Gần tới cuối kỳ bị bệnh nặng đúng là làm người ta lo lắng.
Điểm thi cuối kỳ lần này sẽ ảnh hưởng đến việc chia lớp năm học lớp 12. Sau khi ba Kiều mẹ Kiều bàn bạc với nhau xong thì cả hai quyết định sẽ để ba Kiều xin nghỉ phép mấy ngày để ở nhà chăm sóc con gái.
Tiền lương của ba Kiều cũng không quá cao, gần đây công việc cũng khá nhàn. Ngày thường ông cũng hay chăm sóc cho một lớn một nhỏ trong nhà. Nhìn dáng vẻ đáng thương khi bị ốm của Kiều Nam Gia, ông vô cùng đau lòng, bận trước bận sau, hết nấu cháo cho cô lại giúp cô đo nhiệt độ.
Buổi sáng ông đưa Kiều Nam Gia tới bệnh viện khám bệnh, bác sĩ nói cô bị cảm lạnh. Hơn nữa hệ miễn dịch của cô cũng khá kém nên cần phải nghỉ ngơi thật tốt vài ngày.
Kiều Nam Gia nằm trên giường ngủ mơ mơ màng màng đã lâu, không biết bây giờ là ngày nào tháng nào.
Chờ khi cô tỉnh lại thì trăng ngoài cửa sổ đã lên cao, chiếu sáng cả bầu trời.
"Con đói rồi à?" Trên đỉnh đầu vang lên tiếng hỏi han dịu dàng của ba Kiều. Sau đó ông đặt tay lên trán cô, "Đỡ sốt rồi. Gia Gia, con có đói không?"
Cổ họng Kiều Nam Gia khô khốc, nóng như bị thiêu đốt, cô mở to mắt gật đầu.
Cô an tĩnh nằm trên giường, tay túm chặt chăn lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, đôi mắt đen nhánh như được bao bởi một lớp hơi nước. Một lúc lâu sau hơi nước mới hơi tản đi một chút.
Bình thường cô đã phản ứng chậm rồi, lúc này trông cô lại càng giống như người máy hết điện hơn. Nhìn cô như vậy, ba Kiều vừa buồn cười vừa đau lòng.
"Con chờ chút, ba mang cơm lại đây."
"Con có thể xuống..." Kiều Nam Gia không định nhờ ba mang lên, vừa nói vừa cố gắng ngồi dậy.
Cô không phải là người bị cảm đã mất hết sức đâu!
Đột nhiên gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, Kiều Nam Gia lạnh run lên, nổi hết cả da gà. Cả người cô đau nhức, đầu choáng như bị say xe, mũi thì bị ngạt không thở được.
Kiều Nam Gia ngồi trên giường choáng váng vài giây rồi nằm uỵch một cái xuống giường.
"Con cảm ơn ba."
Ba Kiều: "......"
Sao cảm giác con bé cảm nặng hơn nhỉ?
Ba Kiều bưng cháo cùng một đĩa rau vào trong phòng, đặt trên tủ đầu giường. Để Kiều Nam Gia có cảm giác thèm ăn, ông cố ý cho thêm một ít ớt và hạt kê vào.
Mũi Kiều Nam Gia bị ngạt, không ngửi được mùi gì hết. Một bát cháo trứng vịt cùng thịt nạc vô cùng ngon, thơm ngào ngạt nhưng cô chả cảm nhận được gì hết, chỉ vùi đầu vào xúc ăn cho hết.
Ăn xong thì uống thuốc, cả người Kiều Nam Gia không khỏe.
Ba Kiều lấy hai viên kẹo sữa hình thỏ con từ trong ngăn kéo ra nhét vào trong miệng cô.
Đã lâu rồi cô chưa bị cảm. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cô bị cảm, sau khi uống thuốc xong thì ba Kiều đều nhét cho cô ăn một viên kẹo. Lâu chưa được cảm nhận hương vị này làm cô không khỏi cảm động.
Đột nhiên ba Kiều nhớ ra: "Úi, nãy ba mới thái ớt, quên chưa rửa tay..."
Cùng lúc đó, vị cay của ớt nhanh chóng lan tỏa trong miệng Kiều Nam Gia, chui xuống cổ họng như muốn nổ tung họng cô. Cô hết ngạt mũi ngay lập tức, tỉnh hơn gấp trăm lần, thậm chí còn muốn nhổ kẹo ra chạy nhanh tới phòng khách rót nước uống.
