Một đám người nháo nhào xông vào phòng, không khí ngột ngạt bỗng chốc tan biến, cũng không còn bức bối nữa.
May mắn là trước khi đi Tiêu Lộng đã quấn Chung Yến Sanh vào trong chăn. Cậu kéo chăn, thuận thế ngồi dậy, giả vờ dụi mắt như vừa tỉnh ngủ, cố gắng che giấu nhịp thở rối loạn: “Có chuyện gì vậy… Hoắc Song?”
Vì nụ hôn mãnh liệt vừa rồi mà giọng cậu vẫn còn khàn, mềm mại như vừa bị đánh thức.
Trong phòng không có nến, màn che ở đầu giường buông xuống, ánh sáng từ đèn của thị vệ lập lòe, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng Chung Yến Sanh quấn trong chăn, không ai thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng của tiểu Điện hạ.
Động tác xông vào vội vàng của Hoắc Song chững lại, y vô thức nhìn qua Triển Nhung đang trưng ra vẻ mặt lạnh lùng đứng dựa vào cửa.
Chẳng lẽ là y nghĩ nhiều, Triển Nhung thật sự đang tìm người lẻn vào phòng Tiêu Lộng chứ không phải cố ý chọc giận ngăn cản y?
Chung Yến Sanh ậm ừ: “Hoắc Song?”
Dù trong phòng tối om lại bị che bởi lớp màn, Hoắc Song cũng không dám nhìn cậu lâu, cúi đầu dẫn người quỳ xuống: “Vừa rồi trên tàu xảy ra chút hỗn loạn, thuộc hạ gõ cửa không nhận được phản hồi, vì lo lắng cho an nguy của Điện hạ nên mới liều lĩnh xông vào, xin Điện hạ trách phạt.”
“Không sao.” Chung Yến Sanh ngừng một lát mới chậm rãi nói: “Ta uống thuốc, ngủ rất say, không nghe thấy tiếng của ngươi.”
Lời nói dối này hơi khó nói ra.
Dù sao thì khi cậu mở miệng, quanh người vẫn còn vương vấn mùi hương đắng chát lạnh lẽo, cảm giác tê dại khi môi bị cắn mạnh vẫn còn ở đó, lan từ xương sống đến sau gáy, tim cứ đập mạnh mãi không thôi.
Đai lưng cũng bị kéo lỏng suýt nữa tuột ra, tóc bị vò rối tung, cả người bị đều bị Tiêu Lộng chọc ghẹo cho rối bời.
Hơn nữa vừa rồi khi Hoắc Song gọi cậu ở bên ngoài, tranh cãi với Triển Nhung thì… Tiêu Lộng đang hôn cậu.
Mỗi lần Hoắc Song gọi một tiếng tiểu Điện hạ, Tiêu Lộng lại cố tình cắn môi dưới của cậu, liếm lưỡi, hôn vừa mạnh vừa sâu như muốn nuốt cậu vào bụng vậy.
Đôi mắt xanh ấy như sóng biển cuồn cuộn, giây tiếp theo sẽ nhấn chìm cậu, cuốn vào những cơn bão tố cùng với chủ nhân của đôi mắt đó, rồi chìm sâu xuống đáy biển vô tận.
Chung Yến Sanh không nhịn được lại vùi mình vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt ngập nước.
Còn cố tình kéo đến giây cuối cùng mới chịu đi… Đồ chó xấu xa.
Chung Yến Sanh không có lý do gì để nói dối.
Điều kiện trên thuyền không thể sánh bằng trong cung, chỉ vỏn vẹn trong một căn phòng nhỏ nên mọi thứ đều rõ ràng. Buổi tối quả thật có người thấy Vân Thành mang thuốc vào phòng, trên bàn còn đặt bát thuốc đã uống hết.
Dưới gầm giường quá thấp nên không thể giấu người.
Hoắc Song nhanh chóng quan sát một vòng căn phòng, dù vẫn còn hơi nghi ngờ nhưng không tìm ra vấn đề, đứng dậy định dẫn người ra ngoài, Vạn Châu phía sau đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã.”
Chung Yến Sanh giật mình, nhớ tới đôi giày của Tiêu Lộng.
