Phó Vân Triều cảm thấy bản thân đã hiểu thêm một chút về tính cách của Lục Dư.
Thanh niên trông lạnh đạm khó gần, thật ra bên trong chút tính tình nhỏ nhen lại không thiếu. Nhưng bộ dạng đối phương mang thù, Phó Vân Triều ngoại trừ bất đắc dĩ còn có một tia buồn cười, anh không khỏi gật đầu kìm nén, khuỷu tay chống đỡ tay vịn xe lăn, trong mắt thích ý mà hỏi cậu: "Vậy khi nào Lục thiếu tính mang tôi đến hung trạch Kỳ Sơn chơi đây? Tôi thật sự rất tò mò rằng vì cái gì mà em đối với ngôi biệt thự đó lại đặc biệt đến thế".
Ban đầu, Phó Vân Triều cho rằng nguyên nhân đặc biệt này là do người tên Phù Xuyến. Trong miệng Hàn Thanh Nham anh đã nghe rất nhiều chuyện về Phù Xuyến và Lục Dư, mặc dù không ai trong số họ đích thân tham gia, nhưng quan hệ giữa Lục Dư với Phù Xuyến phát ra từ miệng Hàn Thanh Nham hẳn là rất tốt. Tốt ở chỗ lúc Lục Dư bần cùng cho cậu một điểm tựa, trước khi chết Phù Xuyến còn vì cậu mà lên kế hoạch chu toàn.
Ví dụ như ngôi nhà nơi Lục Dư đang ở bây giờ được mua bằng tiền của Phù Xuyến.
Và hiện tại rất thích hung trạch Kỳ Sơn là Phù Xuyến đã từng ở đó.
Giống như từ đầu tới cuối đều không liên quan tới vị hôn phu là anh đây.
Phó Vân Triều không rõ ý vị mà xùy một tiếng, đầu lưỡi áp vào hàm răng trên của mình, đè nén sự chiếm hữu vi diệu thuộc về nam nhân đến tận đáy lòng. Trước mặt Lục Dư, anh sẽ không bao giờ thể hiện biểu cảm quá mức đó, mặc dù anh biết Lục Dư hẳn là trong nháy mắt đã nhìn thấu suy nghĩ và thủ đoạn ác liệt của mình.
"Bây giờ đi". Lục Dư không để ý Phó Vân Triều nghĩ nhiều đến vậy, đề nghị: "Anh có thể ở lại một đêm rồi trở về."
Vì thế kế hoạch nhanh chóng được tiến hành.
Tới hung trạch Kỳ Sơn cũng là lúc bầu trời đã hoàn toàn tối sầm lại. Nhưng biệt thự Kỳ Sơn lúc trước mà Lục Dư tới và biệt thự Kỳ Sơn lúc này lộ ra điểm hoàn toàn bất đồng, có một bó hoa màu xanh nhạt được buộc trước cửa, trong sân rộng lớn thắp đèn vàng, cây lộn xộn và đống lá rụng đã được dọn dẹp. Đẩy mở phòng khách ra, mọi thứ bên trong trông vô cùng ấm áp, ánh đèn rực rỡ, tất cả đồ đạc đều vô cùng sạch sẽ, ngay cả không khí dường như cũng có mùi thơm thoang thoảng.
Đây là do Hàn Thanh Nham đặc biệt làm trước khi đưa nhà ma Kỳ Sơn cho Lục Dư. Khi nhóm nhân viên vệ sinh này nghe rằng họ sẽ làm việc trong ngôi nhà giết người đó, sắc mặt của họ nháy mắt liền thay đổi, và cuối cùng Hàn Thanh Nham đã tăng gấp đôi số tiền để yêu cầu bọn họ dọn dẹp.
Có thể coi đây là một bất ngờ nhỏ đối với Lục Dư.
Hiện tại nó trông như đã không còn khí chất của tòa hung trạch nữa.
