Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn

Chương 14



Edit: Kegiantra (Nguyệt)

Chương 14 Giấc mơ của Du Ngộ (14)

Nghe vậy, Trình Húc cuối cùng ngừng công kích, bả vai Nam Lộc cứng đờ, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu: "Nhưng ai biết cậu có động tay động chân vô camera không..."

Du Ngộ nhỏ cười khẽ: "Chị gái không dám nhìn sao?"

"Sao, làm sao..." Nam Lộc lẩm bẩm một câu, tay bắt lấy thảm dần dần siết chặt.

Du Ngộ nhỏ vẫn ngây thơ cười như trước, hơi đề cao âm lượng: "Dì Mai, phiền các vị khách xem video giám sát vừa rồi."

Hắn vừa dứt lời, đèn chùm phòng bếp và phòng ăn nháy mắt tắt đi, hình chiếu rọi lên phía nam phòng ăn, hình ảnh dần dần trở nên rõ ràng.

Ánh mắt mọi người bị hình ảnh chiếu trên tường hấp dẫn, Trì Nam không nhìn thấy, lại có thể nhạy cảm cảm giác được hô hấp của người xung quanh trở nên ngắn mà gấp gáp, tần suất Hắc Trà "Đjt mẹ đjt mẹ" càng ngày càng cao, Nam Lộc cũng ngừng nức nở, giọng nói bởi vì kinh hoảng mà căng thẳng: "Không, không phải như vậy! Đây là giả!"

Giọng điệu của ả càng lúc càng lên cao, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là bức bách: "Anh Trình, anh tin em! Em không có ra tay với chị Nhiên! Em làm sao, làm sao có thể..."

Ánh mắt Trình Húc nhìn ả trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, Nam Lộc bắt đầu chống tay lui về phía sau từng chút một, giống như con mồi run rẩy không có chỗ thoát.

Dường như không lập tức chạy trốn ngay, một giây sau Trình Húc sẽ xông lên xé nát cô!

"Thằng mù này lừa gạt mấy người! Đều là giả!" Cô ả lùi lại trước hình chiếu của nhà ăn, đột nhiên tố chất thần kinh kém cầm ghế ném về phía máy chiếu, mất lý trí hét lên, "Dừng lại! Dừng lại a a a a dừng lại cho tôi!"

Chỉ tiếc, hình chiếu camera không bị quấy nhiễu vẫn tiếp tục, mọi người xem rõ ràng hết cả quá trình cô ả cắt rách cổ họng An Nhiên, túm tóc dài của An Nhiên đạp cô ấy vào sương mù dày đặc...

Không khí thoáng căng thẳng và im lặng.

Tâm trạng Du Ngộ nhỏ lại vô cùng tốt, thuận tay điều chỉnh tiến độ camera chạy đến phía sau.

Chuyện Nam Lộc kề dao lọ xượng lên cổ Trì Nam, bức Trì Nam tự mình ra ngoài cửa chịu chết cũng bại lộ trong hình ảnh camera.

Mọi người lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ có Trình Húc lặng lẽ đi đến cạnh quầy bar bếp cầm lấy dao lọc xương, đi về phía Nam Lộc.

Nam Lộc hoảng sợ mở to hai mắt, thanh âm phát run: "Anh Trình anh nghe em giải thích, không phải như vậy... Camera là giả mạo!"

Ả chỉ vào hình ảnh trong camera vẻ mặt âm độc, "Cô ta không phải tôi, không phải... Đỉ mẹ mày!"

Nhìn Trình Húc không có khả năng tin tưởng mình nữa, Nam Lộc nóng nảy xé rách ngụy trang, rút con dao lọc xương không biết giấu ở phía sau từ lúc nào, bỗng dưng đâm về phía cổ Trình Húc.

"Lão Trình! Coi chừng!"

Bản thân Trình Húc có chút nền tảng công phu, giờ phút này đã sớm chuẩn bị sẵn lắc mình tránh đi.

Nam Lộc nhào vào không trung, quán tính làm cho dưới chân ả bất ổn suýt chút thì ngã xuống, Trình Húc nắm lấy cơ hội, cầm Tú dao lọc xương đâm thật sâu vào cổ cô!

"A...!" Vẻ mặt Nam Lộc cứng ngắc, phát ra tiếng kêu thảm thiết cực kì ngắn ngủi, lại bị Trình Húc rút dao đâm xuống nhát thứ hai, nhát thứ ba...

Máu điên cuồng phun trào, vừa vặn bắn tung tóe lên vách tường chiếu hình ảnh trong camera, Nam Lộc trong hình vẫn đang cười chắc chắn, nụ cười vừa vặn bị máu của mình nhuộm đỏ.