Cậu nhanh chóng nhìn xuống gầm giường, phát hiện giày của Tiêu Lộng đã bị đá lại dưới đó, trên đất chỉ còn giày của cậu.
“…”
Bỗng dưng Chung Yến Sanh không biết phải đánh giá Tiêu Lộng thế nào.
Vừa rồi Hoắc Song sắp mở cửa, Tiêu Lộng còn đè cậu hôn sâu, điên cuồng như không để gì trong mắt, bỏ qua mọi quy tắc lễ nghi.
Nhưng hắn làm việc lại vô cùng ổn thỏa, khiến người ta an tâm. Chỉ trong nháy mắt, không chỉ quấn Chung Yến Sanh vào chăn mà còn thả màn giường xuống, đồng thời đá đôi giày lại dưới gầm giường, xong hết mới thong thả leo ra ngoài cửa sổ.
Nếu không phải Định Vương Điện hạ chưa từng có tin đồn yêu đương gì, thì Chung Yến Sanh đã cho rằng hắn rất có kinh nghiệm trong việc vụng trộm này.
…Không đúng, vụng trộm cái gì chứ.
Đều tại Tiêu Lộng, trước khi đi cứ nói linh tinh gian phu gì đâu không!
Trong lòng Chung Yến Sanh rối bời, như có con thỏ nhảy nhót bên trong, không thể nào bình tĩnh lại.
Ánh mắt Vạn Châu cực kỳ sắc bén, thấy cửa sổ hơi mở, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ. Lúc này, gã đang nhìn chằm chằm vào đầu giường của Chung Yến Sanh, ánh mắt nham hiểm: “Đầu giường của Điện hạ có cái gì vậy? Trước khi ngài nghỉ ngơi, thuộc hạ đã kiểm tra theo thông lệ, chưa từng thấy có thứ này.”
Chung Yến Sanh không chú ý đến đồ trên đầu giường, nghe vậy quay đầu lại, phát hiện Vạn Châu đang nói đến con dao găm Tiêu Lộng tặng cậu.
Vừa rồi cậu và Tiêu Lộng quấn quýt trên giường, con dao găm này vướng ở giữa, bị Tiêu Lộng không kiên nhẫn vứt đi nên cậu cũng quên mất.
Hoắc Song thậm chí còn không dám nhìn lâu, nhưng người này lại nhìn chằm chằm vào giường cậu.
Chung Yến Sanh rất ghét Vạn Châu, nhưng đây là người lão Hoàng đế phái tới, không thể đuổi đi, đành bình tĩnh quấn chăn ngồi dậy: “Đây là đồ riêng của ta, đương nhiên ngươi chưa từng thấy.”
Vạn Châu không chịu bỏ qua, không những không lui ra mà còn tiến lên một bước: “Vì sự an nguy của Điện hạ, xin Điện hạ kéo màn giường ra để thuộc hạ kiểm tra.”
Hoắc Song: “Vạn Châu!”
Vạn Châu không để ý đến y, gã nhìn chằm chằm Chung Yến Sanh, chỉ cần tiến thêm vài bước nữa là có thể giơ tay kéo màn ra: “Nếu Điện hạ có chuyện gì, bọn ta khó mà báo cáo lại với Bệ hạ.”
Nghe thấy hai từ “Bệ hạ”, trong đầu Hoắc Song hiện lên đôi mắt đục ngầu thâm trầm đó, lời muốn bị nghẹn lại ở cổ họng, không thốt ra được.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Hoắc Song và những người dưới quyền y, nói là được ban cho Chung Yến Sanh, nhưng ai nấy đều rõ ràng chủ tử thật sự của họ là ai, mục đích của họ khi theo Chung Yến Sanh là gì.
Vì vậy không ai lên tiếng ngăn cản Vạn Châu.
Triển Nhung vốn đang khoanh tay xem trò vui cũng không cợt nhã nữa, kéo Vân Thành đang định xông vào phòng. Hắn quay đầu nhìn lại, vừa định xin chỉ thị của chủ tử, thì khóe mắt chợt thấy ánh dao sáng như tuyết lóe lên.
Triển Nhung giật mình quay đầu lại.
Đó là một con dao găm, lặng lẽ xuyên qua tấm màn, dừng trước bụng Vạn Châu.
