Vừa tham gia tiệc tối Nguyên Đán cùng ba ngày nghỉ lễ ngắn ngủi đã được báo sau khi kiểm tra cuối kỳ xong thì phải học bù thêm hai tuần. Vẻ mặt của các bạn học sinh đau như bị cắt ruột, buồn bã ỉu xìu cầm sách bài tập xem.
Cô Trần ngồi trên bục giảng, nhìn đám học sinh giả ốm giả yếu. Cô hắng giọng, quyết định thông báo cho các học sinh của mình một tin tốt để cổ vũ tinh thần cho các bạn.
"Cả lớp nghe này, vẫn còn một chuyện tốt đó."
Học sinh cả lớp cùng bừng tỉnh.
"Kỳ nghỉ đông năm nay dài hơn mọi năm ạ?"
"Bài tập sẽ ít đi ạ?"
"Hay những lời vừa rồi cô nói đều là nói đùa ạ?"
Cô Trần lắc đầu, lộ ra nụ cười hiền lành: "Mấy em lớp 10 cùng các anh chị lớp 12 sẽ cùng học với các em. Không phải chỉ có các em một mình chiến đấu!"
Mọi người: "......"
"Nghĩ lại có phải rất vui hay không? Lúc các em học lớp 10 không phải học bù đâu!"
Mọi người: "......"
Thôi, vẫn nên đi đọc sách vậy.
Cả đám đều nước đến chân mới nhảy, bình thường chỉ mải chơi nên giờ phải cắm đầu vào học.
Phòng học còn vừa ầm ĩ dần yên tĩnh trở lại. Hơn nửa đám học sinh mặc đồng phục đang cúi đầu, dường như còn có thể nghe được tiếng các bạn đang ngâm nga đọc bài. Ngoài phòng học cũng có vài bạn học sinh đi đi lại lại cầm sách đọc.
Cô Trần nghĩ thầm, nếu ngày thường mấy đứa nhỏ này cũng chăm chỉ như này thì cuối kỳ đỡ vất vả đi bao nhiêu rồi!
Qua cặp kính màu đen, ánh mắt cô Trần nghiêm túc nhìn xung quanh lớp một lần, bắt gặp Kiều Nam Gia đang nghiêm túc học bài.
Cô Trần rất vui.
Đây mới là học trò gương mẫu, trụ cột của lớp chứ!
Buổi tối trước hôm làm bài kiểm tra, Kiều Nam Gia nhắn tin cổ vũ cho nam thần. Lần nào kiểm tra nam thần cũng phát huy ổn định, thật ra cậu cũng chẳng cần cô phải cổ vũ. Nhưng dù vậy, Kiều Nam Gia vẫn gửi tin nhắn cho cậu.
Cổ vũ cho cậu đồng thời cũng cổ vũ cho mình.
Cùng lúc đó.
Bách Nhiên nằm trên giường đọc sách, chán muốn chết. Cậu nghe tiếng điện thoại kêu "Đinh" một tiếng thì cầm lên mở ra xem.
[Nam Gia Có Cá: Bạn học Bách cố lên nha! Chúc cậu phát huy ổn định!]
Bách Nhiên: "?"
Đúng là kết quả của cậu rất ổn định.
Ổn định nộp giấy trắng, ổn định thấp nhất khối.
Thậm chí cậu còn vô cùng tốt tính ghi tên mình lên bài kiểm tra để các thầy cô đỡ mất công phải kiểm tra xem là đứa nào nghỉ học không đến phòng thi làm bài.
Không có học sinh nào làm người ta bớt lo hơn cậu.
***
Mấy ngày kiểm tra, có người vui có người buồn. Nhất là ngay sau khi kiểm tra xong, vào thứ hai tuần sau sẽ biết được thành tích nữa chứ! Đã thế còn được dán công khai.
Suốt cuối tuần, tất cả các bạn đều hoảng sợ.
Trên diễn đàn trường có rất nhiều bạn đăng bài hỏi: Mọi người có đáp án chính xác của đề thi lần này chưa? Các thầy cô chấm bài xong chua nhỉ? Nghe nói lần này kết quả kiểm tra khá tốt?
