Lão Vu vừa nói xong, Trì Nam liền dùng sức hít hít mũi, theo đó hai dòng máu chảy xuống...
"Tôi vừa thuận miệng khen cậu một câu, thì mũi cậu lại chảy máu cam?" Lão Vu dở khóc dở cười.
Hắc Trà đỡ trán: "Có phải vừa rồi chưa rửa sạch máu... Đệt đệt, sao cậu càng chảy nhiều hơn thế?!?"
Trì Nam nhận lấy khăn giấy Tống Duyệt đưa tới lau mũi: "Có thể do mấy ngày nay thức đêm ấy."
"Không đúng, " Lão Vu nhíu mày, "Trong thế giới Ác mộng khi thân thể có bất kỳ phản ứng dị thường nào, đều phải có nguyên nhân, vừa mới nói cậu có thiên phú, đừng xem nhẹ."
"Không phải là do chén thuốc kia..." Sắc mặt Hắc Trà đột nhiên biến đổi, lo lắng nhìn về phía Trì Nam không ngừng lau mũi.
Trì Nam dùng khăn giấy bịt mũi, ngẩng đầu cầm máu: "Thuốc quá bổ."
Hắc Trà: "..."
"Hiện tại phòng khách chỉ còn lại tám ngọn đèn tường," Trình Húc nằm sấp trên lan can, sắc mặt không đẹp miếng nào, "Lúc chúng ta tiến vào tổng cộng mười người, tính thêm nhà Bạch Dĩnh Chi một nhà ba người cùng nữ giúp việc, biệt thự này có tổng cộng mười bốn người."
Thanh niên rất ít nói chuyện nhíu mày: "Hắc Trà nói năm đó trong tin tức có đưa tin, vụ hỏa hoạn biệt thự Bạch Dĩnh Chi chết mười ba người, nói cách khác những người chúng ta đến cuối cùng, chỉ một người có thể sống?"
Có một số chuyện mọi người thoáng đoán được, nhưng cũng không dám nói ý nghĩ kinh khủng ấy ra miệng, dường như một khi dùng phương thức suy đoán bằng ngôn ngữ để rồi bại lộ trong không khí, sẽ biến thành sự thật.
Trình Húc: "Đừng quên, người sống sót cuối cùng là cậu chủ nhỏ.". ngôn tình hài
Nam Lộc: "Cho nên thật sự là muốn chúng ta giết NPC cậu chủ nhỏ, tranh thủ danh ngạch sống sót duy nhất à..."
Mọi người im lặng, một lát sau lão Vu nói: "Theo tôi được biết, ở thế giới ác mộng cho dù là độ khó cuộc chiến sống còn, cũng đâu đến mức chỉ còn lại một người sống."
Dừng một chút, lão bất chợt nghĩ đến cái gì lấy kịch bản của mình ra, lật thẳng đến trang cuối cùng đọc lên, "Mấy người có để ý đến không, bảng lý lịch sau kịch bản không đúng lắm."
"Không đúng?" Nghe vậy, tất cả mọi người lật mở thứ bị bọn họ coi là vật không may mắn, tuyệt đối không muốn nhìn thêm một cái, hận không thể xé nát đem đi thiêu hủy, nhưng càng xem càng mơ màng.
Tống Duyệt nói: "Lúc trước tôi đã xem qua bảng sơ yếu lý lịch này, nhưng hiển nhiên nó không phải là của tôi, tôi nghĩ hẳn là phó bản ác mộng phân cho tôi một 'thân phận', thân phận này cũng tương xứng với lý do của Bạch Dĩnh Chi, nhưng trên sơ yếu lý lịch ngoại trừ giới tính, tên, thông tin ngày sinh, tuổi, trường đại học tốt nghiệp và thông tin chuyên môn ra, cái gì cũng không có, cho nên cũng không quan tâm mấy."
Xã Súc Tống Duyệt lại bổ sung một câu: "Nếu thật sự dùng sơ yếu lý lịch này để tìm việc, thì cái kiểu này chết đói là chắc."
"Thông tin hữu ích, thường được ẩn trong những chi tiết nhỏ nhất," Lão Vu nhướng mày: "Mấy người viết sơ yếu lý lịch của mình, sẽ viết chi tiết vào ngày tháng năm sinh của bản thân ư?"