Kiều Nam Gia không nói nổi nữa: "Ba ơi, nước... nước!"
"Đây đây!"
Sau một trận lăn lộn, cuối cùng Kiều Nam Gia cũng có thể dựa vào gối ngồi trên giường.
Cô hơi buồn ngủ nhưng cố gắng chống người dậy: "Con nghỉ hai ngày rồi."
"Ba xin nghỉ học giúp con rồi. Cô Trần bảo con phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Nhưng mà..."
"Bây giờ trạng thái của con không tốt, học thì làm nhiều mà được ít. Con cứ nghỉ ngơi đi."
Ba Kiều nói rất có lý. Bây giờ trong đầu cô trống rỗng. Đừng nói giải đề, đến cả đọc bài 《 Ly Tao* 》 một lần cũng khó. Nhưng Kiều Nam Gia vẫn muốn thử sức mình, cố nhớ lại bài thơ.
*Ly Tao: Một bài thơ nổi tiếng của Trung Quốc.
Hôm nay mẹ Kiều tăng ca, vội đến sứt đầu mẻ trán, nhân lúc ăn hai miếng cơm thì hỏi tình huống trong nhà.
Không lâu sau.
Chồng bà gửi một bức ảnh. Trong ảnh là Kiều Nam Gia đang ôm thỏ con bằng bông ngồi trầm tư, lông mày nhíu chặt, nghiêng đầu không biết đang nghĩ cái gì. Chỉ có hai mắt đang thơ thẩn.
Ba Kiều nhắn: "Em nói xem, có phải con bé bị sốt đến ngốc rồi không?"
"......"
Để tránh cho Kiều Nam Gia lún sâu vào trong học tập, hơn nữa từ sau khi Kiều Nam Gia dậy thì thì hai ba con cũng hiếm khi có thời gian ở riêng với nhau.
Do đó ba Kiều cầm máy tính bảng ngồi bên cạnh Kiều Nam Gia, kéo cô xem phim cùng với mình.
Bộ phim có chủ đề về tình thương của ba. Ba Kiều xem mà nước mắt nước mũi lung tung tán loạn, lau hết một túi giấy. Chờ đến lúc ông thấy Kiều Nam Gia mãi không nhúc nhích thì mới quay đầu lại, sửng sốt.
Không biết từ lúc nào Kiều Nam Gia đã yên lặng ngủ thiếp đi.
Ông dừng bộ phim lại. Nhìn cô con gái ngoan của mình, ông hơi dở khóc dở cười. Động tác ông nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận ngả người cô xuống giường, đắp lại chăn cho cô.
Lúc này.
Điện thoại của Kiều Nam Gia "Đinh" một tiếng.
Ba Kiều cầm điện thoại Kiều Nam Gia lên theo bản năng. Hóa ra là tin nhắn rác cuối tháng. Ông xóa tin nhắn đi. Lúc đang chuẩn bị để điện thoại vào vị trí cũ, ánh mắt ba Kiều dừng lại...
Mật khẩu điện thoại Kiều Nam Gia là sinh nhật cô, hai vợ chồng ông đều biết nhưng chưa bao giờ mở điện thoại của cô ra kiểm tra.
Nhưng giờ phút này ba Kiều lại vô cùng khiếp sợ. Bởi vì hình nền điện thoại nghìn năm không đổi của cô đã thay đổi.
Điện thoại đặt trên bàn lộ ra ảnh màn hình là hình ảnh bàn tay một bạn nam đang vuốt ve mèo con.
Nếu là trước kia thì ba Kiều sẽ không nghi ngờ gì hết.
Nhưng phong ba yêu sớm vừa xảy ra mấy ngày trước còn chưa qua đi. Ông không thể không nghi ngờ. Chẳng lẽ Kiều Nam Gia...
Kiều Nam Gia ngủ vô cùng ngon.
Mẹ Kiều tăng ca xong thì về nhà. Vợ chồng hai người lại vào phòng ngủ tiếp tục mở đại hội thảo luận về vấn đề nhạy cảm lại nghiêm trọng: yêu sớm. Hai người mặt đối mặt nhìn chằm chằm điện thoại trước mặt, cả hai đều không có dũng khí mở ra.
