Ngô gia ở Nam Uyển bên ngoài phòng có mười mấy cái nha sai giám thị, trông thấy trong Uyển có người ra cửa, ban đầu không dám đi cản, nhưng thấy những người đó lại hùng hổ đi về hướng đại nhân gia chủ viện, liền không thể không ngăn cản.
"Khách nhân xin dừng bước, mau quay về khách viện đi... A."
Nha đầu nói còn chưa dứt lời, đã bị Kim Vinh một chân đá bay đến phía sau vườn hoa, các nha sai khác như gặp giặc dữ, ào ào vung binh khí đánh về phía Kim Vinh, Kim Vinh nói với Tề Dư ở phía sau nói:
"Phu nhân lùi lại đợi một chút."
Tề Dư gật đầu, tự giác lui về sau hai bước, ở phía sau có hai người nhanh chóng lao ra như điện, Hàn Phong cùng Kỷ Thư cũng gia nhập, Sở Mộ đứng bên Tề Dư, sắc mặt trầm tĩnh che chở phía trước nàng.
"Nơi này giao cho bọn họ, trước tiên chúng ta đi tìm dì của nàng đã." Sở Mộ nói.
Tề Dư lo lắng cực kỳ, nghe vậy lập tức gật đầu, đi theo Sở Mộ xuyên qua đám người bị đánh thành một đống, Sở Mộ nhanh tay lẹ mắt, thay nàng đá văng hai kẻ đui mù muốn động thủ với nàng, còn có cả mấy binh khí và người bị đánh bay đến trước mặt, dễ dàng hộ tống Tề Dư ra khỏi vòng chiến.
Hàn Phong cùng bọn Kim Vinh rất nhanh giải quyết đám nha sai kia, xoay người vài cái là đã đuổi kịp Sở Mộ cùng Tề Dư, tản ra bao quanh cả hai, tai nghe bốn phía, che chở hai người, Ngô gia tuy là dòng dõi tri phủ, trong phủ nhiều nhất cũng chỉ tạm thời điều tới vài tên nha sai để trông giữ, không có khả năng giữ lại nhiều nha sai trong phủ, cho nên ngoài mười mấy tên nha sai đã bị đánh ngã ở ngoài khách viện, trong phủ cũng chỉ còn một ít hạ nhân gia đinh chạy đến hỏi bọn hắn đang làm gì, những người này đều dễ dàng bị đuổi đi mất.
Sở Mộ vô cùng nhanh chóng dẫn Tề Dư đến nơi có phát ra tín hiệu lúc trước, là thiên viện nằm xa nhất ở phía tây của Ngô gia phủ đệ, bây giờ ở trong viện còn náo loạn hơn cả bên ngoài viện, bởi vì kẻ nên có mặt, kẻ không nên có mặt… Tất cả đều có mặt.
Xảo Nương đỡ tiểu Lý thị bị Ngô gia đại gia cùng nhị gia mang người, giơ cây đuốc bao quanh vây quanh, mỏng manh ánh lửa chiếu rọi xuống, tiểu Lý thị có chút tiều tụy, búi tóc rời rạc, trên mặt còn mang dấu vết bị đánh, ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm người bên phía Ngô gia.
"Tiểu Di."
Tề Dư lên tiếng, thu hút ánh mắt của tiểu Lý thị, ngay giây phút nhìn thấy Tề Dư, tinh thần liên tục căng thẳng của tiểu Lý thị đều thả lỏng hoàn toàn.
Tề Dư muốn đi vào bên trong, bị hạ nhân của Ngô gia ngăn lại, Ngô gia đại gia thấy sự tình bị bại lộ, cũng không còn sự nhiệt tình khi tiếp đón họ vào buổi sáng, kỳ quái nói:
"Quận vương phu phụ không hiểu được đạo lý khi làm khách, chưa bẩm báo đã xông vào nội viện nhà người ta, cũng không biết cấp bậc lễ nghĩa quá rồi."
Tề Dư không muốn cùng hắn đối chất, trầm giọng phân phó cho Kim Vinh:
"Cứu người."
