Cho đến khi toàn bộ thành phố được bao phủ trong bầu không khí lạnh lẽo của mùa thu, Mộc Bạch Phiền cũng không trả lời wechat dù chỉ một dấu chấm.
Weibo của cậu cũng yên ắng không một tiếng động, những tin nhắn đã gửi đi không hề có dấu hiệu đã xem, Kiều Nam Gia không biết là cậu có nhận được tin nhắn cô gửi hay không.
Mỗi ngày vào một khung giờ cố định, cô sẽ gửi tin nhắn ân cần hỏi han.
Dường như tâm trạng của Mộc Bạch Phiền lúc nào cũng xấu.
Cô muốn giúp cậu một chút, mặc kệ cô có đang lo chuyện bao đồng hay không. Bởi vì cô cam tâm tình nguyện làm một người liếm cẩu, chỉ cần nam thần vui là được.
Nhìn thấy bài weibo thú vị sẽ tag cậu.
Thấy chuyện mới mẻ cũng chia sẻ với cậu.
Mỗi ngày tựa như một con robot hỏi thăm những lời cố định vào khung giờ cố định.
ID Nam Hữu Gia Ngư dần dần lấp đầy từng ngõ ngách trong trang weibo của cậu.
Nhưng weibo của đối phương lại giống như bị bỏ quên, không hề có chút động tĩnh.
Kiều Nam Gia không hề biết, một màn đẩy ngã nam thần của cô ở đại hội thể thao, thành công kéo nam thần Bách Nhiên của vạn thiếu nữ ngã xuống đất làm đệm người, không chỉ bị đau đầu gối, mà điện thoại dùng nhiều năm cũng bị rớt hư.
Chu Ngôn Quân khi biết chuyện đã cười cợt không ngừng: “Cũng tại ai đó không chịu đưa điện thoại cho tớ giữ làm chi.”
Vì lời nói thiếu đòn này mà Chu Ngôn Quân thiếu chút nữa bị Bách Nhiên đập một trận ra trò.
Bách Nhiên vốn dĩ là người rất ghét chuyện phiền phức, mà đổi điện thoại chính là chuyện phiền phức nhất đối với cậu.
Lại đúng lúc Bách Quốc Minh vừa hay có nhiều thời gian gọi về nhà hỏi thăm cậu, điện thoại Bách Nhiên hỏng rồi, tỷ lệ bị ông quấy rầy cũng giảm đáng kể, coi như cũng là chuyện tốt.
Bách Nhiên cũng có nghĩ đến chuyện đăng nhập lại vào weibo, nhưng ngay sau đó đã vứt bỏ suy nghĩ này đi.
Cái người bị “ghẻ lạnh” suốt 1 tháng mà mỗi ngày vẫn luôn đúng giờ hỏi thăm quan tâm, nếu không phải rảnh rỗi thì là ngu si. Đợi đến khi cậu mua lại điện thoại mới, có khi weibo của cậu đã yên ắng lại rồi.
Nghĩ như vậy, đợi một thời gian cho đến khi Bách Quốc Minh “cút” đi, Bách Nhiên mới chậm chạp mua điện thoại mới.
-
Ban đêm.
Kéo rèm cửa sổ che kín mít, Bách Nhiên nghiêng người dựa vào giường, bởi vì vừa tắm xong nên tóc vẫn còn ẩm ướt, giọt theo đuôi tóc rơi tí tách, giọt chảy dọc theo sườn mặt gợi cảm, chảy theo đường cong thon dài của phần cổ, cuối cùng theo xương quai xanh “chui” vào trong lớp áo thun rộng thùng thình.
Bách Nhiên đeo tai nghe lên.
Sau khi chuyển hết dữ liệu từ điện thoại cũ sang đây, cậu liền đăng nhập vào wechat, quả nhiên nhìn thấy một đống thông báo. Bách Nhiên chọn trả lời vài người.
Chu Ngôn Quân đã gửi qua đây bảy, tám file giọng nói vịt đực qua đây, đúng là đồ bà tám. Bách Nhiên lười nghe, chỉ “Ồ” một tiếng.
Chu Ngôn Quân lảm nhảm thành quen, ngay cả món cà chua xào trứng bỏ thêm đường cũng đủ để lải nhải cả một ngày.
