Sau khi Nhiếp Chính Vương trúng độc tình

Chương 81: Về Uyển Bình



Rất vất vả thì Tiết Ngọc Chương mới có thể đỡ Sở Mộ ngồi lên ghế dựa, đem canh tỉnh rượu đưa đến trong tay Sở Mộ, nói:

“Ngài muốn uống rượu mà, uống nhanh đi.”

Sợ Sở Mộ không chịu uống, Tiết Ngọc Chương dứt khoát lừa hắn.

Quả nhiên khi vừa nghe đó là rượu, Sở Mộ đã vùi đầu uống cả bát. Chén canh vừa xuống bụng đã cảm thấy mùi vị có chút không đúng, rất đắng.

Sở Mộ tỉnh táo hơn một chút, nhìn chăm chú vào bóng người trước mắt. Sửng sốt hơn nửa ngày, Tiết Ngọc Chương ở trước mặt hắn đong đưa tay qua lại nhằm muốn thu hút sự chú ý của Sở Mộ. Sở Mộ cảm thấy phiền phức, cho tay của Tiết Ngọc Chương một chưởng một hất ra.

Tiết Ngọc Chương thấy thế vội vàng ngồi vào bên cạnh hắn, hỏi:

“Ngài đã tỉnh?”

Sở Mộ cảm thấy đầu đau muốn liệt, chống tay lên đầu hỏi: “Đây là chỗ nào?”

“Đây là quán trọ ”. Tiết Ngọc Chương lại đứng dậy cho hắn vừa vặn cái khăn lông vừa đi lại. Một bên lau cho Sở Mộ, bên còn lại hắn vừa nói: “Hôm nay là đại thọ bảy mươi của thị lang đại nhân. Chúng ta đi mời rượu, có thể đại nhân đã lớn tuổi, vừa uống hai chén liền mệt ....”

Sở Mộ không muốn nghe hắn lải nhải nói vòng vo nguyên nhân kết quả, ôm đầu nói:

“Nói vào trọng điểm.”

“Đúng đúng đúng.” Tiết Ngọc Chương liên tục gật đầu: “Ta ở trên đường trông thấy ngài đang uống rượu say, liền mang ngài đến quán trọ này.“

Trên mặt Sở Mộ đang đắp khăn lông, đã nửa ngày trời không nói chuyện. Tiết Ngọc Chương sợ hắn lại ngủ nên lại duỗi tay đụng đụng hắn: “Vương gia, ngài đúng là không sao chứ ?”

Sở Mộ đứng dậy, vứt khăn lông sang một bên, chống tay vịn lên ghế dựa muốn đứng dậy. Không biết chân có chút đứng không vững, Tiết Ngọc Chương vội vàng đỡ hắn, nói:

”Vương gia, ngài còn chưa có tỉnh rượu đâu, ngồi thêm một lát đi."

Sở Mộ chỉ có thể ngồi xuống tiếp tục. Tiết Ngọc Chương ở một bên đánh giá hắn, nhìn phía dưới cằm của hắn đã có vài sợi râu. Có thể thấy được mấy ngày qua không tốt lắm. Dò hỏi thử:

“Vương gia, ngài cãi nhau với trưởng tỷ sao? Nói hòa ly thì liền hòa ly à?”

Nếu là trước đây, có đánh chết Tiết Ngọc Chương thì hắn cũng không dám hỏi Sở Mộ bát quái vấn đề như vậy. Dù sao thanh danh của Sở Mộ từ trước đến nay đều rất đáng sợ. Nhưng từ lúc hắn và trưởng tỷ có một chút hảo cảm tình. Tiết Ngọc Chương phát hiện tỷ phu này của hắn kỳ thực không có đáng sợ như trong tin đồn, thậm chí còn rất tốt. Cho nên hiện tại hắn mới dám hỏi nhiều hơn hai câu.

