Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 11: Hoa hồng đen*



(*): Hoa hồng đen là một loài hoa cực hiếm và theo từng nền văn hoá nó sẽ mang trong mình một ý nghĩa khác nhau. Ở Thổ Nhĩ Kỳ, hoa hồng đen tượng trưng cho sự huyền bí, đam mê, hy vọng và cả sự tái sinh. Ngoài ra nó mang một vẻ đẹp độc đáo, kiêu sa, lạnh lùng và đầy bí ẩn. Nhưng đôi khi hoa hồng đen còn được ám chỉ cho sự cô đơn, lạnh lẽo – là loài hoa tượng trưng cho sự chết chóc.



———————

Nhà họ Phó lái hai chiếc xe, Phó Minh ngồi ở phía trước, khi xuống xe ông ta trông như đã quen biết Lục Hồng Duy mấy chục năm, vừa bước vào vừa mỉm cười. Chiếc xe phía sau dừng lại khoảng năm phút mới có người đẩy cửa ra ngoài.

Lục Tiêu nhìn thân hình mảnh khảnh này, hỏi Lục Lịch có muốn về nhà trước không, nhưng Lục Lịch đương nhiên từ chối. Lục gia đã sắp xếp cho Lục Dư một cuộc hôn nhân 'tốt đẹp' như vậy, hắn nóng lòng muốn xem Phó Vân Triều, người được cho là có tính tình tốt trông sẽ như thế nào.

Trong ấn tượng của Lục Lịch, người sống thực vật đã nằm trên giường ba năm chắc hẳn sẽ có bộ dạng đáng sợ với làn da lở loét, mụn mủ trên mặt và cơ thể, cơ toàn thân teo lại và làn da nhăn nhúm, hắn ta muốn chính mắt nhìn thấy vị hôn phu này của Lục Dư.

Vẻ giễu cợt trong mắt nhanh chóng bị che khuất, Lục Tiêu không để ý tới, tự nhiên cũng không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông cao gầy mặc áo măng tô(1) màu đen đỡ người ngồi ở ghế sau ra ngoài, ngồi vào xe lăn.

(1) Áo măng tô hay áo bành tô nam: có kiểu dáng trên gần giống vest nhưng lại dài hơn vest, thường dài đến gần đầu gối. Loại trang phụ này thể hiện sự lịch lãm, sang trọng,...cũng kiêm chức một bộ lễ phục khoác ở bên ngoài.

Người đàn ông mặc áo măng tô xoay người lại với khuôn mặt tươi cười. Ánh mắt Lục Lịch rơi vào người kia, hắn giả vờ thản nhiên, thấp giọng lơ đãng hỏi Lục Tiêu: "Anh, người này là ai?"

Vài năm trước Lục Tiêu cùng anh của Phó Vân Triều là Phó Phong Lan cũng được coi là bạn bè quen biết, khi đó hắn đã gặp Phó Vân Triều vài lần, trong trí nhớ của hắn, không có người như vậy ở bên Phó Vân Triều và hắn cũng không biết quá nhiều về anh ta, liền nói: "Chắc là bác sĩ, ý tá hay gì đó".

Lục Lịch nghe vậy trong đáy lòng tiếng cười càng ác ý.

Như vậy xem ra, Lục Dư thật sự rất thảm.

Chỉ cần nhìn vào vóc dáng và vẻ ngoài của y tá này, e rằng hắn ta còn tốt hơn vị thiếu gia chân chính Phó Vân Triều kia.

Nhưng ý nghĩ này vừa mới kết thúc, y tá trong mắt anh em họ Lục đã đi vòng ra phía sau chiếc xe lăn vẫn luôn bị hắn che khuất. Phó Vân Triều lúc này cũng ngước mắt lên, đôi mắt anh hơi nheo lại bởi ánh sáng, con ngươi màu trà xanh nâu tựa như lưu ly có màu sắc đẹp nhất. Làn da trắng ngần như đã lâu không được nhìn thấy ánh mặt trời, ngũ quan tuấn tú, đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, trong chốc lát như tắm mình trong gió xuân.