Mẹ Kiều: "Em thấy nên kiểm tra điện thoại. Làm thế để phòng ngừa có chuyện xấu xảy ra. Hơn nữa Gia Gia đang ngủ, chúng ta xem thì con bé cũng không biết."
Ba Kiều: "Anh thấy không được."
Mẹ Kiều: "Em thấy được."
Ba Kiều: "... Cái này, vợ ơi nghe anh nói. Như thế là không tôn trọng con bé. Con bé sắp trưởng thành rồi, nên có không gian riêng tư của mình."
Mẹ Kiều khó hiểu: "Hai vợ chồng mình nuôi con bé mười mấy năm rồi, còn cái gì của con bé mà chúng ta không biết đâu? Cần gì quan tâm cái riêng tư đó?"
Ba Kiều cẩn thận giải thích: "Mỗi người đều phải có không gian riêng tư của mình, người lớn hay trẻ con đều nên được bình đẳng."
Mẹ Kiều lập tức trở mặt: "Anh có ý gì? Anh ám chỉ em hả? Anh nghĩ em là người như nào? Anh nói rõ ràng cho em!"
Ba Kiều: "Không không vợ ơi nghe anh giải thích QAQ"
...
Cuối cùng hai người không thể thống nhất ý kiến trong chuyện này.
Nửa đêm, Kiều Nam Gia mơ mơ màng màng đi WC, đôi mắt díp lại vì buồn ngủ nhìn thấy một bóng đen trên sô pha. Cô sợ đến mức hồn vía bay hết lên trời, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất. Nửa ngày sau cô mới thấy rõ người trên đó, chính là ba Kiều đang ngủ trên sô pha.
Kiều Nam Gia dở khóc dở cười: "Ba ơi, sao ba ngủ trên sô pha thế?"
Ba Kiều bị con gái hỏi tới, chỉ có thể nói dối: "Nửa đêm ba không ngủ được nên ra đây..."
Kiều Nam Gia lại tin thật.
Cô đi toilet xong lại quay trở về ngủ tiếp.
Nhìn bóng dáng cô rời đi, vẻ mặt ba Kiều trong đêm đau khổ, chỉ có thể coi mình là một người anh hùng hy sinh thầm lặng. Ông làm hết thảy để bảo vệ đứa con gái đáng yêu của mình!
... Nhưng nói đi nói lại, mùa đông ngủ trên sô pha lạnh thật.
Chân thò hết cả ra ngoài.
"Hắt xì!"
*
Không hiểu sao bình thường Kiều Nam Gia cũng không lười biếng nhưng mấy ngày nay cô lại cảm thấy ngủ như nào cũng không đủ. Lúc Kiều Nam Gia tỉnh lại, cảm thấy mình khỏe hơn một chút, thuận tay với điện thoại nhìn giờ.
Cô với với sờ sờ một chút, không thấy?
Kiều Nam Gia không khỏi sửng sốt. Lạ thật, sao lại không thấy điện thoại nhỉ?
Cô xốc chăn lên tìm khắp nơi, nhưng tìm như nào cũng không thấy. Trùng hợp ba Kiều vào cửa. Kiều Nam Gia gọi ông: "Ba ơi, ba thấy điện thoại con đâu không?"
"A..."
Tối hôm qua ba Kiều bị ăn đánh, ông sợ hãi nhảy ra khỏi giường, vô tình làm rơi điện thoại của Kiều Nam Gia, làm vỡ màn hình. Sáng sớm tinh mơ ông phải cầm điện thoại mang đi sửa. Nhân viên cửa hàng nói mai mới có thể lấy được.
Ba Kiều mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối: "Lúc sáng ba tới nhìn con xong không để ý làm rơi điện thoại của con xuống đất, vỡ mất rồi. Nên ba mang đi sửa rồi."
Kiều Nam Gia nghi hoặc: "Nhưng con để điện thoại ở..."
"A ha ha ha con xem hôm nay muốn ăn món gì? Mau mau đi rửa mặt đi rồi đi ăn cơm!"
Ba Kiều nhanh chóng đánh trống lảng nói sang chuyện khác.
Mấy ngày không đi học, không nói chuyện với các bạn, trong lòng Kiều Nam Gia cảm thấy hơi cô đơn. Sau khi đầu óc tỉnh táo hơn thì cô ý thức được đã ba bốn ngày mình chưa hỏi thăm nam thần rồi.
Nam thần có chú ý đến chuyện này không nhỉ? Hẳn là cậu ấy không chú ý tới đâu.