Thời điểm thế này thì quan trọng nhất là cứu người, mấy chuyện đấu võ mồm chỉ tổ tốn thời gian tốn sức, mà đối phương đã động thủ với tiểu dì, thì tất nhiên đã nghĩ xong kĩ một lí do để thoái thác cho tiểu dì, những gì Tề Dư cần phải làm là bóp chết những lí do thoái thác ấy của bọn họ từ trong trứng nước, không cho bọn họ cơ hội nhào ra cắn như chó điên.
Sở Mộ cũng cảm thấy Tề Dư hành động không tồi, lúc này thay vì tốn nước bọt, không bằng cứu người ra.
Hàn Phong và Kỷ Thư phối hợp với Kim Vinh một đường xông vào trong vòng, bọn họ cả người đều là luyện công phu, hạ nhân của Ngô gia hạ nhân ở trước mặt bọn họ nào có cửa, một thoáng chốc liền xông vào trong vòng, người Ngô gia thấy bọn họ thế mạnh, muốn đánh đòn phủ đầu xuống tay với tiểu Lý thị, cũng toàn bộ bị Xảo Nương đánh đuổi, rất nhanh tiểu Lý thị đã được hộ tống đi ra khỏi vòng vây tử, hội họp với Tề Dư.
Tề Dư đỡ tiểu Lý thị, cả người tiểu Lý thị đều không dừng phát run, nước mắt không dừng chảy.
"Kim Vinh, các ngươi trước tiên hộ tống các phu nhân đi ra, nơi này giao cho ta ." Sở Mộ một bên nới lỏng nắm đấm, một bên phân phó với Kim Vinh.
Ánh mắt Kim Vinh dạo qua một vòng trong sân, trong viện này có khoảng hai mươi người, một mình hắn còn có thể xông ra từ nơi này, đừng nói vương gia, huống chi bên người vương gia còn có hai cao thủ Hàn Phong và Kỷ Thư.
“Vâng." Lập tức lĩnh mệnh.
Kim Vinh và Xảo Nương liền vội vàng che chở Tề Dư cùng tiểu Lý thị đi ra khỏi cổng lớn Ngô gia, hai nha hoàn Minh Châu và Hổ Phách theo như sự phân phó lúc trước, đã đưa xe ngựa đến trước cổng.
Tề Dư đỡ tiểu Lý thị lên xe, hỏi tiểu Lý thị: "Tiểu Di, Xuân Đào chết rồi, có muốn cứu Xuân Cúc ra không?"
Tiểu Lý thị coi trọng người ở bên cạnh mình, cho nên mới vì Xuân Đào mà trở mặt với Ngô Hữu Đường, cho nên nếu nàng để một mình Xuân Cúc ở nơi này, nàng tất nhiên sẽ không yên lòng.
Tiểu Lý thị liên tục lắc đầu: "Xuân Cúc đã bị ả điếm kia lừa nên bị tên súc sinh kia hủy hoại, không mang theo nàng, không mang theo nàng, để nàng ta đi chết đi. Dư nhi, chúng ta chạy nhanh đi, Ngô gia này, ta dù là một giây cũng không đợi được nữa. May mà con đã đến rồi, may mà con đã đến rồi!"
Tề Dư an ủi nàng hai câu, trèo lên xe nói với Kim Vinh:
"Chúng ta đi trước đi. Miễn cho đêm dài lắm mộng."
Hổ Phách hỏi: "Chúng ta không đợi bọn vương gia sao?"
Tề Dư nhìn qua mái tường Ngô gia, thấy ánh lửa rung động trong tường, xem ra người nhà Ngô gia đều hành động rồi, Sở Mộ kinh nghiệm sa trường, tình huống có nhiêu đó sẽ không làm khó được hắn, nhưng là các nàng là nữ quyến tay trói gà không chặt, nếu bị người nhà Ngô gia, lại thành đồ vướng chân, không bằng mau chóng rời khỏi, ở trước đường đợi bọn hắn.