Nhát dao thứ bảy, nhát dao thứ tám... Thanh âm nặng nề của vũ khí sắc bén đâm vào da thịt quanh quẩn trong phòng ăn, đối mặt với một màn đẫm máu vớ vẩn như vậy, gần như tất cả mọi người đều sững sờ nín thở tại chỗ.

Một lúc lâu sau, Tống Duyệt dẫn đầu che miệng xông đến bên cạnh thùng rác ói ra, lão Vu cũng đi lên trước, nặng nề vỗ vỗ bả vai Trình Húc: "Không khác lắm, đã bị đâm chết rồi."

Nam Lộc đâu chỉ bị đâm chết, mà đã bị đâm đến mức không còn hình người.

Trình Húc giật mình, tiếp theo tiếp tục giơ tay lên, giống như một cỗ máy không thể dừng lại, không ngừng lặp lại động tác đâm.

Hai mắt hắn trống rỗng ảm đạm, phản chiếu thi thể máu thịt mơ hồ, một dao tiếp một dao.

Như thể miễn là không dừng lại, sự thật mà hắn nhìn thấy từ video giám sát sẽ không bao giờ xuất hiện.

Lão Vu nặng nề thở dài, xoay người lại không khuyên nhủ nữa.

Không ai có thể biết khi nào con dao của Trình Húc sẽ dừng lại...

Phập phập phập.

Cánh cửa nhà bếp dẫn đến sân sau không hề báo trước mở ra.



Tầm mắt mọi người chăm chú, động tác của Trình Húc cũng theo đó cứng đờ.

Ngay sau đó, hắn ném con dao đi, vội vã mở cửa.

Nhưng sau khi cửa mở ra, cũng không nhìn thấy được An Nhiên mà hắn chờ mong, trong sương trắng dày đặc chỉ có một đôi giày thể thao màu trắng, lẳng lặng bày ở bậc thang, mặt giày bị máu tươi thấm đẫm loang lổ, đế giày dính đầy bùn đất ẩm ướt và lá rụng thối rữa.

Giống như chủ nhân của đôi giày này phải đi rất xa rất lầy lội mới gõ được cửa này, xuất hiện trước mặt Trình Húc.

Trong nháy mắt này, thủy triều trong mắt Trình Húc cuối cùng mơ hồ cũng rút đi, hắn giống như một pho tượng sụp đổ quỳ xuống đối diện giày thể thao, thần kinh lấy tay điên cuồng cọ lên quần áo, ý đồ lau sạch vết máu trong tay... Lau thật lâu thật lâu, mãi đến khi vết máu lòng bàn tay nhạt đi, hắn mới thật cẩn thận, lo lắng như sợ đánh thức đứa bé đang say ngủ vậy, nâng giày thể thao trắng lên ôm vào trong ngực.

"Nhiên Nhiên, cảm ơn em có thể trở về..."

"Anh sẽ mang em rời khỏi nơi này, anh đảm bảo, sẽ nhanh chóng mang em về nhà."

Hắn nói.

Mọi người lặng im nhìn một màn này, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Mãi đến khi cửa tự động khép lại, Hắc Trà quay đầu lại, phát hiện cậu chủ nhỏ không biết đã biến mất tự bao giờ, đứng ở đó chỉ còn lại một mình Trì Nam.

"Tôi không nên để cậu ở một mình với cô ấy trong phòng khách, ngẫm lại thật đáng sợ." Hắc Trà gục đầu ảo não nói.

Trì Nam lúc này mới lộ ra con dao găm vẫn giấu ở phía sau: "Không sao, vừa rồi nếu cậu chủ nhỏ không xuất hiện, tôi với cô ấy không biết ai nhanh hơn ai."

"... Ài, về sau vẫn nên để ý nhiều hơn." Hắc Trà lo lắng nhìn Trì Nam, nghĩ thầm mặc dù cậu là con trai có chút ưu thế về sức lực, nhưng đôi mắt không nhìn thấy, cũng không giống kiểu có giá trị vũ lực, đánh nhau với Nam Lộc thâm tàng bất lộ chỉ e lành ít dữ nhiều.

Lão Vu đi tới: "Được rồi, tranh thủ sáu người còn lại chúng ta, đều có thể sống sót thoát khỏi cơn ác mộng này."

"Lão Vu, Nam Lộc bất chợt làm những chuyện này, đến tột cùng là có ý gì?" Hắc Trà hỏi.

Lão Vu bĩu môi: "Có thể cô ta cho rằng cơn ác mộng này vốn chỉ có một danh ngạch sống sót, cho nên trước tiên chọn xuống tay với cô gái thoạt nhìn tương đối yếu thế, với Trì Nam cũng như vậy."

Ngụ ý, Trì Nam là người khuyết tật ốm yếu.

"Cô ấy cho rằng có thể giết hết những người còn lại chúng ta?"