Phó Vân Triều đứng bên cạnh Lục Dư, ánh mắt lướt qua đồ trang trí xung quanh, hạ mi, đang định nói gì đó, lại đột nhiên sửng sốt một chút. Anh nhìn Lục Dư, thấy Lục Dư cũng nheo mắt lại, cậu nói: "Anh ngồi trước đi, có người tới."
Cửa phòng khách một lần nữa mở ra, Lục Dư đứng ở cửa nhìn ra ngoài, thấy có người thò đầu vào phía trong cổng, sau đó rụt về, giọng nói hưng phấn tràn đầy kinh ngạc: "Nhìn kìa anh em ơi, mấy người đã thấy chưa! Hung trạch Kỳ Sơn thật sự đang mở cửa, còn sáng đèn nữa. Tôi nghe nói chủ nhân biệt thự Kỳ Sơn hình như là Hàn Thanh Nham, chủ tịch tập đoàn Hàn thị, nhưng cũng nghe nói gần đây hắn ta đã chuyển nhượng quyền sở hữu căn nhà này cho một người bạn rồi, chúng ta sẽ không thật sự gặp cậu ta ở đây chứ? Tôi thật muốn xem ai lại gan lớn đến như vậy, ở trong nhà ma Kỳ Sơn luôn!"
Lời nói rơi xuống, Lục Dư khẽ cau mày, lúc do dự, người phía sau duỗi tay đặt lên vai cậu, dẫn cậu trở lại phòng khách. Lục Dư ngước mắt lên, chỉ nghe Phó Vân Triều nói: "Lại là đám người tò mò đối với hung trạch Kỳ Sơn đến livestream. Em không thích hợp xuất hiện trước mặt bọn họ, để tôi cho người làm"
Lục Dư: "Nhưng chỉ có hai ta ở đây thôi"
Phó Vân Triều nghe vậy, khóe môi câu lên ý cười: "Chờ một chút, liền không phải vậy nữa"
Bóng người đen như mực đột nhiên xuất hiện trong góc, bước từng bước tới nghênh đón ánh sáng, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ bình thường, đối phương mặc quần áo màu đen, trên cổ như khắc một con số, chú ý tới ánh mắt của Lục Dư, hắn hơi cúi người xuống, thấp giọng chào hỏi: "Chúc buổi tối tốt lành, Lục thiếu gia"
Sau đó, hắn đẩy cửa mở và bước ra ngoài.
Ngay cả khi đứng trong phòng khách, Lục Dư cũng có thể nghe thấy giọng nói kinh ngạc của người live đó với thính giác vô cùng nhạy bén: "Cái gì? Anh thật sự sẽ sống ở đây sao? Vâng, vâng, tôi biết rằng việc đột nhập vào nhà riêng là bất hợp pháp, anh bạn, tôi xin lỗi, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."
Hắn ta gãi gãi cằm, xoay người rời đi và bất đắc dĩ nói với khán giả trong phòng live: "Anh em à, anh chàng đó khiến tôi cảm thấy cứ kỳ kỳ quái quái sao ý...... Nhưng như tôi đã nói, biệt thự này thực sự đã được đem tặng rồi. Nếu có người sống ở đây, tôi đoán mọi người không thể vào được nữa. Được rồi, hôm nay kết thúc ở đây thôi nha"
...
Đoạn nhạc đệm nhỏ này không khơi dậy sự quan tâm của Lục Dư và Phó Vân Triều, ngay cả đối với Lục Dư, người đàn ông xuất hiện đột ngột còn thú vị hơn. Tuy nhiên, đó là bí mật của Phó Vân Triều, khi Phó Vân Triều không chủ động nói chuyện, cậu cũng sẽ coi như không biết gì hết.
Lên lầu hai chọn một căn phòng cho Phó Vân Triều, rất rộng rãi, ngay bên cạnh phòng ngủ chính, khi mở cửa sổ ra, có thể nhìn thấy cây cối tươi tốt bên ngoài Kỳ Sơn, cành lá đung đưa qua lại trước gió trong đêm tối. Cậu nghiêng đầu hỏi Phó Vân Triều: "Anh cảm thấy sao?"