Tống Duyệt lần nữa mở sơ yếu lý lịch ra, nỗi hoang mang trên mặt càng nhiều thêm: "Ông không nói tôi cũng không chú ý cái này, tôi đã từng gặp không ít đơn viết chi tiết trên ngày tháng năm sinh, nhưng nếu như lúc nào cũng viết thì..." Cô lắc đầu, "Thuộc loại hành vi mê hoặc nhỉ?"
Nghe vậy, Trì Nam chuyển sang Hắc Trà: "Cậu có xem được bát tự¹ ngày sinh không?"
¹bát tự; tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối.
Quá đột ngột, Hắc Trà ngu người: "Hả? Thì cũng được, cậu muốn tính quẻ à?"
Trì Nam gật đầu: "Ừm, tính xem bát tự ngày sinh trên sơ yếu lý lịch, không chừng sẽ có manh mối."
Hắc Trà hiểu ý, bắt đầu nghiên cứu bát tự ngày sinh trên sơ yếu lý lịch, càng nhìn sắc mặt càng âm trầm: "Mẹ kiếp, thân phận chúng ta được sắp xếp... Đều là người sinh ngày cực âm."
Mọi người hoảng sợ, Tống Duyệt vội hỏi: "Người cực âm... Có nghĩa là dễ nhìn thấy ma sao?"
Hắc Trà gật đầu: "Không chỉ dễ nhìn thấy ma, mà còn dễ bị quỷ bám vào... Nói tóm lại, là món ăn ngon nhất đối với quỷ."
Hắn vừa dứt lời, một cơn gió lạnh từ cuối hành lang khoá kín thổi tới, làm tất cả mọi người nổi da gà.
"Nghĩa là sao? Vì sao lại là mấy người mang thể chất gọi quỷ tụ tập ở đây..." Nam Lộc đã khóc nức nở, ôm cánh tay run rẩy.
Trì Nam: "Chúng ta là 'khách khứa' mà Bạch Dĩnh Chi mời đến, hẳn là cô ta muốn dùng người thể chất cực âm để hoàn thành hiến tế nào đó."
"Như vậy, cô ta không cho phép chúng ta ăn để thừa cũng hợp lý, dân gian có câu, tế phẩm không thể bị đói." Lão Vu đồng ý nói.
Lạnh lẽo trèo lên lưng, da đầu Hắc Trà đã muốn nổ tung: "Bạch Dĩnh Chi muốn dùng chúng ta để hiến tế ác linh, cứu con trai cổ?"
"Vậy chân tướng tai nạn năm đó có phải là cháy nhà mới ra mặt chuột² không? Bạch Dĩnh Chi mời mười đàn em trai gái thể chất cực âm đến nhà diễn tập làm khách, thực ra là vì dùng bọn họ thay thế con trai bị ác linh quấn thân của mình? Cuối cùng cậu chủ nhỏ được cứu, nhưng vợ chồng Bạch Dĩnh Chi phải trả giá bằng mạng sống của mình." Tống Duyệt tổng kết, kích động đến trong mắt hơi lóe sáng.
²水落石出:cháy nhà mới ra mặt chuột. giống như khi mưa xuống ra làm lộ ra đá được vùi trong đất.
Hắc Trà đồng ý: "Tôi thấy tám chín phần mười."
Trì Nam lại lắc đầu: "Không thể nào."
"Tại sao? Không phải cơ bản đều có thể làm tròn lên sao?" Hắc Trà hoang mang nhìn về phía Trì Nam.
Trì Nam nói: "Đừng quên, mẹ giết con."
Hắc Trà nghẹn lại, không kiên nhẫn xoa xoa mặt: "Sao quanh đi quẩn lại cũng thế vậy..."
"Có khi nào cậu chủ nhỏ hiểu lầm không..." Tống Duyệt đưa ra nghi vấn.
Lão Vu lắc đầu: "Phó bản ác mộng không đến mức đưa ra tin tức nhầm lẫn thấp kém như vậy."
Mọi người lập tức héo tàn, Trì Nam bình tĩnh nói: "Phòng ở nơi khác chúng ta đều đã rà soát, xem ra phải đi đến phòng ngủ của vợ chồng Bạch Dĩnh Chi một chuyến mới có thể biết chân tướng."