Nhắc tới hòa ly, xung quanh Sở Mộ chợt tỏa ra một luồng khí lạnh. Tiết Ngọc Chương cũng biết chính mình đã lo lắng dư thừa. Nhưng Sở Mộ cùng Tề Dư đều giúp đỡ hắn và Tề Ninh trong lúc bọn họ khó khăn nhất. Hiện giờ hai người họ xảy ra vấn đề, Tiết Ngọc Chương cảm thấy mình giúp bọn họ một tay cũng là điều tất yếu.

Giúp đỡ cũng không được tính là đại ân, nhưng khuyên giải luôn luôn có thể .

“Phu thê đều sẽ có lúc cãi nhau hoặc giận dỗi. Nam nhân rộng lượng một chút, nữ nhân nhìn mạnh miệng nhưng kỳ thực rất dễ dỗ dành. Tính tình của trưởng tỷ tốt hơn so với Tề Ninh nhiều...Ah...” Tiết Ngọc Chương nhớ tới Tề Dư xém chút đưa hắn vào cung làm thái giám, hắn bắt đầu nói lắp bắp:

“Ý ta là, trưởng tỷ là người thông minh, có lý lẽ, sẽ không cố tình gây sự giống như những nữ nhân khác.” lời lẽ của Tiết Ngọc Chương cuối cùng cũng trôi chảy trở lại.

“Ngài xem thời gian này ngài không có trưởng tỷ ở bên người, đã thành bộ dạng gì rồi. Ước chừng trưởng tỷ cũng không dễ chịu. Hai người đều không dễ chịu thì làm vậy làm gì!”

Sở Mộ không nói chuyện, Tiết Ngọc Chương liên tục lải nhải. Sở Mộ nghe đến đó, cuối cùng cũng có chút quan tâm, hỏi:

“Tề Dư cũng không tốt?”

Tiết Ngọc Chương sửng sốt, thấy trong mắt Sở Mộ tràn đầy sự chờ mong, vội vàng nói:

“Có lẽ là vậy. Ta cũng không rõ lắm. Một tháng trước nàng đã trở về nhà cũ ở Uyển Bình.”

Sở Mộ biết, tổ tiên của Tề gia là Uyển Bình thị tộc. Mặt khác Tề gia còn mấy phòng ở Uyển Bình quê quán.

“Nàng về Uyển Bình làm cái gì? Không phải còn bị thương sao?” Sở Mộ nhớ tới đêm đó bộ dáng của nàng suy yếu như ngọn đuốc.

Thật sự không biết nữ nhân này nghĩ cái gì, không ở nhà dưỡng thương cho tốt mà còn chạy loạn làm gì?

“Nàng về Uyển Bình quê quán chính là để dưỡng thương. Trưởng tỷ nói gần đây thân thể cảm thấy không tốt lắm. Trong kinh thành quá mức ầm ĩ, Uyển Bình quê quán đúng là thanh tĩnh. Ta nghe Tề Ninh nói, trong tộc của tỷ ấy còn định làm mối cho tỷ ấy. Dù sao thì trưởng tỷ chắc chắn sẽ không sẽ đồng ý. Còn người nào có thể so sánh với vương gia ngài nữa.”

Sở Mộ sững sờ nhìn chằm chằm Tiết Ngọc Chương một hồi lâu. Tưởng đâu chính mình đã nghe lầm.

“Ngươi nói cái gì? Làm mối? Nàng... Nàng phải xem mối?” Sở Mộ nói năng có chút lộn xộn.

“Không phải là nàng muốn xem mối, là lão gia cho tỷ ấy vài mối để xem mắt. Ta thấy bất quá cũng chỉ là lời nói mà thôi, trưởng tỷ dù gì cũng là Nhiếp chính vương phi. Sao nàng có thể tìm một hương dã thôn phu sống chung cả đời? Không thể nào không thể nào!”

Sau lời nói này của Tiết Ngọc Chương, còn lại Sở Mộ đều không nghe vào. Chỉ cảm thấy trong bụng cuồn cuộn, mở cửa sổ phun hết ra ngoài.

