Chu Ngôn Quân nói: "Tớ có thể nói chuyện riêng với bạn học Kiều được không?"
Câu hỏi này không quá rõ ý, đến cả Kiều Nam Gia cũng thấy có vấn đề. Cô vội chuyển chủ đề, nói với Bách Ngạn: "Tớ học kèm với cậu ấy cũng không gặp gì khó khăn. Cậu yên tâm, tớ vẫn có thể dành thời gian cho việc lập nhóm thi đua được!"
Thật ra dù cho Chu Ngôn Quân có đồng ý, Kiều Nam Gia cũng không muốn Bách Ngạn tham gia vào chuyện này.
Ngồi cùng Bách Nhiên và Bách Ngạn, chắc chẳng quá ba giây cô đã bị ánh mắt của Bách Nhiên xiên chết mất!
Chuyện hoa hướng dương cũng đủ khiến cô nhức nhức cái đầu rồi, thêm chuyện nữa chắc Kiều Nam Gia xỉu lên xỉu xuống!
Bách Ngạn quả là Bách Ngạn, cậu chưa bao giờ khiến người khác khó chịu vì hành động của mình. Cậu kiên trì một lúc rồi dừng lại, gật đầu nhìn Chu Ngôn Quân: "Vậy thì tốt quá. Nếu cậu có vấn đề gì trong học tập cậu có thể hỏi tớ."
"Được, tớ biết rồi!" Kiều Nam Gia gật đầu thật mạnh.
Trong lòng Chu Ngôn Quân hơi không vui.
Nhìn phản ứng vui sướng của Kiều Nam Gia, nếu không biết chắc cậu còn tưởng người cô thích là Bách Ngạn ý chứ.
Bách Ngạn nhẹ nhàng nói với Kiều Nam Gia: "Lần sau tớ sẽ liên lạc lại với cậu."
"Ừ."
Kiều Nam Gia vô cùng phấn khích.
Được lập nhóm thi đua với học thần có nghĩa gì? Nghĩa là cô sắp gia nhập vào hội của những bạn học thần học siêu siêu giỏi rồi, tức là chỉ còn một vài bước nữa là cô sẽ thành học thần đấy á!
Cô sẽ làm quen với nhiều bạn xuất sắc hơn và học hỏi rất nhiều điều từ họ.
Dường như Kiều Nam Gia nhìn thấy thông báo tuyển sinh lấp lánh của Đại học Thanh Hoa đang gọi mình.
Cô đang chìm đắm vào tương lai tươi đẹp của mình, nhiệt tình vẫy tay chào Bách Ngạn. Chu Ngôn Quân - người nhìn thấy toàn bộ quá trình, giờ cậu không khác gì Võ Tòng thấy chị dâu Phan Kim Liên cùng Tây Môn Khánh đang cặp kè, trong lòng cậu ngập tràn sự lo lắng.
*E. Coli: Mấy nhân vật trên kia là trong Thủy Hử nha.
Kiều Nam Gia tỉnh táo lại, phát hiện Chu Ngôn Quân vẫn đứng đực ở đó: "Cậu không đi cùng cậu ấy sao?"
"Mối quan hệ giữa cậu và Bách Ngạn là gì vậy?"
Kiều Nam Gia giật mình: "Quan hệ gì?"
"Thế chuyện quái gì đang xảy ra thế? Sao cậu lại cười nói vui vẻ với cậu ấy? Trong lòng cậu có áy náy chút nào không thế?"
Kiều Nam Gia ngớ người: "Cậu nói tào lao gì vậy? Giữa tớ với vậy ấy thì có quan hệ gì? Cậu ấy là học sinh đứng đầu mà tớ vô cùng ngưỡng mộ."
Chu Ngôn Quân ôm vẻ mặt nghi ngờ: "Thật sao?"
Kiều Nam Gia: "......"
Tự nhiên cô cảm thấy cuộc đối thoại này hơi kỳ lạ.
Thời gian thể dục buổi sáng đã kết thúc, Kiều Nam Gia nhanh chóng đẩy Chu Ngôn Quân để cậu đi. Chu Ngôn Quân không tình nguyện lẩm bẩm gì đó không biết rồi rời đi.
Sau đó Kiều Nam Gia thấy hai bạn nữ đi vào, cả hai người họ đều có biểu cảm kì lạ. Hai người đó đều nhìn Kiều Nam Gia một lát nhưng không nói gì, hai người cười cười sau đó trở lại chỗ ngồi.
Nhìn vẻ mặt của hai bạn nữ, Kiều Nam Gia có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, sau một buổi sáng, có tin đồn lan truyền khắp trong trường.
