Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn

Chương 20



Du thuyền Hoàng Hôn đèn đuốc rực rỡ, phút chốc thắp sáng hải vực đen kịt, hoàn toàn không giống với con tàu ma âm u hoang vắng trong tưởng tượng của mọi người.

Đồng thời hệ thống truyền đến âm báo ——

[Vì để người mộng du các vị có thể đắm chìm trải nghiệm "Du thuyền Hoàng Hôn", hệ thống khi tiến hành mộng cảnh sẽ ở trạng thái logout, tổng kết độ thiện cảm sẽ được thống nhất tiến hành sau khi thông quan mộng cảnh, mời người mộng du các vị tự mình khám phá giấc mộng, chúc mộng du vui vẻ]

Mấy người mới ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt có chút chờ mong.

"Hình như cũng chẳng có vẻ khủng bố mấy..."

"Đúng vậy, chỉ là trông có vẻ chi phí rất đắt à."

"Không xong, trên người tôi không có tiền..."

Nét mặt người mộng du cũ thì phức tạp hơn rất nhiều, có người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng có người cau mày, so với nhìn thấy con tàu ma càng lo lắng hơn.

Hắc Trà lấy thuốc say xe ra ngậm trong miệng: "Không biết cơ chế trên tàu du lịch có giống như thành Tý không, cho phép chúng ta ăn không uống không."

"Tôi mang một ba lô đồ ăn vặt, không có tiền cũng không đói chết." Trì Nam vỗ vỗ ba lô phía sau nói.

Trì Nam vẫn cảm giác có tầm mắt lom lom nhìn cậu, đương quay đầu đi xác nhận, ánh mặt cậu và chàng trai mới tới kia va vào nhau, trong nháy mắt, Trì Nam cảm thấy cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Không phải dáng dấp, mà là một cảm giác không thể diễn tả... Nhưng thứ cảm giác này chỉ thoáng qua, chàng trai đứng dưới du thuyền, đôi mắt ẩn dưới tròng kính phản quang, khiến người ta nhìn không rõ biểu cảm của hắn.

Trì Nam hình như nhìn thấy đối phương vẫy vẫy tay về phía này.

"Xin chào các anh," Chàng trai tiến lên hai bước, đứng trước mặt Trì Nam và Hắc Trà, có phần ngượng ngùng, "Quấy rầy một chút, xin hỏi có thể mượn chút thuốc say xe không?"

"Đừng khách sao, tụi anh mang theo một đống thuốc, trên đường đi có cần cái gì cứ việc nói," Hắc Trà nhét thẳng hai hộp thuốc say xe vào tay hắn, còn kèm theo một chai dầu gió...

"Cảm ơn, " Chàng trai nhận thuốc bằng hai tay, bắt đầu tự giới thiệu, "Em tên là Diệp Thường, hệ thống nói cho em biết cần tới nơi này lên du thuyền Hoàng Hôn, sau đó có thể kiếm thiện cảm thông qua phó bản ác mộng để đổi nguyện vọng, nhưng hiện tại em vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra..."

"Vừa rồi cậu đến trễ nên không nghe, đợi lên thuyền anh cẩn thận giảng giải quy tắc của thế giới Ác Mộng." Hắc Trà nhìn điệu bộ học sinh của hắn, lại rất dễ ở chung, liền đặc biệt chiếu cố một chút, "Anh là Hắc Trà, anh chàng mắt xanh biếc bên cạnh này là Trì Nam."

Tầm mắt hai người lại đối diện, Trì Nam nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua tròng kính của Diệp Thường.

"Trước kia chúng ta đã bao giờ gặp nhau chưa?" Trì Nam thẳng thắn hỏi.

Diệp Thường nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Không có, nếu như từng gặp, em khẳng định sẽ có ấn tượng với anh, sao thế?"

Trì Nam lắc đầu: "Không có gì, nhìn nhầm thôi."

"Đúng rồi, em thấy trên bằng chứng lên tàu hình như để phòng đôi, xin hỏi cái này cũng là ngẫu nhiên sao?" Nói xong, Diệp Thường lấy bằng chứng của hắn ra, bày trước mặt hai người.