Ánh mắt Phó Vân Triều lướt qua đồ dùng trong nhà, ánh mắt khẽ chớp động, dường như rất tò mò, chống cằm hỏi: "Trước kia Phù Xuyến ngủ ở đâu?"
"Tầng ba."
"Em thì sao?"
Lục Dư dừng lại hai giây, liếc mắt nhìn anh: "Trên mặt đất."
Phó Vân Triều: "?"
Sắc mặt Phó Vân Triều lúc này có chút kỳ quái, anh phát hiện Lục Dư dường như không phải đang đùa giỡn với anh. Khi cậu thanh niên nói câu 'trên mặt đất', anh đã do dự một giây, và sau đó là bình tĩnh chấp nhận sự thật.
Màn đêm hoàn toàn bao trùm khắp biệt thự Kỳ Sơn, Lục Dư tắm rửa thay quần áo rồi nằm trên giường, mới nhìn thấy tin nhắn WeChat do tiên tri gửi cho mình. Cậu tải file xuống, mở thư mục và nhấp vào một trong các video. Ngay lúc video chạy, tiếng thở dốc kịch liệt phát ra từ loa và khuếch tán trong nháy mắt, những hình ảnh đan xen được trình chiếu trước mặt Lục Dư, khiến biểu cảm của Lục Dư đờ đẫn trong giây lát.
Cậu thoát khỏi video.
Lại xem kỹ hơn các video khác trong thư mục.
Trong những video có số như 123, còn hai video có tên [Giải thích chuẩn bị màn dạo đầu] và [Những điều cần lưu ý sau khi làm xong cần rửa sạch] nhìn có vẻ phá lệ tiêu chuẩn thoát tục, Lục Dư im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng bấm vào.
Một giờ trôi qua, sau khi suy tư mười phút, cậu nghĩ có lẽ Phó Vân Triều, vị hôn phu của cậu, cũng cần thứ này, vì vậy cậu chuyển tất cả cho Phó Vân Triều. Nửa tiếng sau, Lục Dư nhận được câu trả lời của anh, đó là một dấu chấm hỏi.
Lục Dư lời ít ý nhiều: [Học tập].
Câu trả lời của Phó Vân Triều gửi tới là một tin nhắn thoại, giọng nói của người đàn ông vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy không thể giải thích được ở gốc tai, anh cười khẽ hỏi: [A Dư muốn học cùng tôi không?]
Cùng xem với Phó Vân Triều.
Vừa nghĩ tới đây, Lục Dư liền cảm thấy mình hít thở không thông.
Cậu dứt khoát trả lời: [Không, anh cứ từ từ mà xem. Tôi muốn ngủ.]
Phó Vân Triều nhìn dòng chữ này, chậc một tiếng, vẻ mặt có chút tiếc nuối, anh hạ mắt xuống gõ hai chữ: [Ngủ ngon.]
Tuy nhiên, sau tắt điện thoại, trong đầu Phó Vân Triều lại tràn ngập hình ảnh Lục Dư say rượu và vùi đầu vào vòng tay anh đêm đó. Lúc đưa Lục Dư về phòng, quần áo đã bị xé rách trên người thanh niên đã bị trượt xuống một nửa, nước da trắng sứ tinh tế của cậu vô cùng hấp dẫn và bắt sáng dưới ánh đèn, giống như một chiếc bánh trong hộp, lúc này chiếc hộp đã được mở, lộ ra một dáng vẻ bánh ngọt hoàn chỉnh. Nếu muốn, anh ta có thể chạm vào và nếm vị ngọt ngào của bánh.
Anh đã không.