Sao Tề Dư lại không thể tìm môt hương dã thôn phu sống chung cả đời?

Sở Mộ hắn ở trong mắt Tề Dư, chỉ sợ còn không bằng một hương dã thôn phu. Ở trong mắt nàng, hắn chính là kẻ dối trá, lừa đảo. Nàng nói dù có chết cũng không nguyện chấp nhận hắn.

Nàng đúng là một nữ nhân nhẫn tâm.

Tiết Ngọc Chương luôn quan sát Sở Mộ từ nãy đến giờ, tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì. Nhưng nhìn vào 2 nắm đấm của Sở Mộ thì sẽ rõ. Tiết Ngọc Chương nuốt một ngụm nước bọt, an ủi nói:

“Vương gia, ngài yên tâm đi. Trưởng tỷ không ngốc. Lấy người quyền thế địa vị như ngài, trên đời này còn có mấy người được như vậy?”

Tiết Ngọc Chương vốn định nói vài câu nịnh hót với Sở Mộ, trấn an hắn một phen. Nhưng lại không nghĩ tới, giọng nói của hắn lại càng ngày càng trầm xuống. Biểu cảm của Sở Mộ lại càng thêm nghiêm túc.

Vì thế Tiết Ngọc Chương lại nơm nớp lo sợ thêm vào một câu:

“À, đương nhiên nếu không nói về quyền thế địa vị thì thế gian này cũng không có mấy người dung mạo lẫn nhân phẩm đều xuất chúng như vương gia ngài.”

Hắn đoán rằng Sở Mộ có khả năng không thích nói chuyện về quyền nên đã sửa lại, khen dung mạo và nhân phẩm của hắn tốt.

Nhưng lại không ngờ rằng sắc mặt Sở Mộ càn ngày càng đen, Tiết Ngọc Chương còn tưởng đã nói gì sai. Nhưng vừa mở miệng, chợt nghe “Rầm” một tiếng, cái bàn đã vỡ ra dưới tay Sở Mộ.

“Nàng tìm người như thế nào để yêu thì liên quan gì tới bổn vương?”

Sau khi Sở Mộ hướng về phía Tiết Ngọc Chương hét lớn một tiếng, giận dữ đứng dậy đạp cửa mà đi. Dọa cho tiểu nhị đem nước ấm lên ngã ngồi ở đất, nước ấm trực tiếp đổ trên mặt đất, gây ra 1 trận náo loạn nhỏ.

Tiết Ngọc Chương mắt thấy Sở Mộ rời đi, một tay lau mặt. Hối hận nhìn mớ hỗn độn trên đất. Xem hắn báo ân này, đã cố hết sức không lấy lòng còn chưa tính, còn phải bị mắng một bữa, mắng xong còn phải đi bồi thường tiền cho các quầy hàng thay hắn.

Biến đổi bất ngờ này, phải về nói cho Tề Ninh nghe. Cũng không biết Tề Ninh có tin hay không.

-

Tề gia một lòng tự mình giống như yên ổn trở nên giàu sang, ba thế hệ trước chỉ là một giáo úy trong quân đội, cho đến khi ông cố Tề Hảo cha Tề Tu cũng giống như vậy, Tề Tu xuất thân chính là lính, rất có năng lực, với đôi mắt sắc sảo như đuốc, chính vào lúc thời thế loạn lạc, đi theo tổ tiên của Sở gia chinh chiến sa trường bình thiên hạ, lúc này mới làm cho Tề gia kiếm được một phần công lao vô thượng.

Về sau khi Tề Chấn Nam làm quốc công cũng không quên dẫn dắt huynh đệ trong nhà, xây trạch viện, xây nhà riêng. Giúp người ra người, đòi tiền ra tiền, tóm lại không có chuyện không giúp đỡ .