Lục Lịch có chút ngơ ngẩn cả người, thẳng đến khi tiếng xe lăn cọ vào lá cây nằm rạp trên mặt đất, hắn như tỉnh lại, vô thức hỏi: "Phó Vân Triều?".

Người đàn ông ngước mắt cười với hai vị thiếu gia nhà họ Lục, trong mắt có ý cười đọng lại: "Lần đầu gặp mặt, hai vị buổi chiều tốt lành".

Lục Lịch: "......."

Không phải nói là người thực vật sao?

Tại sao lại không khác gì người thường, thậm chí bộ dáng này còn đẹp hơn người thường rất nhiều. Ngay cả những sao nam trong vòng tự nhận là đẹp nhất cũng không bằng anh ta.

Lục Lịch nhanh chóng thu hồi ánh mắt khỏi người Phó Vân Triều, đáy mắt lộ ra vẻ khó chịu, không vui.

....

Phó Minh hiển nhiên không muốn để ý tới Phó Vân Triều, Phó Vân Triều ngồi đơn độc một chỗ, một lúc sau mới nói muốn đi dạo quanh nhà, với tư cách là một trong những người chủ nhà, Lục Tiêu theo bản năng đứng dậy đi cùng khách, nhưng Phó Vân Triều chỉ cười nhạt nói: "Tôi đi một mình không sao, không muốn làm phiền Lục thiếu gia."

Lục Hồng Duy ngước mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn nhưng phong thái không hề kém cạnh, nhớ tới lời của Phó Minh, hắn chỉ ra hiệu cho Lục Tiêu chú ý một chút. Lục Hồng Duy và Phó Minh đã đắm chìm trong thế giới kinh doanh từ lâu, khi nói về cuộc liên hôn này, cả hai đều hiểu tại sao lại muốn đem Lục Dư và Phó Vân Triều kết đôi với nhau.

Chỉ là một người không thích Phó Vân Triều, lo lắng Phó Kỳ để lại sói con tâm tư không sạch sẽ, muốn trả thù, người còn lại lo lắng con trai làm kẻ ăn xin lại gây rắc rối cho mình và Lục gia. Tốt hơn hết là hai người cùng nhau gói ghém gửi đi nơi khác, biến đi đâu cũng được, đỡ phải bị nhức mắt vì ngày nào lượn lờ trước mặt.

Phó Vân Triều nhanh chóng được đẩy ra khỏi phòng khách, bên trong hoa viên Cẩm Tú xác thực cây cối khá xanh tươi, sân sau biệt thự Lục gia còn có một sân hoa, trời đã chạng vạng chiều tối, gió chiều thổi qua đầu mũi mang hương hoa nhẹ nhẹ. Vừa đến vườn hoa, anh đã nghe thấy một giọng nói vội vã sau lưng, khi ngẩng đầu lên thì chính là Lục Lịch, thiếu gia rất được sủng ái của nhà họ Lục.

"Phó nhị thiếu gia." Lục Lịch thở phào nhẹ nhõm, nói lời xin lỗi làm câu chào hỏi: "Thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài vào lúc này, tôi chỉ là... có chuyện muốn nói với ngài."

Trên mặt Phó Vân Triều vẫn là nụ cười nhạt đó: "Tam thiếu gia, xin cứ nói".

Trong đầu Lục Lịch sắp xếp lại lời nói: "Thật ra, anh hai của em bình thường không muốn ở nhà, hiện tại có lẽ đang vội vã trở về. Không biết Phó nhị thiếu có nghe được tin đồn về anh hai của em hay không? Anh trai của em sau khi thất lạc hai mươi năm trở về liền cảm thấy trong lòng ba mẹ đã có em thay thế vị trí, nên anh ấy có chút bất mãn với gia đình của em, và tính tình của anh hai cũng trở nên cáu kỉnh hơn một chút".