Lão Vu nhún nhún vai: "Chắc cũng là đang đánh cược, hoặc là cô ấy lấy được tin tức gì, phỏng đoán phần cốt truyện kiếm được độ thiện cảm cũng bao gồm trợ giúp ác linh giết người, giết nhiều hơn cuối cùng thiện cảm được phân cũng phong phú hơn."

Hắc Trà run rẩy: "Cho nên, cô ấy không phải là người mới?"

"Đương nhiên không phải, giả bộ làm người mới, để đồng đội buông lỏng cảnh giác cũng là một kiểu chiến lược, ít nhất trước đây trong chúng ta không ai hoài nghi cô ta đúng không?"

Nói xong, lão Vu cảnh giác nhìn mắt Trì Nam, lại nhanh chóng dời tầm mắt, nhíu mày.

Bên kia Trình Húc khóc xong ôm giày thể thao lâm vào hôn mê, sau khi lão Vu thu xếp hắn ở trên sô pha, năm người còn lại bắt đầu trao đổi tin tức thương lượng phá cục.

Trì Nam cũng ở trên bàn trà trong phòng khách, tìm được đồ sạc điện thoại mà không biết Du Ngộ nhỏ đã đặt vào từ lúc nào.

"Nếu đã phá hủy đàn thờ, vậy chúng ta hẳn là sẽ không bị ác linh giết chết?" Tống Duyệt hỏi.

Lão Vu cau mày lắc đầu: "Không dễ nói, nếu tìm được chân tướng, phá hủy đàn thờ chính là mấu chốt phá cục, hệ thống hẳn sẽ nhắc nhở phá vỡ ác mộng hoàn thành phó bản mới đúng, nhưng hiện tại không có động tĩnh gì..."

"Có phải do chưa đến lúc, không thể rời khỏi sân sớm không?"

Lão Vu chần chừ một lát: "Vậy chỉ có thể đợi đến 0 giờ sau ngày 15, trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn phải tìm xem manh mối còn sót lại là gì."

"Vợ chồng Bạch Dĩnh Chi có lẽ là điểm mấu chốt..." Lão Vu nói thêm, "Ý của tôi là, có thể cần phải giải quyết bọn họ một chút, chúng ta mới có thể đi ra ngoài."

Lão nói 'giải quyết' mọi người nghe một lát đã hiểu.

"Hơn nữa chúng ta đập vỡ đàn thờ, vợ chồng Bạch Dĩnh Chi không thể nào dễ dàng buông tha cho chúng ta."

"Nhưng chủ đề lần này là "Giấc mơ của Du Ngộ", góc nhìn trong mơ hẳn là lấy Du Ngộ thiết kế, nếu chúng ta thật sự 'giải quyết' ba mẹ cậu ấy, không thành vấn đề sao?" Tống Duyệt khá lo lắng.

Lão Vu cười nhạo: "Nếu tôi là cậu chủ nhỏ, tôi nằm mơ cũng muốn giết chết loại ba mẹ này."

"Tôi cho rằng, đố với Du Ngộ, vợ chồng Bạch Dĩnh Chi không tính là ba mẹ chân chính." Trì Nam vẫn không nói chuyện lạnh nhạt mở miệng, vẻ mặt cũng trở nên có phần lạnh lùng, "Dù sao vợ chồng Bạch Dĩnh Chi cũng chỉ coi cậu ấy là tế phẩm, chứ đâu phải con trai."

Du Ngộ nhỏ được sinh ra làm tế phẩm, cách ly với thế giới nuôi nhốt trong biệt thự này, trên cửa sổ biệt thự kiên cố là hàng rào thép gai không thể phá hủy, ngoài cửa lớn, sương trắng nguy cơ bốn phía làm cho người ta lạc lối, chính là khắc hoạ sự không tự do của hắn.



Vợ chồng Bạch Dĩnh Chi sinh ra và nuôi dưỡng hắn là khởi đầu của tất thảy những đau đớn và thống khổ, tất thảy những bất hạnh.

Đối với Du Ngộ nhỏ, biệt thự này là ngục giam, cũng là cô đảo, hắn là phạm nhân bị cẩm y ngọc thực lưu đày.

Điểm này, Trì Nam và hắn tương tự. Bị cầm tù trong bức hoạ, tự do đã ruồng rẫy cậu.

"Nhưng mà, nếu thật sự phải đánh nhau..." Tống Duyệt rốt cuộc là người mới lần đầu tiến vào, nghe được phải giết chết nữ thần thời thơ ấu rốt cuộc có phần thấp thỏm.

Lão Vu lấy thuốc lá và bật lửa ra, mới phát hiện chỉ còn lại vỏ thuốc lá, đành phải cắn một cây tăm làm thuốc cho đỡ thèm: "Xem tình huống hành động thôi, nếu thật sự phải làm đến bước đường này, các người cũng đừng quá nhập vai, bọn họ cùng lắm chỉ là NPC phản diện người tạo giấc mơ dùng số liệu chế tác mà thôi, giống như đánh quái trong game, đừng gánh nặng tâm lý."