Gia chủ của Tề gia trong thế hệ này là Tề Chấn Anh, anh của Tề Chấn Nam. Lão quốc công thứ huynh trưởng chi tử. Vị trí gia chủ ban đầu cũng không tới phiên Tề Chấn Anh này mà là Tề Chấn Nam thấy hắn có chút tài cán, cố ý dẫn dắt.

Lúc bình thường, Tề Chấn Anh trị gia cũng coi như nghiêm khắc. Nhưng có đôi khi uy danh không đủ để trói buộc những người lớn tuổi ở trong tộc. Trưởng bối trong nhà đi qua đều phải nể mặt 3 phần. Thời gian trước này người ở Tề gia vì An thị ngày ngày ở phủ cầu xin, làm cho Tề Chấn Nam phiền phức đến chết.

Tề gia ở Uyển Bình là một đại gia tộc, có chút thân thích ở riêng cũng không xa, đều ở trên mảnh đất này. Mà ngôi nhà của Tề Gia với tường trắng ngói đen, phòng xá trăm gian. Dù không quá xa hoa tráng lệ, nhưng ở Uyển Bình chỉ cần nhắc tới Tề gia thì chắc chắn là không người nào không biết tới.

Theo tổ phụ của Tề Dư, ngôi nhà này của bọn họ là để thờ cúng tổ tiên. Chỉ có ngày lễ ngày tết mới trở về tế tổ tiên, bình thường bọn hắn không thường trở về ở. Chủ viện của tổ tiên cũng phải vì bọn họ mà để không.

Lần này Tề Dư trở về đó là ở tự nhiên trong chủ viện. Lúc nàng trở về, tất cả những người, đồ vật của Tề Dư đều mang theo nên vẫn chưa cho thúc, bá, thẩm, tẩu thêm bất cứ phiền toái gì.

Tuy nhiên, vẫn còn ở cùng dưới một mái hiên. Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, vẫn là phải ứng phó với họ.

Giống như hiện tại vậy, Tề Dư ở bờ hồ trong vườn chủ viện phơi nắng ăn cá, Hổ Phách lại không ngừng lải nhải. Tề Dư mất hứng dựa vào cái núi giả ở bên người. Tề Dư nhìn nàng một cái, dỗ dành:

“Ai chọc cho Hổ Phách cô nương tức giận?”

Hổ Phách vốn chỉ tự bản thân mình tức giận. Nhưng Tề Dư vừa hỏi như vậy, nàng lại nhịn không được.

“Còn không phải những người ở nhà bếp đó. Nô tì đi hầm canh gà hoa giao ô cho tiểu thư, liên tục dùng lửa nhỏ để ninh. Nghĩ không lâu nữa sẽ chín, liền cầm vò đi múc. Nhưng khi đến phòng bếp mới biết được, nồi nước kia đã bị tam phu nhân cầm đi, một tiếng cũng không nói.” Sau khi đến Tề gia tổ trạch, Tề Dư cho phép Hổ Phách tiếp tục xưng hô nàng là tiểu thư. Sau khi nàng và Sở Mộ hòa ly, trở lại Tề gia thì đương nhiên tiếp tục làm đại tiểu thư của Tề gia.

Dù Tề Dư là Tề quốc công phủ đại tiểu thư nhưng ở Tề gia tổ trạch thì nàng không phải là lớn nhất. Đích tôn còn có hai vị tỷ tỷ, cho nên ở đây không thể kêu nàng là đại tiểu thư. Nàng chỉ cho Hổ Phách gọi nàng là tiểu thư.

Trong Tề gia tổ trạch còn có đích tôn. tam phòng cùng tứ phòng thúc bá thẩm tử gia. Trừ Tề Chấn Nam có rất ít gia đinh, tron phòng những người khác đều có rất nhiều gia đinh. Ở trong chủ viện náo nhiệt như ở bên ngoài.

Cả nhà cùng xài chung một cái phòng bếp nhỏ, loại chuyện thế này này cũng là chuyện thường. Tề Dư ôn nhu cười:

“Việc nhỏ như vậy cũng làm cho ngươi tức giận, đúng không đáng mà. Đi hầm một nồi khác là được.”