"Đi trước đi." Tề Dư hạ lệnh.
Kim Vinh cùng Xảo Nương đánh xe, mang theo một xe nữ quyến tốc hành rời khỏi, không hề để ý tới nội viện Ngô gia đã loạn thành một đống.
******************************
Trong nội viện Ngô gia, Sở Mộ một tay nắm chặt tóc Ngô gia nhị gia, một chân đạp tên báo Ngô gia đại gia, chỉ vào nghĩ muốn tiếp tục vây công đi lên Ngô gia hộ viện gia đinh, hung tợn uy hiếp nói:
"Còn dám bước tới một bước nào nữa, lão tử liền phế bọn họ!"
Hai vị gia nhà mình đều bị người ta tay nắm lấy, đạp dưới chân, người Ngô gia người tự khắc không dám động thủ.
Đầu lĩnh là trong nha môn lui ra đến què chân bộ khoái, kia chân chính là tuổi trẻ khi cứu Ngô lão gia thương đến , cho nên làm bất thành bộ khoái sau, sẽ đến Ngô gia làm cái hộ viện đầu lĩnh.
"Các ngươi đến cùng là người thế nào? Mau mau thả hai vị gia nhà ta, bằng không chờ một chút nha môn quan sai đuổi tới, các ngươi có mọc cánh khó trốn."
Sở Mộ cười lạnh: "Lão tử là ai các ngươi cũng không biết?"
Đề ra trong tay một đem tóc, Ngô gia nhị gia Ngô Hữu Đường cảm thấy da đầu của mình như bị kéo rách ra tới nơi, Sở Mộ hỏi hắn: "Ngươi là con rể tướng quân phủ, ngươi có nhận ra lão tử không?"
Ngô Hữu Đường khẳng định là chưa từng gặp qua Sở Mộ , nhưng Sở Mộ không chắc hắn đã gặp Tiết Ngọc Chương chưa.
Chỉ thấy Ngô Hữu Đường kêu thảm không dừng xua tay: "Không không, không biết, anh hùng tha mạng, ôi, da đầu ta a!"
Ngô Hữu Đường quả thật cũng không biết Tiết Ngọc Chương, hắn mặc dù đã thành thân với tiểu Lý thị nhiều năm, tiểu Lý thị cũng thường xuyên quay về tướng quân phủ, có thể Ngô Hữu Đường lại không thường cùng nàng đi, hai ba năm thỉnh thoảng một lần hai lần, cũng không chắc chắn có thể gặp gỡ thân thích bên Tề gia, hắn cả Tề Dư với Tề Ninh còn phân biệt không được, càng đừng nói đến Tiết Ngọc Chương.
Sở Mộ thấy hắn không biết Tiết Ngọc Chương liền cất tiếng cười to:
"Tốt lắm! Không ngại nói cho các ngươi nghe, lão tử tên Tiết --- Ngọc --- Chương!"
Dùng tên người khác đi bắt nạt thế này thực sự là quá thoải mái, không cần phải lo lắng gì cả.
Ngô Hữu Đường chưa từng gặp Tiết Ngọc Chương, nhưng đã từng nghe thấy tên, sau khi biết lai lịch của hắn, vội vàng xin tha:
"Hóa ra là Bình Dương quận vương, chúng ta có mắt như mù, còn mời quận vương xem ở thân thích phân thượng, giơ cao đánh khẽ a."
Sở Mộ chán ghét thể loại nhu nhược, nghe xong lời này không chỉ không có buông tay, ngược lại còn gia tăng lực lên tay và chân. Khiến Ngô Hữu Đường và ca của hắn đến mức kêu thảm thiết liên tục.
Đúng lúc này, Ngô lão gia nghe nói trong nhà có người khóc lóc om sòm, vội vàng gấp rút trở về.
