Sau khi Chu Vỹ và Chung Thời Ninh rời khỏi phòng, Ôn Bạch đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ.
Bên ngoài mưa vẫn chưa ngừng rơi nhưng đã nhỏ đi không ít, ánh đèn trong sân yếu ớt, khắp nơi la liệt lá rụng.
Ban nãy lúc ở đây, Chu Vỹ lấy điện thoại ra đọc cho Ôn Bạch nghe một ít tin tức dạo gần đây.
Nam Thành đổ mưa to bất thình lình còn leo lên hotsearch, đặc biệt là bầu trời đen kịt được quay lại trong một video.
[Mưa ở Nam Thành dường như đang nói bên tai tôi rằng “ta muốn vặt đầu ngươi xuống”.]
[Điều kỳ lạ nhất chính là dự báo thời tiết ngày hôm qua hoàn toàn không đề cập đến, còn nói hai ngày tới nhiệt độ sẽ tăng trở lại, trời có nắng, suýt chút nữa tôi đã mang chăn đi giặt để phơi nắng, căn bệnh lười biếng bẩm sinh đã cứu tôi một mạng.]
[Lần thứ hai rồi thì phải, tôi nhớ hồi tháng sáu cũng thế, không hề có dự báo gì, mưa liên miên suốt nửa tháng liền, lần này còn kỳ lạ hơn. Đây có thật là trời đổ cơn mưa không hay là vị đạo hữu nào đang độ kiếp?]
Ôn Bạch vốn cho rằng lúc mình tỉnh lại ở bên bờ sông kia, mưa đã đủ hung ác rồi, không ngờ Chu Vỹ lại nói với cậu: “Đó là do cậu không nhìn thấy ngày hôm qua.”
Giờ cậu nhìn thấy rồi.
Trong điện thoại cũng có rất nhiều tin nhắn, là của các âm sai gửi, nội dung cơ bản đều là hỏi cậu đã khỏe hơn chưa, còn chỗ nào không thoải mái không, Ôn Bạch kiên nhẫn trả lời từng tin một.
Có vài người thường xuyên qua lại nên thân thiết hơn một chút còn nói thẳng.
Hai ngày nay Ôn Bạch biến mất, bọn họ cũng không dám thở mạnh, toàn bộ âm ty không hề có một chút hơi thở nào của “người sống”, ai cũng im re. Bọn họ lo lắng cho an nguy của Ôn Bạch nhưng lại không dám nhắc đến tên cậu.
Ôn Bạch chẳng hề biết gì, cũng không cảm nhận được gì.
Thậm chí khi Lục Chinh hỏi cậu, còn nói chơi có vui không.
Bây giờ nghĩ lại, mặc dù không phải do cậu cố tình nhưng quả thực cậu đã mang về không ít phiền phức, đặc biệt là… cho Lục Chinh.
Sau khi tỉnh lại hình như cũng chỉ mải mê kể chuyện chứ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Không biết tại sao, Ôn Bạch đột nhiên rất muốn nói chuyện với Lục Chinh, chờ đến khi nhận ra thì cậu đã đi xuống tầng rồi nhưng lại không thấy Lục Chinh đâu, trong văn phòng chỉ còn mình Đế Thính.
“Tới muộn mười phút.” Đế Thính cong khóe môi, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Bạch rồi lại cúi đầu nhìn món đồ trong tay, “Cậu ta vừa mới đi.”
Dưới tầm mắt của Đế Thính, Ôn Bạch bỗng cảm thấy chột dạ: “Tôi không tìm anh ấy. Tôi tới thăm Nguyên Nguyên.”
Nói xong, Ôn Bạch mới nhớ ra người trước mặt mình là Đế Thính – thần thú ghe được tiếng lòng của vạn vật.
Đế Thính thờ ơ, chỉ nói: “Yên tâm, tôi không nghe thấy.”
Ôn Bạch: “…”
“Thật sự không nghe thấy.” Đế Thính phất tay ra hiệu cho Ôn Bạch vào trong ngồi, “Dù sao Lục Chinh cũng từng ban lệnh cấm, làm cấp dưới của cậu ta, thỉnh thoảng tôi mới vô tình nghe thôi.”
“Lúc cậu mở cửa phòng và nhìn thấy tôi, biểu cảm thất vọng rất rõ ràng.”
Ôn Bạch: “…”
Cậu không cho là vậy, chắc chắn Đế Thính nhìn lầm rồi.