Phó Vân Triều chưa bao giờ nghĩ mình là chính nhân quân tử. Bốn chữ này có thể áp dụng cho anh ba năm trước, nhưng ba năm sau đó là một sự nhạo báng nực cười. Anh sẽ sử dụng mọi thủ đoạn để kiểm soát và có được mọi thứ mình muốn, chẳng hạn như mạng sống. Tính cách của Phó Vân Triều giống như một cây leo trong bóng tối ảo tưởng trèo lên những cành cây cao và khao khát những tia sáng mặt trời trên đầu, biến dạng vô hình trong bóng tối.
Ngay lúc đó, Phó Vân Triều biết rất rõ mình muốn để lại dấu vết trên người Lục Dư, nhưng anh lại kiềm chế suy nghĩ đáng xấu hổ này. Mà trên chiếc giường lớn, Lục Dư lại có thể dễ dàng đụng phải anh, khoảng cách anh cố ý kéo dãn ra giống như một trò đùa. Đêm đó, anh không biết mình đã bỏ ra bao nhiêu sức lực để bóp nắn vòng eo mảnh khảnh của cậu thanh niên, lại không hề động thủ.
Lục Dư ——
Với chủ ý dung túng của anh, những bông hồng đen đã lặng lẽ nở rộ, dường như dần dần kéo căng cơ thể, lấy khí thế cường ngạnh từng bước bao trùm cả mặt đất.
Thật sự có ý đó.
Phó Vân Triều nghĩ.
Ngày hôm sau khi Lục Dư thức dậy, Phó Vân Triều đã ngồi dưới gốc cây trong sân, gió núi sáng sớm có chút mát mẻ, áo sơ mi đen trên người Phó Vân Triều bị cuốn lên một góc. Anh dựa lưng vào ghế liễu gai, cả người toát ra một loại lười biếng kỳ lạ.
Thấy Lục Dư đến gần, anh nâng mắt lên nhìn về phía Lục Dư: "Chào buổi sáng, A Dư, tối qua ngủ có ngon không?"
Lục Dư vốn định chào hỏi thì dừng lại, thản nhiên đáp lại.
Nhưng cặp mắt đào hoa kia lại hiện lên vài nét không tự nhiên.
Phó Vân Triều khẽ cười: "Tối hôm qua tôi nằm mơ thấy A Dư, có phải A Dư cũng mơ thấy tôi không?"
Vẻ mặt Lục Dư bình tĩnh, sắc mặt căng cứng trả lời: "Không có."
"Thật sao?" Phó Vân Triều thở dài một hơi, ngón tay lướt qua Phật châu trên cổ tay, không để ý đến việc Sở Yểm nhảy lên nhảy xuống gào thét: 'Lục thiếu nói dối, tôi đi vào giấc mộng trước nay không có khả năng sảy ra sai lầm! Tối qua ngài còn dậy đi tắm!' trên mặt Phó Vân Triều hiện lên nụ cười có chút bất đắc dĩ, giọng nói lại kéo dài ra: "Thật sự là đáng tiếc quá đi."
*
Khoảng mười giờ sáng, khi Phó Vân Triều và Lục Dư chuẩn bị rời khỏi biệt thự Kỳ Sơn, Lục Dư nhận được tin nhắn của Trương Thỉ, hỏi cậu có thời gian đến trụ sở quân đội không, tốt nhất là bây giờ. Lục Dư đáp lại một chữ 'Được', Phó Vân Triều đưa cậu đến quân bộ. Xe dừng lại trên con đường nhỏ trước cổng bộ phận đặc biệt, Phó Vân Triều dựa vào cửa sổ nhìn lên, vừa vặn chạm vào tầm mắt Vệ Quân nhìn xuống.
Sĩ quan tối cao hiện tại của bộ phận đặc biệt có khuôn mặt điển trai sắc bén, vẻ ngoài của hắn ta lạnh như tảng băng vĩnh cửu không bao giờ tan. Đối mặt với Phó Vân Triều, bạn đời của Lục Dư, hắn cố ý thu liễm lại sắc mặt, nhẹ gật đầu xem như chào hỏi.
Nụ cười của Phó Vân Triều hơi sâu hơn ở khóe môi.
