Chung Yến Sanh lén lút vào thư phòng, vốn đang định lặng lẽ tiến lại gần Tiêu Lộng thì bất ngờ bị điểm danh, đứng ngây ra tại chỗ.
Hả? Cậu đi diệt cướp? Làm sao để diệt cơ?
Lời cầu xin của Đức Vương còn chưa nói xong, nghe thấy câu nói của lão Hoàng đế, không biết vì sao lại có phản ứng rất lớn, vẻ mặt gã đột nhiên biến đổi, hung tợn trừng mắt nhìn: “Phụ hoàng! Ngài thật sự định…”
Còn chưa nói hết câu đã bị lão Hoàng đế liếc qua, Đức Vương xanh mặt lập tức cúi đầu, vẻ mặt khó coi, không dám nói thêm nữa.
Ngay cả An Vương một mực khiêm tốn, từ trước đến nay luôn cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình cũng có ánh mắt rất kỳ lạ.
Tâm trạng của Bùi Hoằng rất chi là khó tả, không suy nghĩ nhiều mà phản đối ngay: “Phụ hoàng! Thập Nhất đệ còn quá trẻ, việc xuống phía Nam diệt cướp vô cùng nguy hiểm, e rằng không phù hợp…”
Lão Hoàng đế không động lòng trước phản đối mạnh mẽ của các con trai, Điền Hỉ giả vờ câm điếc, chăm chỉ xoa bóp lưng cho lão, hầu hạ lão uống thêm một hớp trà.
Sau khi Chung Yến Sanh đến, lão Hoàng đế vừa tức giận đùng đùng dường như có một sự thay đổi vi diệu, nhìn về phía Cảnh Vương phản đối, nở nụ cười hòa nhã: “Tiểu Thập Nhất không phù hợp, vậy ngươi nói xem, ai phù hợp?”
Bùi Hoằng dừng lại vài giây, tay giấu trong tay áo siết chặt lại, gân xanh trên tay nắm chiếc quạt đàn hương nổi rõ ràng.
Lão Hoàng đế có mười một người con, bốn Công chúa, bảy Hoàng tử. Trừ hai Hoàng tử bị bệnh mất khi còn nhỏ và Thái tử không thể nhắc đến kia, Đức Vương được ưu ái là vì gia tộc của mẹ, và vì gã có vài phần giống với lão Hoàng đế khi còn trẻ.
An Vương thì trầm lặng, nhưng cũng được xem là có mối quan hệ cha con hòa hợp với lão.
Chỉ có Bùi Hoằng từ nhỏ đã bị đưa ra ngoài cung nuôi dưỡng, cho nên cũng tự nhận thức rõ ràng rằng lão Hoàng đế không thích hắn.
Vì vậy, dù Đức Vương có làm ra chuyện xấu hổ với em dâu, khiến lão Hoàng đế tức giận mà bị cấm túc, lão Hoàng đế cũng không định bù đắp cơ hội này cho hắn.
Lão thà giao nhiệm vụ diệt cướp cho “đứa con út” ngây thơ vừa mới được tìm thấy này.
Bùi Hoằng nuốt lại lời nói, cười hời hợt: “Nhi thần lỡ lời… Đương nhiên người mà Bệ hạ chỉ định là thích hợp nhất.”
Lão Hoàng đế hờ hững nhìn Chung Yến Sanh, có lẽ vì bị Đức Vương làm cho tức giận mà ánh mắt của lão không còn sự từ ái như những ngày gần đây, có vẻ uy nghiêm đáng sợ: “Tiểu Thập Nhất thì sao, có muốn đi không?”
Mấy vị thân vương đều nhìn Chung Yến Sanh bằng ánh mắt khó hiểu.
Còn hỏi cái gì nữa?
Gần hai năm nay ngoại địch an phận, triều đình cũng yên ả, mưa thuận gió hòa, không có cơ hội nào để thể hiện bản thân. Các thân vương đang tranh giành ngôi vị Hoàng đế ai mà không muốn đi?
Chỉ có kẻ ngốc mới không muốn đi.