Một người lảm nhảm, một người có lệ, ở chung quả nhiên rất hợp nhau.
Hôm nay Chu Ngôn Quân hiếm có khi đặt câu hỏi: “Cậu đồng ý hết đúng không?”
“Ừ.” Bách Nhiên một bên xoá tin nhắn, một bên trả lời có lệ.
Nhưng Chu Ngôn Quân thì người lại: “Đúng là anh em tốt của tớ!! Anh em ơi, anh em à!”
“...”
“Cậu mà dám kéo tớ vào danh sách đen thì tớ sẽ liên tục quấy rầy cậu đó nha Nhiên Nhiên ~”
Bách – chuẩn bị kéo đen người nào đó – Nhiên: “...”
Cậu ấn vào micro, giọng điệu lạnh đến mức muốn đông chết người, “Cậu còn dám gọi như vậy nữa thì tôi sẽ bóp chết cậu.”
Chu Ngôn Quân thành công bị đe doạ: “... Nhiên Nhiên à.”
Giây tiếp theo, đối phương đã nhanh chóng thu hồi tin nhắn, không cho Bách Nhiên cơ hội nổi giận.
Bách Nhiên cũng mặc kệ tên điên này.
Ánh mắt cậu dừng ở tài khoản weibo lâu rồi chưa đăng nhập, ngón tay để trên nút đăng nhập một lát, sau một hồi thì nhấn xuống.
Tiếng thông báo lũ lượt kéo đến, nhanh chóng hiện đầy đủ trên màn hình.
Mấy ngày cậu không ở đây, vậy mà có hàng trăm tin nhắn chưa đọc cùng nhật ký @.
Bách Nhiên click mở tin nhắn.
Tin nhắn mới nhất là nửa tiếng trước, Nam Hữu Gia Ngư gửi cho cậu một tin nhắn [Bạn học Bách ngủ ngon! ??].
“...”
Số lần @ là hơn bốn mươi, Bách Nhiên tuỳ tiện mở vài cái lên, tất cả đều là những video hài ngắn, truyện cười, còn có mấy bài hát giúp thư giãn đầu óc.
Bách Nhiên lại mở wechat lên, nhìn tất cả tin nhắn tên tiểu quỷ kia gửi đến.
Nhìn nhìn, sau đó “hừ” một tiếng.
Cậu nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó giơ ngón tay muốn xoá hết lịch sử tin nhắn đi.
Ngay lúc này, điện thoại “vèo” một tiếng, là tin nhắn của Chu Ngôn Quân: “Tớ đang đứng dưới nhà cậu nè, mau xuống mở cửa cho ai gia đi!”
Bách Nhiên: “?”
Cậu chạy lại kéo rèm cửa sổ ra, quả nhiên nhìn thấy bóng người đứng dưới lầu đang ngu ngốc nhe răng vẫy tay với cậu.
“...”
Bây giờ bên ngoài đang có mưa phùn, bầu trời đêm nhuốm một màu xám đặc sệt, giống như một đoàn sương mù không chịu tan đi, thảnh thơi du ngoạn ở nơi thành phố rộng lớn này.
Mở cửa ra, Chu Ngôn Quân bị mưa làm ướt một chút, cả người mang theo mùi ẩm ướt trong không khí. Cậu ôm một thùng giấy thật lớn, trên tay còn cầm theo túi lớn túi nhỏ.
Chu Ngôn Quân cẩn thận đặt thùng thấy xuống sàn, lau sạch nước mưa dính trên gương mặt. Bách Nhiên nhìn bộ dạng này của cậu, không nhịn được trưng ra một gương mặt lạnh như băng.
“Cái gì đây?”
“Cậu đã đồng ý rồi mà?” Chu Ngôn Quân làm vẻ mặt vô tội, “Tớ mang mèo qua đây rồi nè, cũng không còn cách nào khác, mẹ tớ bị dị ứng lông mèo, bây giờ bà ở nhà nghỉ ngơi một thời gian nên tớ chỉ có thể nhờ cậu. Yên tâm đi, chờ mẹ tớ đi thì tớ sẽ đem mèo về!”