Anh muốn đưa Lục Dư về nhà, nhưng quân bộ là một bộ phận quan trọng, Phó Vân Triều, một người bình thường, không có ý định chiếm thời gian của người khác, vì vậy anh chỉ đơn giản là đợi trong xe. Nhanh chóng thu hồi ánh mắt, dựa lưng vào ghế xe, nhìn điện thoại. Cùng lúc đó, Vệ Quân cũng chuyển ánh mắt.
Trương Thỉ cảm thấy Phó Vân Triều là một người bình thường, thậm chí còn cho rằng anh không phải là đối thủ với Lục Dư về mặt thực lực. Nhưng Vệ Quân lại không cho là như vậy. Theo lý mà nói, hắn và Phó Vân Triều chưa từng gặp nhau, nhưng hắn luôn cả thấy Phó Vân Triều người này sâu không lường được. Có lẽ trực giác của hắn ta sai, Vệ Quân cảm thấy trực giác của mình thật sự có vấn đề rồi, nó còn mách bảo với hắn rằng Phó Vân Triều nay mai muốn hủy giệt thế giới cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Trong lúc suy nghĩ, Trương Thỉ đã cùng Lục Dư đẩy cửa phòng làm việc ra.
Nhìn thanh niên như tuyết tùng, Vệ Quân thấp giọng ném ra một tin tức chấn động: "Bộ phận đặc biệt bị tấn công tối qua, Lục Lịch không thấy nữa"
Sự việc xảy ra vào khoảng hai giờ sáng.
Mặc dù bộ phận đặc biệt thuộc về bộ phận quân sự, nhưng nó thực sự hoàn toàn khác với bộ phận quân sự. Nó không giống như một chi nhánh, mà giống như một bộ phận hoàn toàn mới. Hầu như tất cả các tù nhân bị giam giữ là dị năng giả, vì vậy mà nơi giam giữ cũng được thiết kế đặc biệt.
Nhà tù nơi Lục Lịch bị giam giống như một pháo đài bị phong ấn bốn phía. Xung quanh có vô số dị năng giả canh gác và người bị tạm giam, sâu bên thậm chí còn nghiêm ngặt hơn. Mỗi phòng của tù nhân đều được làm bằng vật liệu đặc biệt, thoạt nhìn nó trông lạnh lẽo và trắng như một phòng phẫu thuật. Chỉ có một chiếc giường nhỏ nằm gần tường.
Trạng thái tinh thần của Lục Lịch không được tốt lắm.
Quần áo của gã ta dính đầy máu và bụi, toàn bộ cơ thể gã giống như một con chuột chết chui trong ống cống. Gã cuộn lại và nép mình ở góc giường, sự thù hận trong mắt gã khi gã nhìn vào bức tường lạnh lẽo khiến người ta phải kinh sợ. Cánh tay bị đứt lìa của gã còn chưa hồi phục, cơn đau từng phút từng giây vẫn luôn kích thích thần kinh của gã, liên tục nói với gã ta rằng—
Tất cả đều tại Lục Dư.
Tất cả những điều này đều do Lục Dư gây ra.
Gã ta bị bắt vì Lục Dư, bởi vì Lục Dư mà gã bị giam trong cái nhà tù đặc biệt có tiếng dành cho dị năng giả này.
Lục Lịch gần như có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với gã.
Nếu không thể ra ngoài, gã sẽ ở lại đây suốt đời, những người kia không biết có ban cho gã cái chết giống như cách bọn họ giết Lữ Hạo Tường và Lương Tam hay không.
Nếu gã ta có thể thoát ra—
Móng tay nguyên vẹn bấu chặt vào bức tường lạnh như thép, gã nghiến răng, mùi máu nồng nặc tràn ngập trong khoang miệng, nghĩ rằng mình sẽ tự tay giết Lục Dư để báo thù cho mình.
Gã sẽ bắt Lục Dư quỳ xuống cầu xin gã lần nữa!