Chung Yến Sanh nghe thấy câu hỏi, chần chừ một chút, mong đợi hỏi: “Ta có thể nói thật không?”
Lão Hoàng đế gật đầu.
Trước mặt mọi người, Chung Yến Sanh nuốt nước bọt, dũng cảm nói: “Không muốn…”
Cậu đâu biết điều binh khiển tướng, ngay cả quân lính địa phương ở phủ Bảo Khánh cũng không thể đối phó được với bọn cướp đó, bọn cướp này chắc chắn không đơn giản.
Cậu đi là để diệt cướp hay là bị cướp diệt thì đúng là khó nói.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Lão Hoàng đế làm như không nghe thấy, ngắt lời cậu: “Chuẩn bị trong hai ngày rồi xuất phát.”
Chung Yến Sanh: “…”
Cậu thật sự, ghét lão Hoàng đế này rồi.
Lão Hoàng đế không để ý đến bầu không khí lạ thường trong phòng, giống như nhớ ra điều gì, mỉm cười nhìn Tiêu Lộng chưa nói lời nào: “Nhắc mới nhớ, trẫm nhớ lần đầu tiên Hàm Nguy ra trận cũng chỉ mới mười sáu tuổi —— Tiểu Thập Nhất đã mười tám tuổi rồi, cũng nên biết tự mình phụ trách một phương.”
Tiêu Lộng nhếch môi, đôi mắt xanh đậm dưới ánh mặt trời trở nên lạnh lẽo sâu không thấy đáy: “Trí nhớ Bệ hạ thật tốt.”
Diệt cướp?
Lão già này đang đùa cái gì vậy, đứa nhỏ này yếu ớt bệnh tật, bị va chạm nhẹ một cái cũng sẽ rơi nước mắt.
Mấy ngày nay trong ngoài triều đình đều đồn đại rằng, sau khi Thập Nhất Hoàng tử trở về, Bệ hạ dường như khỏe mạnh hơn rất nhiều, có thể đứng dậy xử lý chính sự, ngày ngày đều để Thập Nhất Hoàng tử ở trong thư phòng, vô cùng ưu ái.
Nhưng Tiêu Lộng lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Không ai hiểu rõ hơn hắn rằng lão Hoàng đế này không phải người tốt.
Trùng hợp là, đường dây ngầm trong cung điều tra Chung Yến Sanh báo lại rằng, một ngày trước khi Chung Yến Sanh trở về cung, trong cung có hỏa hoạn, đúng lúc đốt cháy ghi chép chẩn đoán của Thái Y Viện về việc Trang phi có thai.
Ngày hôm qua nhận được tin tức, đêm đó còn mơ một giấc mơ kỳ lạ, hắn đau đầu muốn chết, mới không yên tâm mà phái Triển Nhung vào cung.
Nếp nhăn ở khóe mắt của lão Hoàng đế càng sâu, giọng nói khàn khàn già nua vang lên: “Tiểu Thập Nhất, có gì không biết thì có thể hỏi Vương thúc của ngươi.”
Trước mặt lão Hoàng đế Chung Yến Sanh không dám nhìn Tiêu Lộng, nghe thấy câu này mới nhớ hiện tại theo vai vế của cậu và Tiêu Lộng… hình như cậu phải gọi Tiêu Lộng là Vương thúc.
Từ anh trai biến thành chú…
Trước đây Hoài An Hầu từng nói Tiêu Lộng hơn cậu gần một con giáp, dù không đủ một con giáp, nhưng đột nhiên cảm thấy ca ca lớn quá.
Chung Yến Sanh rất rối rắm, mấp máy môi, ngoan ngoãn cúi đầu gọi: “Vương thúc.”
Tiêu Lộng nhàn nhạt đáp: “…Ừm.”
Sao vừa nãy ánh mắt của đứa nhỏ này lại kỳ lạ thế?