"0303B, cậu và Trì Nam cùng phòng, " Hắc Trà nhìn bằng chứng của hắn, cười nói, "A, vận may của người mới như cậu cũng tốt thật."

Trì Nam nhàn nhạt nhìn Hắc Trà một cái, trả lời câu hỏi của Diệp Thường: "Cơ chế phân phòng chúng tôi cũng không rõ ràng lắm, phỏng chừng là một phần quy tắc."

"Như vậy à." Diệp Thường hơi ngượng ngùng mím môi, "Nếu như ở chung phòng, em nói trước một chút thì tốt hơn, tôi là cong."

Đối với hành vi come out đột ngột của hắn, Hắc Trà sửng sốt: "Hả? Cái gì cong? Cong chỗ nào?"

Diệp Thường nhún nhún vai: "Thì là, em thích con trai, trước đây đã từng gặp một số chàng trai sẽ để ý việc ở chung phòng với người như em, cho nên phải nói rõ ràng."

Hắc Trà ngu người, Diệp Thường lại hiểu ý người khác nói, "Hai người quen biết nhau từ trước nhỉ, muốn ở cùng thì đổi chút cũng không thành vấn đề, em ở đâu cũng được."

Thẳng nam Hắc Trà nhất thời không biết tiếp lời này như thế nào, thần sắc Trì Nam lại không có gì thay đổi: "Đổi phòng hẳn là cũng phải xem quy tắc cụ thể."

"Vậy..." Diệp Thường nhìn Trì Nam, muốn nói lại thôi.

Trì Nam lắc đầu: "Không ngại."

Diệp Thường cười, đôi mắt sau tròng kính cong lên: "Cảm ơn."

Hắc Trà bên cạnh nhất thời cảm khái muôn vàn, mấy nhóc nam sinh cấp ba bây giờ đều come out lưu loát đến vậy sao? Quả nhiên thời đại đã thay đổi.

Hoặc là nói người đẹp trai tương đối không kiêng nể gì nhỉ... Hắn nhìn đường viền sườn mặt có thể hại người của Diệp Thường, âm thầm chậc chậc, lớn lên như vậy, tính hướng gì đó đại khái cũng có thể không đáng kể.

Bấy giờ mọi người cũng chú ý tới chuyện phòng đôi này, lúc lên du thuyền cũng đồng thời đi lanh quanh tìm bạn cùng phòng.

Bởi vì là phòng đôi, hơn nữa không giống phòng kí túc xa nam nữ, cho nên ba chị em sinh ba buộc phải tách ra, đôi tình nhân nhỏ cũng không thể ở cùng, đối với việc phân phòng bọn họ khá là bất mãn.

Ấm ức nhất chính là Hắc Trà, cuối cùng chỉ có hắn không tìm được bạn cùng phòng.

"Sao lại thế nào, hình như chỉ có mình tôi cô đơn chiếc bóng..."

Thanh niên tóc đỏ bên cạnh đăm chiêu nói: "Lần này số người mộng du tới là số lẻ, nhưng lại sắp xếp phòng đôi, có thể bạn cùng phòng của cậu lúc tới đây xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không tới được."

Nữ sĩ tóc dài gợn sóng cười lạnh nói: "Khó mà nói, không chừng trong mười lăm người chúng ta, có một người là quỷ."

Lời này cô vừa nói ra, xung quanh lặng ngắt như tờ, đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng Trì Nam mắt xanh biếc biến thành đối tượng dễ bị hoài nghi nhất, ánh mắt không thân thiện nhao nhao ném về phía cậu.

Hắc Trà che chở con cái chắn trước Trì Nam: "Các người đừng suy đoán lung tung, tôi đã ở cùng cậu ấy suốt."

"Vậy mắt cậu ta sao vậy?" Thanh niên tóc đỏ sắc bén đảo mắt, rốt cuộc chắc như đinh đóng cột nói ra nghi vấn của mọi người.

Trì Nam trầm ngâm một lát, phun ra hai chữ: "Kính áp tròng."

Cậu cảm thấy giải thích quá phiền phức, dùng lý do dễ tiếp nhận nhất qua loa lấy lệ.

Mọi người: "..."

"Thật là một cậu trai xinh đẹp, " Tóc dài uốn gợn sóng nở nụ cười, "Vừa rồi tôi cũng chỉ thuận miệng suy đoán, vẫn chưa đến lúc cần nghi ngờ lẫn nhau, để ý nhiều hơn là được rồi."