Bởi vì quá sức bất ngờ, không lường trước được, Vạn Châu không kịp né tránh, mặt gã biến sắc, cúi đầu xuống nhìn.
Mọi người trong và ngoài phòng đều sợ hãi, nhìn chằm chằm bàn tay thò ra từ màn che.
Từ phía sau tấm màn, một cánh tay thò ra trong ống tay áo rộng, cổ tay gầy guộc yếu ớt như thể chỉ cần vặn nhẹ là gãy, nhưng lại nắm chắc con dao găm có hình dáng kỳ dị.
Giọng nói của thiếu niên vang lên từ phía sau tấm màn, vẫn trong trẻo mềm mại nhưng giọng điệu lạnh lùng.
“Đây là đồ riêng của ta —— thế nào, nhìn rõ chưa?”
Ngoài việc có hơi lộn xộn, thì trên giường Chung Yến Sanh không còn thứ gì khác.
Nhưng cậu hiểu rất rõ, những thị vệ này là người của lão Hoàng đế, thấy cậu hiền lành nên có lẽ cũng không coi cậu ra gì. Nếu để Vạn Châu lục soát giường thì sau này đám người này chỉ càng tỏ ra xem thường cậu hơn.
Lan truyền ra ngoài rồi thì càng không thể thu phục được lòng người.
Dao găm vô cùng sắc bén, chỉ chạm nhẹ vào áo của Vạn Châu đã để lại một vết rách, nếu đâm vào da thịt thì hoàn toàn có thể dự đoán được hậu quả.
Vạn Châu không hiểu tại sao tiểu Hoàng tử trông như bùn đất này lần nào cũng làm những chuyện ngoài dự đoán, cứng ngắc không dám cử động.
“Ngươi là cái thá gì mà dám vênh mặt hất cằm sai khiến ta?” Chung Yến Sinh từ từ rút dao găm lại, cất vào vỏ vang lên một tiếng “soạt”: “Cút ra ngoài.”
Mặt Vạn Châu xanh đỏ lẫn lộn, cúi đầu lùi lại, khó chịu không thôi: “Mạo phạm tiểu Điện hạ.”
Hoắc Song nhìn cảnh này không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, lườm Vạn Châu: “Còn không lui ra? Đêm nay đã quấy rầy Điện hạ, trở về thuộc hạ nhất định sẽ phạt nặng Vạn Châu, xin Điện hạ thứ tội… Thuộc hạ cáo lui.”
Các thị vệ lần lượt lui ra ngoài, Triển Nhung đang xem trò vui cũng rời khỏi cửa.
Nhìn thấy cảnh này, Vân Thành đã hiểu ra, dù Chung Yến Sanh thoắt cái biến thành Hoàng tử trong cung, nhưng cuộc sống cũng không tốt đẹp như hắn nghĩ. Vừa đau lòng vừa tức giận, hắn xông vào phòng: “Thiếu gia, ngài thế nào rồi?”
Người đã lui ra hết, căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn mỗi Vân Thành.
Lúc này Chung Yến Sanh mới nhận ra tim mình đập nhanh đến mức ngón tay phát run, nhưng vừa rồi cậu đã rất cố gắng kiềm chế, thành công dọa được Vạn Châu đáng ghét kia.
Sự run rẩy này không phải vì sợ hãi.
Chung Yến Sanh ôm chặt con dao găm Tiêu Lộng tặng, cảm thấy hạnh phúc không tả được.
Cậu không lên tiếng, Vân Thành đành đi đóng cửa sổ, định thắp nến lên.
Mặt và môi cậu đều đỏ bừng, nếu để Vân Thành thấy thì không biết nên giải thích sao.
Vân Thành rất nghe lời, không thắp nến mà chỉ rót một chén trà ấm, đưa đến bên màn: “Thiếu gia, ngài uống chút trà cho đỡ sợ, đám người này vô lễ quá!”
Chung Yến Sanh quả thật rất khát, mặc dù khát là vì lý do khác… Cậu nhận lấy, uống một hớp, trái tim đang đập loạn lúc này mới dần ổn định lại.
Nhưng những suy nghĩ lung tung lại không thể bỏ được.