Đêm qua chờ Triển Nhung trở về, Tiêu Lộng khoác áo ngoài ngồi dưới hành lang, tùy ý vuốt ve Đạp Tuyết bên cạnh. Hắn quan sát phủ Vương gia trống trải, nhất thời không hiểu nổi là cảm giác gì.
Rõ ràng Chung Yến Sanh nhỏ như vậy, nhưng mấy ngày cậu ở đây trong phủ lại náo nhiệt lên rất nhiều.
Chim sẻ nhỏ vừa bay đi, trong phủ ngược lại càng trống trải tĩnh mịch hơn trước.
…Giống như khi ở biệt viện Trường Liễu vậy.
Hắn đang buồn bực dưỡng bệnh, một con chim nhỏ xinh đẹp đột nhiên rơi từ trên trời xuống trước mặt hắn. Mỗi ngày đều mang theo những thứ mình thích dè dặt ở bên cạnh hắn, gió thổi một cái cũng giật mình, nhưng lại lớn gan hơn bất kỳ ai.
Chung Yến Sanh nhìn Tiêu Lộng đầy mong đợi, có nhiều điều muốn nói nhưng lại không dám.
Tiêu Lộng cũng im lặng nhìn Chung Yến Sanh, đôi mắt xanh đậm như hồ băng mùa đông, không nhìn ra cảm xúc gì.
Nhìn thấy bầu không khí ngột ngạt giữa hai người, nụ cười trên môi lão Hoàng đế dường như càng rõ ràng hơn: “Ta không yên tâm để một mình Tiểu Thập Nhất đi diệt cướp. Hàm Nguy, ngươi có thể đi theo Tiểu Thập Nhất xuôi Nam được không?”
Tiêu Lộng quang minh chính đại nhìn Chung Yến Sanh, nghe vậy nheo mắt lại, rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cậu, lơ đãng nói: “Ta sẽ cân nhắc.”
Đột nhiên bị giao cho nhiệm vụ quan trọng như vậy, khi rời khỏi thư phòng, Chung Yến Sanh vẫn cảm thấy như đang mơ, giống như ngày cậu đột nhiên bị Điền Hỉ mời vào cung.
Phùng Cát vốn rất vui mừng, vì hiện tại Chung Yến Sanh là chủ tử của nhóc, chủ tử được Bệ hạ coi trọng, địa vị của nhóc trong cung tự nhiên cũng tăng lên. Nhưng nhìn thấy Chung Yến Sanh không có vẻ gì là vui, nhóc không dám lên tiếng.
Tiêu Lộng bị giữ lại trong thư phòng để nói chuyện, Chung Yến Sanh không kìm được mà đi qua đi lại ngoài điện Dưỡng Tâm, muốn chờ Tiêu Lộng ra ngoài.
Chờ một lúc, không thấy Tiêu Lộng mà ngược lại gặp Đức Vương, An Vương và Bùi Hoằng.
Thấy Chung Yến Sanh, Đức Vương nặng nề hừ một tiếng.
Mặt gã lấm lem mực và máu, biểu cảm này trông vô cùng buồn cười.
Chung Yến Sanh nhìn thấy vậy thì hơi muốn cười, lại cảm thấy mình như vậy thì không đạo đức lắm, hơi giống ca ca.
Bèn vội vàng nín cười.
Nhưng Đức Vương có lẽ không nghĩ như vậy, hừ một tiếng rồi lại cười lạnh: “Tên ngu ngốc không biết trời cao đất dày, ngươi nghĩ phụ hoàng thật sự coi trọng ngươi sao? Một ngày nào đó ngươi không nghe lời, chỉ cần một cái vẫy tay là lão có thể bóp chết ngươi. Đừng đắc ý, cứ chờ xem.”
Nói xong lại hừ một tiếng, vung tay áo bỏ đi.
Chung Yến Sanh nghĩ trong đầu, có vẻ Đức Vương không chỉ bị giật mắt giật miệng, mà còn rất thích hừ hừ.