Chu Ngôn Quân ngồi xổm xuống hơi mở thùng giấy ra, Bách Nhiên đứng đằng sau vẻ mặt vô cảm, cong gối đá mông cậu một cái, thiếu chút nữa làm Chu Ngôn Quân đã xổm như chó.
Chu Ngôn Quân hét lên một tiếng: “Ối, tự nhiên đá tớ?!”
“Ai biểu cậu đem thứ của nợ này qua đây?”
“Không phải cậu đã đồng ý với tớ trên wechat rồi sao? Cậu không chịu thì làm sao tớ dám đem qua chứ.”
Chu Ngôn Quân được tiện nghi còn khoe mẽ, bởi vì cậu biết tỏng Bách Nhiên chắc chắn sẽ không bao giờ click nghe.
Aizz, không thể trách cậu được, chỗ của Bách Nhiên thật sự là nơi lý tưởng để gửi gắm mèo con.
Nhìn ánh mắt lên án của Chu Ngôn Quân, Bách Nhiên click mở từng file âm thanh, Chu Ngôn Quân đúng thật là có nhờ cậu nuôi mèo giúp mấy ngày.
Bách Nhiên rũ mắt, cất điện thoại vào túi, bình tĩnh lảng sang chuyện khác: “... Đem mèo cút đi.”
“Không còn kịp nữa rồi, mẹ tớ đã về nhà rồi, bây giờ còn là nửa đêm nữa đó đại ca ơi.” Chu Ngôn Quân giả vờ tức giận rống lên, “Thức ăn mèo đều có hết rồi, cái gì không hiểu thì lên mạng nghiên cứu, tớ đi trước đây!”
Nói xong, Chu Ngôn Quân như trút được gánh nặng chạy như bay.
Ngoài cửa vang lên tiếng khởi động xe, một lát sau không còn thấy bóng dáng Chu Ngôn Quân đâu nữa, chỉ còn lại một cái thùng giấy hơi mở ra, sột soạt một chút rồi vang lên tiếng mèo kêu yếu ớt.
“Meo…”
Bách Nhiên mở hẳn thùng giấy ra, mèo nhỏ mới mấy tháng còn chưa trưởng thành, tiếng kêu vừa yếu ớt vừa mỏng manh. Nó thở hổn hển muốn leo ra khỏi thùng giấy nhưng leo không được, sau đó ục ịch chạy vào một góc thùng nằm giả chết.
Bách Nhiên từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy nó vừa phiền vừa xấu, lập tức mặc kệ nó đi lên lầu.
Cậu nghĩ, có chết đói cũng là do Chu Ngôn Quân, méo liên quan đến cậu.
—
Vài phút sau.
Bách Nhiên đen mặt đi xuống lầu, mèo nhỏ đói bụng đang kêu không ngừng, nghe thôi cũng phiền.
Cậu ngồi xổm xuống trước mặt nó, vươn tay bế mèo ra khỏi thùng đặt xuống sàn. Là một con mèo lông xám trắng, đi đường có chút vụng về, chỉ biết kêu meo meo cọ cọ ngón tay lấy lòng cậu.
Bách Nhiên chống tay ngồi hẳn xuống sàn, mở mấy bịch nilong còn lại ra, bên trong có ——
Đồ xấu xí kia vẫn luôn cọ chân cậu, Bách Nhiên cố nén cảm giác mất kiên nhẫn, lại mở túi tiếp theo, càng mở càng phiền, càng mở càng muốn đến Chu gia đánh Chu Ngôn Quân một trận.
Cậu vào wechat, nhìn lịch sử tin nhắn còn chưa kịp xóa.
Ngón tay dừng một chút, sau đó gửi một tin nhắn cho Nam Hữu Gia Ngư.
[Có từng nuôi mèo chưa?]
Nếu cậu nhớ không lầm trên đối phương có từng đăng ảnh chụp của một con mèo.
Kiều Nam Gia nằm trên giường đang chuẩn bị đi ngủ.
Điện thoại chợt sáng lên, trong nháy mắt khi Kiều Nam Gia nhìn thấy tên người nhắn thì lập tức ngồi bật dậy.
Nam, thần, gửi, tin, nhắn, cho, cô!!