Sở Mộ lại lớn tiếng tự báo gia môn, Ngô lão gia đến cùng cũng là làm quan, kiên cường hơn hai con trai của hắn nhiều, chỉ vào Sở Mộ uy hiếp nói:
"Tiết Ngọc Chương ngươi hay lắm, ỷ vào uy thế quận vương phủ mà bắt nạt đến trên đầu ta. Ta nói cho ngươi nghe, chúng ta hai nữ nhi Ngô gia nhà chúng ta đều gả ở kinh thành, một cái là con dâu quốc công phủ, còn có một là can gián nghĩa viện đại phu, ta có thể bảo con rể ta bắt giữ ngươi."
Ngô lão gia lòng đầy căm phẫn, nếu hôm nay đánh lên cửa là cao môn phủ đệ khác, hắn có lẽ còn có thể tốt ngôn khuyên bảo một phen, nên nhưng biết người đánh vào là tên Tiết gia không có một chút khí lực kia, trong kinh thành đều biết hắn không có tài cán gì, tương lai nếu chuyện này nổi lên, khẳng định dư luận sẽ không đứng về phía Tiết gia, hắn lại có con rể đạo đức tốt giúp đỡ, đến lúc đó cho dù là quận vương cũng không thể tránh được trách cứ.
Nhưng mà, Ngô lão gia không đoán trước được, Sở Mộ căn bản không sợ, lại đạp chân lên đầu con trai lớn của hắn, thúc hai quyền vào bụng con trai thứ của hắn xong, kiêu ngạo nói:
"Có bản lĩnh liền bắt đi! Ai nói nhưng không bắt được, thì chính là con rùa vương bát! Tiết Ngọc Chương ta nào có sợ ai?"
Tiếng kêu rên của hai vị gia Ngô gia rốt cuộc kích thích tấm lòng yêu con sốt ruột của Ngô lão gia, không quan tâm gì nữa mà sai tất cả nha dịch phía sau đều xông lên bắt người, Sở Mộ mang theo Ngô Hữu Đường trái vung phải té, Hàn Phong cùng Kỷ Thư kéo Ngô đại gia trái đụng lại đụng, Sở Mộ dẫn bọn họ làm loạn Ngô gia đến long trời lở đất, cuối cùng còn đoạt lấy cây đuốc trong tay gia đinh, trực tiếp ở phóng một ngọn lửa thật lớn ở Ngô gia, người của Ngô gia vừa muốn cứu hỏa, vừa muốn bắt người, náo loạn đến nhìn không ra người, Sở Mộ bọn họ nhưng là thừa dịp chạy loạn cái sạch sẽ, Ngô gia lại bị náo loạn cái người ngã ngựa đổ, long trời lở đất.
*******************************
Bên Tề Dư một hơi chạy ra năm sáu trong ngoài, ở đình nghỉ mát bên cạnh quan đạo chờ bên Sở Mộ, một bên xem xét vết thương trên mặt và trên tay của tiểu Lý thị, một bên hỏi sao lại thế này.
"... Là như thế này, tên súc sinh kia hủy hoại Xuân Đào, ta nói chuyện với hắn, rồi lại bị hắn đánh thành như vậy, cái nha đầu ngốc Xuân Đào kia, nhảy xuống giếng tự sát, ta cũng bị bọn họ giam vào thiên viện, cũng may bọn họ rốt cuộc vẫn cố kị thân phận của ta, không dám thật sự làm gì với ta, đại tẩu tử kia của ta, suốt ngày muốn tẩy não ta, kêu ta phải nhận sai, muốn đánh liền đánh, lại bảo ta không được nói ra, ta nơi nào chịu, nếu hôm nay các con không đến, ta còn không biết khi nào mới có thể thoát thân đây."
Tiểu Lý thị bình thường là một người rất trầm ổn mà cũng bị dọa sợ, thấy Tề Dư sẽ lại cũng dừng không được máy hát, đem gặp được toàn bộ nói ra.
Sau khi mẫu thân Tề Dư đi, mặc dù còn có hai dì, có thể hai dì ở trong cung không được sủng, ốc còn không mang nổi mình ốc, đó là này tiểu Di mẫu đối nàng nhiều phiên chăm sóc, Tề Dư hi vọng nàng được sống tốt, nhưng hôm nay lại gặp chuyện tàn ác như thế.
