Chỉ vài giây thôi mà tâm trạng Kiều Nam Gia thay đổi liên tục. Nào là ngơ ngác, khiếp sợ, xấu hổ rồi buồn bã.
Bách Nhiên đứng trên sân bóng rổ quay đầu nhìn về hướng Kiều Nam Gia đang ngồi. Động tác này của cậu làm mấy bạn nữ ngồi xung quanh Kiều Nam Gia sung sướng thét chói tai: "Bách Nhiên! Bách Nhiên mau nhìn bên này! A a a cậu nhìn tớ một cái đi mà!"
"......"
Cách nhau một khoảng khá xa nhưng Kiều Nam Gia cảm thấy ánh mắt của Bách Nhiên dừng lại ở chỗ mình một lát.
Vẻ mặt cậu thờ ơ lạnh nhạt, con mắt đào hoa hẹp dài nhếch lên, trông hơi lạnh lùng một xíu. Khóe môi cậu hơi hạ xuống. Rõ ràng cậu đang không vui.
Kiều Nam Gia: Chắc chắn cậu ấy đang trừng mình! o(╥﹏╥)o
Kiều Nam Gia biết rằng đi học mà không tập trung thì sẽ tạo ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Lúc kiểm tra mà không tập trung thì cũng sẽ dễ làm sai bài. Nhưng cô không thể ngờ được rằng, chỉ mất tập trung trong một trận bóng rổ bình thường thôi cũng có thể gặp phải sự cố xấu hổ lớn đến vậy.
Lúc này cô chỉ muốn làm vẻ như chưa có gì xảy ra.
Tuy rằng trong lòng Kiều Nam Gia đang rất hoảng, hoảng đến mức không biết nên làm gì nhưng bên ngoài Kiều Nam Gia vẫn giữ vững bộ dáng nghiêm túc ngoan ngoãn thường ngày của mình. Trong lòng cô mặc niệm mọi thứ rồi sẽ qua, định quên luôn chuyện này.
Cũng may là thầy tổng phụ trách còn đứng ngồi không yên hơn Kiều Nam Gia. Sợ hiện trường hỗn loạn, không thể tiếp tục trận đấu nên thầy dùng sức đưa mắt ra hiệu với trọng tài bóng rổ để tiếp tục trận đấu.
Thầy thể dục cũng là trọng tài của trận đấu hiểu ý gật đầu, xoay người thổi còi, ra hiệu cho các học sinh về vị trí.
Cuối cùng trận đấu cũng trở lại bình thường. Kiều Nam Gia không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Ngọc ngồi bên cạnh vỗ vỗ bả vai cô, trên mặt viết to hai chữ "bái phục": "Nam Gia, không ngờ lá gan của cậu lại lớn đến vậy đó. Tớ thật sự rất bái phục cậu!"
Kiều Nam Gia nhỏ giọng, yếu ớt đáp lời: "Không cần bái phục chuyện như này đâu!"
Dám ngang nhiên bày tỏ tình yêu nồng cháy của mình trước mặt thầy cô, vẫn nên để dành danh hiệu này cho người khác nhận. Kiều Nam Gia thầm nghĩ, cô không chẳng muốn nổi tiếng một chút nào đâu!
"Không sao đâu." Mấy bạn nữ xung quanh mồm năm miệng mười an ủi Kiều Nam Gia, "Cậu yên tâm đi, chúng ta đều là chị em tốt của nhau. Sẽ không có bạn nào nhằm vào cậu đâu!"
Vẻ mặt Kiều Nam Gia đúng kiểu "một lời khó nói hết", nhìn các bạn xung quanh vài cái, muốn nói lại thôi.
Cô không lo lắng cái này...
Chắc chắn thầy tổng phụ trách biết cô là ai, sau đó lúc đến văn phòng thầy sẽ nói chuyện này với các thầy cô khác. Nếu cô Trần nghe được thì cô Trần sẽ càng chắc chắn rằng cô thích Bách Nhiên.
Kiều Nam Gia điên mất: Sao mọi việc lại trở nên như này, sao mọi người đều cho rằng cô thích Bách Nhiên?