An Vương theo sau Đức Vương, nhìn Chung Yến Sanh một cái rồi hơi gật đầu: “Ngươi…”
Còn chưa nói dứt câu, phía trước đã vang lên giọng nói nóng nảy khó chịu của Đức Vương: “Lão Tứ, chân ngươi bị gãy hay sao? Còn cần bổn Vương giục ngươi, nói nhảm với nó cái gì, cút tới đây!”
Ngoài điện Dưỡng Tâm còn có các thị vệ và Cẩm Y Vệ qua lại, cũng có nhiều cung nhân, nhưng thái độ của Đức Vương như đang quát mắng một tiểu thái giám dưới trướng, không hề có chút tôn trọng nào đối với huynh trưởng.
Bình thường thái độ của gã cũng không tốt với An Vương, nhưng chưa đến mức tệ hại như hôm nay. Có lẽ vì ngày hôm nay hỏng bét đến cực điểm, nên gã mới xem An Vương làm nơi trút giận.
Chung Yến Sanh lén nhìn An Vương, nhận thấy vẻ mặt An Vương thay đổi một chút.
Nhưng khả năng chịu đựng của An Vương vượt trội. Dù bị Đức Vương quát trước mặt mọi người thì vẻ mặt của y cũng nhanh chóng trở lại bình thường, vòng qua Chung Yến Sanh đi tới.
Đức Vương rõ ràng cấm An Vương nói chuyện với Chung Yến Sanh, lại lạnh lùng lườm Chung Yến Sanh một cái, rồi cùng An Vương bước ra khỏi điện.
Chung Yến Sanh nhạy cảm nhận thấy, dường như An Vương và Đức Vương biết điều gì đó về thân phận của mình.
Theo tính cách của Đức Vương mà cậu quan sát mấy ngày nay, nếu Đức Vương biết rõ cậu không phải là Thập Nhất Hoàng tử, chắc chắn sẽ trực tiếp tìm đến chửi mắng, rồi gây náo loạn với Hoàng đế.
Nhưng gã không làm vậy, vậy thì chỉ có một lý do… gã không dám.
Người có thể khiến Đức Vương kiêng dè như vậy, ngoài ca ca ra, chỉ có Hoàng đế Bệ hạ.
Chung Yến Sanh tự cảm thấy mình rất thông minh khi phân tích xong, rồi lại nghẹn ngào.
Rốt cuộc đi một vòng, lại quay về lão Hoàng đế.
Cậu đang cố gắng suy nghĩ xem liệu còn lối thoát nào khác không, thì Bùi Hoằng đang đi chậm ở phía sau bước tới. Hắn nhìn cậu, muốn nói lại thôi, vẻ mặt khá phức tạp.
Gần đây hai người có gặp nhau vài lần, nhưng lão Hoàng đế canh Chung Yến Sanh rất sát sao, trừ khi lão Hoàng đế mở lời, nếu không người khác không có cơ hội trao đổi với Chung Yến Sanh.
Cảm giác bị kiểm soát và khống chế đến từng lời nói này thật sự rất ngột ngạt.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện lại không biết nói gì. Chung Yến Sanh nghĩ về cái sừng trên đầu Bùi Hoằng, an ủi hắn: “Cảnh Vương Điện hạ, ngươi… đừng buồn, trước đây ngươi không muốn kết hôn, bây giờ cũng coi như toại nguyện rồi…”
Xảy ra chuyện này, hôn sự của Cảnh Vương chắc chắn bị hoãn lại, có lẽ một khoảng thời gian dài lão Hoàng đế sẽ không nhắc tới.
Bùi Hoằng nghe cậu ấp a ấp úng an ủi mình, đột nhiên bật cười, phe phẩy cây quạt, thái độ vẫn như thường ngày, trêu chọc: “Tiểu Sanh, trước đây kêu ngươi gọi ta là ca ca thì ngươi không chịu, giờ ta đã danh chính ngôn thuận làm ca ca ngươi rồi, sao còn gọi Cảnh Vương Điện hạ xa lạ vậy chứ? Gọi một tiếng Cảnh Vương ca ca nghe xem nào?”
Không biết có phải ảo giác không, mà bốn chữ “danh chính ngôn thuận” của hắn rất nặng.
