Câu gầm rú bất thình lình làm Tiêu Gia Ánh sợ đến mức suýt ngã ngửa ra sau.
Kinh ngạc quay đầu lại, không phát hiện được nhân vật khả nghi nào, Tiêu Gia Ánh nắm chặt khăn lông trợn to mắt, vừa định nói vừa rồi có lẽ là ảo giác của bản thân liền nghe được một câu truyền đến từ góc tường:
" Cậu mù hả? Nhìn xuống dưới."
Lại là con gấu.
Gấu bông nhỏ có đám lông như lá cọ nhăn dúm dó.
Khoan đã, vì sao mình lại nói là " lại " chứ?
Miệng cậu vẫn há to nhưng gấu đã mất hứng thú giải thích, ngữ điệu tệ muốn chết:
" Trừng cái gì mà trừng? Ông đây tìm cậu thật lâu, cậu thì hay lắm, đứng đây lõa thể cho người ta xem, mặc quần áo vào cho tôi!"
……
Năm phút sau Tiêu Gia Ánh miễn cưỡng tin theo lời nó, một người bạn từ tương lai xuyên đến đây tìm cậu.
" Nhóc thật sự quen biết tôi?"
" Đâu chỉ quen biết."
Gấu cứng rắn mà thuật lại:
"Chúng ta ở chung với nhau."
" A?"
“A cái đầu cậu chứ a? Ông đây ngủ chung với cậu mỗi ngày."
"....Chắc không phải vậy đâu?"
Tương lai mình sẽ trẻ con vậy sao? Cần phải ôm em bé mới ngủ được?
"Có gì mà không phải, thôi, tôi nói cậu nghe này, cậu thích đàn ông, tất cả quần lót đều cùng là màu trắng, màu xám hết sức quê mùa, lúc vào WC thường không đem theo di động, lúc tắm thích..."
" Được rồi!"
Tiêu Gia Ánh che miệng nó lại:
" Tôi tin."
"Xí."
Gấu né ra, khinh miệt mà nghiêng mặt qua, nghĩ thầm nó còn chưa nói tư thế ngủ của cậu đâu.
" Vậy nhóc....nhóc đến tìm tôi có chuyện gì sao?"
Nhìn bộ dáng đơn thuần chưa đủ lông đủ cánh của Gia Ánh, gấu nổi lên tâm tư đùa giỡn.
" Cái gì nhóc với nhóc, tôi lớn hơn cậu, gọi tôi là anh."
Tiêu Gia Ánh nghi ngờ:
" Phải vậy không?"
" Vớ vẩn, gọi nhanh lên. "
“……”
Gấu nhảy đến bên cạnh bồn rửa mặt, kiêu ngạo mà nhìn cậu.
Cậu nghẹn hồi lâu, nghẹn đến mức khuôn mặt cũng hồng lên, cuối cùng cũng nghẹn ra một chữ:
".....Anh."
Sảng khoái.
Sảng khoái đến đỉnh đầu.
Được thỏa mãn đến cực kỳ vừa lòng, gấu cười 'khà khà':
"Ngoan."
Trên đường về ký túc xá, Gia Ánh buồn rầu hỏi nó phải trốn chỗ nào, nó nói không cần trốn:
" Những người khác không nhìn thấy tôi. "
Lúc này Tiêu Gia Ánh mới thả lỏng.
Trong ký túc xá, mọi người đang nói chuyện rôm rả.
Lạc Vũ hỏi Đới Thịnh Kiệt:
" Chiếc Land Rover cậu lái hôm trước là của ba cậu à?"
Đới Thịnh Kiệt ung dung đáp:
" Ông ta ngại nó cũ, không thích lái nên cho tôi."
"Đm..."
" Hôm nào tôi chở mấy người lên trên đập cắm trại dã ngoại, xe kia rộng rãi, đặt thêm cái bàn cũng không có vấn đề gì."
" Trên đập? Xa quá rồi, chạy hơn vài trăm km."
" Mấy người cùng tôi thay nhau lái."
" Thôi đi mấy ba, tôi dám lái mấy người cũng không dám ngồi, hỏi thử Minh Tử đi, Minh Tử, cậu dám lái trên cao tốc không?"
Khỉ ốm còn đang điên cuồng chơi game, nghe vậy bỏ một bên tai nghe ra:
" Bằng lái bị ba tôi đem đi cầm rồi."
"Gia Ánh thì sao? Tôi nhớ lần trước cậu ta nói cậu ta cũng có bằng lái."
