Sau Khi Nhận Nhầm Nam Thần, Tôi Đã Bị Chú Ý

Chương 22: Tiệc tối (1)



Edit + Beta: Minh An

Chu Ngôn Quân cùng Bách Ngạn vừa nói xong thì cả hai đều kinh ngạc nhìn đối phương.

Bách Ngạn cầm hộp bút, đầu tiên cậu cẩn thận nhìn hai người Chu Ngôn Quân cùng Bách Nhiên, sau đó cười tươi: "Là bạn học Chu cùng bạn học Bách đó hả?"

Bách Ngạn chính là hội trưởng hội học sinh, mấy hôm trước Chu Ngôn Quân vừa gặp cậu xong.

Chu Ngôn Quân cũng cong môi lên chào hỏi: "Ồ, là hội trưởng đó hả?"

Bách Nhiên không để ý tới Bách Ngạn. Cậu nhìn chằm chằm vào quả táo trong tay Kiều Nam Gia vài giây, sau đó vô cảm thu ánh mắt lại.

Về lý mà nói thì Kiều Nam Gia chẳng có gì phải căng thẳng.

Táo là Thư Ấu mua, không liên quan gì đến cô hết. Cô cũng chẳng liên quan gì với quả táo trên tay này hết! Trong lòng nghĩ như vậy nhưng cô vẫn hơi lo sợ, căng thẳng như tên ăn trộm bị bắt lại vậy. Vì thế cô định yên lặng đặt quả táo lại vào trên giá.

Trên kệ dán mấy chữ "Táo đặc biệt dành cho Đêm Bình An" to đùng, Kiều Nam Gia còn chưa kịp đặt lại thì Chu Ngôn Quân đã phát hiện rồi.

"Ô các cậu đang đi mua táo hả?"

Cậu vừa nói xong, Bách Nhiên cùng Bách Ngạn cùng nhìn về hộp giấy trong tay Kiều Nam Gia. Bị hai người bọn họ cùng nhìn chằm chằm, Kiều Nam Gia đỏ bừng mặt, cầm quả táo mà cứ như là cầm lửa, như ngồi trên đống than. Cô chỉ muốn nhét quả táo vào trong miệng Chu Ngôn Quân để cậu im đi.

Thư Ấu lại thoải mái thừa nhận: "Tớ tới mua táo, Gia Gia giúp tớ chọn táo."

Chu Ngôn Quân cười thành tiếng, nhìn dáng vẻ đỏ mặt né tránh của Kiều Nam Gia thì không tin cô chỉ đi mua táo cùng Thư Ấu: "Có sao đâu? Mấy bạn nữ mà, mua táo có gì mà phải ngại?"

Kiều Nam Gia: "......"

Cô hận Chu Ngôn Quân.

Đồ tiểu nhân thích đổ thêm dầu vào lửa.

Trong lòng Chu Ngôn Quân còn đinh ninh rằng hai quả táo Thư Ấu và Kiều Nam Gia mua để tặng mình. Cậu đi lên trước, một tay khoác vai Kiều Nam Gia, cười tươi: "Mua cho tớ đúng không?"

Kiều Nam Gia từ chối không chút do dự: "Không phải."

Đúng là vừa rồi cô hơi do dự một xíu xem có nên đưa táo cho nam thần hay không. Nhưng nếu làm trò trước mặt Chu Ngôn Quân đưa táo cho nam thần thì... Thôi bỏ đi.

Chu Ngôn Quân kinh ngạc, cậu không cam lòng: "Thế cậu định cho ai?"

Lời vừa nói ra, Kiều Nam Gia nhìn về phía sau Chu Ngôn Quân theo bản năng. Bách Ngạn đang cười nhạt xem chuyện bên này. Cô nhất định sẽ không nói cho người khác biết Bách Ngạn là nam thần của mình, có chết cũng phải giấu bí mật này!

Chu Ngôn Quân lộ ra biểu cảm suy nghĩ, đột nhiên "A" một tiếng, sau đó nói ra lời làm Kiều Nam Gia sợ hết hồn.