"Sao cậu lại muốn đi nữa... Do lần trước xông vào phòng cậu chủ nhỏ không đã ghiền phải không?" Hắc Trà muốn cạn lời.
"Rất đã ghiền." Trì Nam thành thật trả lời.
Hắc Trà: "..." Hôm nay không thể nói chuyện được nữa.
Trì Nam giải thích: "Ban ngày hẳn là Bạch Dĩnh Chi sẽ đi quay phim, phòng ngủ của cô ta không có camera, chúng ta có thể thừa dịp cô ta ra ngoài tìm manh mối."
"Làm sao cậu biết phòng ngủ của cô ta không có camera?" Hắc Trà ngạc nhiên nói.
Trì Nam nghiêng đầu: "À, cậu chủ nhỏ nói."
Mọi người:??? Sao nhóc mù này luôn có thể đi cửa sau...
Bởi vì mệt mỏi cũng sẽ tác động đến làm ảnh hưởng đến giá trị tỉnh táo, vì giữ gìn sức lực, sau khi nói xong mọi người lại trở về phòng nghỉ ngơi.
Hừng đông buổi mai, tất cả mọi người tập trung ở nhà ăn, Trì Nam không chỉ đến muộn nhất, khuôn mặt vốn tái nhợt còn nóng đến đỏ bừng.
"Bị sao thế? Cậu bị sốt à?" Hắc Trà quan tâm hỏi.
Trì Nam ngồi xuống uống một cốc nước lớn: "Không có gì, đã bảo dì Mai lấy thuốc hạ sốt cho tôi rồi."
"Thuốc ở chỗ này cậu cũng dám uống..." Hắc Trà thật sự hết cách với tên nhóc mù này.
Trì Nam nhún nhún vai: "Tôi cũng đã hỏi, là nhà sản xuất thuốc đúng quy cách, vẫn còn hết hạn sử dụng."
Ăn sáng xong, nhiệt độ cơ thể Trì Nam hạ xuống chút, mọi người liền bắt đầu lên kế hoạch lẻn vào phòng ngủ vợ chồng Bạch Dĩnh Chi.
Bọn họ chia làm hai đường, lão Vu, Hắc Trà, Trì Nam vào phòng ngủ tìm manh mối, Trình Húc, An Nhiên, Nam Lộc cùng nhóc thanh niên phụ trách suy nghĩ biện pháp dẫn dắt sự chú ý của dì Mai.
Bạch Dĩnh Chi cùng chồng ra ngoài từ sáng sớm, phòng ngủ của cô theo đó khóa lại, cũng may Hắc Trà bởi vì có liên quan đến livestream mà đi đến nhà ma ám không người ở, học được kỹ năng bộ môn cạy khoá không tồi."
"Tôi cũng chỉ biết một chút, khóa đơn giản thì có thể, phức tạp thì hết cách." Hắc Trà căn dây thép vào lỗ khóa vặn vẹo, vừa nói, "Thật kỳ lạ, các cửa khác trong biệt thự đều là khóa phức tạp, chỉ có phòng ngủ chính đơn giản như vậy, trông cứ như cố ý mời chúng ta đến cạy vậy."
Lão Vu lạnh lùng cười: "Nói không chừng đúng là cố ý thật."
"Lộp bộp" một tiếng, cửa phòng ngủ chính mở ra.
Lão Vu Hắc Trà đều theo bản năng ngẩn ra, chỉ có Trì Nam không chút do dự đi vào phòng.
Hắc Trà theo sát phía sau Trì Nam, lão Vu vừa bước một chân vào phòng ngủ, cửa phía sau liền khép chặt lại.
Phòng lập tức lâm vào bóng tối đưa tay không thấy năm ngón tay, chỉ có tiếng nước tí tách, tí tách vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Hệt như vòi nước không khoá chặt... Hắc Trà không nhịn được run rẩy.
Để đánh lạc hướng, hắn đùa: "Ai trong hai người bị sợ đái ra quần? Nước chảy ở đâu vậy."
"Suỵt." Lão Vu không kiên nhẫn bảo hắn im miệng.
Tí tách, tí tách.