May là đương sự không quan tâm.
Giây phút này, bỗng nhiên Kiều Nam Gia cảm thấy biết ơn Bách Nhiên.
Tiếng còi vang lên, các bạn học sinh trong sân thi đấu dần yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng bóng rổ đập xuống mặt đất cùng tiếng giày ma sát trên sân thi đấu, cùng tiếng hò hét cổ vũ thi thoảng vang lên.
"Cố lên!"
"Ném rổ ném rổ! Vào!!"
Đội bóng của trường trung học phổ thông Nhất Trung dẫn điểm trước, cùng với đó là một trận hò reo kéo dài của các bạn ngồi trên khán đài.
Kiều Nam Gia nhìn mấy bạn chơi bóng rổ ở dưới sân, tay chống cằm như suy nghĩ gì đó: "Ngô Ngọc, sao các cậu lại thích Bách Nhiên?"
"Mặt cậu ấy đẹp. Tớ là người yêu những người có khuôn mặt đẹp."
"Còn gì nữa không?"
"Có lẽ do cậu ấy làm gì cũng xuất sắc. Vì vậy mọi người mới cảm thấy cậu ấy tuyệt vời, là thiên tài trong truyền thuyết! Giống Giang Trực Thụ* vừa đẹp trai vừa tài giỏi đó!"
*Giang Trực Thụ (Nhân vật trong bộ phim "Thơ Ngây"): Thiên tài với chỉ số IQ 200, đep trai, lạnh lùng, luôn tự cho mình là thông minh và xem thường những kẻ ngốc nghếch. Mặc dù có chỉ số IQ cao nhưng anh ấy lại có chỉ số cảm xúc thấp và luôn không thể hiện cảm xúc của mình. Trực Thụ là người tình trong mộng của nhiều cô gái, vừa học giỏi, vừa thể dục, vừa nấu ăn, không chỉ có vẻ ngoài điển trai mà còn có trí tuệ và lòng dũng cảm mà các bạn cùng trang lứa không thể có được (Nguồn: Wikipedia)
Ngô Ngọc nói xong thì cảm thấy có gì đó không đúng lắm: "Thành tích học tập của Giang Trực Thụ tốt, nhưng Bách Nhiên không giống vậy nhỉ?"
Kiều Nam Gia bị nói của Ngô Ngọc chọc cười.
Cô nhớ lại lời của Ngô Ngọc nói, ánh mắt không khỏi dừng trên bóng dáng màu trắng đang đứng trên sân bóng rổ. Đồng đội chuyền bóng cho Bách Nhiên, cậu nâng tay lên bắt bóng ném đi.
Chỉ thấy cái rổ kêu một tiếng, sau đó bóng lọt qua rổ, rơi xuống đất.
Cùng với tiếng hoan hô của đồng đội đứng trong sân, Bách Nhiên lùi về sau hai bước. Tay chân của cậu thon dài, dáng người cân xứng, đến gần còn có thể nhìn thấy từng đường cong của cánh tay. Nhìn qua trông cậu ung dung và bình tĩnh hơn các đồng đội của mình rất nhiều, không thở phì phò như họ.
Nhìn dáng vẻ cậu, trông không giống như quá sức.
Nhưng đó cũng chỉ là nhìn.
Kiều Nam Gia nhớ lại dáng vẻ của cậu trong lúc tập luyện bóng rổ. Cậu luyện tập nghiêm túc, không hề qua loa lấy lệ, vô cùng nghiêm khắc với bản thân. Có thể thấy được, cậu đã phải nỗ lực không ít mới đổi được hai chữ "thiên tài" trong miệng người khác.
Mọi người quá coi thường cậu rồi.
Bách Nhiên không phải là người làm việc không biết nghĩ.
"Nam Gia, cậu nghĩ cái gì thế?" Ngô Ngọc thấy Kiều Nam Gia mất tập trung, tò mò hỏi.
"Không có gì." Kiều Nam Gia thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng lắc đầu giải thích, "Chỉ là tớ cảm thấy làm thiên tài cũng không dễ gì."
