Chung Yến Sanh lớn lên ở Cô Tô nên biết bơi. Lần trước rơi xuống hồ nước trong vườn là vì không kịp phòng bị lại thêm nước quá lạnh, chân cậu bị chuột rút nên mới không cử động được.
Lúc này người cậu nóng như lửa, nước sông ban đêm lại lạnh vô cùng. Vừa rơi vào nước, cảm giác nóng ran tạm thời được giảm bớt, nhưng sau một lúc trôi theo dòng sông, cái nóng lại bùng lên khắp cơ thể.
Sự dao động nhiệt độ mạnh mẽ đã tác động nghiêm trọng đến cơ thể, khiến cậu gần như hôn mê tại chỗ. Sau khi sặc hai ngụm nước lạnh, cậu mới tỉnh lại, nắm bắt khoảnh khắc tỉnh táo để suy nghĩ.
Thuốc đã bắt đầu có hiệu quả, cậu không dám để ai chạm vào mình lúc này. Nhưng nước sông lạnh như vậy, nếu ngâm cả đêm có lẽ cậu sẽ chết cóng trước khi Thế tử thật của phủ Hầu gia quay về.
Nhưng loại thuốc này… phải làm sao đây?
Đây là lần thứ hai cậu cảm thấy vô cùng hoảng loạn, lần đầu tiên là khi cậu tỉnh dậy từ cơn ác mộng đó.
Một bên là nước sông lạnh giá, một bên là cơ thể nóng như lửa.
Như bị cuốn vào giữa dung nham và băng tuyết, Chung Yến Sanh sắp hòa làm một với dòng sông, ý thức cũng trôi dạt theo nước không biết được bao xa. Đột nhiên, cậu nghe thấy có người hét lên: “Bên đó hình như có người rơi xuống nước! Mau, lấy dây, kéo lên.”
Ngay sau đó, có thứ gì đó móc vào người cậu, cố kéo cậu lên.
Chung Yến Sanh mơ màng ngẩng đầu lên, phát hiện xung quanh tối đen. Cậu không biết mình đã trôi đến đâu, phía trước là một chiếc thuyền nhỏ, người trên thuyền đang cố gắng kéo cậu lên.
Ý thức của Chung Yến Sanh đã không còn rõ ràng, răng cậu hơi run, không biết là do cái nóng hay cái lạnh. Cậu nâng khuôn mặt nóng bừng lên, nắm lấy sợi dây, nhưng trong vô thức lại không muốn đi lên.
Không lên, cậu có thể sẽ chết cóng dưới nước.
Nhưng cậu vẫn đang bị ảnh hưởng bởi thuốc.
Người trên thuyền rõ ràng không ngờ cậu lại không muốn lên, hai bên giằng co một lúc. Dường như người chủ thuyền đã mất kiên nhẫn, cậu lờ mờ nghe thấy có người lạnh lùng nói: “Không lên thì thôi.”
Chung Yến Sanh cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, môi cậu mấp máy. Người áo đen trên thuyền nhìn cậu một cái rồi khựng lại, giơ đèn lên nhìn kỹ một lúc, rồi đột nhiên cao giọng: “Đó là… tiểu công tử?! Chủ tử, chủ tử, người rơi xuống nước là tiểu công tử Điều Điều!”
Chủ thuyền bỗng dưng im lặng.
Ngay sau đó, trước khi Chung Yến Sanh kịp phản ứng, sợi dây quanh eo cậu đã siết chặt, cậu bị kéo mạnh lên thuyền.
Cậu đứng không vững, người kia cũng không chê cậu ướt, cởi áo khoác ra quấn quanh người cậu. Da thịt nhạy cảm bị chạm vào, Chung Yến Sanh run rẩy toàn thân, rất muốn tránh đi. Nhưng ngay sau đó, cậu đã rơi vào lồng ngực lạnh lẽo mang theo mùi thuốc.
Chung Yến Sanh ngừng giãy dụa.
Cậu không biết đó là ai, nhưng trong tiềm thức cảm thấy hơi thở này rất an toàn.
Tuy nhiên, không còn nước sông giảm bớt, cái nóng khó chịu nhanh chóng lan khắp cơ thể.