Như thể đang mơ mộng về một cảnh tượng như vậy, gã lại đột nhiên điên cuồng cười ha hả. Đúng lúc này, tiếng chuông báo động sắc bén vang lên, âm thanh cảnh báo lập tức kéo lùi tất cả suy nghĩ của Lục Lịch, gã giật mình nhìn về phía cánh cửa kim loại đang đóng chặt.
Chỉ một phút trước.
Ở cổng nhà tù, một người đàn ông dị năng giả khoảng bốn mươi tuổi đang mặc đồng phục cai ngục và nói chuyện với những người bên cạnh. Màn hình máy tính trước mặt họ đột nhiên sáng lên, lộ ra một khuôn mặt không xa hề xa lạ: "Tôi sẽ đến ngay."
Sau đó, màn hình tối sầm.
Thấy vậy, dị năng giả lớn tuổi không kìm được bĩu môi: "Từ khi Lục Lịch đến, nhà tù của chúng ta được hoan nghênh không ít. Chậc, mỗi lần tôi nói chuyện với cái tên đấy đều muốn gã chết cả ngàn lần, vậy mà tại sao mấy người bên trên lại vẫn luôn nhân từ với gã như thế chứ"
Dị năng giả trẻ tuổi xua xua tay: "Bởi vì gã vẫn còn hữu ích. Nếu không, tại sao phải giữ cái loại đấy chứ? Ai mà không biết bộ phận đặc biệt của chúng ta có quan hệ tốt với đại thần Lục Dư, nếu không chỉ với đại thần, Lục Lịch đã sớm chết từ lâu rồi"
Vừa nói, vừa có người đi tới cửa.
Đồng tử in vào máy quét, tạo ra âm thanh tích tắc kháng cự. Thấy vậy, cai ngục vội vàng mở cửa, thấp giọng lẩm bẩm: "Cái máy quét tròng mắt này hình như hoạt động không được tốt lắm thì phải. Quý ca, anh định tìm Lục Lịch à? Tôi dẫn anh đi—"
Trước khi lời được nói xong, giọng nói đã đột ngột dừng lại.
Ánh mắt hắn nhìn xuống, ngay trên ngực mình.
Cánh tay sắc bén dường như bị chẻ dài ra nhiều lần, giống như một thanh kiếm nhọn đâm thẳng vào ngực hắn. 'Quý ca' đang đứng trước mặt nở một nụ cười huyết sắc, khi miệng há ra, hắn có thể nhìn thấy hàm răng nhuốm những vết đỏ như máu, 'Quý ca' giơ tay lên dữ dội, quán tính đột ngột dễ dàng hất tung thi thể của dị năng giả ra khỏi tay.
Dị năng giả trẻ tuổi kia đứng sững sờ như trời trồng, đôi mắt mở to, như thể hắn đã nhìn thấy một hình ảnh quỷ dị nào đó, đột nhiên lùi về sau hai bước. Nghiến răng và nhanh chóng bật hệ thống báo động. Hệ thống báo động có thể thông báo cho các nhân viên đang ở trong bộ phận đặc biệt vào lúc này, để họ có thể đến đây nhanh nhất có thể.
Nhưng đã quá muộn.
Người đàn ông ở phía bên kia lao tới trước mặt hắn với tốc độ chóng mặt, cánh tay đâm vào ngực hắn.
Hắn thậm chí không có một chút khả năng để chống trả.
Người đàn ông đem thi thể dị năng giả tiếp theo ném đi. Một đường đi thẳng đến nhà giam cuối cùng, nhìn cánh cửa kim loại bị khóa trước mặt, siết chặt nắm đấm hung hăng nên một phát vào ổ khóa, cánh cửa kim loại thực sự xuất hiện một vết lõm dễ thấy. Lại một phát đấm nữa nện vào, vết lõm vốn đã nứt lại xuất hiện thêm nhiều rãnh nứt hơn. Ngay lập tức, tay của người đàn ông giật mạnh ở hai đầu khe và phá vỡ nó—
Cánh cổng kim loại, vốn là niềm tự hào của bộ phận đặc biệt, đã bị tháo dỡ như kim loại phế liệu.