Tống Duyệt cắn môi do dự một lát, rốt cuộc nhận lệnh gật đầu.

Ý kiến đạt thành nhất trí, mọi người bắt đầu tìm kiếm vũ khí phòng thân tiện tay trong biệt thự, Hắc Trà, Tống Duyệt, Từ Cẩn mỗi người cầm hai con dao lọc xương, lão Vu thì sáng tạo múa rìu, cầm trong tay chơi đùa.

Song khi mọi người nhìn thấy Trì Nam không biết lấy một cái cưa điện từ đâu ra, xem như cục cưng ôm vào trong ngực đi đến phòng khách mà khiếp sợ.

Trì Nam vỗ vỗ cưa điện trong ngực: "Đã kiểm tra, bên trong đầy dầu, cũng có thể khởi động."

Hắc Trà: "..." Sao cậu lại thành thạo dữ vậy?

Trì Nam lại đưa cưa điện cho Hắc Trà: "Đổi vũ khí với cậu đi, tôi không nhìn thấy, dùng cưa điện vẫn quá nguy hiểm."

Hắc Trà cũng không giả vờ khách sáo với cậu, sảng khoái cầm cưa điện: "Cậu yên tâm, nếu thật sự có nguy hiểm gì, tôi sẽ biểu diễn một màn cưa ác linh."

Ngay khi mọi người vừa chuẩn bị sẵn trang bị phòng thân, tiếng chuông cửa không hề báo trước vang lên.

Động tác của mọi người cứng đờ, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng trước mắt cổ họng vẫn không nhịn được khô khốc, trán đổ mồ hôi lạnh.

"Là Bạch Dĩnh Chi... Đã quay lại ư?" Từ Cẩn đặt câu hỏi.

Hắc Trà khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: "Nhưng không phải Bạch Dĩnh Chi có chìa khóa à, tại sao còn phải ấn chuông cửa...?"

Chuông cửa hết vang một tiếng lại một tiếng, cực kì dồn dập, ở trong biệt thự âm u khiến da đầu người ta tê dại.

"Làm sao bây giờ? Mở hay không mở?"

"Vẫn nên chờ trước một chút..."

Đính đong đính đong!

Thấy không có người mở cửa, 'người' ngoài cửa mất hết kiên nhẫn, đã từ lễ phép ấn chuông cửa biến thành nóng nảy đá cửa, hoặc là kiểu lấy giày cao gót đạp mạnh... Sức lực và tần số đã không còn giống con người nữa...

Sắc mặt mọi người tái mét, nhanh chóng trao đổi tầm mắt.

Lão Vu cắn răng, thanh âm trầm xuống vài phần: "Đợi lát nữa Trì Nam đi mở cửa ra, sau đó mượn thế trốn ra sau cửa, lỡ như có gì nguy hiểm... Hắc Trà cầm cưa điện lên trước, tôi và Từ Cẩn một trái một phải cầm rìu với dao ngồi xổm, Tống Duyệt cũng cùng Trì Nam chờ ở phía sau cửa, ngộ nhỡ chúng tôi không đối phó được lại ra tay cũng không muộn."

Nói xong lão làm động tác ok, mọi người cầm vũ khí của mình, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, bả vai căng thẳng cứng ngắc gật đầu.

Rầm rầm rầm!

Tiếng gõ cửa càng ngày càng quá đáng, cửa sắt nặng nề dường như đã bị đá đến biến dạng, khoảng chừng một giây sau có thể in ra dấu giày cao gót của Bạch Dĩnh Chi.

Trì Nam đi đến bên cửa: "Xin hỏi, tìm ai?"

"Là tôi, quên mang theo chìa khóa." Ngoài cửa khoa trương vang lên tiếng nói chuyện, giọng nói của Bạch Dĩnh Chi đột nhiên biến đổi, trở về dịu dàng như thường ngày.

Mọi người lập tức lại hoang mang.

"Được, xin hãy chờ một chút." Trì Nam ngược lại cực kỳ bình tĩnh trả lời.

Lão Vu trao đổi ánh mắt với mọi người, xác nhận tất cả đều đã chuẩn bị tốt, hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai Trì Nam ý bảo có thể.

Tiếng "lạch cạch" vang lên, Trì Nam mở khóa cửa, sương mù dày đặc tràn vào.

Ngay khi lão Vu đã phản xạ có điều kiện nâng búa lên, Hắc Trà cúi đầu "ơ" một tiếng.

"Làm sao lại... Không có người?"

Sau cửa lớn, ngoài một mảng sương mù trắng xóa ra thì không có gì cả.