Kiều Nam Gia phát huy ổn định, cô không hoảng hốt chút nào.
Sáng sớm thứ hai, lại là một ngày tươi đẹp.
Kiều Nam Gia từ từ mở mắt ra, tóc đen xõa lung tung trên gương mặt cô. Cô còn đang buồn ngủ. Cô tắt báo thức đi, ngáp một cái thật dài sau đó chầm chậm rời giường.
Hai tuần học bù không cần đến sớm, chỉ cần 7 giờ có mặt tham gia tiết tự học buổi sáng là được.
Kiều Nam Gia bắt đầu cảm thấy vui vẻ. Mỗi ngày đi học cũng mệt mỏi đến vậy.
Kiều Nam Gia kéo rèm cửa ra. Chậu hoa bên cạnh cửa sổ hôm nay không giống bình thường. Trên nền đất ẩm ướt có một mầm non mới màu xanh nhạt mọc lên.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi, tuyết bay đầy trời. Bên trong cửa sổ, không khí đang ngập tràn sự vui vẻ.
Kiều Nam Gia sung sướng kêu ra tiếng: "Tuyệt quá!"
Cô vội cầm điện thoại lên, chụp mầm hoa hướng dương. Người đầu tiên cô muốn thông báo tin tức này chính là "Mộc Bạch Phiền".
[Nam Gia Có Cá: Nó mọc rồi! 🥰🥰]
Trong bức ảnh là một mầm non mọc chừng 2 cm, nếu không nhìn kỹ thì đúng là rất khó phát hiện.
Bách Nhiên bị mèo dẫm tỉnh, mắt cậu buồn ngủ, mơ màng bắt lấy gáy mèo con, sau đó ném nó qua một bên. Cậu xoa xoa mái tóc ngắn rối tung của mình, nằm trên gối cầm điện thoại lên xem.
Tin nhắn từ "Nam Gia Có Cá" thu hút sự chú ý của cậu.
Đầu tiên Bách Nhiên híp mắt tìm xem mầm non kia ở đâu, sau khi tìm được thì cậu nhìn chăm chú một lát. Lúc chán cậu cũng có xem qua quá trình gieo trồng hoa hướng dương, rõ ràng cái mầm trong chậu này không phải là hoa hướng dương.
Nếu là Chu Ngôn Quân, chắc chắn cậu ta sẽ không chê cô, thậm chí còn cổ vũ cô để cô chăm sóc nó thật tốt. Kể cả về sau không mọc ra hoa hướng dương thì cũng không sao.
Nhưng Bách Nhiên không giống vậy.
Sai là sai, cậu sẽ không giả vờ như không thấy.
[Mộc Bạch Phiền: Đây là mầm cỏ dại. Nhớ nhổ đi.]
[Nam Gia Có Cá: Hả???]
...
Kiều Nam Gia cảm thấy vô cùng mất mặt. Ban đầu cô còn cho rằng hoa hướng dương mình trồng sắp được rồi cơ, ai ngờ lại nhầm lẫn, đã thế còn gửi cho "Mộc Bạch Phiền" nữa chứ!
Chắc chắn sau lần này nam thần sẽ nhớ rõ hành động ngớ ngẩn này của cô. Xấu hổ chết đi được!
Kiều Nam Gia hung dữ nhổ cỏ dại đi, tưới nước sau đó cầm cặp sách lên đến trường như thường. Dọc đường đi cô hơi buồn bã cụp đuôi xuống, ký ức xấu hổ giống như ác mộng không ngừng lặp lại trong đầu cô, làm cô khó có thể quên được.
Đến tận lúc vào lớp, Kiều Nam Gia vẫn nghĩ đến chuyện này.
"Nam Gia, cậu được điểm cao nhất lớp đó! Lần này cậu lại vào cả top 10 của khối luôn!"
Kiều Nam Gia thất thần ừ một tiếng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của lớp trưởng cô về chỗ ngồi, thở dài một chút.
... Từ đã.
"Cậu nói tớ thi như nào cơ?" Cô mở to hai mắt.