Nghe nói Chu Ngôn Quân quay xe, hèn mọn yêu Kiều Nam Gia đến mức có bạn nam nào nói chuyện với cô là ghen.
Tin đồn vừa truyền ra, trong lớp có nhiều bạn nữ khóc lớn khiến các giáo viên hoảng sợ.
Buổi chiều, Kiều Nam Gia nhận được hàng trăm tin nhắn, tất cả đều hỏi cô làm thế nào để cân bằng giữa việc học và tình yêu.
Kiều Nam Gia im lặng lúc lâu.
Lần đầu tiên cô muốn đánh ai đó.
*
Buổi tối tan học, Bách Nhiên lại đi chơi bóng như thường lệ.
Dường như cậu luôn là một người nổi bật trong trường, nói cậu là học sinh giỏi, nhưng thành tích học tập của cậu lại quá khác với từ này, nói cậu là học sinh hư, nhưng cậu không bao giờ đi muộn và về sớm, cũng không bao giờ đánh nhau. Nếu nói cậu là học sinh bình thường những giải thưởng mà cậu giành được trong các cuộc thi chuyên môn khác nhau sẽ đủ để hiệu trưởng vênh mặt, danh tiếng của trường được nâng cao.
Hôm nay không phải ngày tập luyện, Chu Ngôn Quân buồn chán, cậu không muốn giao du với đám bạn xấu nên ngồi im nhìn Bách Nhiên chơi bóng.
Bách Nhiên đứng một mình trên sân ném bóng vào rổ, trên mặt không có biểu cảm gì.
Cả sân im lặng, chỉ có tiếng bóng rổ chạm đất nối tiếp nhau vang lên.
Chu Ngôn Quân bổ não ra một câu chuyện tình yêu máu chó. Cậu cho rằng tâm trạng lúc này của Bách Nhiên không tốt là vì Kiều Nam Gia. Có lẽ cậu đang buồn nên không muốn về nhà rồi ở nhà một mình...
Ai ngờ trong đầu Bách Nhiên nghĩ rằng: Cậu thà ở trường đánh bóng một lúc còn hơn về nhà!
Về đến nhà là Sữa Bò Ngọt vừa cọ lại vừa kêu, dù tập trên sân có thêm Chu Ngôn Quân cũng tốt hơn là ở nhà.
Nhưng mà cũng chỉ có chút thôi.
Hẹn triệt sản vào ngày mai, dì chuyên chăm sóc sẽ đưa Sữa Bò Ngọt đi. Đợi sau khi Sữa Bò Ngọt triệt sản, thế giới sẽ hòa bình trở lại, cậu sẽ lại có một giấc ngủ ngon.
Bây giờ cậu chỉ có thể để mèo ở phòng khác để không nghe thấy tiếng gì.
Nhưng nhỡ đâu chẳng nghe được tiếng gì mà nó bị làm sao thì cũng phiền.
Chợt Bách Nhiên phát hiện, từ khi gặp Kiều Nam Gia, không hiểu sao cậu có thêm nhiều kiên nhẫn, nếu là lúc trước, đến cả Kiều Nam Gia cậu cũng sẽ xử cô chứ đừng nói gì đến một con mèo!
Cậu nhớ lại hôm qua Kiều Nam Gia dùng giọng nói ấm áp của cô giảng bài cho mình, tâm trạng cậu lại tốt trở lại.
Coi như Kiều Nam Gia biết điều!
Bách Nhiên chuẩn bị đi thay quần áo để tắm rửa. Chu Ngôn Quân gọi cậu lại, nói: "Tao cứ nghĩ mãi về việc này, tao thấy nên nói với mày."
"Làm sao?"
"Tao thấy thằng nhóc Bách Ngạn có ý với Kiều Nam Gia đấy!"
Nghe được hai chữ Bách Ngạn, Bách Nhiên như bị chạm vào dây thần kinh nhạy cảm, vẻ mặt cậu lập tức trở nên lạnh lùng: "Mày nói gì?"
"Mày có thể nói tao nghĩ nhiều, nhưng tao thấy mối quan hệ giữa hai người đó rất tốt, Bách Ngạn còn lén liên hệ Kiều Nam Gia rủ cô ấy tham gia hoạt động gì đó ấy."
Lời của Chu Ngôn Quân vang vọng bên tai Bách Nhiên.
Lén liên hệ riêng với Kiều Nam Gia rủ cô tham gia hoạt động nhóm.
Liên hệ riêng Kiều Nam Gia.
Liên hệ riêng.
...
Vẻ mặt Bách Nhiên vẫn lạnh lùng, hỏi từng chữ một: "Liên hệ cái gì?"