“Nguyên Nguyên vẫn còn đang ngủ ạ?” Ôn Bạch nhìn bức tranh Dắt Trâu treo trên tường.
“Lẽ ra là nên dậy rồi.” Đế Thính cũng nhìn lướt qua bức tranh, “Lục Chinh rót thêm một ít linh lực nên vẫn ngủ say.”
Được ăn no linh lực giống như con người sau khi ăn no sẽ cảm thấy buồn ngủ, thường ngày Lục Chinh cũng không để nó ăn quá nhiều, Ôn Bạch nghi hoặc đi tới đứng trước bức tranh.
Đế Thính nhìn thấu suy nghĩ của cậu: “Không sao, chỉ là ngủ không ngon thôi.”
Ôn Bạch nghiêng đầu nhìn hắn.
“Trên cành trúc có dính máu của cậu, hai ngày cậu biến mất, có lẽ nó cũng cảm nhận được gì đó, nửa tỉnh nửa mơ, Lục Chinh sợ nó dậy làm náo loạn nên đút thêm linh lực và phong kín bức tranh lại.”
Nói đến cành trúc, Ôn Bạch mới nhớ ra: “Nguyên Nguyên ăn được máu của tôi là nhờ cành trúc kia đúng không?”
“Ừ.” Đế Thính đáp, “Kể ra có khi còn phù hợp hơn cả máu của Lục Chinh.”
“Thực ra chính tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng mà đây chính là duyên phận của cậu và Lục Chinh.”
Đế Thính rót cho Ôn Bạch một chén trà: “Tôi nghe Lục Chinh nói lúc cậu ở bên đó, trời có sấm sét và có mưa?”
“Bên đó” mà Đế Thính đang nói tất nhiên chính là nhân gian của một nghìn năm trước.
“Vâng.” Ôn Bạch nhấp một hớp trà, “Ban đầu tôi cho rằng mình đã đi vào bức Đêm Tế.”
“Nhưng trong bức Đêm Tế không có sét mà cũng không có mưa.” Đế Thính tiếp lời.
Ôn Bạch: “Vâng.”
Xuất hiện một ít sai lệch, cậu còn tưởng rằng mình nhớ nhầm hoặc bức tranh có vấn đề, nhưng còn một chuyện nữa Ôn Bạch nghĩ không ra.
“Lúc tôi ở bên đó, có đi tìm thành hoàng địa phương.”
Đế Thính đại khái cũng có nghe Lục Chinh nhắc qua.
“Ông ấy nói rằng mấy ngày nay nhân gian không thể có mưa.” Lúc nghe thấy tiếng sấm, phản ứng của thành hoàng còn bất ngờ hơn cả cậu.
“Mấy ngày đó quả thực nhân gian không nên có mưa.” Đế Thính nói.
Ôn Bạch nhận ra đối phương nói “không nên” chứ không phải “không thể.”
“Chu Vỹ và Chung Thời Ninh nói cho cậu biết rồi đúng không, khi đó thiên tượng hơi hỗn loạn.”
Trái tim Ôn Bạch đập mạnh: “Vâng.” Im lặng hồi lâu, cậu nói tiếp: “Ý anh là thiên tượng của một nghìn năm trước cũng bị ảnh hưởng?”
Đế Thính cũng không giải thích được, chỉ đưa ra một khả năng có thể xảy ra nhất: “Sông Trầm Sa vốn là một con sông lớn thông xuống cõi âm, khô cạn mấy trăm năm, đột nhiên có nước, trời mưa, nước sông dâng lên, rất dễ tạo thành kết quả như thế này.”
Đế Thính lại hỏi: “Mưa ở bên đó có to không?”
“Cũng bình thường.”
Đế Thính gật đầu.
Tuy thiên tượng rối loạn nhưng dù sao cũng cách cả nghìn năm, dù là Lục Chinh thì sức ảnh hưởng cũng bị yếu đi.
“Bình thường là tốt.” Đế Thính gõ gõ mấy cái lên bức Dắt Trâu, “Nếu mưa to như ở đây thì sợ là cái đèn này không có cơ hội trôi đến hoàng tuyền.”
Trôi chưa được bao xa đã bị mưa nhấn chìm rồi.
Ôn Bạch: “Sớm biết vậy, tôi nên buộc thêm cho nó một cành trúc nữa.”