Ngô Ngọc không hiểu ý của Kiều Nam Gia, gãi gãi đầu tiếp tục xem thi đấu.
Đây là lần đầu tiên Kiều Nam Gia đến xem một trận thi đấu bóng rổ. Tuy rằng cô không hiểu rõ luật chơi lắm, nhưng cô cũng dần bị không khí của trận đấu thu hút.
Thân là đội trưởng của nhóm, trận này Bách Nhiên chơi rất tốt, liên tục ghi điểm. Trùng hợp là đội trưởng của đội đối thủ cũng chơi rất tốt, màn so tài của hai người vô cùng đáng xem.
Đối phương chỉ còn cách rổ bóng ba bước, mắt thấy bóng sắp bị đối phương ném vào trong rổ thì lúc này, có một bóng dáng màu trắng nhảy cao lên, vào thời khắc quan trọng đoạt được bóng...
Bách Nhiên cướp được bóng!
Quả bóng rổ lập tức trở lại với đội của trường trung học phổ thông Nhất Trung.
Sắc mặt của đội trưởng trường trung học phổ thông Nhị Trung hơi khó coi một chút. Vốn dĩ cậu chơi rất tốt, gần như là ném phát nào cũng trúng, thế mà lại bị đoạt bóng lúc gần rơi vào rổ rồi, đây đúng như bị vả mặt công khai.
Không hiểu vì sao hôm nay Bách Nhiên chơi rất hăng, cả trận đấu đều cướp bóng rồi liên tục ghi điểm, hơn nữa còn có vài lần cậu còn ngăn chặn đối thủ ghi điểm vào phút chót. Gần qua nửa trận đầu, gần như sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người cậu.
Nhân lúc đối thủ không chú ý, Chu Ngôn Quân cùng vài đồng đội khác của mình bắt đầu thể hiện, đánh cho đối thủ không kịp trở tay.
Sau khi hết nửa trận đầu, điểm số của bên trường trung học phổ thông Nhất Trung gấp đôi điểm của trường trung học phổ thông Nhị Trung. Nhìn số điểm thế này, nửa trận sau muốn san bằng tỉ số cũng khó.
Ngô Ngọc ngồi im ở chỗ mình che mặt lại, đỏ mặt kêu lên: "Hôm nay Bách Nhiên đẹp trai quá trời quá đất!"
Đến cả một người học dốt thể dục như Kiều Nam Gia cũng có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa hai bên: "Kém hai mươi điểm, bọn họ có thể đuổi kịp sao?"
"Khó lắm. Bọn họ bị chặn nhiều lần, có lẽ thể lực cũng sắp không chịu nổi rồi."
Dưới sân trọng tài cùng huấn luyện viên nói chuyện với nhau một hồi, sau đó quay ra gọi Bách Nhiên tới, bảo cậu nửa trận sau không cần ra sân, chỉ cần ngồi trên ghế nghỉ ngơi là được rồi.
Không có Bách Nhiên ra sân, rõ ràng đội đối thủ chơi tốt hơn rất nhiều. Hai bên đánh ngang sức, không phân cao thấp, khí thế ngất trời. Ban đầu có nhiều bạn còn oán hận sao Bách Nhiên lại không tiếp tục ra sân, nhưng không lâu sau đã bị thu hút vào bên trong trận đấu.
Kiều Nam Gia không khỏi nhìn Bách Nhiên nhiều hơn vài lần.
Cậu dùng khuỷu tay chống lên đầu gối, bình tĩnh xem nửa trận đấu sau. Cậu không ngủ hay chơi điện thoại như bình thường lên lớp mà bình tĩnh xem hết trận đấu.
Trận đấu bước vào giai đoạn gay cấn. Hai bên đều tranh thủ thời gian còn sót lại. Mấy bạn bên trường trung học phổ thông Nhị Trung đánh vô cùng hăng, hòng muốn san bằng tỉ số.
Tiếng còi của trọng tài vang lên, trận đấu kết thúc.
Cuối cùng, trường trung học phổ thông Nhất Trung dẫn trước 14 điểm, giành chiến thắng.