Dừng một chút, hắn thăm dò nhìn lướt qua khuôn mặt của Phó Vân Triều, nhưng Phó Vân Triều có vẻ hơi mệt mỏi, dựa vào xe lăn nhắm mắt lại, anh nhắm mắt như thế khiến Lục Lịch có chút bối rối không biết giờ phút này anh đang nghĩ gì.

"Bất quá, anh hai em bản tính rất tốt, chỉ là hơi để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, nếu như lúc đó anh hai làm nhị thiếu gia tức giận, hy vọng nhị thiếu gia có thể dung thứ cho anh ấy một chút".

Phó Vân Triều cụp mắt xuống nhìn ngón tay của mình trên tay vịn của xe lăn tựa như một trong những món quà mà thế giới ban tặng cho anh, cơ thể của Phó Vân Triều không khác gì ba năm trước, chỉ hơi hư nhược, nhưng không thực sự không thể đứng dậy—— Dù sao Phó Minh thích nhìn hắn suy sụp héo mòn, để tự an ủi mình rằng con trai của Phó Kỳ sẽ không làm nên trò trống gì.

Những ngón tay của anh đã từng nghiền nát đầu của nhiều con quái vật, máu cùng cốt nhục dơ bẩn bao trùm chúng tái nhợt giãy chết bên dưới, khiến cho người khác cảm thấy buồn nôn. Phó Vân Triều thực sự không thích cuộc sống như vậy lắm, bởi vì muốn sống sót, anh phải biến mình thành một con quái vật như thế. Anh khẽ cử động ngón tay, đè nén cơn ngứa theo thói quen muốn làm việc gì đó——, cười nói: "Tôi hiểu rồi, Tam thiếu gia, người yên tâm".

Lục Lịch có chút bực bội.

Hắn phát hiện mình hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của Phó Vân Triều, hắn tạo dựng nên hình ảnh một Lục Dư thích nổi nóng, gây chuyện, hy vọng lấy lòng Phó Vân Triều, nhưng nụ cười trên mặt anh ta vẫn giống hệt ban đầu khi xuống xe, hoàn toàn không cảm nhận được, lúc này anh ta rốt cuộc đang có cảm xúc gì?

Mãi đến khi y tá của Phó Vân Triều cười nói: "Lục thiếu gia, nhị thiếu gia thích ở một mình".

Điều này có nghĩa là đuổi hắn đi.

Lục Lịch trong lòng khó chịu đến nhăm nhó, nhưng trên mặt lại không có chút bất mãn nào, chỉ chào hỏi một tiếng rồi xoay người rời đi. Khi bóng dáng Lục Lịch biến mất ở ngã tư, Phó Vân Triều lười biếng dựa vào xe lăn, tựa lưng vào thành ghế, tay phải vuốt ve ngón tay trái, nắn từng đốt từng đốt một, không chút để ý nói: "Tôi không nhịn được, Tôi muốn bẻ cổ hắn, hắn phiền quá rồi".

"Ngài thông cảm cho hắn một chút"

"Gì?"

"Rốt cuộc hắn có lẽ sẽ không sống được đến năm sau." Dưới ánh mặt trời, nhà tiên tri nở một nụ cười không tì vết, nhưng lại có một cảm giác rùng rợn không thể giải thích được, "Tôi có linh cảm rằng hắn sẽ chết một cách rất thảm hại—cậu có tin không?"

Đương nhiên là tin rồi.

Với tư cách là Boss quan trọng của sáu thế giới vô hạn, lời tiên tri của nhà tiên tri chỉ thất bại chỉ với mình anh-Phó Vân Triều.

....