"Cho dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta trước tiên về nhà đã, sau khi về nhà thì bàn bạc kỹ hơn." Tề Dư nói.
Tiểu Lý thị gật gật đầu, khi bị nhốt tại Ngô gia, nàng còn chống đỡ được, bây giờ đã rời khỏi Ngô gia rồi, càng không có gì phải sợ nữa.
Nhìn về phía không có một bóng người quan đạo kia đầu, tiểu Lý thị hỏi:
"Người lúc trước cùng con cứu ta là ai? Bỏ bọn họ lại như thế có sao không?"
Tề Dư chắc chắn lắc đầu:
"Hắn là Sở Mộ, không có việc gì."
Tiểu Lý thị nghe được tên Sở Mộ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, bừng tỉnh đại ngộ, nếu là như thế, chuyện kia quả thật không có gì mà lo lắng.
Bên này đang nói chuyện, bên kia liền nghe thấy tiếng vó ngựa, Kim Vinh cùng Xảo Nương đi qua dò qua, vui vẻ nói:
"Vương phi, bọn vương gia đến rồi."
Bọn Sở Mộ tuy rằng đại náo một hồi, xuất phát khá trễ, nhưng bọn hắn là người cưỡi ngựa, chạy nhanh hơn xe ngựa một chút, thấy Tề Dư, Sở Mộ ghìm chặt cương ngựa, cười nói:
"Tấm lòng nàng lại bao la như thế, trực tiếp bỏ ta lại. Cũng không sợ ta gặp chuyện không may."
Tề Dư nhìn quét qua thân hắn một lượt, thấy hắn lông tóc vô thương, lúc này mới cười nói: "Ngươi có thể xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện phải là Ngô gia mới đúng."
Có thể được Tề Dư tin tưởng như vậy, Sở Mộ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Hai bên đã hội họp, vậy không có gì cần trì hoãn nữa.
"Chúng ta trực tiếp hồi kinh, hay là đi đến trấn nhỏ để tìm một khách điếm?" Sở Mộ hỏi Tề Dư.
Nếu là bọn Sở Mộ thì tất nhiên sẽ chọn trực tiếp hồi kinh, nhưng không biết nữ nhân Tề Dư này có thể lực đuổi kịp không.
Tề Dư suy nghĩ một chút, còn chưa lên tiếng, Hổ Phách ở một bên đã lớn tiếng kiến nghị:
"Vương phi, nô tì nhớ được ngài có một chỗ thôn trang nằm ở giao giới giữa Đại Hưng và kinh thành, cách nơi này không xa lắm, chi bằng chúng ta ở lại thôn trang này một đêm đi."
Sau khi Hổ Phách nói xong, Sở Mộ nói:
"Có một thôn trang? Ở lại một đêm cũng tốt, nghỉ ngơi đủ, sáng ngày mai rồi hồi kinh."
Ai ngờ Tề Dư lại lắc lắc đầu, nói:
"Cứ hồi kinh đi, trên người dì không biết có còn thương thế nào khác không, nếu không quay về gặp đại phu, ta lo lắng."
Tiểu Lý thị sợ mình làm liên lụy, nói:
"Dư nhi, ta không sao cả. Trên người thương tốt bảy bảy tám tám . Mọi người vì cứu ta mà mệt mỏi một ngày trời rồi, nếu có thể sớm đi nghỉ ngơi cũng là tốt."
Tề Dư vẫn có chút do dự, Minh Châu thấy thế, theo bên nói:
"Di thái thái, trong lòng vương phi của chúng ta, thân thể của người vẫn quan trọng hơn. Lúc này bất quá đèn hoa vừa lên, nếu như nhanh chóng chạy đi, còn có thể tiêu cấm trước trở lại trong phủ, đem chăm sóc người ổn thỏa, vương phi chúng ta mới yên tâm được.”