Kiều Nam Gia lại lăn lóc trên giường vài vòng, cô cố nén nội tâm đang kích động dữ dội, lăn đến khi thấy hơi chóng mặt thì mới ngừng lại.
—— Có từng nuôi mèo chưa?
Trước kia khi còn sống ở quê, Kiều Nam Gia đúng là có nuôi một con mèo nhỏ, cô rất thích động vật nhỏ, sau khi dọn nhà đến đây, dưới lầu cũng có một con mèo già, lúc làm công cũng sẽ thỉnh thoảng chăm sóc hộ.
Vậy nên cô đối với việc nuôi mèo cực kỳ am hiểu. Nếu không phải mẹ Kiều không thích nuôi mèo trong nhà thì cô chắc chắn đã nuôi một con rồi.
Nam Hữu Gia Ngư: [Đã từng nuôi! Cái gì tớ cũng biết!]
Một phút sau.
Mộc Bạch Phiền gửi qua một ảnh chụp. Trong ảnh là một chú mèo nhỏ khoảng chừng hai tháng tuổi, đôi mắt tròn xoe ngây thơ nhìn vào ống kính, vừa dễ thương vừa ngốc nghếch.
Đôi mắt nửa híp lại, có chút xấu xí, lại có chút đáng yêu.
[Mộc Bạch Phiền: Nuôi thế nào?]
[Nam Hữu Gia Ngư: Chỗ cậu có bình sữa nhỏ không?]
[Mộc Bạch Phiền: Có.]
Kiều Nam Gia vô cùng nghiêm túc chỉ cho nam thần biết các kiến thức pha sữa cho mèo, nào là phải dùng sữa dê, độ ấm vừa phải thế nào, làm sao để dỗ mèo uống.
Bách Nhiên dựa theo lời cô nói, bế mèo đặt nằm bò trên đùi cậu, một tay cầm bình sữa đút cho mèo uống.
Gương mặt Bách Nhiên viết lên hai chữ bực bội to tướng.
Tại sao một con mèo phải uống sữa dê?
[Nam Hữu Gia Ngư: Cách hai tiếng thì cho mèo uống sữa một lần.]
[Nam Hữu Gia Ngư: Đút xong thì có thể dùng bàn chải lông chải cho mèo.]
[Nam Hữu Gia Ngư: Nhớ phải giữ ấm, đừng để mèo bị cảm lạnh.]
[Nam Hữu Gia Ngư: À phải rồi, còn phải giúp mèo đi vệ sinh, mèo con còn quá nhỏ. Nhớ là xoa mông giúp nó, rồi dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch.]
“......”
Thời điểm đọc tin nhắn mới nhất, cỏ xanh quanh mộ Chu Ngôn Quân trong lòng Bách Nhiên đã cao ba mét.
Kiều Nam Gia tận tâm hỗ trợ nam thần cả đêm.
Mặc kệ Mộc Bạch Phiền chỉ trả lời vài chữ ngắn gọn, trong lòng Kiều Nam Gia cũng rất vui vẻ.
Cứ nói một hồi như vậy, kim đồng hồ bất giác chạy đi dần, Kiều Nam Gia cũng dần thấy buồn ngủ.
Cô ghé vào trên giường, màn hình điện thoại còn đang sáng. Một chút rồi lại một chút, vô tình tiến vào mộng đẹp.
—
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen dần xuất hiện vài vệt mây xám trôi lững lờ, phía xa nơi chân trời có một ngôi sao nhỏ đang toả sáng lấp lánh.
Trải nệm mềm, nhét túi sưởi ấm vào ổ mèo, đồ xấu xí đang nằm ngủ khò khè.
Bách Nhiên ngồi trên mép giường, hai mắt nhắm lại, khuỷu tay thon dài đặt cạnh mép giường, ngón tay hơi buông xuống, bình sữa nằm lăn lóc trên mặt sàn.
Cậu ngủ rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Rải hoa, rải hoa! Ngày này năm sau là ngày kỷ niệm lần đầu tiên trò chuyện với nam thần!
Chu Ngôn Quân: Cảm ơn tôi đi chứ?
Bách Nhiên: Ngày đó Chu Ngôn Quân chạy trốn rất nhanh, trước khi đi còn bày đặt làm hổ giấy:)