"Cậu vào top 10 của khối đó, bài thi lần này khó như vậy nhưng thành tích của cậu lại vô cùng tốt!" Ngô Ngọc ngồi đằng sau không khỏi hâm mộ, "Có lẽ kỳ nghỉ đông Nam Gia không cần làm bài tập rồi. Trời ơi, thế mới gọi là kỳ nghỉ chứ!"
Kiều Nam Gia nhìn điểm của mình trong phiếu điểm trước mặt. Lần này điểm Toán của cô cao nhất, gần như được điểm tuyệt đối.
Rõ ràng là do cô ăn may thôi.
Lúc cô ngồi làm đề luyện tập, có một vài câu cô hỏi nam thần. Vừa lúc bài trong đề thi cũng cùng dạng đó nên Kiều Nam Gia mới làm được.
Thấy Bách Ngạn vẫn đứng nhất như cũ, trong lòng Kiều Nam Gia yên lặng giơ ngón cái cho cậu: Không hổ là nam thần!
Các bạn trong lớp đều đang nói về kết quả lần thi cuối kỳ này. Tại kết quả lần này liên quan đến lượng bài tập phải làm trong kỳ nghỉ đông cùng việc chia lớp về sau. Có bạn không thi được kết quả tốt, khóc òa lên; có bạn thì không giấu được sự vui sướng của mình, như vô ý khoe kết quả của mình ra.
Trong lúc cả lớp đang nháo nhào, có tiếng ho khan vang lên ngoài cửa.
Cả lớp lập tức yên tĩnh, chạy tán loạn ngồi về chỗ của mình.
Hôm nay cô Trần mặc quần áo công sở màu đen, tóc buộc cao, đeo một cái kính màu đen, nhìn qua tinh thần cô vô cùng phấn chấn.
Rõ ràng cô đang rất vui, mặt mũi hồng hào, gương mặt như tỏa sáng, cô đi cứ như nhảy cẫng lên vậy, đi đến đâu gió theo đến đó.
Về tổng thể thì lần này lớp 11-3 thi rất tốt, kết quả của Kiều Nam Gia cũng làm cô Trần được tuyên dương một lúc. Thêm nữa hôm nay lại còn được phát tiền thưởng nên trên mặt cô Trần không giấu nổi được sự sung sướng, phá tan hình tượng lạnh lùng nghiêm túc ngày thường của cô.
Cô Trần: "Thi xong rồi nhưng việc còn chưa làm xong. Hôm nay chúng ta không học bài mà sẽ ngồi phân tích lại kết quả thi lần này."
Học sinh trong lớp lần lượt rên lên.
Muốn được nghỉ đông trong yên bình cũng khó đến vậy sao? QAQ
Kiều Nam Gia ngồi nghiêm túc nghe cô Trần nói. Dù cô Trần khen ngợi cô nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh. Chờ đến khi tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học sinh như được giải thoát, vội vàng tránh ánh mắt của cô Trần lao ra ngoài.
Đùa chứ, không chạy ra thì chờ bị phê bình sao?
Cô Trần thu phiếu điểm lại, đi đến trước mặt Kiều Nam Gia: "Con đi cùng cô đến văn phòng một lúc lấy bài tập cho các bạn."
"Dạ, được ạ!"
Kiều Nam Gia chỉ cho rằng cô Trần chỉ gọi cô đi lấy bài tập, sau khi nhận được bài, Kiều Nam Gia định rời đi. Nhưng cô Trần vội gọi Kiều Nam Gia lại, lấy một tấm vé từ trong ngăn kéo ra.
Kiều Nam Gia: "?"
Trong văn phòng có vài giáo viên đang phê bình học sinh, cô Trần cố tình nhỏ giọng như sợ người khác biết, lén la lén lút.
"Cuối kỳ con thi rất tốt, thưởng cho con nè."
Nhận lấy ánh mắt nghi hoặc của Kiều Nam Gia, cô Trần nhân lúc những người khác không chú ý, nhanh chóng đưa tấm vé cho Kiều Nam Gia.
"Sau khi thi xong, mấy học sinh ở trường trung học phổ thông Nhị Trung ở bên cạnh chuẩn bị đấu cùng mấy đứa trường mình, cô lấy cho em một tấm vé."
Kiều Nam Gia: "???"
Không phải tấm vé này là...