Rõ ràng là phòng kín ngay cả rèm cửa sổ cũng không kéo, Hắc Trà lại cảm giác trong phòng nổi gió, vừa âm u lạnh lẽo vừa ẩm ướt, gió thổi làm hắn run rẩy.
Trì Nam luôn sống trong bóng tối nhanh nhẹn nhất sờ vào công tắt bật đèn, nhưng giây lát khi ánh đèn chiếu sáng căn phòng ngủ, lão Vu cùng Hắc Trà đồng thời hít một hơi lạnh.
Vốn là chỗ để bàn trang điểm lại dựng hơn mười cái bài vị, trên bài vị khắc chi tiết tên người được hiến tế cùng bát tự ngày sinh.
Ngay phía trước bài vị là một bể cá thủy tinh cao nửa người, trong bể chứa đầy chất lỏng tanh hôi đỏ tươi... Hắc Trà theo bể cá nhìn lên trên, mặt tái mét, thị giác mang đến xung kích mạnh mẽ xém xíu làm hắn nôn ra tại chỗ!
Ngay phía trên bể cá, treo hàng chục xác quạ tươi hoặc thối rữa, chúng bị rạch bụng, dùng ruột buộc chân treo giữa không trung, máu từ trên cao nhỏ xuống bể cá, hoa máu bắn tung tóe trên tường trắng, thoạt trông như giấy dán tường nền hoa vụn màu đỏ sẫm được dán lên...
Tí tách. Tí tách.
"Quả nhiên, bài vị có tên trên sơ yếu lý lịch, chúng ta đều là khách khứa được hiến tế, " Cho dù năng lực chịu đựng của lão Vu tốt hơn Hắc Trà, giờ phút này giọng nói cũng thay đổi, "Cái này là sao... Còn có tên của Du Ngộ?"
Trên bàn thờ không chỉ có tên Du Ngộ, còn dán đầy ảnh chụp của hắn, từ dáng vẻ cất tiếng khóc chào đời, tập tễnh học bước cho đến hình dáng năm bảy tám tuổi, quá trình trưởng thành của Du Ngộ được người chụp ảnh ghi lại, dán lên vách tường đối diện đàn thờ².
²祭坛. Định để tế đàn nhưng mà tế đàn là đàn tế được lập giữa trời nên tui để đàn thờ được không ta???
Hơn nữa không có ngoại lệ, trên mỗi tấm ảnh Du Ngộ đều dính đầy dấu tay máu đỏ tươi!
"Làm sao đây?"
Hắc Trà cố nén sự khó chịu về thể xác lẫn tinh thần tiến lên xem xét, khi thấy rõ bố cục của toàn bộ đàn thờ, một luồng gió rét từ lòng bàn chân vọt lên đỉnh đầu, hắn ghê tởm đến toàn thân phát run: "Chủ nhân căn phòng này, định dùng cậu chủ nhỏ làm chủ tế phẩm, mấy vị khách chúng ta làm 'tế dẫn', hấp dẫn bách quỷ 'ăn', trả nợ cho ác linh kia."
Lão Vu nhíu mày: "Thế nên Bạch Dĩnh Chi thật sự không phải vì cứu con trai cô ta à?"
"Cứu cái rắm, bấy giờ tôi hoài nghi Bạch Dĩnh Chi sinh con trai ra, chỉ vì hiến tế cho ác linh, " Hắc Trà vốn dễ bị kích động, hiện tại vừa ghê tởm vừa tức giận, "Mấy người nhìn coi, có phải trên đàn thờ có một cái hộp nhỏ màu đen khắc đầy chú văn, hộp nhỏ màu đen to bằng bàn tay ấy, hẳn là bên trong cất giấu một tờ khế ước, nếu muốn khởi động nghi thức đều cần thứ này."
Lão Vu ứng phó, Trì Nam cũng tận lực hỗ trợ tìm kiếm manh mối.
"Trì Nam, cậu không sao chứ? Sắc mặt tệ vậy." Hắc Trà liếc mắt nhìn sắc mặt Trì Nam trắng bệch, lo lắng hỏi.
"Tôi không sao, có thể là do ánh sáng."
Sau khi vào phòng, lồng ngực Trì Nam vô cùng nặng nề, hệt như bị cái gì đó đè nén không thở nổi, nhiệt độ trên người cũng tăng vọt lên, nóng đến nỗi làm cậu hơi choáng váng.