Làm cái bệ đèn cao lên để đảm bảo cho nó có thể an toàn trôi đến hoàng tuyền.
“Nếu cậu buộc thêm một cành trúc nữa, vậy thì không còn là Nguyên Nguyên nữa rồi.”
Ôn Bạch mỉm cười: “Cũng đúng.”
Mấy phút sau, Ôn Bạch dựa lưng vào ghế sô pha, thở dài rồi nói: “Thực ra tôi có nhìn thấy Lục Chinh.”
Đế Thính: “Cậu ta cũng chỉ mới đi khoảng mười phút trước, đụng phải cậu à?”
Ôn Bạch: “Không, ý tôi là… ở bên đó.”
Tay cầm chén trà của Đế Thính khựng lại làm nước bên trong bị sánh ra một ít.
Hiếm có khi nào Đế Thính phản ứng thất thố như vậy, “Ý cậu là một nghìn năm trước.”
Ôn Bạch: “Vâng.”
“Lúc nào? Ở đâu?” Đế Thính đặt chén trà xuống bàn, quay hẳn người qua.
“Trước khi trời sáng, tôi đứng trên một cái cầu đá bắc ngang sông Lưu Quang, anh ấy đứng dưới một mái hiên cách đó không xa.”
Đế Thính: “Gặp được nhau?”
“Không.” Ôn Bạch lắc đầu, “Tôi nhìn thấy anh ấy, anh ấy không nhìn thấy tôi.”
Giọng của Ôn Bạch rất nhỏ, không biết là nói cho Đế Thính nghe hay nói cho chính mình: “Anh ấy cầm trong tay một chiếc đèn hoa sen.”
Cách màn mưa mù mịt, thực ra cậu cũng không nhìn rõ lắm nhưng cậu cảm thấy đó chính là Lục Chinh.
“Đúng là Lục Chinh có đi một chuyến tới nhân gian.” Đế Thính nói.
Ôn Bạch: “Vậy ngọn đèn hoa sen trong tay anh ấy lúc đó nhất định là Nguyên Nguyên.”
Đế Thính cũng không ngờ lại còn có chuyện như vậy: “Ừm.”
“Suýt chút nữa tôi đã gọi anh ấy.” Ôn Bạch bật cười.
Đế Thính nhíu mày.
Ôn Bạch ngồi thẳng dậy: “Nhưng chưa kịp gọi thì trời sáng mất rồi.”
“Anh ấy xuống âm ty làm gì vậy ạ?” Ôn Bạch lại hỏi.
Đế Thính: “Bây giờ cậu mới nhớ ra là phải hỏi cái này à?”
Ôn Bạch nhìn xuống, lúc đó không phải là cậu không muốn hỏi Lục Chinh đi đâu, vậy nhưng lại không hỏi ra miệng được.
Đế Thính cũng không vạch trần Ôn Bạch: “Thu dọn quầy hàng.”
“???”
“Phát hiện hơi thở của Sầm Lận ở phố cổ và phía dưới sông Trầm Sa nên trực tiếp đi tìm bên trên, muốn nói chuyện.” Đế Thính vừa nói vừa thầm quan sát Ôn Bạch, không thì cũng không đến nỗi phải bảo Cửu Chương đi đón về.
“Muốn nói chuyện?”
Đế Thính lời ít ý nhiều: “Tức là muốn đánh nhau.”
“Phát hỏa hơi lớn, thiên tượng hỗn loạn, dưới âm ty cũng xảy ra sự cố nên phải xuống dọn dẹp.”
Một lần nữa Ôn Bạch ý thức được chuyện vừa rồi của mình đã kéo về phiền phức lớn cỡ nào.
Ôn Bạch: “Xin lỗi.”
“Sao cậu lại phải nói xin lỗi?” Đế Thính phì cười.
Chốc lát sau, Đế Thính đứng dậy đi mở cửa sổ, dựa vào cửa sổ nhìn những giọt mưa chỉ còn lất phất bên ngoài.
“Ôn Bạch, cậu có thể bình yên vô sự trở về là do ý trời, nhưng cũng không chỉ là ý trời.”
Ôn Bạch khẽ run.
“Tôi nói Lục Chinh đi tìm người để nói chuyện, “bên trên” này không phải là cấp trên của bọn tôi mà chỉ là quan trời tương ứng với quan dưới mặt đất mà thôi.”