Đới Thịnh Kiệt đột nhiên cười ẩn ý, vừa lúc Tiêu Gia Ánh bước vào, hắn ta không nói gì.
Lạc Vũ hỏi:
"Gia Ánh, cậu dám chạy xe trên cao tốc không?"
Tiêu Gia Ánh rũ mắt bò lên trên giường,nhẹ lắc đầu.
Đới Thịnh Kiệt lại sâu xa mà nhìn cậu một cái.
Cậu ngủ ở giường trên, bên cạnh Lạc Vũ, giường dưới là của Đới Thịnh Kiệt.
Gia cảnh Đới Thịnh Kiệt giàu có, giao tiếp rộng rãi, bình thường bảo Gia Ánh hỗ trợ điểm danh, đổi lại hắn ta thường xuyên mời mọi người ăn cơm, đã vậy còn là đồng hương với Gia Ánh nên hai người thường xuyên đi chung.
Người hướng nội trở thành anh em tốt với người hướng ngoại, người phía trước ngoài trừ kinh sợ còn lại phần nhiều là được thương mà sợ, Tiêu Gia Ánh chính là người như vậy, ngoài mặt cậu không nói gì, thật ra trong lòng cảm thấy rất vinh hạnh khi được làm bạn với Đới Thịnh Kiệt.
Hai giờ chiều bắt đầu đi học, lúc thu dọn cặp sách hắn ta lật tới lật lui hồi lâu.
"Nhanh lên đi Thịnh Kiệt, mò mẫm gì đó?"
Lạc Vũ thúc giục.
Xách ba lô lên chạy theo bọn họ, Đới Thịnh Kiệt còn nhíu mày, khỉ ốm dùng đôi mắt hẹp hòi liếc hắn ta:
" Làm sao vậy?"
"Cảm giác tiền trong bóp thiếu thiếu."
Nhưng hắn ta có nhiều tiền, cũng không để trong lòng:
" Thôi, đi học trước đã, có khi tôi đã dùng rồi mà không nhớ."
Khỉ ốm cười cười, dùng âm thanh chỉ có 4 người có thể nghe được:
"Trùng hợp vậy, hai ngày trước tôi cũng bị mất 200 đồng. "
" Phải không?"
Lạc Vũ vừa đi xuống lầu vừa quay đầu:
" Ở đâu vậy?"
"Trong ký túc xá của chúng ta."
Bước chân của mấy người đồng thời ngừng lại.
"Trong ký túc xá của chúng ta có trộm?"
Đới Thịnh Kiệt nói:
" Mấy người ở tầng này đều chung khối với chúng ta, bình thường ngủ đều lười đóng cửa, có khi lại có trộm thật."
Khỉ ốm hỏi Tiêu Gia Ánh:
" Cậu thì sao?"
Tiêu Gia Ánh đang hỏi chuyện gấu, nghe vậy ngẩng đầu:
" Tôi thế nào?"
" Cậu có bị mất tiền không?"
Cậu lắc đầu:
“Tôi không chú ý.”
Học xong cậu mang gấu đến thư viện trường.
Đối với mọi thứ ở nơi này, gấu cảm thấy rất mới lạ, nhưng lại càng cảm thấy khó hiểu vì sao cậu lại mơ thấy tình tiết tự học nhàm chán này.
"Mỗi ngày cậu không làm chuyện gì khác sao? Không ra ngoài giao lưu kết bạn sao? Khó trách sau này vừa già vừa cô đơn."
" Hả? Tôi sẽ rất già sao?"
"30! Cậu nói xem."
Tiêu Gia Ánh tưởng tượng không ra bộ dáng bản thân lúc 30 tuổi:
" Tôi hỏi là mặt tôi sẽ rất già sao?"
" Vậy mà cũng hỏi."
Gấu kiêu ngạo:
" Nhưng dáng người vẫn rất tốt, chân cũng rất thẳng."
"...."
Sao giống như đang nói chuyện với một tên lưu manh.
Chọn một góc ít người, Tiêu Gia Ánh thả túi xuống, rót ly nước ấm rồi quay lại.
Gấu đang nằm trên ghế, chờ Gia Ánh chán muốn chết, hai chân bắt chéo, lỗ tai rung rung.
“Tiêu Gia Ánh!”
Cậu giơ một ngón lên miệng, ý bảo nó im lặng.
"Đã nói là ngoại trừ cậu, không ai có thể nghe thấy mà."
Gấu nhường chỗ cho Gia Ánh:
" Vừa nãy tôi thấy hai người đang làm chuyện người lớn."
"....Ở đâu?"
"Sau kệ sách."
" Đừng xem, chuyện xấu hổ không nên nhìn."