Song chỉ cách chân tướng năm đó có một bước, cậu không muốn bởi vậy mà bỏ qua.
Khi Trì Nam di chuyển tay về phía tường đàn thờ đối diện, động tác bỗng nhiên chậm lại, lòng bàn tay vì sốt mà nóng hổi chậm rãi vuốt ve một tường ảnh chụp của Du Ngộ.
"Phát hiện cái gì rồi?" Lão Vu chú ý tới hành động của cậu.
Mí mắt Trì Nam run rẩy: "Hình như tôi..."
Hình như cậu nghe thấy tiếng nói chuyện của Du Ngộ nhỏ... Mặc dù cậu không thể nghe rõ những gì hắn đang nói.
Cứ như sau bức tường này, có một Du Ngộ nhỏ ở thời không khác, đang dựa vào tường cố gắng nói cho cậu biết cái gì vậy...
Nhưng Trì Nam vẫn chưa dứt lời, bể cá đột nhiên phát ra một tiếng "xẻng", theo đó bong bóng khí ùng ục máu dày đặc bốc lên.
Máy bơm không khí trong bể cá không biết làm thế nào đã được bật, đèn trang trí màu xanh lạnh ở đáy bể cũng sáng lên, phút chốc để mọi người có thể nhìn thấy mô da và tóc lăn lộn trong nước...
Lão Vu cùng Hắc Trà nhìn nhau, không hẹn mà cùng "oẹ" một tiếng nôn ra.
"Mẹ bà, trong nửa năm tới tôi không muốn ăn thịt nữa..." Hắc Trà nôn đến mức người ngã ngựa đổ.
Lão Vu ói xong tiếp tục đề tài vừa rồi: "Trì Nam, vừa rồi cậu muốn nói cái gì?"
Trì Nam: "Có thể khế ước được giấu trong bức tường này."
Trong giây lát trầm mặc, Lão Vu hốt nhiên ngẩng đầu: "Ánh sáng của bể cá!"
"Hả?" Hắc Trà ngu người.
"Cậu xem, chùm sáng chiếu ra của bể cá này, vừa vặn chiếu vào hàng ảnh trên tưởng, chắc là không phải trùng hợp chứ?"
Dứt lời, ánh mắt lão Vu dừng lại trên tia sáng phản chiếu trên ảnh chụp, trong ảnh Du Ngộ nhỏ trước mặt bày một cái bánh sinh nhật thật lớn, trên bánh ngọt đốt tám ngọn nến.
Dưới ánh nến, Du Ngộ nhỏ rất giống như đang nhắm mắt nghiêm túc ước nguyện.
Sinh nhật lần thứ 8 ư? Hắc Trà hiểu ý, lên trước một bước xé ảnh chụp, quả nhiên nhìn thấy trên tường có một ngăn bí mật.
"Tìm được rồi! Chính là nó!"
Hắc Trà lấy hộp vuông nhỏ khắc đầy chú văn ra, không chút do dự mở nắp.
Không gian bên trong hộp không lớn, đáy hộp có một tờ giấy màu vàng bị đè, được gấp lại vuông vắn, trên tờ giấy đè một nhúm tóc và móng tay bị rút ra.
"Đây là vật khế ước trên người Bạch Dĩnh Chi."
Hắc Trà vừa định đưa tay lấy ra, Trì Nam lấy một cái găng tay dùng một lần đưa cho hắn: "Có thể dùng được."
"... Cảm ơn."
Hắc Trà đeo găng tay cầm lấy nắm tóc của Bạch Dĩnh Chi, ghét bỏ ném chúng vào bể cá.
Giấy khế ước là dùng bùa chú đặc thù chế tạo, mặt trên dùng đường đỏ³ viết chi chít chữ, Hắc Trà càng nhìn xuống dưới sắc mặt càng trầm, chân tướng năm đó về việc Du Ngộ bị ác linh quấn thân cũng được lần ra.
³赤砂 (Xích sa), tra trên baidu thì diễn giải là 红糖, tui cũng không biết nữa.
Việc Du Ngộ nhỏ ra đời, chỉ là một lần giao dịch giữa Bạch Dĩnh Chi và Ác Linh.