Chung Yến Sanh cảm thấy trong lời của hắn có hàm ý gì đó, nhưng nói cũng có lý.
Mặc dù kết quả đêm qua cậu thám hiểm lãnh cung cho thấy khả năng cậu không phải là Thập Nhất Hoàng tử rất cao, nhưng hiện tại đúng là Cảnh Vương được xem như là Bát ca của cậu rồi.
Cậu do dự một chút: “Cảnh Vương ca…”
Còn chưa gọi xong, giọng của Tiêu Lộng đã xen vào, không mặn không nhạt: “Đợi ai?”
Sự chú ý của Chung Yến Sanh hoàn toàn chuyển sang Tiêu Lộng, nén sự vui vẻ trong lòng xuống: “Vương thúc.”
Nụ cười trên mặt Bùi Hoằng lập tức biến mất, nhìn Tiêu Lộng, muốn mắng người.
Nhưng hắn ta vẫn kiềm chế, vỗ nhẹ vai Chung Yến Sanh: “Chuyện diệt cướp cứ từ từ mà làm. Vạn sự cẩn thận, chờ ngươi bình an khải hoàn, Cảnh Vương ca ca sẽ đưa ngươi đi uống rượu.”
Chung Yến Sanh không uống rượu, lần trước say rượu, cảm giác không thể kiểm soát được cơ thể và lời nói khiến cậu vẫn còn ám ảnh.
Tuy nhiên, cậu vẫn rất cảm kích ý tốt của Bùi Hoằng, nghĩ thấy cái sừng trên đầu Cảnh Vương đã rất thảm rồi, bèn thuận theo gọi: “Ừm, cảm ơn Cảnh Vương ca ca.”
Cảnh Vương ca ca? Gọi nghe nhão quá, đứa trẻ này không thấy đau răng hả?
Thế mà chưa từng gọi hắn một tiếng Định Vương ca ca.
…Không đúng, nghĩ linh tinh cái gì vậy.
Tiêu Lộng lạnh mặt nghĩ, Chung Yến Sanh đi tới đi lui bên ngoài, chỉ có thể là đang đợi hắn.
Dù bị nhốt ở Hoàng cung nhưng nỗi si tình vẫn hướng về hắn.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tiêu Lộng dịu đi chút, miễn cưỡng tha thứ.
Chung Yến Sanh nhìn vẻ mặt Tiêu Lộng thay đổi liên tục, lúc thì âm u lúc thì sáng sủa, cũng không biết hắn lại làm sao, may mà cậu đã quen với tính cách của Tiêu Lộng rồi. Thấy vẻ mặt hắn dần ổn định mới hỏi: “Vương thúc, anh sẽ cùng em xuôi Nam ạ?”
Nghĩ đến nhiệm vụ trấn áp thổ phỉ, Chung Yến Sanh cũng thấy thấp thỏm.
Ngay cả gà cậu còn chưa từng giết, vậy mà lão Hoàng đế lại muốn cậu đi giết người, còn không cho phản đối.
Tiêu Lộng nhìn cậu run rẩy hàng mi trông rất bất an, trong lòng cũng tự nhiên mềm nhũn, nghĩ thầm, không đi thì nhìn em đi một mình à?
Ngoài miệng lại đáp bình thản: “Để xem đã.”
Lập tức đồng ý, lão Hoàng đế chắc chắn sẽ sinh nghi.
Chung Yến Sanh hơi thất vọng: “Ồ… vậy có thể phiền Vương thúc giúp em gửi tin về phủ Hầu gia không?”
Ở phủ Vương gia cậu còn có thể nghe được tin tức của phủ Hoài An Hầu. Sau khi vào cung, cậu có thể cảm giác lão Hoàng đế đã cắt đứt liên lạc của cậu với bên ngoài.
Không biết Hoài An Hầu và Hầu phu nhân thế nào rồi, cậu phải rời Kinh thành một thời gian, cũng không thể nói lời nào với họ…
Tiêu Lộng nhàn nhạt đáp: “Cái này em không cần lo, với tốc độ lan tin như gió trong cung thì lúc này tin tức đã lan truyền khắp Kinh thành rồi.”