Tiêu Lộng hôn cậu, dạy cậu thế nào là ý đồ xấu.
Là bởi vì… có ý đồ xấu với cậu sao?
Trời ơi.
Vừa nghĩ đến điều này, Chung Yến Sanh cảm thấy khó mà tin nổi. Cậu suýt chút nữa bị sặc, vội đưa chén trà trở lại, dùng vỏ dao lạnh áp vào khuôn mặt nóng rực cọ xát một lúc, rồi gọi: “Vân Thành.”
Vân Thành kê một chiếc ghế đến đầu giường, “Ôi” một tiếng, an ủi Chung Yến Sanh: “Thiếu gia đừng sợ, tối nay ta sẽ ở lại phòng cùng ngài.”
Hắn dừng lại một chút, nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, có phải trong phòng ngài có người đến không?”
Vân Thành đã theo Chung Yến Sanh nhiều năm, hết sức quen thuộc với thói quen của cậu. Vừa rồi Hoắc Song và Triển Nhung ồn ào như vậy, dù có ngủ say như heo cũng sẽ bị đánh thức.
Nếu Chung Yến Sanh bị đánh thức thì chắc chắn sẽ nổi cáu.
Ngày xưa Chung Yến Sanh không ngủ được cũng sẽ nói chuyện với Vân Thành ngồi trên ghế nhỏ thế này.
Đối diện với Vân Thành, Chung Yến Sanh không giấu giếm, nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Vân Thành hít một hơi: “Là Định Vương Điện hạ sao?”
Chung Yến Sanh đỏ mặt gật đầu.
Vân Thành lo lắng cực kỳ: “Có phải Định Vương Điện hạ lại làm khó ngài không?”
Chung Yến Sanh run mi: “Cũng… không hẳn.”
Quả thật Tiêu Lộng đã làm cậu khó xử, nhưng khi hắn nắm lấy cằm cậu hôn lên, con dao găm đã ở trong tay cậu.
Là Tiêu Lộng đưa nó cho cậu.
Khi đối mặt với Vạn Châu muốn làm khó cậu, cậu đã có thể rút dao ra, nhưng đối diện với Tiêu Lộng thì lại không thể.
Thầy Chu nói, quân tử dù có tình cảm vẫn phải biết lễ nghĩa, nhưng Tiêu Lộng không phải quân tử, không nói đến lễ cũng không nói đến lý.
Chung Yến Sanh chưa từng hoang mang hoảng hốt như vậy, thầy và sách vở đều không dạy cậu cách đối phó trong tình huống này. Cậu muốn nói chuyện với Vân Thành, nhưng tâm trạng rối bời không biết bắt đầu từ đâu.
Chung Yến Sanh ôm đầu gối, đang suy nghĩ lung tung thì nghe Vân Thành thở dài: “Đều tại ta, nếu không phải ban đầu ta hấp tấp nghe lén Hầu gia khiến ngài tìm nhầm người, thì ngài cũng sẽ không đắc tội với Định Vương Điện hạ, rước lấy phiền toái như bây giờ. Ta đã đến xin lỗi Định Vương Điện hạ, nhưng hình như ngài ấy vẫn không muốn bỏ qua cho ngài…”
“Hả?”
Nghe lời tự trách của Vân Thành, Chung Yến Sanh giật mình, sững sờ: “Gì cơ?”
Vân Thành đã nói với Tiêu Lộng rồi?!
Vậy chẳng phải Tiêu Lộng đã biết trước đây cậu tìm nhầm người, không phải cố ý tìm hắn, ngay cả con dấu cũng không phải tặng riêng cho hắn sao?
Với sự kiêu ngạo của Định Vương Điện hạ, biết được sự thật này sẽ có biểu hiện thế nào?
Những suy nghĩ ngại ngùng của thiếu niên ngay lập tức bị đẩy lùi, Chung Yến Sanh cảm thấy tê rần cả đầu, hoảng hốt hỏi: “Vân Thành, ngươi nói với Định Vương Điện hạ khi nào?”
Nhận thấy giọng điệu của cậu không ổn, Vân Thành lo lắng: “Hai ngày trước… làm sao vậy, thiếu gia?”