Khoảng năm giờ chiều, bầu trời phía xa phủ một lớp ánh hoàng hôn màu đỏ cam, rơi nặng trĩu xuống những cành cây ngắn trong vườn, khiến những bông hoa sơn trà trắng tinh hơi ửng đỏ. Gió chiều nhẹ nhàng thổi qua cành cây, khiến lá cây xào xạc.

Lục Dư quay người đi về phía vườn hoa. Cậu đứng trước cửa, bà Lục đã tốn rất nhiều thời gian để xây dựng khu vườn này, thậm chí phần lớn hoa đều do bà ta tự tay trồng. Lục Dư trước kia cho rằng nơi này rất đẹp, nhưng vừa bước vào cổng vườn liền nghe thấy Lục Tiêu nói: "Mẹ rất thích hoa trong sân này, đừng chạm vào và cũng đừng hái chúng".

Lục Dư tựa hồ có chút sợ hãi, sau đó phản ứng lại, đỏ mặt xua tay, giọng nói có chút lắp bắp: "Em không có nghĩ tới hái hoa, em chỉ là tới nhìn xem, nếu anh lo lắng, em sẽ không ngắm nữa".

Lục Tiêu lúc đó khịt mũi, thậm chí còn thúc giục cậu nhanh chóng rời đi.

Dù chỉ là một hành động rất nhỏ nhưng nếu để ý tới thì không khó gì có thể nhận ra.

Sự chán ghét và bài xích của Lục gia đối với cậu thực ra đã tràn ngập mọi mặt trong cuộc sống hàng ngày, đáng tiếc, lúc đó Lục Dư đã bị hai chữ "gia đình" lấy hết sự chú ý, niềm vui chiếm hết mọi thứ, cậu căn bản không nhìn thấy được những thứ khác.

Khu vườn hôm nay vẫn đẹp như xưa nhưng điều thu hút hơn cả là người đàn ông ngồi xe lăn bên cạnh bông hoa trà trắng muốt. Anh ta ăn mặc giản dị, chiếc áo sơ mi đen khiến nước da của anh nhợt nhạt hơn, khiến anh ta càng chói mắt hơn cả tuyết trên núi. Khuỷu tay của người đàn ông tựa vào tay vịn của xe lăn, cánh tay áo được xắn lên để lộ cổ tay có đeo chuỗi hạt Phật giáo.

Lục Dư đứng đó, ánh mắt rơi vào chuỗi tràng hạt.

Là một con ma ngàn năm, Lục Dư kỳ thực rất am hiểu về Phật châu, thậm chí trong nhà còn có một số đồ vật của tu sĩ lỗi lạc. Nhưng chuỗi hạt trên cổ tay người đàn ông này lại có hình tròn đen tuyền, thậm chí còn có ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt. Lục Dư nheo mắt, cử động chóp mũi, ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng——

Người đàn ông này có một cảm giác không khoẻ hiện rõ khắp người.

Khung cảnh anh ta nhắm mắt ngủ dưới ánh hoàng hôn thật yên bình, nhưng chuỗi hạt cầu nguyện anh ta đeo lại ngập tràn tội ác.

"Đẹp không?" Một giọng nói trầm thấp kèm theo nụ cười vang lên bên tai cậu, khi Lục Dư nhìn lại, đối phương đã mở mắt ra, trong đôi mắt màu nâu trà của anh hiện lên nụ cười ý cười nhàn nhạt, " Xin chào, tôi tên là Phó Vân Triều".

"Lục Dư"

Nghe đến cái tên này, Phó Vân Triều cũng không có gì ngạc nhiên. Kỳ thật ngay từ đầu, khi Phó Minh nói với anh rằng anh sắp kết hôn với Lục Dư, thiếu gia nhà họ Lục, anh đã đọc qua tư liệu của nhị thiếu gia Lục gia và biết cậu ấy trông như thế nào.