"Không phải là cho Bách..."

"Tớ mua để tớ ăn!"

"Gần đây tớ bị cảm nên cần bổ sung dinh dưỡng cho não. Thế nên tớ mới mua táo!"

Kiều Nam Gia trơ mắt nhìn Chu Ngôn Quân há miệng thốt ra chữ "Bách", sốt ruột suýt chút nữa nhảy lên che miệng cậu lại. Cô nói vừa nhanh lại vừa to ngắt ngang lời Chu Ngôn Quâni, vừa nói vừa móc quả táo từ trong hộp ra. Đam Mỹ Cổ Đại

Kiều Nam Gia cắn một miếng táo.

... Hu hu.

Ơ thế mà táo này vừa ngọt lại vừa giòn.

Ăn ngon quá!

Kiều Nam Gia khóc chít chít chít trong lòng, cố gắng nuốt miếng táo xuống. Cô biết dáng vẻ của mình như một đứa ngốc đứng phát biểu trước mặt mọi người, hành động ăn táo này không chỉ làm cô xấu hổ trước mặt nam thần, mà còn bị mấy bạn học sinh và chị thu ngân thấy.

Có lẽ ngày mai trên diễn đàn trường sẽ có thêm bài đăng với tiêu đề "Hiện trường đứa ngốc ăn táo ở siêu thị".

"Phì."

Bách Ngạn không nhịn được phì cười.

Mỗi lần gặp Kiều Nam Gia, cô lại tạo cho cậu một ấn tượng mới.

Lúc cậu cười rộ lên thì đuôi mắt cong cong, tiếng cười dễ nghe: "Cậu nói đúng, đúng là ăn táo có thể bổ sung dinh dưỡng. Mỗi ngày bổ sung đủ chất xơ rất tốt cho cơ thể."

Trong lòng Kiều Nam Gia run lên, vừa đau đớn lại vừa hạnh phúc.

Nam thần nói chuyện giúp cô! Nam thần tuyệt quá đi mất!

Một tay Bách Nhiên đút túi quần, cậu thờ ơ đứng nhìn Kiều Nam Gia làm một loạt hành động ngốc nghếch.

Cậu chỉ cảm thấy hành động Kiều Nam Gia rất ngốc.

Ngốc giống như trên Weibo ý.

Chắc cô định đưa táo cho mình. Bách Nhiên đành miễn cưỡng nhận lấy tấm lòng nhỏ của cô vậy.

Trùng hợp cậu cũng không thích ăn táo.

Nhìn bên ngoài, Kiều Nam Gia trông khá bình tĩnh, nhưng cô đã khóc thành sông trong lòng rồi. Làm trò trước mặt mọi người để người ta chú ý tới, cô không biết tâm trạng lúc này của mình nên được miêu tả như nào, cứ mơ màng tới quầy thu ngân xếp hàng tính tiền.

Cô hoảng hốt, bỗng nhớ tới hình như Thư Ấu không đi cùng cô tới tính tiền.

Đúng rồi, Thư Ấu đâu?

Đột nhiên Kiều Nam Gia tỉnh táo.

Cô xoay người lại theo bản năng, suýt chút nữa đâm vào người người khác.

"A..."

Cô hoảng sợ. Mấy bạn nữ xếp hàng phía sau cũng hô lên. Kiều Nam Gia cách khóa kéo đồng phục của đối phương chỉ có vài cm, đột nhiên im bặt.

Cô nhìn đến cổ áo đồng phục lỏng lẻo không che được đường cong xương quai xanh của đối phương, yết hầu nhấp nhô trên cái cổ thon dài. Đứng gần thấy da cậu rất trắng, ở xương quai xanh bên trái còn có một nốt ruồi màu nâu.

Kiều Nam Gia không khỏi nuốt nuốt nước miếng. Cảnh đẹp trước mắt làm cô vô cùng chấn động. Giây phút đó, tim cô đập nhanh hơn một chút.

Cô từ từ ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt tuấn tú của Bách Nhiên được phóng to hơn vài lần. Cậu lấy tư thế nhìn cô từ trên cao xuống.