Mỗi ngày cậu ấy bận học, còn phải tham gia một số hoạt động trong trường, làm gì có thời gian ngày nào cũng ngồi chờ cô nhắn tin tới đâu?
Kiều Nam Gia dùng sắc lắc đầu.
Nếu bệnh đã đỡ hơn rồi thì cô phải ngồi vào bàn làm bài tập mới đúng. Gần đây bài tập nhiều lên, Kiều Nam Gia không dám lười biếng. Nghĩ vậy cô làm luôn, nhanh chóng lấy đề thi cùng giấy nháp từ trong cặp sách ra.
Ba Kiều đứng ngoài cửa, âm thầm quan sát hành vi kỳ lạ của con gái. Ông cho rằng Kiều Nam Gia sẽ trộm chơi máy tính. Nhưng lại phát hiện sau khi trầm tư một lát, cô lại lấy đề thi ra làm bài.
"!!!"
Ba Kiều ngốc một lát. Bỗng nhiên ông cảm thấy, việc yêu đương còn dễ xử lý hơn nhiều so với việc học đến tàu hỏa nhập ma.
Con gái quá chăm học, nên làm sao bây giờ?
***
Mấy ngày nay Chu Ngôn Quân giám sát từng hành động, cử chỉ của Bách Nhiên.
Với cậu thì hành động của Bách Nhiên thời gian gần đây quá kỳ lạ.
Theo lịch thì buổi chiều hôm trước bọn họ tới sân bóng rổ để tập luyện, sau khi tập luyện xong thì các thành viên chơi bóng với nhau hai trận. Cả quá trình mặt Bách Nhiên lạnh tanh, cả người tản ra hơi thở bực bội, ném cho bóng vào rổ như muốn đập nát rổ bóng ra. Đối thủ không dám ngăn cản cậu, đồng đội cũng sợ hãi không dám tới gần cậu.
Hôm qua hai người hẹn nhau đi tới tiệm net chơi game.
Chu Ngôn Quân kéo hai em gái tới chơi cùng. Cậu trông mong Bách Nhiên nhường mình một chút đầu người để mình thể hiện trước mặt hai em gái.
Kết quả Bách Nhiên MVP mấy lần, đánh địch như đánh chó. Cả quá trình hai em gái kia đều "Anh ngầy quá", "Đại thần mang em theo với", "Có thể thêm bạn tốt với em không để lần sau chúng ta chơi cùng nhau?". Có Bách Nhiên, hai cô gái quên luôn Chu Ngôn Quân là người nào.
Mặt Chu Ngôn Quân tái mét. Trớ trêu thay, quay đầu lại, thấy gương mặt Bách Nhiên u ám như Diêm Vương sống, cậu không dám mở miệng, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay khóc thầm trong lòng.
Hôm nay... Thật ra thì hôm nay chưa có việc gì xảy ra.
Chỉ là cả người Bách Nhiên đều tản ra áp suất thấp, không ai dám tới gần cậu. Ngay cả Chu Ngôn Quân cũng không ngu chạy tới trêu cậu.
Chu Ngôn Quân chống cằm suy nghĩ hồi lâu.
Dường như trạng thái này bắt đầu từ sáng ba hôm trước, Bách Nhiên mang theo vẻ tức giận lúc rời giường đi vào cổng trường. Mấy ngày liền, chẳng những tâm trạng cậu không tốt hơn mà còn có chiều hướng xấu đi.
Cậu thấy mấy ngày nay Bách Nhiên xem điện thoại nhiều hơn so với bình thường. Thỉnh thoảng cậu ấy lại cầm lên xem vài giây, sau đó mặt vô cảm nhét vào trong túi.
Chẳng lẽ...
"Người anh em, không phải mày bị em nào đá đấy chứ?"
Bách Nhiên đang thu đồ nhét vào cặp sách, nghe vậy thì kéo khóa cặp lên, dùng ánh mắt chết chóc nhìn Chu Ngôn Quân một cách chăm chú: "Mày nói lại lần nữa?"
Chu Ngôn Quân lắc đầu nguây nguẩy: "Tao chưa nói gì hết!"
Trên mặt Bách Nhiên viết hai chữ "bực mình" rõ to, cậu khoác cặp sách lên vai, nói: "Hôm nay không chơi bóng đâu, tao về nhà."
Không có tâm trạng.