Nam tóc đỏ cười xin lỗi: "Đừng bận tâm, vốn trong ác mộng tất cả mọi người ai cũng phải mạo hiểm tính mạng, có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi tôi."

Lần này mọi người mới thu lại ánh mắt, bắt đầu thảo luận chuyện đổi phòng.

Diệp Thường quay lại nói với Hắc Trà: "Nếu anh ở một mình, chúng ta đổi phòng sẽ không phải lo lắng suy xét bạn cùng phòng, trái lại còn thuận tiện."

Hắc Trà nhìn Trì Nam, vừa định nói cái gì, một thanh âm già nua nhưng mạnh mẽ đột nhiên vang lên ở cuối boong tàu: "Các vị khách kính mến, phòng cho khách này đều đã được sắp xếp từ trước, không cho phép tự mình đổi phòng, gây ra sự bất tiện cho mọi người tôi tỏ vẻ rất xin lỗi."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía nguồn âm thanh, chỉ thấy một ông già mặc đồng phục màu trắng khom lưng thật sâu về phía họ: "Tôi là thuyền trưởng của Hoàng Hôn, chào mừng các bạn đến với du thuyền Hoàng Hôn, trong thời gian tiếp theo, tôi chân thành hy vọng mỗi vị khách có thể tận hưởng kỳ nghỉ tuyệt vời này trên biển."

Vị thuyền trưởng già nói rất chân thành đến nỗi trong nháy mắt khi ông ngẩng đầu lên, các vị khách dường như có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt ông.

"Chờ một chút," bạn gái trong cặp tình nhân không hài lòng, "Tại sao không thể thay đổi? Tôi đến cùng bạn trai, không thể ở chung với nhau ư?"

Cựu thuyền trưởng tao nhã lịch sự mỉm cười: "Tôi xin lỗi thưa nữ sĩ, Hoàng Hôn quy định như vậy, mong bà thông cảm."

Cô gái còn muốn nói cái gì, đã bị tóc dài gợn sóng ngăn lại: "Đừng hỏi nữa, đây hẳn là quy tắc của phó bản ác mộng."

"Vậy nếu tôi muốn đổi thì sao?" Cô gái hơi tức giận.

Tóc dài gợn sóng buông tay: "Thì tìm đường chết, hai người đổi phòng khác bị buộc phải chôn cùng."

Mọi người vừa nghe đã câm như hến, cô gái càng sợ tới mức cúi đầu một tiếng, bạn trai lập tức tới ôm cô an ủi: "Bỏ đi, phòng chúng ta cũng không cách xa, có chuyện gì em cứ gọi anh."

Ngay khi bọn họ thảo luận quy tắc đổi phòng, bất chợt một tiếng "gầm" vang lên xé toạc bầu trời đêm, du thuyền rời cảng khởi hành.

Gần như là trong chớp mắt khi rời cảng, bầu trời vốn đen kịt chợt sáng ngời, thật giống như tấm vải đen che khuất bầu trời lập tức bị người kéo ra, cuối biển lộ ra một vầng hoàng hôn, tròn vo treo trên đường biển, ánh tà dương hướng về phía mặt biển gió êm sóng lặng, lấp lánh rực rỡ.

Đó là buổi chạng vạng đương lúc thái dương sắp lặn.

Từ sau khi khôi phục thị lực, Trì Nam vẫn chưa thấy từng ban ngày, giờ phút này không khỏi hơi ngẩn người trước hoàng hôn biển lớn, đôi mắt cũng thoáng ẩm ướt.

Cũng may những người mộng du ở trong đêm tối lâu ngày đều bị cảnh hoàng hôn lộng lẫy trước mắt hấp dẫn, hầu như không ai chú ý tới Trì Nam đỏ mắt.

Chỉ có Diệp Thường tựa như lơ đãng đảo mắt nhìn qua, gió biển lướt qua mái tóc trước trán hắn, hắn cúi đầu, khóe môi cong lên một độ cong không thể nhìn thấy.

"Đẹp quá..." Hắc Trà cảm thán từ nội tâm, "Đã lâu không thấy mặt trời lặn."