" Hả? Không hiểu đang nói gì."
Trong lòng gấu ngứa ngáy, nhìn cậu làm toán cao cấp lại nhịn không được mà hỏi:
" Cậu không yêu đương sao?"
Gia Ánh ngừng bút, hỏi lại:
" Tôi không nói chuyện của tôi cho nhóc biết sao?"
" Thôi thôi, nhiều thêm mấy tên như Đặng Khải Ngôn ông đây cũng không thấy lạ."
Xem ra không phải kẻ lừa đảo, ít nhất biết đến Đặng Khải Ngôn.
Học bài xong, cậu thu dọn sách vở về ký túc xá, gấu nằm ghé trên lưng cậu.
Màn đêm sao trời lấp lánh.
Gió đêm tháng mười mang theo chút nóng còn lại của mùa hè, nhẹ nhàng thổi ướt áo thun trên người.
" Nhóc xuyên đến đây tìm tôi, đến cùng là vì chuyện gì?"
Sau cổ truyền đến tiếng gấu, rầu rĩ trầm thấp:
"Tôi đoán là cậu sẽ nhanh chóng biết được."
"Hả?"
" Tôi nói cậu dong dài quá!"
Gia Ánh hơi mỉm cười:
" Thật ra tôi mới là anh đúng không?"
"...."
Chuyện này mà cũng đoán được, cũng không dại dột đến hết thuốc chữa.
Bò lên lầu, cửa ký túc xá khép hờ.
Cậu đang muốn vào đột nhiên nghe được ai đó đang nói về mình, là tiếng Lạc Vũ:
" Chẳng lẽ là Tiêu Gia Ánh lấy?"
“Đừng nói bậy.”
Đới Thịnh Kiệt vững giọng:
"Gia Ánh hẳn là sẽ không làm chuyện như vậy."
" Vậy có thể là ai? Ba người chúng ta đều bị mất tiền, chỉ cậu ta không mất."
“Có lẽ là do chúng ta nhớ lầm.”
“Một lần hai lần là nhớ lầm, ba lần năm lần còn có thể nhớ lầm?? Minh Tử, cậu nói xem?"
" Tôi nào biết."
Khỉ ốm không hề quan tâm mà nói:
" Thịnh Kiệt nói không phải thì không phải, dù sao cũng không mất bao nhiêu."
Lạc Vũ cười một cái, rất khinh miệt.
" Thôi kệ, nghe mấy người. "
Tiêu Gia Ánh ở bên ngoài, đôi tay nắm lại thành nắm, đẩy cửa ra.
Nhóm bạn cùng phòng đầu tiên là bất ngờ, sau đó liếc mắt nhìn nhau nhưng ai cũng không làm gì, vẫn ngồi ở vị trí của mỗi người.
Im lặng trong chốc lát.
Huyệt Thái Dương của Tiêu Gia Ánh căng cứng, nhìn chằm chằm Lạc Vũ:
" Tôi không lấy tiền của mấy người, chạm vào cũng không."
Lạc Vũ thấp giọng chửi tục, quay đầu gõ bàn phím.
" Nếu không tin có thể báo nhà trường, đừng ở chỗ này nghi ngờ lung tung."
" Được thôi, báo thì báo, ai sợ ai."
Tiêu Gia Ánh tìm di động.
“Bình tĩnh.”
Thấy đôi tay cậu đều run lên, Đới Thịnh Kiệt đứng lên hoà giải:
" Việc nhỏ như vậy báo nhà trường làm gì, cũng đâu phải mất mấy chục ngàn, mọi người bớt tranh cãi đi."
Thái độ Lạc Vũ khác thường:
" Mấy trăm đồng cậu không để ý nhưng người khác để ý."
Ngực Tiêu Gia Ánh phập phồng lên xuống, kéo ba lô ném xuống đất.
" Mấy người lục soát đi, tùy tiện mà lục."
Không ai động đậy.
“Lục soát đi chứ!”
Lạc Vũ đạp cái bàn một phát:
" Cậu mn ngang ngược cái gì? Chúng ta đâu có nói nhất định là cậu lấy? Không đánh đã khai rồi, chắc chắn đã dùng hết tiền rồi, còn lục soát cái gì? Lục soát cái cc."
Sắc mặt Tiêu Gia Ánh hoàn toàn tái đi, môi cũng trắng bệch, đứng dưới đèn rất giống một người bị bệnh nan y.
" Đã nói không có lấy là không có lấy, mấy người không tin thì đi xem camera, gọi 11...."