Hai ngày trước… hai ngày trước… hai ngày trước cậu viết thư cho Tiêu Lộng, Tiêu Lộng chỉ trả lời bằng một dấu chấm.
Lúc xuất phát ở cổng thành Tiêu Lộng cũng không xuất hiện.
Sau khi xuất hiện cùng Hắc Giáp Vệ, Tiêu Lộng lập tức kéo cậu lên ngựa, mặt lạnh không nói lời nào.
Lên thuyền xong cũng tâm trạng thất thường, bất chợt nổi cáu với cậu.
Chẳng trách Tiêu Lộng đột nhiên lạnh mặt với cậu mà không chịu nói lý do, ngay cả Triển Nhung cũng cảnh báo cậu ngàn vạn lần đừng truy hỏi.
Cậu còn tưởng Tiêu Lộng lại có tật xấu gì, nửa đêm chạy đến phòng hắn mắng mỏ một trận.
Chung Yến Sanh xấu hổ rụt mình vào chăn, may là khi đó Tiêu Lộng không thức dậy.
Chung Yến Sanh nhớ Tiêu Lộng từng nói hắn rất ghét người của Hoàng thất.
Ngày hôm đó lúc Điển Hỉ đột nhiên xuất hiện đưa cậu vào cung, thái độ của Tiêu Lộng bỗng dưng lạnh lùng, không muốn nói chuyện với cậu nữa.
Lúc đó cậu còn chưa rõ thân phận của mình, dù có nghi ngờ nhưng Tiêu Lộng không biết.
Vậy trong mắt Tiêu Lộng, chẳng phải cậu chính là người Hoàng thất dối trá xấu xa, gọi hắn là ca ca để lừa gạt hắn sao?
Tiêu Lộng chắc chắn rất, rất tức giận.
Nhưng tại sao trong lúc tức giận như vậy mà…. Tiêu Lộng còn hôn cậu?
Tiêu Lộng sẽ nghĩ gì về cậu đây?
Chung Yến Sanh đã gần như dũng cảm đoán rằng Tiêu Lộng có thể thích cậu chút xíu, nhưng nghĩ đến điều này, niềm vui nhỏ bé ấy lập tức xẹp lép.
Hay là, hay là tối mai cậu trèo qua phòng Tiêu Lộng giải thích rõ ràng nhỉ?
Nhưng Tiêu Lộng lại tránh né chuyện này, không muốn nhắc đến dù chỉ một chữ.
Trong lòng Chung Yến Sanh rối như tơ vò, cảm giác không biết nên mở miệng từ đâu.
“Vân Thành, khi ngươi nói thật với Định Vương Điện hạ, vẻ mặt của ngài ấy thế nào?”
Vân Thành rít lên một tiếng, hồi tưởng lại vẻ mặt của Tiêu Lộng ngày hôm đó, run rẩy nói: “Rất kinh khủng.”
Xong rồi, Tiêu Lộng thật sự rất tức giận.
Chung Yến Sanh tuyệt vọng ngã xuống gối, thở dài u sầu: “Vân Thành, cũng không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi đi, không cần ở lại với ta.”
Cũng không thể trách Vân Thành, trước đây tìm nhầm người là do điều kiện cậu đưa ra không rõ ràng, mò đến tư gia của Tiêu Lộng cũng không nghĩ nhiều.
Sau đó cậu còn không dám đối mặt với lửa giận của Tiêu Lộng khi biết sự thật, luôn không dám thẳng thắn với hắn, nhưng sớm muộn gì Tiêu Lộng cũng biết, chẳng qua Vân Thành chỉ đẩy nhanh thời gian một xíu thôi.
Vân Thành không yên tâm lắm: “Thiếu gia, ngài ở một mình có được không?”
“Ừm.” Giọng của Chung Yến Sanh không rõ ràng. “Ta ổn mà.”
Bây giờ cậu chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Vân Thành vừa đi, trong phòng càng thêm yên tĩnh. Mưa vẫn rất lớn, tiếng nước rì rào lọt vào trong tai, xáo động tâm trạng không yên của người trong phòng.
Cách vách là phòng của Tiêu Lộng.
Bây giờ Tiêu Lộng đã về phòng rồi nhỉ?