"Tôi không nhớ đã bao lâu rồi tôi chưa thấy ban ngày..."

Vị thuyền trưởng già hài lòng nhìn những vị khách giật mình kinh ngạc không ngừng: "Cảnh quan dọc theo hoàng hôn rất đẹp và độc đáo, tôi tin rằng các bạn sẽ yêu cuộc hành trình này."

"Xin hỏi, chuyến đi này đi mấy ngày? Vé không nêu rõ ngày đến cảng." Trì Nam rất nhanh rút ra khỏi cảm xúc bị hoàng hôn làm khiếp sợ, đặt câu hỏi. ngôn tình ngược

Thuyền trưởng già cũng không lập tức trả lời, mà là nhìn sâu về phía hoàng hôn đỏ như máu, chậm rãi nói một câu: "Chờ hoàng hôn rơi xuống dưới đường biển, màn đêm buông xuống, chuyến lữ hành hiệu hoàng hôn sẽ kết thúc."

Hắc Trà không hiểu: "Trời tối thì kết thúc? Nhưng không phải thời gian mặt trời lặn là hai mươi phút sao?"

Thuyền trưởng già mỉm cười: "Trên tàu hiệu Hoàng Hôn, thời gian mặt trời lặn, luôn luôn được quyết định bởi khách."

"...?"

Mọi người không hiểu ra sao, thuyền trưởng gì cũng không có ý định giải thích, ông nhìn đồng hồ tiếp tục nói: "Bữa tối Hoàng Hôn phục vụ từ 4 giờ 30 đến 7 giờ 50 chiều, các vị khách sẽ đến phòng mình để sắp xếp hành lý, sau khi nghỉ ngơi một chút, có thể đến nhà hàng ăn tối."

"Phòng giải trí, phòng tập thể dục, thư viện, phòng triển lãm và các cơ sở khác mở cửa từ tám giờ sáng đến tám giờ tối mỗi ngày." Thuyền trưởng già tiếp tục tuyên bố các quy tắc.

Tóc dài gợn sóng nhướng mày: "Khoảng thời gian từ 8 giờ tối đến 8 giờ sáng hôm sau, có sắp xếp gì không?"

Thuyền trưởng già mỉm cười: "Các vị khách kính mến, Hoàng Hôn có một truyền thống từ xưa đến nay, mỗi đêm lúc tám giờ, tất cả du khách phải tụ tập trong phòng tiệc, mỗi người kể một câu chuyện kinh dị mỗi đêm."

Người mông du cũ có kinh nghiệm vừa nghe, liền biết đây là quy tắc quan trọng trong phó bản, đều dựng thẳng lỗ tai.

"Chuyện kinh dị sẽ kéo dài từ tám giờ tối đến mười một giờ rưỡi, trước mười hai giờ, tất cả khách đều phải trở về phòng khách nghỉ ngơi, bình thường sau mười hai giờ không thể tự tiện rời khỏi phòng khách."

Diệp Thường đứng bên cạnh Trì Nam, sau khi nghe xong đăm chiêu thì thào: "Dưới tình huống bình thường, nói cách khác..."

"Tình huống đặc thù nói khác." Trì Nam trả lời.

Hắc Trà nhìn hai người rục rịch ngóc đầu dậy, tự giác đứng bên cạnh...

Hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm...

"Tôi có một nghi vấn, " thanh niên tóc đỏ giơ tay lên, "Ông nói là sau khi mặt trời lặn cuộc hành trình sẽ kết thúc, nhưng sao hồi nãy lại nói những chuyện xảy ra vào buổi tối?"

Thuyền trưởng già sâu sắc nhìn vào đồng hồ, cười lịch sự: "Mặt trời không nhất thiết phải lặn, nhưng đồng hồ của chúng ta sẽ luôn quay."

Nói cách khác, thế giới phó bản này rất có thể vẫn sẽ duy trì trạng thái hoàng hôn, nhưng thời gian vẫn chạy về phía trước.

Khó trách sao lại gọi là du thuyền Hoàng Hôn... Trì Nam nhìn hoàng hôn ở chân trời.