Nói đến chỗ này, Tề Dư liền quyết tâm phải về kinh, Sở Mộ vung tay lên, nói:
"Kia chúng đi ngay đi. Đuổi ở quan cửa thành trước trở về, cần phải tới kịp."
Tề Dư nhìn Sở Mộ một cái, hai người ánh mắt giao nhau, Tề Dư cười cảm kích với hắn, Sở Mộ liền tâm hoa nộ phóng, trong lòng ngọt còn hơn mật.
Trong xe ngựa, Hổ Phách vẫn là nhịn không được nói thầm:
"Nô tì không hiểu, vì sao muốn bỏ gần tìm xa, rõ ràng kia thôn trang ngay tại phụ cận, lúc này hoa mai nở mới đẹp."
Tề Dư và tiểu Lý thị bất đắc dĩ thở dài, Minh Châu thân thủ đánh một chút Hổ Phách, nói:
"Nha đầu nhà ngươi còn chưa chịu thôi đi. Chủ tử chưa nói đi thôn trang, chắc chắn có lí do. Cũng không ngẫm xem đó là thôn trang gì."
Lời nhắc nhở này của Minh Châu khiến Hổ Phách đột nhiên hiểu rõ, giống như đã nhớ ra cái gì, quyết đoán bưng kín miệng, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn Tề Dư, nói vài tiếng lọt qua khe hở:
"Nô tì suy nghĩ không chu toàn, biết sai rồi."
Tiểu Lý thị không hiểu, hỏi: "Thôn trang kia có gì không tốt sao?"
Hổ Phách cùng Minh Châu chỉ cúi đầu không nói, Tề Dư nói:
"Đừng nghe các nàng nói bừa, không có gì không tốt đâu, chỉ là hôm nay nhiều sự tình xảy ra quá, ta sợ ở lại thôn trang đêm dài lắm mộng, hơn nữa, chuyện này của người còn chưa biết giải quyết thế nào, ở thôn trang dù sao cũng nghỉ ngơi không nổi."
Tiểu Lý thị nhắc chuyện của chính mình, không có cách nào khác ngoài thở dài.
Sự cho tới bây giờ, nàng liền giống cái trốn thê giống như, danh bất chính ngôn không thuận theo Ngô gia đi ra, cái gì cũng không mang, văn thư gì cũng không làm, quả thật không biết chuyện này nên xử lý thế nào.
Nhớ tới Ngô gia làm người, tiểu Lý thị lo lắng nói:
"Ta lúc trước có mắt không tròng, lấy Ngô Hữu Đường làm hôn phu, người Ngô gia này toàn là cao thấp phải trái không biết phân, ta hiện tại chỉ sợ Ngô gia trả đũa, phản nói ta không là. Nha hoàn bên người ta, một người chết, một người phản bội, mà vết thương trên người cũng không phải gặp ai cũng phô ra cho xem, chờ mấy ngày thương thế lành rồi, ta không còn một chút chứng cớ nào cả, còn không phải từ bọn họ hồn thuyết ma."
Chuyện này quả thật có chút khó giải quyết, Tề Dư vì an nguy tiểu Lý thị mà không dám để nàng ở lại Ngô gia thu thập chứng cớ, cũng không có chứng cớ, nếu muốn được như Tề Ning, xuất thân từ quyền thế quốc công phủ, có người làm chỗ dựa hoàn hảo một chút, nhưng nữ nhân bình thường lại cực kì bị động trong hôn nhân, đó là trên người dài đầy miệng, chất đầy đạo lý, ở các loại gia quy, tộc quy cùng nữ giới, nữ thì độc hại dưới, muốn chia lìa, cuối cùng đều phải thoát một tầng da mới được.
"Tiểu Di không cần lo lắng, chuyện này đã ta đã biết, tất nhiên không có mặc kệ đạo lý." Tề Dư nói.
Tiểu Di cũng được coi như mẫu thân của nàng, cũng là muội muội cuối cùng của thân mẫu, Tề Dư nói thế nào cũng không thể để nàng tự mình lăn lộn trong hố lửa.