"Nếu nửa hiệp sau Bách Nhiên mà ra sân thì kết quả đã tốt hơn rồi!"
"A a a chắc chắn đêm nay tớ không ngủ nổi. Làm sao trên đời này lại có một người mê người như cậu ấy vậy nhỉ?"
Mọi người xem xong trận đấu này, vừa thảo luận với nhau vừa lưu luyến rời khỏi sân thi đấu. Cả đám đều hưng phấn đến đỏ cả mặt, vẫn còn đang đắm chìm trong trận thi đấu bóng rổ xuất sắc vừa rồi.
Kiều Nam Gia cũng đắm mình trong bộ dáng nhiệt huyết chơi bóng của mấy bạn vừa rồi. Đúng là xem bóng rổ có thể thư giãn, thả lỏng thật. Bây giờ tâm trạng của cô đang rất tốt.
... Nhưng nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia thì càng tốt hơn!
"Nam Gia, xem có thích không?"
Kiều Nam Gia gật đầu: "Hay hơn nhiều so với tưởng tượng của tớ!"
"Quá tốt rồi! Thế tớ sẽ thêm cậu vào trong dàn hậu cung của chúng tớ nhé! Về sau có hoạt động gì thì mọi người cùng nhau tham gia!"
"Từ từ, cái gì cơ? Dàn hậu cung gì?"
Kiều Nam Gia mở phần mềm có biểu tượng chim cánh cụt* ra, quả nhiên thấy mình được mời vào trong nhóm "Hậu cung của A Nhiên". Trong nhóm có hơn trăm người, đang điên cuồng gửi ảnh cùng video thi đấu ngày hôm nay vào trong đó.
*Minh An: Đó là biểu tượng của phần mềm QQ** nha mọi người.
**Tencent QQ, còn được gọi là QQ, là một dịch vụ phần mềm nhắn tin tức thời và cổng thông tin web được phát triển bởi công ty công nghệ Trung Quốc Tencent. (Nguồn: Wikipedia)
"......" Kiều Nam Gia nhìn mà thấy đau răng.
Trong nhóm còn có một số thứ linh tinh, như là "Bách khoa toàn thư tổng hợp". Kiều Nam Gia vừa mở ra thì thấy trong đó toàn ghi các thói quen của Bách Nhiên, như là cậu không thích ăn rau thơm, hay là cậu không thích ăn thức ăn ở cửa sổ số 2 ở tầng 1 nhà ăn.
Kiều Nam Gia nhìn mà trợn mắt há mồm.
Điên thật. Đúng là quá điên luôn rồi!
Kiều Nam Gia nhìn Ngô Ngọc, nói như chắc như đinh đóng cột: "Tớ muốn rời nhóm."
Ngô Ngọc: " Không phải là cậu ngượng ngùng đấy chứ? "
"?''
Kiều Nam Gia cảm thấy mình không thể theo kịp mạch não của của Ngô Ngọc. Cô vỗ vỗ bả vai Ngô Ngọc, nghiêm túc nói: "Bây giờ trong lòng tớ chỉ có học tập! Đương nhiên tớ sẽ không theo đuổi một bạn nam nào, với Bách Nhiên lại càng không."
Ngô Ngọc lộ ra biểu cảm "Tớ hiểu mà", thấu hiểu cười nói: "Tớ biết cậu thích Bách Nhiên. Không sao, tớ sẽ không nói với người khác đâu."
"Cậu hiểu lầm rồi, tớ không thích Bách Nhiên! Tớ... Nếu mà tớ thích ai ấy, tớ sẽ thích Bách Ngạn cơ!"
"Được rồi được rồi, tớ biết, nếu cậu muốn rời nhóm thì cứ rời đi. Nhưng cậu yên tâm, nếu sau này có hoạt động gì tớ sẽ nói cho cậu biết." Ngô Ngọc làm biểu cảm "Cậu không cần nói, cứ nghe tớ nói, cũng không cần giải thích", mạnh mẽ cắt đứt cuộc hội thoại.
"......."
