: “Em sẽ cử thuộc hạ đi điều tra xem sao.”
Hắn nhìn BLAST: “Là con quái vật trông như cục thạch, trên đầu mọc bốn năm cái mặt đúng không?”
“Ừ.” BLAST gật đầu.
Kê Huyền cong môi: “Tôi biết có thể tìm nó ở đâu.”
Diệp Ca: “Tốt.”
Vậy thì anh có thể tiếp tục giải mã quyển sổ.
…
Tại nơi tị nạn của Cục quản lí.
BLAST mệt mỏi trở lại, được hai người Ngũ Túc và Trần Thanh Dã nghênh đón: “Cậu sao rồi? Có bị thương không?”
“Vẫn ổn.” BLAST vò mái tóc rối bù, bụi bặm lập tức bay mù mịt. Cậu ta nói: “Bị thương ngoài da thôi.”
Trần Thanh Dã đẩy kính: “Cậu tìm được thi thể rồi?”
BLAST nghiến răng: “…Ừ.”
Thoạt đầu Ngũ Túc giật mình, sau đó sắc mặt lại trở nên nặng nề và rầu rĩ.
Tuy hắn ta biết chuyện như vậy rất khó xảy ra, nhưng khi BLAST rời đi, hắn ta vẫn không kiềm được mà ôm chút ảo tưởng trong lòng…
Biết đâu chừng đấy?
Biết đâu… suy đoán của đối phương lại chính xác thì sao?
Nhưng hiện tại đã tìm được thi thể Vệ Nguyệt Sơ, chân tướng thực sự đã được bóc trần.
Ngũ Túc thở dài, vỗ vai BLAST: “Đừng buồn quá.”
BLAST hít sâu: “Tui cần chút thời gian.”
Ngũ Túc: “Được, cậu muốn…”
BLAST: “Phòng tài liệu của chúng ta ở đâu?”
Ngũ Túc: “???”
BLAST trưng ra vẻ mặt đau khổ: “Tui muốn yên tĩnh một lát.”
…Cùng tài liệu?
Ngũ Túc hoang mang chớp mắt, chỉ về một phía.
“Cảm ơn.” BLAST vội vàng cảm ơn rồi quay người sải bước về phía hắn ta chỉ.
Sau lưng cậu ta, Trần Thanh Dã híp mắt, nhấc tay đẩy cặp kính trên sống mũi như một thói quen, mặt kính thoáng lóe sáng.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn, suýt nữa thì hồn bay phách lạc.
Con bọ màu đen to tướng nằm trên ngón tay cậu ta, đôi mắt nho nhỏ đen thui chăm chú nhìn đối phương.
“Á á á…” BLAST hét được nửa chừng con bọ đen đã đập cánh bay sang bên cạnh, sau đó đáp xuống ngón tay chai sạn sau nhiều năm cầm bút của người đàn ông.
Tiếng thét của BLAST kẹt trong cổ họng, không biết phải làm gì, cực kì khó chịu.
Trần Thanh Dã híp mắt khom người, ghé sát vào đối phương, ánh mắt thăm dò bắn xuyên qua tròng kính.
BLAST sợ nổi da gà, hơi ngửa ra sau: “Ông… ông làm gì đấy?”
Trầm Thanh Dã cười khẽ: “Cậu không hề thấy thi thể Vệ Nguyệt Sơ, đúng không?”
BLAST: “!!!!”
Đệt!!!
Trần Thanh Dã như đã đọc được thông tin mình muốn từ vẻ mặt của đối phương, anh ta ung dung ngồi xuống bên cạnh BLAST:
“Nói đi, cậu cần tìm cái gì?”
BLAST: “…”
Cậu ta gân cổ nói: “Ông nói gì vậy? Tui nghe không hiểu…”
Trần Thanh Dã tiện tay cầm một xấp tài liệu lên, thong thả đẩy kính: “Cậu thấy mình giỏi vật lộn với chữ nghĩa lắm à?”
BLAST: “…”
Đệt, tức á.
Trần Thanh Dã quay sang, cười với cậu ta: “Hai người cùng tìm, chắc chắn sẽ nhanh hơn đúng không?”
….
Trong phòng.
Diệp Ca ngồi giữa vô số trang giấy tán loạn, cúi đầu nghiên cứu gì đó.