" Cậu hăng hái quá! Bình thường không làm gì cũng 'phồng má giả người mập', rõ ràng không có bằng lái lại nói là có, cho rằng không ai biết hả? Giả mm chứ giả?"
Nghe được lời này, Tiêu Gia Ánh sửng sốt hai giây, nhìn về phía Đới Thịnh Kiệt.
Đới Thịnh Kiệt không đáp lại ánh mắt của cậu:
“Bớt tranh cãi, lão tam, mấy chuyện này làm lớn lên cũng chẳng đẹp mặt gì? Mọi người đều là bạn học, để mấy người xung quanh nghe được lại không tốt."
Lạc Vũ chửi rủa với màn hình máy tính:
"Sợ cái trứng? Ông đây lại khó giữ được luận văn."
Đới Thịnh Kiệt nặng nề mà thở ra một hơi, sau đó bỗng nhiên nói:
“Như vậy đi, lão tam, Minh Tử, mất bao nhiêu tiền tôi trả cho các cậu, xem như ký túc xá chúng ta ra ngoài nhậu một chầu."
Tiêu Gia Ánh bỗng dưng quay đầu, khó tin mà nhìn chằm chằm hắn ta.
Ngay cả người không xem mọi thứ xung quanh là gì như khỉ ốm cũng cười:
" Tôi mn đ... hiểu gì hết."
Đới Thịnh Kiệt xoay người đi kéo ngăn kéo, tiếng thanh kim loại trượt vào nhau sắc bén như cưa, làm lỗ tai cậu chảy máu ròng ròng, mở túi tiền ra, bên trong căng phồng.
Tiêu Gia Ánh không thể ở lại được nữa, xoay người rời khỏi ký túc xá.
Đới Thịnh Kiệt đuổi theo cậu, chặn cậu ở dưới lầu.
" Mấy đứa đó chỉ ăn nói lung tung, cậu không cần phải để trong lòng."
Người bạn tốt nhất của cậu bâng quơ nói như vậy:
" Ngủ một giấc rồi mọi thứ sẽ qua."
Trong bóng đêm đen đặc, Tiêu Gia Ánh đứng trong không gian người đến người đi, cả người lại lạnh như bị đóng băng.
"Ý cậu là gì?"
Đới Thịnh Kiệt chớp mi mắt liên tục.
" Tôi hỏi cậu nói vậy là sao?"
Tiêu Gia Ánh nhìn chằm chằm hắn ta:
"Cái gì mà mọi thứ sẽ qua, cái gì mà bảo hẳn không phải tôi lấy, cái gì mà bảo bọn họ mất bao nhiêu cậu sẽ trả lại."
" Cậu kể lể với tôi làm gì? Tôi giúp cậu giải quyết là sai rồi sao?"
“Vốn dĩ không phải tôi làm!”
Yết hầu Gia Ánh chuyển động dồn dập như thiếu oxy:
“Vốn dĩ đã không phải tôi.”
Đôi mắt sắc lạnh của Đới Thịnh Kiệt đảo qua người Tiêu Gia Ánh, lại liếc sang một bên:
" Đừng có mà không biết điều, việc này mà cứ như vậy cậu có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, chẳng lẽ bảo bọn họ gọi 110 thật sao? Ngẫm lại cho kỹ đi."
Nói một câu dài xong, Đới Thịnh Kiệt lại quay lên lầu.
Tiêu Gia Ánh đứng tại chỗ thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Cậu có thể nghe được âm thanh hét lên bén nhọn do hầu hết các dây thần kinh trong đầu bị xé ra, bị cắt thành từng đoạn một cách bạo lực.
Lại giống như nghe được ai đó chất vấn:
"Có phải cậu cảm thấy mọi người đều sai, chỉ có cậu là không sai?"
Không hẳn là người khác đều sai, cậu cũng có, bởi vì tính cách quái gở của mình, hoặc bởi vì một vài nguyên nhân sâu xa hơn làm cậu luôn có thói quen theo đuôi người khác.
Ví dụ như mọi người đều từng đi du lịch nước ngoài, cậu không có nhưng ngại nói không, mơ hồ liền nói thành có.
Ví dụ như mọi người đều có bằng lái, cậu không có, không thể nói không, vì thế lại hàm hồ nói có.
Có khi cậu không thể hiểu được chính bản thân mình vì sao lại làm như vậy, trong vài lần ôm tâm lý dựa dẫm cậu thừa nhận việc này với Đới Thịnh Kiệt, không ngờ đối phương lại đi nói với người khác.
Cho nên thời điểm này phải nhận lấy hậu quả của việc ham muốn hư vinh?