Kiều Nam Gia nước mắt lưng tròng, uất ức rời nhóm, vẻ mặt đầy buồn bã nhìn vài ngôi sao trên bầu trời. Bây giờ tâm trạng cô yếu ớt y như ánh sáng của sao vậy.
Cô có dự cảm, ba năm cấp ba, dù cô có yêu sớm cũng không thoát nổi danh hiệu "Mê muội Bách Nhiên".
"Nam Gia, cậu sao vậy? Sao lại che ngực thế? Cậu đau tim hả?"
Kiều Nam Gia hèn mọn trả lời: "Tớ chỉ cảm thấy hơi... không thở nổi."
...
Cùng lúc đó, ở sân vận động.
Thầy tổng phụ trách rời đi trước. Chỉ còn thầy giáo thể dục của hai trường đứng hai bên. Mọi người không khỏi thở dài một cái, hết uống nước thì lại nói chuyện phiếm với nhau.
Thành viên hai bên cũng đều rất vui vẻ, đi tới chào hỏi. Chỉ có đội trưởng của trường Nhị Trung không cười nổi, mặt đen sì.
Bách Nhiên cầm cặp chuẩn bị tới phòng nghỉ.
Lúc này, bỗng nhiên đội trưởng trường Nhị Trung đứng sau lưng cậu nói móc mỉa: "Chắc sợ xấu hổ trước một đóng bạn nữ nên mới chơi hăng thế chứ gì?"
Bách Nhiên không thèm để ý tới cậu ta, hoàn toàn làm lơ trước lời khiêu khích ấy.
Bách Nhiên ôm bóng rổ lên, chuẩn bị đi ra khỏi cửa.
Thầy thể dục vội tới hòa giải bọn họ, nhưng lại không dập nổi lửa giận của mấy cậu nhóc. Đồng đội của Bách Nhiên trừng mắt, nói giúp Bách Nhiên: "Cậu ấy không đánh mày, không phạm quy. Mày thua nhưng không phục à?"
Đã sớm nghe đồn đội trưởng mới của đội bóng rổ trường Nhị Trung có tính cách không tốt, thích quá quấy. Quả nhiên lời đồn không sai.
"Làm gì có chuyện tao thua nhưng không phục? Nhưng nói đi nói lại, cũng chẳng có bạn nữ nào đứng trước mặt mọi người lớn tiếng cổ vũ cho tao. Haizz, chậc chậc. Lần sau tao sẽ bảo bạn ấy cổ vũ cho tao hai câu, có khi tao sẽ chơi tốt hơn đó."
Rõ ràng cậu ta chỉ định nói vài câu vớ vẩn để xả giận.
"Bạn nữ kia tên gì nhỉ? Bạn học Bách không ngại chia sẻ một bạn fan cuồng chứ?" Đối phương lười biếng cười ra tiếng.
Nghe được câu này của cậu, đột nhiên Bách Nhiên dừng chân lại.
Cậu quay đầu lại, không chờ đối phương tiếp tục mở miệng, trực tiếp ném thẳng bóng trong tay qua.
"Bụp" một tiếng. Cậu dùng sức lớn, bóng rổ nện thật mạnh vào sân nhảy bật lên cao. Nếu không phải đối phương kịp thời tránh ra thì chắc chắn sẽ bị đập mạnh vào mũi.
Đội trưởng trường Nhị Trung né ra khá khó khăn, phải lùi lại vài bước mới đứng vững. Ngay cả các bạn cùng thầy giáo đứng xung quanh cũng giật nảy mình.
Mọi người đều cho rằng Bách Nhiên sẽ không để ý tới mấy lời khiêu khích này. Quan trọng nhất là ở đây có đến hai thầy giáo, cậu nhất định cũng sẽ không động tay động chân. Nếu mà động tay động chân thì năm học còn lại sẽ không thể thi đấu bóng rổ nữa.
Bách Nhiên đứng tại chỗ, một tay cầm cặp sách, đôi mắt đen láy nhưng vô cùng lạnh lùng, vô cảm nhìn chằm chằm đội trưởng trường Nhị Trung, sau đó xoay người rời đi.