Phó Kiêu nói xong câu kia cũng không nhìn Độ Niệm phản ứng thế nào mà phủ thêm áo choàng tắm đi ra ngoài.
Cửa phòng tắm "Ầm" một tiếng đóng lại.
Độ Niệm giật mình, nhìn cánh cửa đóng lại mà đứng yên hồi lâu.
Y cứ nghĩ cho dù tâm tình của Phó Kiêu không tốt cũng sẽ nể tình ngày mai là trường hợp đặc biệt mà cho y chút mặt mũi. Dẫu sao từ khi quen nhau đến nay, bọn họ đều cùng nhau trải qua ngày Đông Chí.
Nhưng nghĩ lại thì thói quen ăn mừng ngày Đông Chỉ vẫn luôn là của mình y, hai năm trước Phó Kiêu bắt đầu trải qua cùng y cũng chỉ bởi y yêu cầu mà thôi.
Còn thật ra trong lòng Phó Kiêu, chuyện ăn mừng ngày Đông Chí với y hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Vì đối với Phó Kiêu, ngày Đông Chí chẳng qua chỉ là mốc thời gian bình thường, mà y đối với Phó Kiêu cũng chỉ là một người không mấy quan trọng.
Có lần nào y không ngoan ngoãn đợi Phó Kiêu quay về đâu?
Nhưng Phó Kiêu dường như nhất định phải nghe được câu trả lời của y, con ngươi đen như mực quan sát y khiến người ta không khỏi cảm thấy nguy hiểm.
Rõ ràng công việc bên này của Phó Kiêu đều đã hoàn thành nhưng lại nói với y là có việc, y trực giác được điều này có liên quan với Tiêu Như Niên.
Dù mạo hiểm hơi lớn nhưng y vẫn quyết định ngày mai lặng lẽ bám theo Phó Kiêu ra ngoài xem đến cùng có phải như y nghĩ hay không.
Ly nước này là y rót từ trong bình thủy tinh, theo lý thuyết đã sớm nguội rồi nhưng không hiểu sao nước trong ly vẫn ấm.
Y nhớ sau khi mình ăn xong trở về lập tức đi tắm, không hề chạm qua bình thủy tinh nên nước ấm trong bình chỉ có thể do Phó Kiêu chuẩn bị.
Có lẽ tại ở cùng Phó Kiêu lâu rồi nên y cũng trở nên đa nghi giống hắn.
Độ Niệm nằm trên giường tìm hiểu mấy công ty dọn nhà, định ngày kia sẽ chuyển ra khỏi nhà Phó Kiêu.
Nghĩ lại thì đồ đạc của y trong nhà Phó Kiêu cũng không nhiều, không có thứ gì đắt tiền nên y định chọn công ty dọn nhà nào giá rẻ một chút.
Nhưng website mới mở lên không lâu, mí mắt của y đã trở nên nặng trĩu, suy nghĩ cũng dần mơ hồ, thậm chí ngay cả màn hình cũng bắt đầu không thấy rõ.
Độ Niệm muốn đưa tay lên miết ấn đường nhưng lại cảm thấy tay không còn sức để nhấc lên. Hàng mi dài của y khẽ chớp rồi dần dần khép lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng Độ Niệm dấy lên nỗi bất an, y đi vào phòng tắm nhưng vì tác dụng của thuốc vẫn còn nên hai chân chưa có sức lắm, y vội vàng rửa mặt thay quần áo sau đó mặc thêm áo khoác đẩy cửa đi ra ngoài.
Một cánh tay đột hiện xuất hiện ngăn cản bước chân của y.
Người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen đứng ngoài cửa, mời y quay vào phòng một cách lễ phép.
Sắc trời lúc này càng tối hơn so với ban nãy.
Độ Niệm ngồi trên ghế sô pha một lúc rồi lại đứng dậy, sau đó đi qua đi lại trước cửa sổ.
Y nghĩ mãi cũng không rõ vì sao Phó Kiêu đột nhiên lại làm thế, mí mắt cứ giật giật không ngừng khiến y càng ngày càng thấy bất an, y luôn cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.
Bên ngoài vẫn luôn không có động tĩnh gì, Độ Niệm thử gọi điện thoại cho Phó Kiêu nhưng không thấy hắn nghe máy.
Y không biết mình tâm thần không yên chờ bao lâu, chỉ biết bên ngoài càng ngày càng tối giống như một khối mực dày đặc không thể tan ra.
Cuối cùng, ngay khi y đi qua đi lại trước cửa vô số lần bỗng có tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân truyền tới.
Độ Niệm bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhưng nỗi bất an trong lòng chưa tiêu tan bao nhiêu bơi y còn chưa nghe thấy tiếng Phó Kiêu.