Vị thuyền trưởng già lưng thẳng tắp, nâng cao giọng lặp đi lặp lại: "Tôi hy vọng các vị khách nhớ rằng mỗi đêm lúc 8 giờ phải tham gia kể chuyện ở phòng yến hội, mỗi người phải chuẩn bị một câu chuyện kinh dị, rạng sáng sau 12 giờ không thể rời khỏi phòng, cho đến 8 giờ sáng hôm sau."

"Mong các vị khách kính mến, nhất định phải nhớ kỹ." Thuyền trưởng già cúi chào thật sâu rồi xoay người rời khỏi boong tàu.

Giọng điệu của thuyền trưởng già lễ phép cung kính, nhưng tình cảnh này lại khiến người ta sởn tóc gáy.

Mọi người ở trên boong tàu thảo luận vài câu, quyết định quan sát một đêm trước, vì thế từng người tản về phòng được sắp xếp từ trước.

"Bây giờ chúng ta về phòng khách ư?" Diệp Thường chuyển sang hỏi bạn cùng phòng mới của mình.

"Cậu về trước đi, tôi muốn ở đây một lát." Hai tay Trì Nam đặt trên hàng rào thuyền, nhìn đường biển phía tây, dường như đang cố ý tránh né ánh mắt của đối phương.

Diệp Thường nhìn cậu một cái, gật đầu: "Vậy em đi thu dọn trước."

Hắc Trà tới gọi Diệp Thường cùng nhau rời đi: "Phòng của tụi mình vừa vặn ở cạnh nhau, nếu buổi tối xảy ra tình huống gì còn có thể chăm sóc nhau..."

Trì Nam một mình nằm sấp trên hàng rào chốc lát, ào ào thả tuôn nước mắt nghẹn cả ngày với hoàng hôn.

Từ sau khi lấy lại ánh sáng, số lần cậu rơi nước mắt trở nên thường xuyên hơn, cứ như người nghiện thuốc lá vậy, thỉnh thoảng phải lên sân thượng hút vài hơi, không thì cả người không thoải mái.

Khóc thoải mái, Trì Nam bắt đầu xuất thần nhìn mặt biển.

Lâu dài như một bức tranh được đặt cố định trên tường, sau khi tái sinh và sống trong bóng tối, Trì Nam nhiệt tình với hết thảy, theo dòng chảy của bản năng say mê màu sắc.

Hơn nữa không hiểu sao cậu cảm thấy cảnh vật trước mắt có cảm giác như đã từng quen biết, bao gồm cả sân ga ngày đó ở căn cứ Bình Minh, con đường lấp lánh ánh đèn đường nhưng hoang vắng không người của thành Tý, còn có hoàng hôn sẽ không rơi xuống trước mắt...

Cậu cố gắng hồi tưởng lại, đáng tiếc là những ký ức ấy đã sớm bị phai mờ khi ở trong tranh suốt hàng trăm năm.

Có điều không sao, cậu rất thích thế giới Ác Mộng kì lạ này.

Đợi cậu nhìn hoàng hôn đã rồi, đến khi trở lại phòng khách trong khoang đã là mười phút sau.

Trì Nam đẩy cửa ra, Diệp Thường đang tỉ mỉ kiểm tra phòng, giống như một học sinh nghiêm túc.

"Đại khái em đã xem cả phòng, không phát hiện camera giám sát, giường rất mềm đệm cũng sạch sẽ, các loại trang bị đều có đủ, chỉ là có chút dấu vết kỳ lạ làm người ta rất để ý."

Dấu vết kỳ lạ?

Trì Nam nhìn theo chỉ tay Diệp Thường, vết cào nhìn thấy mà giật mình trên cánh cửa lập tức xâm nhập vào tầm mắt cậu.

Vết cào lộn xộn mơ hồ lộ ra vết máu đỏ sẫm, tựa như... Vết cào còn sót lại trên tấm quan tài khi người bị chôn sống.

Người phải bất lực tuyệt vọng đến mức nào, mới có thể liều mạng mài mười ngón tay mong cầu được sống?

Chẳng lẽ cánh cửa này dùng gỗ quan tài? Còn là loại chôn sống người khác?

"Không riêng gì cửa, chỗ này, chỗ này, với chỗ này cũng vậy."

Diệp Thường chỉ vào trần nhà, bên trong tủ quần áo, thậm chí cả các bức tường phía sau gương to, các vết cào máu lan rộng.