Khuôn mặt vốn trắng bệch vì lạnh lại đỏ bừng, Chung Yến Sanh phát ra tiếng rên rỉ nhỏ xíu. Cảm thấy người ôm mình mát lạnh rất dễ chịu, cậu không kiềm được mà dán chặt vào. Mặt cậu dựa vào cổ người đó, môi vô thức chạm vào làn da lạnh lẽo, thích thú cọ cọ mấy lần, hơi thở nóng bỏng cứ liên tục phả lên người ta.
Người ôm cậu lập tức căng thẳng, tay ôm eo cậu cũng siết chặt hơn. Sau lưng cậu bị vỗ nhẹ một cái, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Đừng lộn xộn.”
Mặt Chung Yến Sanh nóng bừng chôn trong cổ người nọ, phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, ngoan ngoãn không động đậy nữa.
Mọi người xung quanh trơ mắt nhìn thiếu niên được kéo từ dưới nước lên bám dính lấy Tiêu Lộng, không dám thở mạnh, mắt giật liên hồi.
Rất nhanh, cậu được đặt lên một chiếc giường mềm mại.
Người mát lạnh khiến cậu thoải mái hình như muốn rời đi.
Chung Yến Sanh hoảng hốt, vội vàng nắm lấy cánh tay người đó, giọng nói khàn khàn, yếu ớt mang theo tiếng nức nở: “Đừng đi…”
Toàn thân cậu ướt đẫm, quần áo dính chặt vào cơ thể vì nước, dù có áo khoác của Tiêu Lộng che phủ, bàn tay đặt lên đó vẫn có thể cảm nhận được đường nét mềm dẻo của cơ thể.
Tiêu Lộng vốn định đứng dậy dừng lại một chút rồi ngồi xuống, để Chung Yến Sanh mềm mại bám vào người mình, làm lệch cả mũ tóc, phả hơi nóng vào cổ mình.
Mọi người xung quanh đều đang cúi đầu, không ai dám nhìn sắc mặt Tiêu Lộng, chỉ có một người mặc áo trắng giống văn sĩ tặc lưỡi nói: “Mới giúp ngươi thanh lọc hết độc tố, vừa hẹn ngươi ra uống rượu thì gặp phải một mỹ nhân trúng độc, mà còn chỉ chui vào mỗi lòng ngươi thôi chứ? Số ngươi sao mà tốt thế, không công bằng, lòng ta cũng rất rộng mà.”
Tay Tiêu Lộng đặt trên eo Chung Yến Sanh, dù cách vài lớp áo vẫn có thể cảm nhận được đường cong nhỏ hẹp ở eo, nhiệt độ nóng bỏng thấm qua từng lớp vải lan đến tận đầu ngón tay.
Nóng quá.
Hắn không để ý đến lời trêu chọc của Lâu Thanh Đường, lạnh lùng nói: “Đừng nói nhảm, qua đây xem xem.”
Thấy hắn thật sự quan tâm đến tiểu mỹ nhân này, Lâu Thanh Đường hơi ngạc nhiên, rồi bước đến đưa tay về phía Chung Yến Sanh đã không còn tỉnh táo.
Tay còn chưa kịp chạm đến cổ tay gầy gò đã bị người ta hất bay.
Lâu Thanh Đường đau đến mức hít một hơi: “…Ngươi không cho ta bắt mạch thì làm sao ta xem được?”
Cũng không rõ vì sao trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ, Tiêu Lộng vô thức hất tay Lâu Thanh Đường ra, cụp mắt nhìn thiếu niên đang cọ cọ khuôn mặt đỏ bừng vào người mình, yết hầu chuyển động: “Mau lên.”
Lúc này Lâu Thanh Đường mới thuận lợi bắt mạch.
Chốc lát sau, hắn thu tay lại, chậc chậc cảm thán: “Chà, thuốc mạnh thật! Tiểu mỹ nhân này chắc là bị người khác hạ dược, muốn nhảy xuống nước để giảm bớt, nhưng nước lạnh thế này, nếu cậu ta ngâm lâu hơn chút nữa thì không chịu nổi đâu.”
Ai đã hạ dược?