Chung Yến Sanh trườn đến phía trong giường, nhìn bức tường ngăn cách, đặt tay lên bức tường lạnh băng, một lúc sau lại sờ lên đôi môi vẫn còn sưng đỏ của mình, cảm thấy tay chân đều mềm nhũn.
Thầy Chu mà biết cậu hôn một người đàn ông chắc chắn sẽ khẽ tay cậu.
Nghĩ đến đôi mắt màu xanh đang nhìn mình, tim cậu lại đập loạn, cậu quay lưng lại, buồn phiền suy tư.
Rốt cuộc phải làm thế nào để Tiêu Lộng hết giận đây?
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Ban đầu Chung Yến Sanh nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được, không ngờ suy nghĩ lung tung một hồi, bị mùi hương thoang thoảng trên người Tiêu Lộng còn lưu lại bao bọc, cậu lại mơ màng ngủ say.
Trong mơ mọi thứ đều lắc lư, tiếp nối những chuyện chưa xảy ra đêm qua.
Trong giấc mơ cũng đang mưa, rõ ràng là đang mưa, chỗ nào cũng ẩm ướt, nhưng lại ngột ngạt đến mức khiến người ta thở không nổi.
Đầu gối cọ xát giữa chân cậu cũng thay bằng thứ khác.
Ngày hôm sau thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Chung Yến Sanh tỉnh dậy thở hổn hển, cuộn mình trong chăn, ngẩn ngơ một hồi mới đỏ mặt bò dậy. Cậu không dám gặp ai, đứng sau cánh cửa nhờ Vân Thành mang nước nóng vào.
Lau sạch mồ hôi và những thứ khác trên người, Chung Yến Sanh hoảng hốt khi trông thấy khuôn mặt mình trong gương.
Khuôn mặt như chứa sắc xuân yêu kiều, mắt ngấn nước đỏ ửng, quả thật là… không thể gặp ai hết.
Chung Yến Sanh không dám bước ra khỏi phòng, tâm trạng nặng nề.
Xong rồi, cậu thật sự trở nên hư hỏng rồi.
Nhưng cậu lại không thể trách Tiêu Lộng, là cậu chủ động trêu chọc Tiêu Lộng trước.
Bất kể Tiêu Lộng nghĩ gì về cậu… cậu nhận nhầm người, lại không giải thích, thì đúng là lỗi của cậu.
Bỗng dưng Chung Yến Sanh không dám gặp Tiêu Lộng, quyết định trước tiên viết một lá thư, chân thành xin lỗi Tiêu Lộng.
Cậu mài mực, viết phong thư: Thân gửi ca ca.
Viết xong thì do dự một chút, vo lại đốt đi, viết lại: Kính gửi Định Vương Điện hạ.
Rồi cảm thấy vẫn không đúng lắm, vo lại đốt tiếp, cậu nghiêm túc suy nghĩ, thật sự không biết nên xưng hô thế nào với Tiêu Lộng.
Khi Chung Yến Sanh đang phiền lòng về cách xưng hô, Tiêu Lộng tựa vào đầu tàu, nhìn căn phòng của Chung Yến Sanh hôm nay bị thị vệ canh gác nghiêm ngặt, khẽ “chậc” một tiếng.
Tối qua vẫn khiến Hoắc Song nảy sinh cảnh giác, hôm nay cửa và cửa sổ phòng Chung Yến Sanh đều không ngớt người.
Gần một ngày rồi mà đứa nhỏ đó vẫn chưa chịu ra ngoài, không lẽ giận đến mức thật sự không thèm để ý đến hắn nữa chứ?
Nhớ lại hương vị đê mê tối qua, Tiêu Lộng liếm môi, không hối hận về hành động của mình.
Quá đáng thì quá đáng thôi…
Ngoan như vậy, hôn một cái thì có sao?
Còn ba ngày nữa sẽ xuống thuyền, đợi đến phủ Bảo Khánh thì sẽ không rảnh rỗi như trên thuyền nữa.
Tiêu Lộng cúi xuống, quyết định tăng tốc độ, chuẩn bị món quà xin lỗi thật chu đáo.
Tranh thủ lần sau còn có thể hôn một cái.