"......"

"Nam Gia, tớ ở phía sau này!" Đằng sau Bách Nhiên, Thư Ấu vui sướng chào hỏi với cô.

Bách Nhiên đứng trước Thư Ấu, Chu Ngôn Quân cùng Bách Ngạn lần lượt đứng sau Thư Ấu. Đứng giữa một dàn mỹ nam, Thư Ấu sung sướng đến mức muốn nhảy cẫng cả lên.

Có lẽ đây chính là một trong những thời khắc khó quên nhất trong cuộc đời của Thư Ấu. Cô nàng hưng phấn đến đỏ cả mặt, làm gì còn tâm trí nhớ tới Kiều Nam Gia nữa?

Kiều Nam Gia vô cùng đau lòng. Đúng là đồ thấy sắc quên bạn!

Chỉ là Kiều Nam Gia vừa chớp mắt thì lại đụng phải ánh mắt ôn hòa của Bách Ngạn. Thấy Kiều Nam Gia nhìn mình, Bách Ngạn cười dịu dàng.

Kiều Nam Gia cảm thấy tai mình sắp bỏng mất rồi.

Lúc này, giọng nói lạnh băng truyền ra từ đỉnh đầu nhắc cô: "Có tính tiền không?"

"Úi, xin lỗi cậu."

...

Sau khi tạm biệt Chu Ngôn Quân cùng Bách Ngạn xong, Thư Ấu mới sung sướng, lâng lâng kéo Kiều Nam Gia về nhà. Kiều Nam Gia vừa đón gió lạnh vừa gặm quả táo. Tiếng kêu răng rắc răng rắc vang lên như tiếng vỡ nát của lòng cô.

"Nam Gia, cậu có ổn không?"

Cuối cùng đến giờ Thư Ấu cũng nhớ tới tình chị em plastic của mình và Kiều Nam Gia, cô nàng đi lên hỏi: "Đúng rồi, không phải cậu theo dõi Weibo của Bách Ngạn sao? Bây giờ như nào rồi, có còn tiếp tục nói chuyện hỏi thăm cậu ấy nữa không?"

Nhắc tới "Mộc Bạch Phiền", Kiều Nam Gia lập tức cảm thấy hết uể oải.

Bọn họ đã chụp cảnh tuyết rơi cho nhau xem, hai người bọn họ cũng cùng nhau nuôi mèo, cậu ấy ngồi giải đề cho cô.

Tuy rằng nhìn qua cậu không phải là một người thích thể hiện tình cảm nhưng từ vài câu cậu gửi đến, Kiều Nam Gia cũng cảm nhận được sự dịu dàng của cậu.

Thư Ấu tấm tắc: "Oa, sao mặt lại thẹn thùng thế này? Hay là hai người các cậu có cái gì đó rồi hả?"

"Tớ không có, cậu đừng nói bậy." Kiều Nam Gia vội phủ nhận, "Chẳng qua thỉnh thoảng chúng tớ nói chuyện hai câu."

"Thế cậu ấy có biết cậu là ai không?"

"Chắc là có nhỉ?"

Nếu nam thần từng mở Weibo của cô ra xem, nhìn các bài đăng cô đăng hàng ngày thì chắc chắn sẽ biết cô là ai. Có lẽ vừa rồi cậu ấy mỉm cười là đáp lại lời giải thích do bị cảm nên mới không nhắn tin cho cậu được của cô.

Nghĩ vậy, trong lòng Kiều Nam Gia cảm thấy ngọt ngào, không hiểu sao tâm trạng của cô tốt hơn rất nhiều.

Cảm xúc đó kéo dài đến tận lúc cô về nhà.

Sau khi Kiều Nam Gia tưới nước cho chậu hoa hướng dương xong thì cô thu dọn bàn học lại. Cô điều chỉnh cảm xúc rồi ngồi ở bàn học, mở điện thoại ra.

"Đinh" một tiếng, nam thần trả lời tin nhắn trên Weibo của cô.