Khuôn mặt Lục Lịch xuất hiện trước mặt người đàn ông.
Hắn hơi nheo mắt lại, không bỏ sót chút sợ hãi mà đối phương thể hiện khi nhìn hắn.
"Nhìn xem nào, thật vô dụng. Thế mà còn muốn ca ca đến cứu mày sao"
Khi bộ phận đặc biệt đến hiện trường, họ chỉ thấy một bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt. Người đàn ông như đang xách một túi rác, điên cuồng chạy một lúc lâu mới đến một căn phòng, không rên một tiếng ném Lục Lịch xuống đất.
Thân thể đập mạnh xuống sàn bê tông lạnh lẽo, cơn đau do va chạm khiến Lục Lịch kêu rên. Nhưng gã thậm chí còn không ngẩng đầu lên, chỉ co rúm lại muốn chui vào góc.
Người đàn ông bước về phía trước, dùng mũi chân nâng cằm gã, lộ ra khuôn mặt bị dấu ở bên trong. Ánh mắt nhìn chăm chú vào ngũ quan có vài phần giống mình đến dị thường, người đàn ông tung một cú đá, hung hắn hướng về phía mặt Lục Lịch.
Rầm---
Lục Lịch phun ra một ngụm máu.
Như thể không nhìn thấy, người đàn ông hạ mắt xuống và thở dài: "Em trai tốt của tao, đừng tìm thêm phiền phức cho ca ca được không? Lúc biết được tin, tao thực sự chỉ muốn giết chết mày trong bộ kíp phá hủy, bất quá chính là không còn cách nào khác---Mày đối với bọn tao mà nói, vẫn còn chỗ hữu dụng. Muốn sống sao, thế thì ngoan ngoãn ở đây chờ giống như vật phẩm thí nghiệm đi, có thể chứ?"
Lục Lịch cúi đầu không lên tiếng.
"Không nói lời nào sao?" hắn cúi xuống nắm lấy cánh tay bị đứt lìa của Lục Lịch, ngón tay vuốt ve vết thương, khen ngợi: "Xem ra hồi phục cũng không tệ lắm ha"
Lời vừa rơi xuống, tiếng hét đau đớn bén nhọn của Lục Lịch vang vọng khắp phòng.
Xương cốt vất vả mọc đột nhiên bị đứt gãy, đoạn cánh tay kia treo ở bên cạnh cơ thể, trông thật nực cười.
Người đàn ông sờ sờ mặt gã: "Ngoan"
...
Vệ Quân ném một tin tức chấn động cho Lục Dư mà không giấu diếm, mặc dù việc lộ ra tin tức này cũng sẽ có chút phiền toái đối với danh tiếng của bộ phận quân bộ đặc biệt, nhưng Vệ Quân cảm thấy Lục Dư có tư cách để biết, bọn họ cũng không đủ tư cách để che giấu.
Nói vài câu, Trương Thỉ nói thêm: "Khi chúng tôi đến, tất cả các thiết bị giám sát đều không hoạt động, chúng tôi không bắt được người đến cứu Lục Lịch. Lúc đó, cai ngục sắp chết nói với chúng tôi rằng đó là Quý Thành Ngải. Tất nhiên, điều này là không thể nào. Bởi vì Quý Thành Ngải trước đó vẫn luôn ở cùng chúng tôi"
"Tốc độ của đối phương rất nhanh, gã biết Lục Lịch đang giam ở phòng nào. Chúng tôi nghi ngờ bên trong có gián điệp của gã". Vệ Quân mím môi: "Xin lỗi, nhưng chúng ta nhất định sẽ bắt được Lục Lịch"
Nghe vậy, sắc mặt Lục Dư không thay đổi nhiều.