Hổ Phách gặp bộ dáng rộng lượng này của tiểu thư nhà mình, vội la lên:

“Nô tì không phải so đo chuyện một nồi nước, chính là cảm thấy không có quy củ, không hỏi đã tự lấy, các người đó trong mắt căn bản là không coi người khác ra gì.”

Tề Dư đem đống đồ ăn cho cá cuối cùng ném vào trong nước rồi ngồi trở lại bàn đá. Hổ Phách vẫn còn ở bên kia lải nhải:

“Tiểu thư mặc dù không phải là khách, lại rất hiếm khi trở về. Các người đó không chiếu cố một ít cho tiểu thư. Tiểu thư đưa cho một chút thức ăn lại còn chưa tính, vậy mà cả ngày lấy của tiểu thư. Cũng không thể ỷ vào tiểu thư hào phóng mà ăn hiếp người khác.”

Tề Dư rót cho chính mình một chén trà, nhàn nhã một bên uống trà một bên nghe Hổ Phách lải nhải. Cũng có một cbust thú vị, một tay chống cằm, bất chợt gật đầu phụ họa hai tiếng.

Hổ Phách nói xong, chính mình cảm thấy mệt mỏi. Quay đầu nhìn tiểu thư, thấy nàng bày ra vẻ mặt như đang xem kịch nhìn chằm chằm vào mình. Giống như những chuyện mà mình vừa nói là chuyện của ai khác, không liên quan tới tiểu thư vậy.

Hổ Phách uất ức giậm chân: “Tiểu thư. ”

Minh Châu bưng chậu nước ấm đi lại cho Tề Dư rửa tay, vừa vặn trông thấy Hổ Phách nóng nảy làm phiền tiểu thư, trách mắng:

“Tiểu thư thân thể vừa khỏi, muội lại làm phiền tiểu thư vì chút việc vặt? Thật sự là không để người khác bớt lo mà.” Nói xong, Minh Châu đem chậu nước đưa đến bên cạnh Tề Dư, Tề Dư chỉ có thể vén tay áo lên rửa tay.

Hổ Phách không duyên không cớ lại bị giáo huấn, nhảy dựng lên ba thước:

“Thế nào mà ta nên bớt lo đâu? Rõ ràng là chính các người đó không biết điều! Minh Châu tỷ, tỷ thế nào chẳng phân biệt được tốt xấu? Những người đó không hỏi đã tự lấy, mang canh ta hầm cho tiểu thư đi.”

Minh Châu hầu Tề Dư rửa tay xong, bưng chậu nước đưa đến tay Hổ Phách, nói:

“Ta không biết những người đó có mang canh muội hầm cho tiểu thư đi hay không. Ta chỉ biết là, muội ầm ĩ tiểu đến thư, vốn là đến chốn thanh tịnh dưỡng bệnh, muội lại cả ngày lải nhải không dứt.”

Minh Châu nói xong bước đi , Hổ Phách chỉ vào mũi chính mình. Ủy khuất ứa nước mắt, Tề Dư ở bên cạnh kéo kéo tay áo của nàng. Nhường nàng ngồi xuống uống trà, lại đưa dĩa điểm tâm đến trong tay nàng, trấn an nói:

“Tốt lắm tốt lắm, bận nửa ngày, uống một ngụm trà nhuận nhuận. Vì một chén canh mà tức giận, không đáng lắm.”

Hổ Phách vốn đang uống trà, nghe Tề Dư nói như vậy. Đem cái cốc bỏ xuống nói: “Nô tì không phải vì ...”

Nhưng nói còn chưa dứt lời, ngón tay thon dài của Tề Dư để trước môi nàng. Tay kia chỉ chỉ điểm tâm trên bàn, ý là —— nói ít thôi, ăn điểm tâm.

Hổ Phách chỉ có thể giận dữ, miệng ăn hơn phân nửa phần điểm tâm.