... Đều là nơi người bình thường không cách nào dễ dàng tiếp cận. Chuyện này không thể nào tưởng tượng được.

"Nam ca, những dấu vết này rốt cuộc là làm sao có được?" Diệp Thường đặt câu hỏi như một người mới.

Trì Nam im lặng giây lát, nhìn về phía phòng tắm: "Phòng tắm cậu cũng đã kiểm tra rồi?"

Diệp Thường nghiêm túc gật đầu, khiêm tốn thỉnh giáo nói: "Phòng tắm có gì không đúng?"

"À, tôi muốn hỏi xem phòng tắm có nước nóng hay không, muốn tắm." Trì Nam rất tự nhiên trả lời.

Diệp Thường nghẹn nghẹn, cười: "... Có nước nóng, với bồn tắm, dọn dẹp rất sạch sẽ."

"Thật tốt quá." Trì Nam thật sự giống như đang đi nghỉ mát, lấy quần áo trong ba lô ra thay, chân trước vừa bước vào phòng tắm, chân sau dừng lại, cậu quay đầu nhìn Diệp Thường, "Cậu muốn tắm trước không?"

Dáng vẻ hỏi không mấy chân thành...

Diệp Thường vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, em có thói quen tắm trước khi đi ngủ."

"Ừm, vậy tôi đi tắm đây." Nói xong, cậu khép cửa phòng tắm lại, không bao lâu liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Gần như là trong phút chốc cậu đóng cửa, biểu cảm hoảng sợ luống cuống trên mặt Diệp Thường biến mất.

Hắn đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, tháo kính dày cầm trong tay, vẻ mặt thoải mái thưởng thức hoàng hôn trên biển dài.

Tuy rằng hàng rào dây thép gai đan xen trên cửa sổ làm người ta hơi mất hứng, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng của hắn.

Mười lăm phút sau, Trì Nam hơi nước cả người đi ra khỏi phòng tắm, bởi vì vừa tắm nước nóng, làn da của cậu nhuộm một lớp màu đỏ nhạt, làm nổi bật hai nốt ruồi lệ chí ở đuôi mắt khiến chúng càng sinh động hơn.

Diệp Thường thì khoanh chân ngồi trên giường, xuyên thấu qua cặp kính thật dày, đang thật sự nghiêm túc lật sách bài tập.

Dường như hắn cảm nhận được ánh mắt hoang mang của Trì Nam, ngẩng đầu khỏi sách cười khổ: "Tôi chuẩn bị thi đại học rồi."

Trì Nam sửng sốt một chút, vì chưa từng trải qua tra tấn của thi cử, cậu không đồng cảm được, chỉ gật gật đầu, nói một câu: "Cố lên."

Hai người lại dò xét trong phòng một lát, ngoại trừ vết cào máu và hàng rào dây thép rậm rạp gai trên cửa sổ, thì cũng không phát hiện ra quá nhiều dị thường.

Nói thật, nước tắm ở đây nóng vừa đủ, mùi sữa tắm cũng rất dễ ngửi, Trì Nam còn rất hưởng thụ.

Gần sáu giờ, cửa phòng "cốc cốc" vang lên: "Mấy cậu xong chưa, cùng đi ăn cơm được không?"

Trì Nam nhìn Diệp Thường, được đối phương đồng ý, cậu mới đáp ứng lời mời của Hắc Trà.

Nhà hàng trên du thuyền Hoàng Hôn ngược lại rất có máu mặt, hình thức tự phục vụ, rượu thịt đồ ăn các nước đều có đủ, tiền ăn đã được bao gồm trong vé tàu, có thể ăn miễn phí.

"Ăn đồ trên thuyền không thành vấn đề sao?" Diệp Thường là người mới, có băn khoăn này là chuyện rất bình thường.

Hắc Trà: "Hẳn là không sao, người tạo giấc mơ cũng đâu vô năng đến mức đến đầu độc tụi mình."

"Có lẽ vậy." Diệp Thường dùng giọng nói chỉ có mình nghe được thì thào một câu.