Đi loanh quoanh như một người vô hồn, mồ hôi lạnh đã bị gió thổi khô, cậu cũng không có dũng khí quay về ký túc xá, sau đó lại nhận được điện thoại của mẹ, cậu ngồi xổm ở một góc kín gió để nghe.
" Alô."
"Con đang ở bên ngoài hả?"
" Mới vừa tự học xong, đang trên đường về ký túc xá."
“Giọng nói bị sao vậy?”
“Cảm mạo thôi.”
Mẹ lại đổ ập vào cậu những lời mắng chửi:
" Đã nói với con từ lâu, thời tiết nóng ít uống mấy thứ đồ uống lạnh, lời mẹ nói như gió thoảng qua tai, bây giờ thì hay rồi, cả ngày ho khụ khụ, trễ nãi việc học, làm vậy vui lắm sao?"
Một tay Gia Ánh cầm điện thoại, một tay ôm đầu gối, trên đầu phảng phất như bị đè nặng ngàn vạn cân.
Sau một hồi im lặng thật lâu, cậu hỏi:
"Vì sao từ nhỏ đến lớn, con nói với mẹ bị đau ở chỗ nào, phản ứng đầu tiên của mẹ vĩnh viễn không phải là an ủi con mà là mắng con một trận?"
Đại khái là không đoán được con trai sẽ cãi lại, người mẹ kinh hoàng nghẹn không nói được gì.
Cậu không muốn nói thêm gì nữa, ngắt điện thoại, nhặt một nhánh cây khô, dùng mũi nhọn cắt cổ tay mình từng chút từng chút, chưa đến mười phút, bên trong cổ tay đã lẫn lộn máu thịt, nhưng cậu lại hồn nhiên không biết.
Vẫn cắt đến khi bao cổ tay không thể bảo vệ được nữa, cậu mới đứng dậy đi về ký túc xá.
Đến cửa phòng, cái đầu nặng như muốn lập tức ngã xuống.
Bên trong vậy mà vẫn chưa tắt đèn.
Đẩy cửa ra, hờ hững đi vào, Tiêu Gia Ánh đã chuẩn bị quyết liệt một trận, và đúng như cậu dự đoán, không ai nói gì với cậu.
Ba lô ném xuống đất khi nãy không biết được ai nhặt lên, đặt trên bàn cậu.
" Mấy người lục soát xong chưa? Không thì tôi lấy lại."
Lạc Vũ nhảy vào một câu:
" Bây giờ còn lục soát cái gì, đã sớm bị mày giấu đi. "
Tiêu Gia Ánh đổ hết đồ vật trong bao ra mặt đất, thuận tay kéo ngăn kéo của mình ra:
" Cậu nói là tôi trộm, vậy tôi cũng có thể nói là cậu trộm."
Đới Thịnh Kiệt cũng lười biện hộ thay cậu, thờ ơ lạnh nhat như khỉ ốm.
Lạc vũ kích động mà kéo ngăn kéo:
"Chó mới đi trộm mấy thứ này, cái kiểu vừa ăn cướp vừa la làng đúng là……”
Giây tiếp theo biểu cảm của mấy người kia đột ngột thay đổi.
Theo ánh mắt của bọn họ, Lạc vũ ngẩn người, quay đầu nhìn về phía ngăn kéo của mình, sắc mặt lập tức trắng bệch.
" Không thể như vậy!"
Trong ngăn kéo của hắn không chỉ có tiền mặt khả nghi, còn có mấy tấm thẻ ngân hàng của người khác.
Đới Thịnh Kiệt đứng dậy, nhanh chóng kiểm tra bóp tiền của mình, mấy giây sau, biểu cảm trở nên cực kỳ nghiêm túc:
“Thẻ là của tôi, sao lại ở chỗ cậu?"
" Cậu nhìn tôi như vậy làm gì, không phải tôi lấy! Tôi mn... không biết!”
Đồ vật kia sao lại tự nhiên xuất hiện?
Sao mọi thứ lại thay đổi 180°?
Tiêu Gia Ánh đứng cứng đơ tại chỗ, còn chưa hiểu được tại sao lại như vậy, bỗng nhiên nghe được tiếng nhắc nhở lười biếng:
"Đứng ngây ra làm gì, báo nhà trường đi chứ!"
Cậu xoay cổ qua, thấy gấu ngồi bên cạnh giường, bộ dáng không để thế giới vào mắt, ánh mắt bễ nghễ nhìn chúng sinh:
" Làm cho thằng ngu cũng nếm thử cảm giác bị oan ức."