Đến tối Chung Yến Sanh mới phát hiện ngoài phòng canh gác nghiêm ngặt hơn nhiều, người canh gác không còn đi vòng quanh tuần tra mà đóng đinh tại chỗ ngoài cửa phòng cậu, vừa ló đầu ra đã có thị vệ hỏi: “Điện hạ ngài cần gì ạ?”
Chung Yến Sanh trợn tròn mắt, nhận ra rằng cậu không thể ra ngoài, và có lẽ Tiêu Lộng cũng không có cách nào vào phòng cậu. Nắm lá thư xin lỗi thứ hai mươi mình vừa viết xong, cậu trừng mắt nhìn thị vệ, sau đó vèo một cái rụt về phòng.
Thị vệ: “…”
Những thị vệ canh gác ngoài phòng có lý do chính đáng, không xúc phạm gì, Chung Yến Sanh không tìm được lý do để đuổi họ đi, lo lắng đi qua đi lại trong phòng, sau đó đốt luôn lá thư thứ hai mươi này.
Từ ngữ không đủ để diễn tả, vẫn nên dùng cách mà cậu giỏi hơn.
Chung Yến Sanh suy nghĩ một lúc rồi cầm bút lên, vẽ vài nét đơn giản, phác họa ra một người nhỏ xinh đẹp đang nằm mơ, sau đó ra ngoài tìm người.
Người nhỏ xinh xắn ngồi trên bức tường của biệt viện Trường Liễu, dưới bức tường là một người nhỏ khác đang ngồi trên xe lăn, mắt bị che bởi một dải lụa mỏng.
Để tỏ lòng xin lỗi, Chung Yến Sanh vẽ người nhỏ ngồi trên xe lăn anh tuấn vô cùng.
Hy vọng sau khi xem xong ca ca sẽ không còn giận nữa.
Trong căn phòng cách vách, Tiêu Lộng tựa vào bức tường, cầm dao khắc từng nét lên vật trong tay vô cùng tỉ mỉ.
…Nếu nhận được quà xin lỗi rồi mà vẫn không để ý đến hắn, thì đến lượt còng vàng trong phủ rồi.
Chiếc thuyền lớn vững vàng băng qua sóng gió, dần dần tiến về phủ Bảo Khánh.
Vốn dĩ Chung Yến Sanh là người không thích ra ngoài, mấy ngày sau đều ở trong phòng của mình bận rộn vẽ tranh.
Vào ngày đến phủ Bảo Khánh, trời đã tạnh mưa.
Ngựa chiến đã đến phủ Bảo Khánh gửi tin từ trước, biết rằng triều đình phái Thập Nhất Hoàng tử mang binh đến đây, các quan chức tỉnh như Tuần phủ, Tổng binh và Bố chính sứ đều có mặt, đang đợi ở bến thuyền.
Không phải đợi lâu, chiếc thuyền lớn đầu tiên đã cập bến. Cầu thang được hạ xuống, một đội thị vệ mở đường. Một lát sau, Thập Nhất Hoàng tử trong tin đồn xuất hiện trước mắt.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, môi đỏ răng trắng, thanh tú mềm mại, ánh mắt đầy tâm tình mà trong veo, cũng không hề có vẻ nhát gan hay yếu đuối như đã được nghe trước đó.
Quế Quảng Tuần phủ âm thầm đánh giá Chung Yến Sanh, không yên tâm lắm. Mặc dù Bệ hạ không phái Đức Vương mà phái một Hoàng tử vừa được tìm thấy có hơi bất ngờ, nhưng theo tin tức họ nhận được trước đó, cái người khó tính ở Mạc Bắc cũng đã đến.
Hơn nữa, quan hệ giữa tiểu Hoàng tử này và người đó rất tệ. Có người trên thuyền báo tin, nói rằng hai ngày gần đến phủ Bảo Khánh, tiểu Hoàng tử và người đó thậm chí còn không gặp mặt nhau, cho thấy hai bên rất không ưa nhau.