“Bên trên mà chúng tôi thường nói tức là chỉ “bên trên” của bên trên.” Đế Thính nghiêm túc nói, “Gọi là thiên đạo, mà cũng là ý trời.”
“Vô hình nhưng tồn tại chân thật.”
“Cậu tới âm ty làm việc cũng chính là do “bên trên” này chọn.”
“Nó tạo cho cậu và Lục Chinh duyên phận này.” Tạm ngừng một lúc, ngữ điệu của Đế Thính thay đổi, “Và tạo như thế nào cũng là ý của nó.”
“Nói cách khác, cậu đi một chuyến về hàng nghìn năm trước, có thể là an toàn trở về, cũng có thể là cực khổ trở về, nó vốn có thể tùy ý lựa chọn vế sau nhưng nó lại chọn vế trước.”
“Cậu cảm thấy là vì sao?”
Trong lòng Ôn Bạch hiểu, đáp án cũng rất rõ ràng, không vì gì khác mà chính bởi vì Lục Chinh.
Yên lặng giây lát, Đế Thính vừa đi vừa nói: “Tôi mở cửa sổ một lúc cho thông gió.”
“Cậu có buồn ngủ không?”
Ôn Bạch trả lời: “Không.”
Rồi lại cảm thấy mình đáp quá nhanh, cậu bổ sung: “Ngủ mới dậy rồi ạ.”
Vốn đang tỉnh táo, hơn nữa vừa nghe Đế Thính nói một hồi, Ôn Bạch cảm thấy có khi đêm nay mình chẳng cần ngủ nữa.
Đế Thính: “Vậy cậu ở đây chờ đi, cậu ta sắp về rồi.”
Ôn Bạch: “Dạ?”
Cậu đứng lên: “Chẳng phải anh ấy mới xuống âm ty cách đây không lâu sao?”
Đế Thính: “Có người chờ, đương nhiên sẽ về sớm.”
Ôn Bạch: “…”
Cậu bỗng cảm thấy bối rối: “Tôi không nên quấy rầy công việc của anh ấy, ngày mai…”
Đế Thính ngắt lời: “Cậu ta không ở lại dưới đó lâu đâu, sẽ về nhanh thôi.”
Nói xong, cũng không quan tâm Ôn Bạch đáp thế nào mà trực tiếp đi ra ngoài: “Tôi vừa mới tìm được mấy bức tranh về, đang để trên bàn ấy, có cả một ít giấy bút, cậu rảnh rỗi không làm gì thì cứ tùy ý xem giết thời gian.”
Cửa khép lại, tiếng bước chân của Đế Thính càng ngày càng xa.
Ôn Bạch thở dài, đi ra chỗ bàn làm việc.
Nhìn thấy trên bàn bày đầy bút lông, nghiên mực, giấy, còn có cả một nửa bức tranh chưa vẽ xong, Ôn Bạch mới biết lúc mình vào Đế Thính đang làm gì.
Cũng may, hiện giờ lòng cậu đang rối tung nên cũng muốn tìm chút chuyện để làm cho tĩnh tâm hơn.
Nghĩ vậy, Ôn Bạch nhấc cái chặn giấy lên, rút ra một tờ giấy trắng tinh.
Trải phẳng, chấm mực.
Viết xong chữ đầu tiên, ngòi bút dừng khựng lại.
Là một chữ “Lục”, nét hơi nhòe.
Ôn Bạch: “…”
Bị Nguyên Nguyên bắt viết nhiều, đặt bút xuống theo thói quen lại viết tên “Lục Trưng”.
Cậu định viết mấy chữ cho tĩnh tâm, kết quả càng ngược lại.
Tâm trạng của cậu bây giờ cũng giống chữ “Lục” này vậy.
Trước đây lúc luyện chữ mất tập trung, cậu thường hay làm vậy, nhắm mắt thả lỏng bản thân, lúc cầm lại bút lên, nghĩ đến chữ gì sẽ viết ra chữ đó.
Mặt giấy đầy “chuyện nhà chuyện cửa” là điều thường tình.
Nửa tiếng sau, nhìn tờ giấy bị viết kín hai chữ “Lục Trưng”, Ôn Bạch chấp nhận số phận.
Lần này cũng chẳng phải là nghĩ gì nhiều mà chỉ viết viết viết thôi, cậu có cảm giác như mình sắp phát hiện được ra một cách viết khác cho hai chữ này.