Cậu chỉ liếc nhìn Vệ Quân và Trương Thỉ trước mặt một cái. Những gì xảy ra tối qua đã gây ra rất nhiều rắc rối cho hai người, nhưng đó là điều dễ hiểu. Rốt cuộc, Lục Lịch bị giam giữ là manh mối duy nhất về vụ án liên quan đến đường dây nuôi dưỡng dị chủng hiện tại.
Một lúc sau, Lục Dư nói: "Nếu có chuyện gì thì anh cũng có thể đến gặp tôi."
Vệ Quân không ngạc nhiên nhiều về phản ứng của cậu, nói cảm ơn, suy nghĩ rồi nói: "Lục Lịch đang ở bên ngoài, không biết gã có trả thù cậu hay không, cậu phải chú ý an toàn. Chúng tôi sẽ điều động thêm dị năng giả----"
Trước khi hắn nói xong, đã bị Lục Dư ngắt lời.
"Không cần, không ai có thể đánh bại được tôi. Dị năng giả của quân bộ không cần lãng phí trên người tôi". Lục Dư cự tuyệt lòng tốt của Vệ Quân, cũng không muốn ở lại trụ sở lâu hơn, nói thêm vài câu, sau đó có người gõ cửa phòng làm việc, Trương Thỉ đi ra ngoài một lúc, lúc trở về thì sắc mặt đã tối sầm lại, hắn nói với Vệ Quân: "Đám lão già chết tiệt kia tìm tới cửa, trách chúng ta giữ người không tốt. Mẹ nó cũng không nghĩ lại Lục Lịch là ai đề cử lên, hiện tại lại tới sủa bậy sủa bạ úp nồi lên đầu chúng ta, đúng là cái loại không biết xấu hổ mà!"
Vệ Quân không ngạc nhiên, mà chỉ bảo Lục Dư rời đi trước.
Lúc Lục Dư đi xuống lầu, tình cờ đi ngang qua người trong miệng Trương Thỉ, cậu hạ mắt xuống giả vờ là người bình thường, khi bước ra khỏi thang máy thì một cuộc điện thoại không tên gọi tới. Lục Dư chấp nhận và nói 'Alo', điện thoại đột nhiên cúp máy.
Cậu hạ mắt xuống nhìn vào điện thoại của mình, một lúc sau mới thu lại và đi vào bên trong xe.
Phó Vân Triều quay đầu lại nhìn cậu, kéo tay cậu qua, đặt một viên kẹo vị dâu tây vào tay Lục Dư: "Hiếm thấy em tâm trạng không tốt như vậy, Sở Yểm rất thích kẹo đường, em có thể thử xem."
Lục Dư mở giấy kẹo ra cho vào miệng, vị chua ngọt của dâu tây nhanh chóng tràn ngập trong miệng, không phải vị ngọt thấp kém, mà hòa lẫn với mùi sữa thơm thoang thoảng. Cậu nheo mắt lại, nói lời cảm ơn.
Sau đó cậu nói: "Lục Lịch đã được cứu."
Ngước mắt lên nhìn Phó Vân Triều, ánh mắt người đàn ông bình tĩnh đến mức không thấy bất kỳ tia ngạc nhiên nào, giờ phút này cũng chỉ hạ mi mà thôi.
Lục Dư mặt vô biểu tình nói: "Lẽ ra lúc đó tôi nên giết hắn."
"Bọn họ sẽ không đồng ý". Phó Vân Triều nói: "Bọn họ có lý do chính đáng khi đứng ở cương vị đó, nhưng mà A Dư--- Lục Lịch đã được cứu, lần sau gặp hắn, em có thể không cần phải kiêng nể gì mà giết chết hắn"
"Tôi biết, tôi chỉ hơi khó chịu chứ không có tức giận"
"Có cách nào để giúp em vui vẻ lên không?" Ánh mắt Phó Vân Triều lướt qua khóe môi cậu: "Nếu như kẹo dâu tây không thể làm em vui..."