Mộc Bạch Phiền: "Tôi biết rồi."

Thời gian là nửa tiếng trước, cũng chính là không lâu sau khi bọn họ đi từ siêu thị ra. "Mộc Bạch Phiền" nói câu này, vừa có nghĩa là cậu đã biết cô bị cảm, cũng vừa có nghĩa là cậu biết cô định đưa táo cho mình.

Trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không vạch trần bí mật nhỏ kia ra. Loại cảm giác này cứ như có vô số pháo hoa nổ ầm ầm trong thế giới nhỏ của Kiều Nam Gia, làm cô sung sướng.

Cô hạnh phúc tới nỗi chạy nhanh nhào vào trong giường lăn qua lăn lại tầm bốn năm vòng mới thôi.

Kiều Nam Gia ôm điện thoại, một lúc lâu sau cô mới ổn định lại cảm xúc của mình được.

Trong lòng vui sướng, Kiều Nam Gia nhắn tin trả lời cậu.

[Nam Gia Có Cá: Tớ muốn hỏi cậu một chút, bài này làm như thế nào nhỉ?]

Chủ đề nói chuyện tuyệt vời nhất với nam thần chính là hỏi bài! Dường như Kiều Nam Gia có thể tưởng tượng ra cảnh nam thần đang tập trung đọc đề bài.

Vài phút sau, đối phương mới nhắn tin trả lời.

Mộc Bạch Phiền: "Đợi lát nữa."

...

Tiệm net.

Chu Ngôn Quân kéo Bách Nhiên tới đây cày game. Lần này Chu Ngôn Quân không dẫn theo mấy em gái nhỏ nữa. Cậu không muốn lại nhìn thấy cảnh mấy em gái đó chạy như điên như dại nhào về phía Bách Nhiên nữa đâu!

Cuối cùng Bách Nhiên cuồng học tập mấy hôm trước cũng chịu đi rồi. Cậu khôi phục lại phong cách cũ của mình làm Chu Ngôn Quân vô cùng sung sướng.

Không hiểu vì sao, mỗi lần Chu Ngôn Quân thấy Bách Nhiên cầm quyển sách giáo khoa lên, cậu đều có cảm giác bị phản bội...

Là anh em thì phải cùng nhau có thành tích học tập dưới trung bình chứ?

Chu Ngôn Quân cùng Bách Nhiên đã hẹn xong tí nữa sẽ cùng nhau chơi game.

Bách Nhiên "Ừ" một tiếng đồng ý lời mời của cậu. Hai người ngồi ở hai ghế liền nhau, chờ vào trận.

"Đinh" một tiếng.

Chu Ngôn Quân liếc mắt nhìn thoáng qua Bách Nhiên đang cúi đầu xem điện thoại. Một lát sau, đột nhiên Bách Nhiên ngẩng đầu, đưa tay về phía cậu: "Mày có mang giấy bút không?"

Chu Ngôn Quân: "?"

Bách Nhiên: "Tao làm bài."

Chu Ngôn Quân: "???"

Làm bài?

Dừng một chút, đây chính là tiếng người hả?

"Mày có phải là người không? Hả? Chẳng phải tao với mày đã hẹn là sẽ cùng chơi game rồi sao?"

Cuối cùng trong tiếng kêu đau đớn xé gan xé ruột của Chu Ngôn Quân, Bách Nhiên làm xong bài. Cùng với âm thanh ầm ĩ trong tiệm net cùng những tiếng chửi bậy thô tục, cậu chụp một bức ảnh, gửi đi.

Chu Ngôn Quân thấy cậu có gì đó không thích hợp, tò mò đi qua: "Mày đang làm gì thế?"

Cậu còn chưa thấy cái gì đã bị Bách Nhiên đẩy đầu ra, trả người về chỗ cũ.

"Vào trận đi."

"Được rồi. Cứ làm vẻ bí mật. Xì. Không xem thì không xem."

...