Chu Ngôn Quân bị vẻ mặt đáng sợ của Bách Nhiên dọa sợ. Cậu ngạc nhiên, ngập ngừng nói: "Tao cũng không biết... Có thể là hồi trước hai người ấy từng làm việc chung, nên có phương thức liên lạc của nhau chăng?"
"......"
Chu Ngôn Quân không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cậu tiếp tục vô tình đổ thêm dầu vào lửa: "Ồ, đúng rồi, còn có một chuyện này mày không biết. Với thành tích của Kiều Nam Gia, sau bài kiểm tra xếp lớp cuối học kỳ, chắc chắn cậu ấy sẽ chuyển sang lớp một!"
Bách Nhiên: "Cho nên."
"Cho nên chắc chắn Kiều Nam Gia sẽ cùng lớp với Bách Ngạn đó. Học sinh ở lớp một sẽ có thể chọn bạn cùng bàn, mày hiểu ý tao không?"
Sân bóng rổ chìm vào im lặng.
Sau đó Bách Nhiên nói: "Tao đi thay quần áo."
"... Hả? Cái gì đấy? Vậy là xong rồi á? Anh trai à, mày đang nghĩ cái gì đấy, mày có thích cậu ấy không đấy?"
Chu Ngôn Quân dù có hỏi cũng không thể moi ra được điều gì.
Bách Nhiên tắm xong thay quần áo, không nói gì.
Nhưng Chu Ngôn Quân, người đã biết Bách Nhiên nhiều năm, lại biết tâm trạng Bách Nhiên lúc này không tốt.
Không chỉ tệ mà còn rất tệ.
Đây là sự bình yên trước cơn bão.
Bách Nhiên luôn ghét việc tranh giành thứ không thuộc về mình. Dù là người hay đồ vật, cậu ấy không bao giờ buồn nghĩ đến điều đó trừ khi cậu thực sự muốn.
Nhưng sống nhiều năm như vậy, những gì cậu mong muốn lại rất ít, gần như không đáng kể.
Về đến nhà, việc đầu tiên cậu làm là vào phòng ngủ nhặt những bông hoa hướng dương trên bàn cạnh giường ngủ, chuẩn bị ném thẳng vào thùng rác. Ngón tay cậu vừa đụng tới hoa hướng dương liền bị đâm một vết.
Như cây kim nhọn đâm vào đầu ngón tay, các dây thần kinh nối với tim hơi đau nhức làm cậu không nhịn được rút tay lại.
Hoa hướng dương bị rơi xuống đất, những hạt dưa bị không khí hút hết nửa độ ẩm đã bị rơi ra sau khi va chạm rồi vương vãi khắp mặt đất, hỗn loạn như tâm trạng của cậu lúc này.
Sữa Bò Ngọt nghe thấy tiếng động liền nhảy ra ngửi ngửi rồi liếm nhưng lại bị Bách Nhiên đẩy sang bên.
Bách Nhiên đứng đấy, nhìn những hạt dưa bị vương vãi.
"......."
Chẳng lẽ cậu lại phải nhìn thấy cảnh Kiều Nam Gia tặng quà cho Bách Ngạn sao?
Nhớ lại kí ức đó, sắc mặt Bách Nhiên tối sầm, cậu muốn đập Kiều Nam Gia một trận.
Bách Nhiên lấy điện thoại từ trọng túi ra.
Ban đầu cậu định xóa Weibo vì tức giận và muốn kết thúc mọi chuyện. Nhưng suy nghĩ đó chỉ tồn tại trong một giây rồi Bách Nhiên đã ném chúng đi.
Cậu vẫn chưa xong việc với Kiều Nam Gia.
Cô đã chủ động nhiệt tình nhắn tin cho cậu tận một năm, bây giờ lại muốn bỏ của chạy lấy người, làm gì có chuyện hời thế cơ chứ?
Bách Nhiên gửi tin nhắn cho Kiều Nam Gia.
"Ngày mai Sữa Bò Ngọt sẽ đi triệt sản, cậu qua đây đi."
Kiều Nam Gia hơi bất ngờ khi nhận được tin nhắn.
Cô không ngờ Bách Nhiên sẽ tìm cô về chuyện của Sữa Bò Ngọt. Sau đó cô bị chuyện nuôi mèo làm cho sướng đến mất khả năng suy nghĩ.
Kiều Nam Gia nghĩ, dù sao mai cô cũng rảnh, có thể cùng cậu đưa mèo đi triệt sản.
Cô đồng ý một cách hào phóng.
Sau khi đồng ý, Kiều Nam Gia bình tĩnh lại và đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai.
Không phải hai người chỉ cùng nhau học thôi sao?
...