Vẻ mặt cô Trần nghiêm túc: "Nam Gia, cô mong em sẽ tập trung, chú ý vào việc học. Không phải là cô mắt nhắm mắt mở, cho phép em yêu sớm, chỉ là cô hy vọng em có thể điều chỉnh được trạng thái của mình. Nếu yêu đương có thể giúp thành tích của em ngày càng tốt hơn thì cô cũng sẽ không phê bình em. Nhưng cô sẽ không cho phép em làm ra những quyết định không đúng đắn vào lúc này. Đi xem thi đấu thả lỏng một chút. Mong khi trở về, trong lòng em sẽ chỉ có học tập."
Kiều Nam Gia sợ hãi: "Từ từ! Cô ơi, em không..."
Cô Trần vội thở dài một tiếng.
"Đừng bảo người khác là cô cho em vé đấy. Nếu không chắc chắn cô sẽ bị hiệu trưởng phê bình. Mau về đi, nên vào lớp rồi!"
Kiều Nam Gia rất muốn giải thích rõ ràng rằng mình thật sự không thích Bách Nhiên. Nhưng không khéo là ngay lúc này, chuông vào lớp lại vang lên. Cùng với tiếng "đinh đinh đinh", Kiều Nam Gia đành bỏ qua việc giải thích, ôm bài tập chạy như bay về lớp.
Trong văn phòng, thầy Vương chủ nhiệm lớp 11-4 vừa mới phê bình học sinh xong, cầm lấy bình giữ nhiệt uống một ngụm nước, thở dài thật sâu: "Làm giáo viên thời nay nhọc lòng thật."
Cô Trần đồng cảm: "Còn không phải sao?"
...
Kiều Nam Gia về lớp, sợ bị các bạn phát hiện nên nhét tấm vé vào sâu trong túi áo để nó không bị rơi ra.
Học xong một tiết, tan học lại vội đi phát bài tập, Kiều Nam Gia sớm quên sạch việc lúc sáng.
Lúc ăn cơm trưa, Kiều Nam Gia gặp Thư Ấu.
Hai người xếp hàng chờ lấy cơm. Kiều Nam Gia đói sắp lả rồi, cô chỉ muốn ăn thịt kho tàu cùng cà tím, một chút khoai tây chua cay, lại gọi thêm một phần đùi gà.
Đến lượt Thư Ấu lấy cơm, Kiều Nam Gia tìm thẻ cơm trong túi, đột nhiên làm lộ ra tấm vé xem thi đấu bóng rổ.
Thư Ấu nhanh tay nhanh mắt, chỉ vào tấm vé: "Đây là cái gì?" Cô nàng nói to làm thu hút ánh mắt tò mò của các bạn đứng đằng sau. Đợi đến khi mọi người nhìn rõ vé thì không khỏi sửng sốt.
Không khéo chính là Ngô Ngọc – bạn ngồi bàn sau của Kiều Nam Gia nhìn thấy. Ngô Ngọc khiếp sợ chỉ vào Kiều Nam Gia: "Thế mà cậu, thế mà cậu cũng..."
"Không không không các cậu nghe tớ giải thích!"
"Quang quang quang!" Bác gái ở nhà ăn không kiên nhẫn gõ gõ vào xoong, "Mấy đứa có ăn hay không?"
...
Nói là giải thích nhưng Kiều Nam Gia không giải thích lý do vì sao mình có được tấm vé này. Cô ấp a ấp úng, không lấy cớ nổi. Ngược lại hành động này của cô càng làm Thư Ấu và Ngô Ngọc chắc chắn cô đang nói dối hơn.
Kiều Nam Gia không dùng được lời nói để thanh minh cho bản thân mình, đành dùng đồ ăn vặt bịt miệng hai cô nàng, bởi Kiều Nam Gia không muốn chuyện này bị truyền đi.
Thư Ấu cùng Ngô Ngọc còn vỗ ngực vài cái, đảm bảo chắc chắn sẽ không truyền ra ngoài.
Đã bảo là sẽ không truyền ra ngoài rồi nhưng hết buổi trưa cả trường đều lan truyền sự tích anh hùng. Mọi người đều cảm thán, không hổ là người học giỏi, yêu thầm cũng không cản bước được việc học!