Mấy ngày nay do được "Mộc Bạch Phiền" giải đề hộ nên hiệu suất làm bài tập của Kiều Nam Gia cùng kiến thức của cô được nâng lên tầm cao mới. Thậm chí cô còn hy vọng bài tập có thể khó hơn một chút. Như vậy cô lại có thêm lý do để nhắn tin cho nam thần.

Trong kỳ thi cuối kỳ địa ngục, khi những bạn khác đều sợ trắng mặt như những xác chết mất sức sống du đãng.

Thì ngày nào mặt mũi của Kiều Nam Gia cũng hồng hào, tinh thần sáng láng, sức sống tràn trề.

Các bạn học sinh trong lớp không khỏi bàn tán... Đáng sợ thật! Không lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người học giỏi và những người bình thường sao?

Mấy bạn không thể hiểu được Kiều Nam Gia.

Cô đang hạnh phúc đúng không?

***

Tiệc tối Nguyên Đán được diễn ra sau kỳ thi cuối kỳ. Đáng ra năm nay mỗi lớp sẽ phải chuẩn bị một tiết mục, nhưng vì kết quả kiểm tra giữa kỳ nát quá, các thầy cô sợ thành tích không tốt, các học sinh sẽ đổ tội cho tiệc tối Nguyên Đán nên dứt khoát chỉ cho các đội sinh hoạt trong trường được biểu diễn tiết mục.

Các đội sinh hoạt trong trường đều mặc trang phục lòe loẹt để biểu diễn. Có rất nhiều đội khác nhau như đội nhảy, đội thời trang, đội kịch, đội sáo, đội Hán phục,... Nói chung đội gì cũng có.

Ngay cả đội bóng rổ cũng biểu diễn tiết mục bóng rổ.

Nhưng làm người ta tiếc nuối là Bách Nhiên không lên sân khấu biểu diễn.

Tiệc tối Nguyên Đán được diễn ra ở hội trường. Mỗi đội sinh hoạt của trường sẽ có mấy vị trí ngồi trên đầu để người biểu diễn trở về có thể ngồi xuống đó nghỉ ngơi. Thư Ấu lên sân khấu biểu diễn nên ghế của cô nàng trống. Vừa lúc cô có thể bảo Kiều Nam Gia lên đó xem biểu diễn.

Kiều Nam Gia đã đồng ý sẽ giúp Thư Ấu quay phim chụp ảnh. Cô còn cố ý khiêng chiếc camera Sony của ba Kiều ngồi ở hàng phía trước.

Tương phản với đằng sau ầm ĩ, do phía trước có các thầy cô ngồi đó nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Kiều Nam Gia ngồi ở chỗ của Thư Ấu, vừa điều chỉnh máy ảnh vừa ngắm nghía.

Nhưng cô không để ý rằng, ghế bên cạnh của mình có dán một tờ giấy ghi tên.

Bách Nhiên.

Hội trường ầm ĩ và nhốn nháo, Bách Nhiên tìm chỗ ngồi của mình.

So với việc ngồi ở hàng phía sau, lúc nào cũng có thể bị mấy bạn nữ quấy rối thì cậu tình nguyện ngồi ở hàng phía trước hơn. Ít nhất thì ở đây cũng vô cùng yên tĩnh.

Ánh mắt cậu liếc nhìn qua khu chỗ ngồi trống không, tìm được chỗ của đội bóng rổ. Sau khi vào trong, cậu chú ý tới một bóng dáng mảnh khảnh. Cô đang nghịch camera mà nhìn trông như đang nghiêm túc thật.

Làm như cậu không nhìn ra cô đang cố ý ngồi cạnh mình ấy.

Bỗng nhiên Bách Nhiên cảm thấy, có một bạn nữ ngồi cạnh cũng không quá phản cảm như cậu từng nghĩ.

Cậu đi đến chỗ Kiều Nam Gia.

Ánh mắt cậu chú ý hành động của Kiều Nam Gia.

Một tiếng trôi qua.

Kiều Nam Gia bận rộn chụp ảnh, vô cùng tập trung, dường như không phát hiện ra bên cạnh mình đã nhiều hơn một người.

Bách Nhiên: "......"