Viết xong một chữ khá hài lòng, lại thay đổi kiểu khác viết lại, cứ vậy tự so đo phân cao thấp với chính bản thân.
Tâm trạng cũng đã bình tĩnh lại một cách kỳ lạ… cho đến khi bên tai có tiếng bước chân truyền đến.
Cho dù là Đế Thính, lúc vào văn phòng của Lục Chinh cũng đều sẽ gõ cửa, những người khác thì càng khỏi cần phải nói.
Nhưng Ôn Bạch không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Người đến là ai…
Ôn Bạch vội vàng ném bút đi rồi giấu phắt tờ giấy viết đầy hai chữ “Lục Trưng” ra sau lưng mình, vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với tầm mắt của Lục Chinh.
Ôn Bạch hoảng rồi.
Ngay cả cậu cũng không biết mình đang luống cuống vì cái gì, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Lục Chinh, sự hoảng loạn đó thậm chí còn đông lại thành thực thể, chặn ngang ở yết hầu.
Chỉ là viết mấy cái tên thôi mà.
Trước đó cậu còn viết lên đèn hoa sen ngay trước mặt Lục Chinh và tự tay thả đèn chứ đừng nói chi là Nguyên Nguyên.
Rõ ràng cậu có mấy chục lý do để lấp liếm cho qua nhưng lần này cố tình lại không thể nói ra được một câu nào.
“Sao lại tới đây?” Hình như Lục Chinh cũng không biết Ôn Bạch đang chờ mình.
Cậu nhìn thấy Lục Chinh vừa cười vừa đi về phía mình.
Cảm xúc hoảng loạn đó càng rõ ràng hơn.
“Lục Chinh!” Hô lên xong Ôn Bạch mới muộn màng nhận ra vừa rồi mình hơi lớn tiếng.
Lục Chinh dừng bước chân.
Trong phòng yên tĩnh, tiếng sột soạt vo tròn tờ giấy phá lệ rõ ràng, Ôn Bạch đứng im không dám động đậy nữa nhưng cậu biết tờ giấy đó mới chỉ vo được một nửa thôi.
Lục Chinh theo tiếng nhìn sang.
Ôn Bạch đập nồi dìm thuyền, loay hoay vo nốt cục giấy, ném lại một câu “anh ngủ sớm đi” rồi cúi đầu chạy ra ngoài.
Một đêm không ngủ.
Nhìn bầu trời hửng sáng bên ngoài, Ôn Bạch thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ không biết linh lực có hữu dụng đối với con người hay không.
Rót vào một ít liệu có giống như Nguyên Nguyên, ngủ say tận ba ngày.
Ôn Bạch dậy thật sớm, bỏ chạy.
Sau khi chạy ra khỏi Đông Thái, cậu lại vòng trở về cầm theo cục giấy chứa đầy hai chữ “Lục Trưng” ở đầu giường mà ban nãy quên mang đi.
Sau hai ngày không được gặp Ôn Bạch, chỉ giữ liên lạc thông qua tin nhắn trên điện thoại, Lục Chinh rút ra một kết luận.
Ôn Bạch đang trốn hắn.
Trước khi nhận ra điều này, hắn còn có thể nhịn.
Nhưng bây giờ…
Lục Chinh vào trong bức Dắt Trâu ôm đèn sen nhỏ ra.
Hai ngày.
Hai ngày trời không đến tìm hắn thì thôi đi, đến con trai cũng không cần luôn?
Lục Chinh khẽ búng lên cánh hoa của đèn sen nhỏ mấy cái.
Đèn sen nhỏ vốn đang sắp tỉnh, mơ màng thức dậy.
“Lục Chinh!” Đèn sen nhỏ vươn hai cái lá ra, “Muốn ôm.”
Lục Chinh ôm lấy nó: “Ôn Bạch đâu?”
Đèn sen nhỏ bị hỏi mà mông lung, theo phản xạ quay đầu nhìn bốn phía xung quanh: “Bạch Bạch đâu rồi?”
Lục Chinh: “Ở nhà.”
Nhóc đèn mập máy móc lặp lại: “Ở nhà.”
Lục Chinh: “Nhớ cậu ấy không?”
Đèn sen nhỏ: “Nhớ.”
Lục Chinh ôm nó ra ngoài: “Được, dẫn nhóc đi tìm cậu ấy.”