Không có lý do gì khác, chỉ là không có tâm trạng.
Nhất là lúc Bách Nhiên về nhà, nhìn chồng sách vở trong nhà cùng Sữa Bò Ngọt đang nằm chơi đùa trong ổ. Bách Nhiên cảm thấy chúng như chứng cứ cho việc cậu đã bị lừa.
"......"
Cậu ném cặp sách lên trên giường, lê dép lê đi vào phòng khách mở TV lên xem.
Trên TV đang chiếu phim truyền hình, âm thanh ầm ĩ vang lên trong phòng. Một tay Bách Nhiên gối đầu, cậu nằm ngửa trên sô pha. Phòng khách chỉ mở một cái đèn, ánh đèn nhẹ nhàng phủ trên gò má cậu, dừng lại trên xương quai xanh cân đối của cậu.
Mày Bách Nhiên lạnh lùng dựng lên.
Trên TV đang vang lên câu thoại phim "Tam Quốc Diễn Nghĩa" một cách rõ ràng: "Trên đời này không có người thủy chung, cũng không có quân tử..."
Bách Nhiên nghĩ thầm, người thấy đầu không thấy đuôi kia còn không bằng kẻ không thủy chung.
Cậu cầm điện thoại lên.
Bấm vào Weibo, tin nhắn hỏi thăm dừng lại ở mấy ngày trước. Rõ ràng mấy hôm trước còn chụp ảnh gửi cho cậu sung sướng nói là tuyết đã rơi, sau đó im bặt ngay được.
Giống như kẻ lừa gạt cười nhạo cậu.
Bách Nhiên bực bội xì một tiếng. Sau mấy ngày suy nghĩ thì cậu nhận ra, đến việc đối phương là ai cậu cũng không biết.
Cô ấy gọi cậu là "bạn học Bách", nhưng cô ấy là người lớp nào? Cô có đúng là học sinh trường trung học phổ thông Nhất Trung không? Hay đó là người ba Bách Quốc Minh của cậu giả mạo để bày tỏ tình thương của ba?
Nhớ đến gương mặt hiền từ của Bách Quốc Minh, cả người Bách Nhiên đều cảm thấy khó chịu.
Càng nghĩ Bách Nhiên càng cảm thấy hợp lý.
Chứ làm gì có ai sẽ phát hiện nick của cậu, làm gì có ai dành nhiều thời gian như vậy mỗi ngày để quan tâm từng hành động của cậu, làm gì có ai tâm sự cùng cậu nhưng lại không chủ động lộ ra thân phận của mình?
Chẳng lẽ là Bách Quốc Minh thật???
Bách Nhiên định hủy kết bạn với đối phương, nhưng lại dừng lại. Cậu giữ nguyên cái suy đoán kinh tởm kia, đen mặt tìm nick của "Nam Gia Có Cá".
Weibo: Nam Gia Có Cá.
Bài đăng đầu tiên trên Weibo: Tuyết rơi rồi! Vui thật sự á! 😊
Bài đăng thứ hai: Hôm nay thịt xào ở nhà ăn ăn ngon thật! Mong ngày nào cũng có thể tới đó ăn!
Bài đăng thứ ba: Cùng nhau ăn tối, ba người cùng chia sẻ bàn ăn ngon nè ~
Bách Nhiên dừng nhìn hình ảnh này một lát. Trí nhớ cậu rất tốt, nhanh chóng nhớ ra đó là đêm mà "Nam Gia Có Cá" mãi không chúc cậu ngủ ngon. Hóa ra là ngồi ăn cơm cùng người khác.
"......"
Cậu tiếp tục lướt xuống dưới.
Khác với Bách Nhiên vạn năm mới đăng một bài, gần như ngày nào "Nam Gia Có Cá" cũng đang Weibo. Weibo này là Weibo cá nhân của cô nên không có quá nhiều người theo dõi. Bài đăng của cô giống như những lời tâm sự, cô còn hay chia sẻ những bài hát thú vị trên đó nữa.
Bách Nhiên dần phủ nhận đối phương chính là Bách Quốc Minh.
Hôm quốc khánh "Nam Gia Có Cá" đăng một bức ảnh. Cô ngồi trong một tiệm, tay bưng một cốc đồ uống. Người chụp run tay nên ảnh chụp hơi mờ, nhưng cô cười rất tươi, dù ảnh mờ nhưng trông cô vẫn rất xinh xắn. Cô cười cong cong hai mắt, lộ ra hàm răng ngay ngắn của mình.