“…”
Chung Yến Sanh do dự một lúc, nhích lại gần Tiêu Lộng: “Vậy có thể phiền Vương thúc giúp em truyền lời đến Vân Thành không?”
Tiêu Lộng nhướng mày.
Lại là tên Vân Thành này.
Trước đó Chung Yến Sanh còn muốn sau khi rời phủ Hầu gia thì đón Vân Thành ở cùng.
Gần đây nhiều việc nên suýt quên mất.
Tiêu Lộng quyết định điều tra xem người này có điểm gì đặc biệt mà khiến Chung Yến Sanh nhớ nhung đến vậy.
Như Tiêu Lộng đã nói, trong cung không giấu được bí mật gì, cuộc nói chuyện trong thư phòng nhanh chóng lan truyền khắp triều đình, rồi lan ra khắp Kinh thành.
Chuyện con gái Thái thường Tự khanh và Đức Vương, Cảnh Vương Điện hạ bị cắm sừng đồn ra ngoài, lập tức trở thành trò cười mới của các thế gia thay cho Chung Yến Sanh trước đây.
Trước đây Chung Yến Sanh bị giễu cợt nay đã trở thành tiểu Hoàng tử được ưu ái, còn được lão Hoàng đế giao cho nhiệm vụ quan trọng, không ai dám cười nhạo cậu nữa.
Lúc đi qua phủ Hoài An Hầu và phủ Phái Quốc Công vắng vẻ, mọi người còn thổn thức một phen.
Ai có thể nghĩ đến chứ?
Tin Chung Yến Sanh được phái xuống phía Nam tất nhiên cũng đến tai Hoài An Hầu.
Hôm nay, Hoài An Hầu có thái độ khác thường, không đến cổng Đại Lý Tự từ sớm mà nhìn con dấu đá điền hoàng trên bàn, vẻ mặt không rõ. Hầu phu nhân ngồi trong thư phòng, mặt mày đầy lo lắng: “Sao Hoàng thượng lại phái Điều Nhi đi dẹp loạn?”
Hoài An Hầu nhìn hộ vệ đứng gác ngoài nhà.
Vài ngày trước Chung Yến Sanh vào cung, lão Hoàng đế vui vẻ bèn thưởng cho phủ Hoài An Hầu một phen. Ngoài những vật phẩm thông thường ra còn thưởng thêm vài người.
Hiện tại mọi hành động trong phủ đều bị giám sát bởi Bệ hạ.
Hoài An Hầu vỗ vai phu nhân, nhỏ giọng nói: “Nghe nói Định Vương cũng sẽ đi theo, phu nhân không cần quá lo lắng.”
“Định Vương…”
Nghe đến tên Tiêu Lộng, vẻ mặt Hầu phu nhân thay đổi trong chốc lát, rồi gật đầu: “Vậy thì tốt, tuy rằng Định Vương có tính cách quái dị, nhưng dũng cảm thiện chiến, chắc sẽ bảo vệ Điều Điều thật tốt.”
Hai người đang nói chuyện, hộ vệ ngoài cửa không nghe thấy vấn đề gì, bèn liếc nhìn về phía cửa sổ gần đó.
Thế tử chân chính của phủ Hoài An Hầu đang đứng bên cửa sổ, hiển nhiên là đã nghe thấy cuộc trò chuyện của cha mẹ, không biết đang suy nghĩ gì. Cảm nhận được ánh nhìn của vệ binh, y lạnh lùng lườm họ một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Tính cách Chung Tư Độ nhạy bén, những thay đổi trong phủ mấy ngày gần đây, y đương nhiên đều thấy rất rõ ràng.
Thái độ kỳ lạ và lo lắng của cha mẹ, trong phủ khắp nơi đều có ánh mắt giám sát…
Chung Yến Sanh thật sự là Thập Nhất Hoàng tử sao?