Trong lúc nói chuyện, Trì Nam đã cầm khay đi lấy đồ ăn, Hắc Trà chậc một tiếng, "Trong phó bản trước, tôi và bạn cùng phòng của cậu cũng ăn mấy lần, hiện tại đang yên lành lại chẳng ăn."

Mười phút sau, Hắc Trà mang theo Diệp Thường thắng lợi trở về, phát hiện Trì Nam đã ngồi ở chỗ ngồi của mình ăn say sưa.

Dẫu Trì Nam ăn cái gì vẫn luôn là kiểu chậm rãi vui vẻ, cho dù là thức ăn bình thường đến đâu, trên đĩa của cậu tựa đều như được thêm một lớp filter.

"Có Trì Nam ở đây, qua phó bản như đi nghỉ mát." Hắc Trà cảm thán thường ngày.

Trì Nam nghiêm túc nhai một miếng bít tết, tầm mắt lại không cẩn thận chuyển đến bánh su sữa tươi trên đĩa Diệp Thường, đôi mắt cậu sững sờ, âm thầm nghẹn nước miếng.

Ngọt. Muốn ăn. Nhưng không thể ăn.

"Cậu có khẩn trương không?" Hắc Trà hỏi người mới Diệp Thường.

Diệp Thường cười cười: "...Kì thực vẫn tốt, có vẻ rất thú vị."

Vẻ mặt Hắc Trà phức tạp nhìn hắn một cái, nghĩ thầm quả nhiên là đứa nhỏ mà, ấy là khi cậu chưa gặp phải khủng bố, đến lúc đó đừng có khóc là được rồi...

Trì Nam dời mắt khỏi đĩa của Diệp Thường, nói tình huống về vết cào trong phòng với Hắc Trà: "Trong phòng anh có gì bất thường không?"

Hắc Trà nghe xong sắc mặt thay đổi, quai hàm vốn say sưa nhai thức ăn ngừng lại, hắn chợt cảm thấy mỹ thực trong miệng mất đi mùi vị, tựa như nhai sáp, rất gian nan mới có thể nuốt xuống bụng: "Nói như vậy... Trong phòng tôi có một mùi khét, cứ như có người nướng thịt trong phòng, sau đó quanh năm thông gió không tốt mùi không tan hết, trên mặt đất gần tủ đầu giường cũng có chút vết tro tàn, không phân biệt được là do đốt cái gì... Cậu không nói tôi cũng chẳng nghĩ nhiều, cậu vừa nói như vậy..."

Hắc Trà nói đến một nửa trên người nổi lên một tầng mồ hôi trắng, dường như sợ kinh động cái gì lại im miệng.

Tuy rằng hắn là một streamer linh dị, nhưng một mình ở chung một phòng với tro cốt lại khiến da đầu người ta tê dại.

Mặt Trì Nam không chút thay đổi gắp một miếng thịt nướng bỏ vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm: "Nướng người chăng?"

Hắc Trà: "..." Sao lại nói thẳng ra.

Ai ngờ Diệp Thường ở một bên suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hoặc giả thứ bị đốt là người chết, chết trong phòng chúng ta, phòng bên cạnh đốt."

"Cũng rất hợp lý." Trì Nam bình luận.

Khóe môi Hắc Trà giật giật: "Hai vị đại lão chúng ta có thể thảo luận vấn đề này sau bữa ăn không..."

Diệp Thường rất ngượng ngùng nói một tiếng xin lỗi, Trì Nam thì ngoan ngoãn tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Thời gian còn lại, Hắc Trà vì mau chóng kéo gần khoảng cách giữa Diệp Thường và bọn họ, cũng vì giảm bớt cảm xúc khủng bố vừa rồi phòng ngừa giá trị tỉnh táo tăng cao, bắt đầu rất cố gắng phá vỡ bế tắc nói chuyện phiếm.

Ngoại trừ quy tắc của thế giới Ác Mộng, hắn kể kinh nghiệm của mình và Trì Nam trong "Giấc mộng Du Ngộ" sinh động như thật.

Diệp Thường dường như nghe đến say sưa, ngay cả cơm cũng quên đưa vào miệng.

Khi Hắc Trà đang hài lòng với khả năng kể chuyện của mình, Diệp Thường lại quay đầu hỏi Trì Nam: "Cho nên, cậu chủ nhỏ trong biệt thự kia, là người như thế nào?"