Vốn dĩ Bách Nhiên định nhờ dì giúp việc mang mèo đi triệt sản, nhưng Bách Nhiên lại bảo quản gia gọi cho dì nói rằng mai cậu sẽ đến đó. Sau khi nhận được địa chỉ của bệnh viện thú cưng, cậu liền gửi cho Kiều Nam Gia.
Kiều Nam Gia nói rằng cô sẽ đến đúng giờ.
Đây là lần đầu tiên Bách Nhiên đi ra ngoài cùng với một bạn nữ.
Trong đầu cậu đột nhiên nhớ lại những lời nói của Chu Ngôn Quân.
Cậu ta nói rằng khi hẹn hò với một cô gái thì không được tin rằng đối phương sẽ đến đúng giờ. Con gái càng thích đối phương thì càng muốn ăn diện khi gặp nhau hơn. Thay váy, làm tóc, trang điểm,... Làm xong 7749 bước này thì đương nhiên là các cô sẽ đến muộn rồi. Dù sao các cô cũng muốn tạo ấn tượng tốt nhất với đối tượng mình thích.
Vì thế lúc này cậu cần chuẩn bị sẵn tinh thần là đối phương sẽ đến muộn tầm một tiếng để không cảm thấy khó chịu.
Đây là cách hẹn hò của Chu Ngôn Quân và các bạn nữ.
Nhưng lúc đó Bách Nhiên chỉ lạnh lùng nhìn Chu Ngôn Quân mà không nói gì. Cậu cũng không để chúng trong lòng.
Giờ phút này cậu lại nhớ rất rõ cái "chân lý" đó của Chu Ngôn Quân, bỗng nhiên cậu nghĩ, liệu ngày mai Kiều Nam Gia có đến muộn không?
Cậu rất ghét những người không đúng giờ, nhưng mà lý do này... Dường như cũng không đến mức không thể chấp nhận được.
Bách Nhiên cố gắng mang theo tâm lý kỳ vọng dựa theo lời Chu Ngôn Quân nói.
Một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Bách Nhiên ở trong phòng thử đồ hơn mười phút mới thay quần áo. Hôm nay thời tiết đẹp, cậu mặc áo hoodie đen rộng thùng thình, quần short, dùng máy sấy tóc sấy khô tóc rồi cho Sữa Bò Ngọt vào lồng.
Sữa Bò Ngọt kêu meo meo, dường như nhận ra điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.
Sau hôm nay, nó không còn là một con mèo đực kiêu ngạo, mạnh mẽ nữa mà trở thành một thái giám loài mèo. Nó sắp mất đi thứ quý giá nhất trong đời nó rồi!
Với giác quan thứ sáu của một chú mèo, Sữa Bò Ngọt đã đánh hơi được sự nguy hiểm. Nó kêu liên tục.
Bách Nhiên đeo tai nghe nhìn thời gian, vẫn còn sớm.
Mặc dù những triết lý nhân sinh của Chu Ngôn Quân vẫn còn đó, nhưng cậu vẫn không bỏ được thói quen này.
Cậu luôn đi đúng giờ, bác tài xế giúp cậu để lồng mèo vào chỗ thích hợp, Bách Nhiên ngồi vào ghế và nhìn lại thời gian.
Còn hơn hai mươi phút nữa là đến giờ hẹn, cậu có thể đến tiệm thú cưng sớm vài phút.
Tai nghe vang lên tiếng nhạc, Bách Nhiên nhìn bầu trời qua ô cửa kính. Hôm nay thời tiết lại đẹp trở lại, ngay cả cảnh ven đường cũng rất đẹp, giống như bức tranh sơn dầu đầy màu sắc.
Xe chạy từ từ đến cửa hàng thú cưng.
Bách Nhiên xách lồng mèo xuống xe, liền nhìn thấy bóng dáng ai đó đứng trước cửa.
Cô mặc áo phông rộng thùng thình cùng quần dài, tóc được buộc gọn lại, khuôn mặt để mộc, không trang điểm chút gì. Có lẽ vì tối qua uống ít nước nên môi cô hơi khô.
Đẹp thì đẹp thật.
Nhưng hình như cô chẳng trang điểm chải chuốt gì hết. Dưới chân cô còn đi dép lê, cứ như xuống tầng đi vứt rác vậy!
Kiều Nam Gia nhìn thấy Bách Nhiên thì lộ ra nụ cười tươi: "Tớ tới sớm mười phút."
Bách Nhiên: "......"
Kiều Nam Gia thấy Bách Nhiên đúng là một người kỳ lạ. Rõ ràng cô đến đúng giờ, thậm chí còn đến trước giờ hẹn, thế mà cậu lại không vui?