Các chủ nhân trong phủ đều bị giám sát chặt chẽ, mọi hành động và lời nói đều bị ghi lại, chỉ có viện Xuân Vu hoang vắng là đặc biệt yên tĩnh, không có ai lui tới.
Mỗi ngày Vân Thành đều chăm chỉ quét dọn viện, vừa quét vừa thở dài.
Hắn không quan tâm thiếu gia là Thế tử phủ Hầu gia hay là Hoàng tử trong cung, nhưng bây giờ muốn đi theo hầu hạ Chung Yến Sinh, hắn chỉ có thể làm thái giám…
Vân Thành chợt cảm thấy thê lương. Hắn ngồi xổm xuống nhổ vài cọng cỏ dại, khi đứng lên thì trong tầm nhìn xuất hiện một người, khiến Vân Thành suýt nữa nhảy dựng lên: “Ai ai ai… ai vậy!”
Triển Nhung lạnh lùng nhìn Vân Thành.
Vân Thành cũng nhận ra, đây là cận vệ bên cạnh Định Vương Điện hạ.
Hơn nữa khuôn mặt Triển Nhung… rất giống người đã mở cửa đón Chung Yến Sanh vào biệt viện Trường Liễu mà Vân Thành nhìn thấy từ xa.
Vân Thành giật mình một cái.
Sao tiểu thiếu gia lại vô duyên vô cớ dính vào Định Vương Điện hạ, Vân Thành mới nhận ra chuyện này cách đây hai ngày.
Biệt viện Trường Liễu của Định Vương Điện hạ ít người biết đến, nhưng nếu chịu khó hỏi thăm thì vẫn có thể biết được chút ít.
Nói đơn giản, vài tháng trước thiếu gia bảo hắn điều tra nơi ở của thiếu gia Chung Tư Độ, nhưng hắn lại nghe nhầm, ngày ngày dẫn tiểu thiếu gia chạy đến tư gia của Định Vương Điện hạ.
Buổi tối biết được sự thật, Vân Thành thức trắng đêm, trong đầu chỉ toàn là: Thế mà hắn còn sống.
Hắn có lỗi với tiểu thiếu gia!
Vì vậy khi nhìn thấy Triển Nhung, Vân Thành run rẩy hỏi: “Đại ca, ngài đến chặt tay ta sao?”
Triển Nhung nhìn Vân Thành bằng ánh mắt kỳ lạ, có hơi bực mình, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Triển Nhung đã học theo phong cách của Tiêu Lộng được năm sáu phần: “Không phải, ta thay Chung tiểu công tử truyền lời cho ngươi. Tiểu công tử nói hai ngày nữa cậu ấy sẽ rời Kinh, e rằng phải một thời gian mới có thể trở lại. Chuyện đã hứa với ngươi tạm thời không thể làm được. Khế ước bán thân của ngươi ở trong hộp gỗ đàn hương trong thư phòng cậu ấy, bên trong còn có vài món quà nhỏ và bạc, vốn định nửa tháng sau làm quà sinh nhật cho ngươi, bây giờ ngươi có thể tự lấy.”
Vân Thành ngốc nghếch nghe xong, mắt lập tức đỏ lên: “Thiếu gia…”
Triển Nhung chậc trong lòng một tiếng.
Mặc dù tiểu công tử là người Hoàng thất nhưng lại đẹp như tiên, tâm địa mềm mỏng hiền lành, tỉ mỉ chu đáo, hoàn toàn khác với đám người ghê tởm Bùi gia kia.
Còn rất thích Vương gia, ẩn danh theo bên cạnh Vương gia, lén lút trốn tránh bấy lâu, cuối cùng cũng được Vương gia đón về phủ như nguyện ý lại bị cái tên chó Hoàng đế kia chia cắt.
Triển Nhung thầm nghĩ, cũng khó trách Vương gia luôn mềm lòng với tiểu công tử.
Nếu là hắn hắn cũng mềm lòng.
Truyền đạt lời của Chung Yến Sinh xong, Triển Nhung xoay người định đi, còn chưa kịp nhảy lên tường đã bị Vân Thành gọi lại: “Đại ca!”