Bức ảnh chụp chưa đủ đẹp, chàng trai ngồi trước ống kính có nụ cười ngượng ngùng, bẽn lẽn khiến người ta cảm thấy cậu e dè và thiếu tự tin. Người trước mặt có khuôn mặt giống hệt người trong ảnh, nhưng đôi mắt đen láy đó khi nhìn qua lại giống như bão tuyết trên núi, dễ dàng che phủ đôi mắt bằng những gam màu xanh lục diễm lệ.

Vướng một chút sương tuyết lạnh lẽo.

Nụ cười trên môi Phó Vân Triều mang theo vẻ thích thú, giọng nói nhuốm chút gió chiều dịu dàng: "Trợ lý phụ trách nhu cầu sinh hoạt hàng ngày của tôi đã đi lấy đồ, phiền Nhị thiếu gia đẩy giúp tôi đi có được không?".

"Có thể".

Lục Dư bước tới, thân hình gầy gò đứng trước mặt Phó Vân Triều, ngón tay như ngọc đặt trên tay vịn xe lăn, đột nhiên khom người xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Phó Vân Triều.

Đôi mắt của Phó Vân Triều có màu nâu nhạt, nhưng khi nhìn vào anh ấy dường như bị kéo rơi vào vực thẳm, luồng khí âm u đen tối giống như mạng nhện giăng ra sắp quấn lấy Lục Dư. Ánh mắt Lục Dư dần dần nhìn xuống dưới, không cẩn thận lướt qua sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và hầu kết của anh. Nhấc ngón tay mảnh khảnh lên ấn vào vị trí trước ngực của người đàn ông, cổ áo sơ mi của Phó Vân Triều đã được cởi hai cúc, móc ngón tay vào lớp áo nhẹ nhàng kéo xuống, lộ ra một dấu ấn đặc biệt dưới xương quai xanh nhợt nhạt.

"Đây là gì?"

"Hoa hồng đen". Phó Vân Triều hơi nhướng mày, lúc thanh niên nghiêng người nói chuyện, hơi thở có chút mát lạnh, trên người thoang thoảng hương bạc hà. Cơ thể anh ngả về phía sau, trên môi nở một nụ cười.

Lục Dư buông tay ra, đi đến phía sau anh đẩy xe lăn, giọng điệu bình tĩnh đến mức khó nhận ra là người vừa gặp đã cởi áo người ta là mình: "Nó rất đẹp".

Beta: 29/4/2024

***

Tiểu kịch trường: Điều thứ nhất trong cuốn sách 'Đàn ông đích thực'

Hôm này đúng là một ngày xui xẻo, Lục Trạch Trạch và Vân Triều đã nháo loạn cả ngày rồi. Rốt cuộc đã có chuyện gì sảy ra?

Lục Trạch Trạch: "PHÓ VÂN TRIỀU!! Anh mẹ nó, anh không được cười, hôm nay em muốn ở trên!"

Vân Triều: "Em không được"

Lục Trạch Trạch: "Đàn ông con trai trong từ điển không có hai từ 'không được'! Hôm nay một là em ở trên anh được ở trong nhà, hai là anh ra ngoài cống ngủ!"

Cổ họng Phó Vân Triều như nghẹn lại, ánh mắt 2 phần lưu luyến, 2 phần bất lực, 4.5 phần bi thương, 1 phần không cam lòng, 0.5 phần nũng nịu nhìn về phía Lục Dư: "Được, Anh không ra khỏi nhà!"

Xong rồi, sao anh dám dùng ánh mắt đó nhìn em. Thấy anh thâm tình nhìn mình, cam nguyện chiều cho mình nằm trên. Lục Trạch Trạch cảm động rồi....

...Cho đến khi câu nói tiếp theo của Phó Vân Triều vang lên: "Nhà này là của anh"

Lục Dư: "Đm, tôi thao cả lò nhà anh".

Vân Triều: "Vợ ơi em bình tĩnh! Em nằm trên cũng được nhưng anh vẫn nằm trong nhé"