Caption: Cuối cùng cũng có thời gian đi ăn cá nướng cùng Thư Ấu. Buổi chiều có thể cùng nhau đi tìm mèo con chơi! Vui ơi là vui luôn á!
Bách Nhiên hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bạn nữ trong bức ảnh.
Ảnh hơi mờ nhưng không cản được cậu nhìn thấy dáng vẻ của bạn nữ này. Cậu nhớ mình đã từng gặp người này rồi, chỉ là không nhớ cô là ai.
Ngón tay cậu lướt tiếp xuống phía dưới.
Hôm đại hội thể thao, "Nam Gia Có Cá" chụp một bức ảnh.
Ảnh chụp là một tấm giấy khen, bên trên viết rõ "Giải nhất vòng loại phần thi chạy 400 mét cho học sinh nữ khối 11. Kiều Nam Gia lớp 11-3."
Caption: Lần đầu tiên trong đời! Ha ha ha ha ha! ❤️🔥
... Cái tên quen thuộc, phần thi quen thuộc.
Bách Nhiên còn nhớ hôm đó Chu Ngôn Quân bảo cậu xem trò vui nên cậu liếc mắt một cái. Cậu chỉ cảm thấy mấy bạn nữ bên chạy 400 mét quá ồn ào. Đến lúc cậu tới đường băng, chuẩn bị cho phần thi tiếp theo của mình thì dính tai bay vạ gió, có người đâm vào lưng cậu làm cậu ngã xuống.
Đầu xỏ gây tội thì ngất xỉu, mấy người còn lại vội vàng đỡ cô đến phòng y tế.
Bọn họ luôn miệng kêu "Kiều Nam Gia", "Kiều Nam Gia".
Bách Nhiên đứng dậy, đầu gối bị ngã đau nên cậu mới phát huy thất thường. Vì chuyện này mà Chu Ngôn Quân cười nhạo cậu rất lâu, làm sao cậu có thể quên được?
Cậu ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm trọng.
...
...
...
Bách Nhiên nhớ ra hết rồi!
Hóa ra "Nam Gia Có Cá" lại là người này!
Nói với cô giáo là không thích cậu, ở nhà ăn làm bộ không quen cậu nhưng cứ trộm ngắm cậu, cố ý tiếp cận Chu Ngôn Quân rồi tới sân bóng rổ để làm mình chú ý tới cậu ta...
Trong đầu Bách Nhiên nháy mắt hiện ra hình ảnh buổi sáng mấy hôm trước hôm có tuyết rơi. Không biết cô bị ai ném tuyết vài cái, ướt hết cả tóc, mặt cũng dính đầy nước tuyết tan ra, khuôn mặt bị đông lạnh đến tái nhợt, ngay cả môi cũng tím vì lạnh.
Lúc cô nhìn về phía cậu thì đôi mắt mở to, có chút sợ hãi cùng cầu xin.
Rõ ràng Kiều Nam Gia đã thích cậu từ lâu, nếu không cũng sẽ không tới gần cậu theo bản năng như vậy. Cô muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, chắc hẳn cô muốn nói mình là "Nam Gia Có Cá".
Nhưng cô không thể nói, cũng không dám nói.
"......"
Bách Nhiên bừng tỉnh.
Thảo nào, ra là Kiều Nam Gia đã thầm thích cậu từ rất lâu rồi.
Nếu cậu nhớ không lầm thì hôm trước lúc xuống sân bóng rổ tập luyện, bạn nữ Chu Ngôn Quân quen cũng tới đó nói là Kiều Nam Gia bị cảm nên nghỉ học vài hôm, không liên hệ được với Kiều Nam Gia nên định cuối tuần đi thăm.
Chu Ngôn Quân thì hỏi han ân cần, chỉ kém nước cầm theo quả bóng tới cửa an ủi.
Nếu cậu nhớ không lầm thì Chu Ngôn Quân còn từng than thở với cậu, nói hình như Kiều Nam Gia không quá thích mình, luôn duy trì khoảng cách với Chu Ngôn Quân làm cậu ta vô cùng nghi ngờ, không biết có phải mị lực của mình bị giảm đi hay không.
Ra vậy. Ra là người Kiều Nam Gia vẫn luôn yêu thầm là cậu.