Triển Nhung nghi ngờ quay lại.
Trong lòng Vân Thành cảm thấy xót xa, hắn ta làm sai thì phải tự chịu. Bấy lâu nay thiếu gia đã một mình chịu đựng bao nhiêu áp lực từ Định Vương Điện hạ, bây giờ cũng nên để hắn ta chịu đựng.
Vốn là do hắn ta dẫn thiếu gia đến nhầm nơi, đắc tội Định Vương điện hạ…
Vân Thành lau đôi mắt đỏ hoe: “Ngài, ngài có thể đưa ta đến gặp Định Vương Điện hạ không? Tiểu nhân muốn tự mình tạ lỗi với Định Vương điện hạ.”
Triển Nhung: “?”
Hả? Tạ lỗi gì?
Nghĩ đến chủ tử cũng có hứng thú với người tên Vân Thành này, chỉ vì nể mặt tiểu công tử mà chưa ra tay, Triển Nhung suy nghĩ một chút: “Được.”
Nói xong, một tay xách Vân Thành nhảy lên tường.
Gần viện Xuân Vu không có nhiều người giám sát, mang theo người cũng không khó. Chỉ một lát sau, Triển Nhung đã tránh được những ánh mắt giám sát trong phủ Hầu gia, mang theo Vân Thành nhảy ra khỏi cửa sau.
Xe ngựa của Tiêu Lộng đang đổ ngoài cửa sau.
Nhận ra bên trong chính là Định Vương Điện hạ, Vân Thành căng thẳng nuốt nước bọt, nhưng vẫn lấy hết can đảm: “Tham… tham kiến Định Vương Điện hạ.”
Tiêu Lộng nhắm mắt tựa vào trong xe ngựa, nghe thấy tiếng thì nhướng mày, vén rèm xe lên, từ trên cao lạnh lùng nhìn Vân Thành.
Diện mạo bình thường, dáng dấp không cao, gầy còm.
Tiêu Lộng càng tăng thêm tự tin.
“Thật, thật sự là đắc tội Điện hạ.” Ánh mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống khiến da đầu Vân Thành tê dại, quyết định nhắm mắt xin lỗi nhanh: “Việc này, việc này đều do lỗi của ta, ban đầu tiểu thiếu gia cũng không biết. Cầu xin ngài, ngài đừng trách tiểu thiếu gia nữa, muốn chém muốn giết, tiểu nhân đều xin chịu hết…”
Chuyện gì vậy?
Thấy Tiêu Lộng cau mày không kiên nhẫn, Triển Nhung lập tức nói: “Dừng lại. Ngươi biết mình đang nói gì không?”
Lời này lọt vào tai Vân Thành lại thành “Ngươi có thể chịu đựng cơn giận của Vương gia không?” Vân Thành sợ hãi run lên, nhưng vẫn khô khốc mở miệng: “Tiểu nhân biết, nhưng ban đầu tiểu thiếu gia đến biệt viện Trường Liễu, đúng là không biết thân phận của Vương gia, thật sự không cố ý đắc tội! Đều do tiểu nhân tìm nhầm chỗ…”
Không khí trở nên ngưng trệ.
Triển Nhung dần dần hiểu ra ý của Vân Thành, đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, mí mắt giật giật, không dám quay lại nhìn mặt Tiêu Lộng.
Các ám vệ được Triển Nhung truyền đạt một thời gian dài cái gì mà “Tiểu công tử đối với chủ tử là tình sâu nghĩa nặng yêu say đắm” cũng lặng lẽ thu mình vào trong bóng tối, không dám lộ mặt.
Vân Thành: “…”
Hắn ta nói sai gì sao? Sao xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh thế?
Một lát sau, phía trên vang lên giọng nói lạnh lẽo của Định Vương Điện hạ: “Cái gì mà tìm nhầm chỗ?”
“Nói cho rõ ràng.”
–
Tác giả:
Tiêu Lộng: Hoang mang, tức giận, không dám tin.jpg