Ánh mắt Tiêu Lộng lạnh như băng, cố nén cơn giận vừa bùng lên trong lòng: “Đừng có nói nhiều, làm thế nào để giải?”
“Thuốc này mạnh lắm, ngay cả ta cũng không pha giải dược được.”
Ánh mắt Lâu Thanh Đường dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp đến kinh diễm. Vì tác dụng của thuốc mà mặt cậu đỏ bừng, càng tăng thêm phần quyến rũ. Hắn liếm môi, giọng điệu mập mờ: “Nếu không giải thì tiểu mỹ nhân này không qua nổi đêm nay đâu. Nhưng hiện tại chỉ có hai cách thôi, thứ nhất, nhìn thấy dòng sông ngoài kia không? Ném cậu ta xuống. Thứ hai, tìm người giúp cậu ta giải —— Biết Định Vương Điện hạ trong sạch, không chung đụng mỹ sắc, hay là để ta tự nguyện hy sinh một lần?”
Giọng điệu không phải đùa, rõ ràng là không nói đến người trong lòng hắn.
Mặt Lâu Thanh Đường thay đổi: “Tiêu Hàm Nguy ngươi đúng là đồ vong ân bội nghĩa khốn khiếp, ta vất vả giúp ngươi giải độc…”
Lâu Thanh Đường còn đang càu nhàu đã bị kéo ra ngoài, Triển Nhung thức thời dẫn những người khác rời khỏi phòng.
Tiếng nước rì rào bên ngoài làm cho căn phòng càng thêm yên tĩnh, ánh nến nhấp nháy lúc sáng lúc tối.
Tiêu Lộng cúi đầu, cuối cùng cũng có cơ hội quan sát kỹ người trong lòng.
Sau khi giải độc, thị giác hồi phục, đây là lần đầu tiên hắn thấy rõ khuôn mặt cậu.
Vừa được vớt lên từ dưới nước, vẻ đẹp của cậu được nước gột rửa càng thêm rõ ràng. Chiếc dây đeo trán mảnh đỏ trên đầu sắp tuột xuống, tóc dài đen nhánh ướt nhẹp dính cả lên trán và cần cổ trắng muốt.
Như một con chim sẻ nhỏ xinh đẹp rơi xuống nước, lông vũ ướt đẫm, run rẩy trong lòng bàn tay hắn.
Mùi hương như hoa lan càng thêm rõ ràng, ẩm ướt và nóng bỏng vây quanh Tiêu Lộng.
Mà Chung Yến Sanh chẳng mảy may biết gì cả, chỉ biết mơ màng dụi vào lòng hắn. Lông mi ướt đẫm, tóc trên trán rối bù, mặt đỏ bừng như quả mọng, chỉ cần cắn nhẹ là sẽ tràn ra chất lỏng ngọt ngào.
Ánh mắt Tiêu Lộng dừng lại trên đôi môi cậu, hai cánh môi đầy đặn đỏ như cánh hoa bị vò nát, chúng hơi hé mở thở dốc. Hơi thở nóng bỏng phả lên cổ tay hắn, lưỡi đỏ, răng trắng, rõ ràng khiến người ta không dám nhìn lâu.
Cậu lại muốn khóc rồi, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Nóng quá, khó chịu quá… có phải ta sắp chết rồi không?”
Ném Chung Yến Sanh trở lại sông, có lẽ cậu không qua nổi đêm nay.
Tìm người khác giải dược cho cậu…
Tiêu Lộng đột nhiên nắm lấy bàn tay không yên phận đang sờ loạn trên người hắn.
Chung Yến Sanh muốn dựa vào người Tiêu Lộng, dùng quần áo và da thịt lạnh lẽo của hắn giải nhiệt, nhưng bị giữ chặt không thể cử động, sắp bị cảm giác nóng ran làm cho phát điên.
Tiêu Lộng không biểu hiện cảm xúc gì, bóp lấy cằm cậu, nhìn vào đôi mắt ướt đỏ, đến gần hỏi: “Ta là ai?”
Da thịt nóng bỏng đột nhiên bị bàn tay lạnh lẽo chạm vào, Chung Yến Sanh cảm thấy rất dễ chịu, mơ màng mở mắt nhìn hắn một lúc lâu, đôi môi đỏ bừng khẽ mở, hơi thở nóng bỏng: “… Ca ca?”