“Anh giao chuyện cho cậu ta có ổn không?” Kê Huyền ngồi xuống cạnh anh, giọng nói bình thản xen lẫn chút ghen tuông không mấy rõ ràng: “Tên đó tính cách thì liều lĩnh, còn thường xuyên táy máy tay chân.”
Diệp Ca: “…”
Trọng điểm của cậu là táy máy tay chân chứ gì?
Anh nói: “BLAST là dạng người cái gì cũng viết hết lên mặt, có lẽ cậu ta có thể lừa gạt những nhân viên khác của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, nhưng Trần Thanh Dã rất hiểu BLAST, rất có thể anh ta sẽ nhận ra.”
Diệp Ca gõ nhẹ đuôi bút lên môi:
“Trần Thanh Dã xử lí thông tin văn bản rất tốt, nếu có ai đó có thể tìm được tin tức chúng ta cần từ đống tài liệu mênh mông phức tạp kia, e cũng chỉ có anh ta.”
Kê Huyền nhướng mày: “Vậy sao anh còn dặn BLAST không được nói với bất kì ai?”
Diệp Ca bật cười: “Vẫn phải theo quy trình chứ.”
Kê Huyền: “…”
Anh chỉ muốn thỏa mãn sở thích xấu xa của mình thôi đúng không?
Nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn, hắn cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay Diệp Ca: “Sao rồi? Anh giải mã tới đâu rồi?”
Diệp Ca: “Phần này nói tổng cộng có bốn điều kiện để Mẹ hoàn toàn ra khỏi cửa, phần quan trọng nhất tôi vẫn đang giải, nhưng cũng sắp xong rồi.”
Anh cúi đầu, tiếp tục hí hoáy viết trên tờ giấy.
Đầu tiên là có đủ hàm lượng ác ý… con suối chúng đào dưới thành phố M hẳn là vì mục đích này.
Kế đó là một cơ thể… mỗi một bộ phận đều phải bị ác ý mãnh liệt ô nhiễm.
Đầu bút Diệp Ca thoáng khựng lại, hình ảnh mẹ mình ngã trong vũng máu xẹt qua đầu anh.
…Hóa ra là vậy à?
Có lẽ, những bộ phận trên cơ thể “Mẹ” đều phải trải qua quá trình tương tự mới đủ tư cách trở thành một bộ phận của Mẹ.
Còn hai điều kiện còn lại…
…
Trong phòng tài liệu Cục quản lí.
Ngoài tiếng lật giấy “loạt xoạt” đều đều vang lên, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Trần Thanh Dã chợt lên tiếng, phá tan sự im lặng: “Cậu lại đây xem.”
BLAST xáp đến: “Gì vậy?”
Trần Thanh Dã chìa tờ giấy đã ố vàng sang cho BLAST xem nội dung bên trên: “Đây là danh sách những người thành lập Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.”
“Ờ…” BLAST chậm lụt đáp: “Thì sao?”
Trần Thanh Dã thở dài, chỉ hận rèn sắt không thành thép, anh ta chỉ một hàng chữ trong đó: “Đọc chỗ này.”
Đó là danh sách những người đầu tư thành lập Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Trong số đó, 80% số tiền đến từ cùng một dòng họ, mà dòng họ đó có một cái họ rất không phổ biến…
Kê.
“…Kê?” BLAST giật mình: “Họ này có phổ biến không?”
Trần Thanh Dã híp mắt: “…Không.”
…
Rốt cuộc Diệp Ca cũng giải mã xong hai điều kiện còn lại.
Điều thứ ba… huyết thống trực hệ của người mở cửa.
Người chính thức mở cửa là Kỳ Thành Tắc, vậy thì, huyết thông trực hệ có lẽ là ám chỉ anh.
Diệp Ca trầm tư, nhìn xuống dưới cùng.
Mà điều thứ tư…
Diệp Ca ngạc nhiên, tựa như không ngờ mình sẽ giải ra đáp án như vậy.
Anh chăm chú nhìn dòng chữ mình viết trên giấy, im lặng suy nghĩ.
Điều thứ tư là…
Huyết thống trực hệ của người tạo cửa.
———————
Tác giả:
Câu hỏi khiến Diệp Ca đau đầu suốt 88 chương sắp có câu trả lời.