Một tiểu Hoàng tử không quyền không thế đột nhiên xuất hiện, so với một thân vương nắm giữ binh quyền trọng yếu, coi trọng ai hơn thì các quan viên địa phương đều có tính toán riêng trong lòng. Suy nghĩ mỗi người mỗi khác nhau, Ngụy Tuần phủ dẫn đầu mọi người, nhiệt tình nghênh đón Chung Yến Sanh trước tiên: “Hạ quan tham kiến Thập Nhất Điện hạ. Vì diệt trừ bọn cướp mà Điện hạ phải bôn ba một đoạn đường xa như vậy, hạ quan vô cùng lo lắng và cảm kích đến rơi lệ. Điện hạ đã vất vả rồi, xin mời lên xe ngựa, hạ quan đã sắp xếp cho người dọn dẹp sạch sẽ dịch trạm.”
Chung Yến Sanh không nhìn ra dáng vẻ cảm động rớt nước mắt của họ, chớp mắt mấy cái, nói: “Cảm ơn, các ngươi đang nhìn gì vậy?”
Mọi người không coi trọng một thiếu niên nhỏ tuổi, liên tục nhìn về phía chiếc thuyền lớn.
Người đó đâu?
Sao còn chưa xuất hiện?
Chung Yến Sanh nhìn theo hướng mắt của họ, cũng hơi lo lắng.
Sao Tiêu Lộng còn chưa ra, không phải lại bị say sóng rồi chứ?
Định Vương Điện hạ có chết cũng sĩ diện, nếu bị say sóng thì chắc lại ở trong phòng không chịu ra gặp người rồi.
Mọi người đang nghĩ thì phía sau bất ngờ vang lên giọng nói lạnh lùng: “Đang nhìn cái gì?”
Tất cả đều giật mình, đồng loạt quay đầu lại. Lúc này họ mới phát hiện Tiêu Lộng đã ở sau lưng mình, ngồi trên lưng ngựa, mang theo mười mấy Hắc Giáp Vệ, cười như không cười nhìn bọn họ.
Đôi mắt xanh đó thật sự rất nổi tiếng, chỉ cần nhìn thấy màu mắt, dù người chưa từng gặp Tiêu Lộng cũng biết hắn là ai.
Không chỉ các quan viên địa phương giật mình, mà ngay cả Hoắc Song và những người khác cũng kinh ngạc.
Tiêu Lộng xuống thuyền từ khi nào? Họ thậm chí còn không nhận ra!
Mặc dù có mối quan hệ thân thiết đến mức sắp cởi áo, nhưng thực tế mấy ngày nay Chung Yến Sanh đều ngồi lì trong phòng vẽ tranh, đã mấy ngày không gặp Tiêu Lộng rồi.
Lúc đứng trước mặt mọi người, Tiêu Lộng luôn lạnh lùng, không có nhiệt độ gì, đôi mắt xanh lạnh như hồ băng lướt qua những người khác, rồi dừng lại một chút khi nhìn thấy Chung Yến Sanh, lông mày hơi nhướn lên.
Các quan chức địa phương lén quan sát: Ồ! Quả nhiên là quan hệ không tốt!
Người khác không nhìn ra sự thay đổi trong mắt Tiêu Lộng, nhưng Chung Yến Sanh lại cảm thấy ánh mắt hắn như có lưỡi câu vậy, chậm rãi trượt từ mặt cậu trượt xuống chiếc eo nhỏ hẹp bị đai lưng bó chặt, rồi lại quay về khuôn mặt cậu.
Giống như bị Đạp Tuyết liếm một cái trước mắt mọi người, ngón tay Chung Yến Sanh co lại, không nhịn được nhớ lại đêm hỗn loạn đó.
Đêm đó nếu không phải Hoắc Song phá cửa xông vào, có lẽ quần áo của cậu đã bị Tiêu Lộng cởi hết.
Tiêu Lộng muốn ngủ với cậu sao?
Nếu cậu ngủ với Tiêu Lộng… thì Tiêu Lộng sẽ không giận nữa chứ?
Suy nghĩ này bất chợt xuất hiện trong đầu, Chung Yến Sanh cũng hết hồn với bản thân, lập tức nghiêm túc loại bỏ.
Nghĩ, nghĩ gì thế!
Thầy Chu mà biết chắc chắn sẽ đánh chết cậu!
Chung Yến Sanh căng mặt, bày ra vẻ đang suy nghĩ nghiêm túc, cố gắng khiến mình trông thật thông minh: “Nếu Vương thúc cũng đến rồi, vậy thì đến dịch trạm trước đi.”