Cậu không biết bây giờ mình đang quyến rũ đến nhường nào, giọng nói mềm mại ra sao.
Chỉ gọi một tiếng ca ca mà dịu dàng như đang gọi người tình.
Ánh mắt Tiêu Lộng tối lại, vén mái tóc ướt nhẹp của cậu, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Ngón cái chầm chậm xoa nhẹ môi cậu, cảm nhận cảm giác mềm mại dưới đầu ngón tay, yết hầu chuyển động kịch liệt, nhưng giọng điệu vẫn bình thản: “Muốn ta giải dược cho em không? Điều Điều.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi cậu là Điều Điều.
Đầu óc Chung Yến Sanh hỗn loạn, nghe có người gọi tên thân mật của mình, nghẹn ngào vội vàng trả lời: “Muốn… muốn!”
Ngay sau đó Chung Yến Sanh nghe thấy tiếng cười khẽ, âm thanh rất quen thuộc, trầm ấm, làm tai cậu tê dại. Đồng thời, bàn tay giữ chặt lấy cậu cũng buông ra.
Im lặng một lúc, lông mày Tiêu Lộng nhíu lại, phát hiện đã được thắt rút. Hắn đành dứt khoát kéo đứt đai lưng, sau đó lại phát hiện bên dưới đai lưng còn có nhiều lớp quần áo, đành phải ngồi thẳng dậy, khó khăn cởi từng lớp, vừa cởi vừa vỗ nhẹ vào lưng Chung Yến Sanh, cảm thấy buồn cười: “Buộc chặt thế này à?”
Chung Yến Sanh bị vỗ run lên một cái, ý thức lại bị cảm giác nóng bỏng nhấn chìm, mãi không chạm được vào Tiêu Lộng, cậu lo đến mức suýt khóc.
May mà cảm giác mát lạnh nhanh chóng trở lại, cậu thỏa mãn ôm chặt lấy hắn, không quy củ cọ xát lên cơ thể đó. Chìm trong cái nóng mãi không tìm được cách giải thoát, cậu chỉ có thể cuống quýt đuổi theo nó. Vô tình môi chạm vào thứ gì đó mềm mại, mát lạnh, như món sữa đông của mùa hè năm ngoái. Chung Yến Sanh rất thích, si mê há miệng cắn.
Môi đột nhiên bị cắn, Tiêu Lộng thở mạnh, hơi dừng lại rồi bóp lấy cằm cậu, ép cậu mở miệng, đuổi theo đôi môi kia hôn sâu.
Cả người Chung Yến Sanh đều rất nóng, kể cả môi và đầu lưỡi.
Nụ hôn vô tình xin được quá sâu, đầu lưỡi rất đau, môi cũng bắt đầu hơi tê, như một con sư tử đực cắn lấy con mồi, muốn nuốt chửng từng miếng thịt.
Đáng thương thay Chung Yến Sanh bị cảm giác nóng bỏng này hành hạ, dù bị vậy vẫn muốn chui vào lòng Tiêu Lộng, tham lam tận hưởng chút mát mẻ đó.
Trong lúc cự quậy, một mảnh lụa mỏng rơi xuống, cậu mơ màng mở mắt, trông thấy một đôi mắt xanh thẳm như màn đêm đang nhìn chằm chằm cậu.
Đôi mắt thật đẹp.
Chung Yến Sanh vô thức đưa tay, muốn chạm vào đôi mắt đó.
Ngay lập tức, ngón tay bị cắn lấy.
Thiếu niên như bị dọa giật mình, rụt tay lại.
Đôi mắt màu xanh đen đang nhìn cậu, bên tai lại vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Hỏi em một lần nữa, có muốn bổn vương giải dược cho em không?”
Ca ca… Tại sao lại tự xưng là bổn vương?
Chung Yến Sanh chìm trong cơn nóng không tan, mồ hôi chảy xuống. Cậu hít sâu một hơi, ôm lấy cổ hắn, mềm mại đưa môi lên: “Muốn… ca ca.”
Trong hỗn độn, cậu nghe thấy tiếng cười khẽ: “Được, cho em.”