Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn

Chương 33



Tính tới tính lui, lão Vu vẫn cam chịu số phận cùng Hạ Duy chia nhau đến một phòng ký túc xá.

Dù sao lão cũng không có lựa chọn nào khác.

"Nhóc 0, rốt cuộc cậu đã từng trải qua bao nhiêu phó bản? Ăn ngay nói thật kể ra để lòng tôi tính cho xong." Rất hiển nhiên, vừa rồi Hạ Duy giơ tay lên dọa người, vì muốn ở cùng với Diệp Thường trong một căn phòng mà thôi.

Hạ Duy bĩu môi: "Chỉ mới một, lễ Chúc Nhân là cái thứ hai."

Lão Vu: "Ồ?"

Hạ Duy nhìn lão không tin, ấm ức nói: "Nếu ông không tin có thể hỏi Cố Tiêu, chúng tôi và cậu ấy là bạn học, cùng nhau vào ác mộng."

Cố Tiêu chính là chàng trai đầu đinh có hình xăm bộ xương khô màu lam ở cổ.

Lão Vu chậc chậc: "Làm bạn cùng phòng có thể, nhưng trước tiên nói tốt, tôi thẳng tắp, lại chẳng ăn được cái vẻ con trai làm nũng đó."

Hạ Duy cười nhún nhún vai: "Được gay coi trọng quả nhiên là một trong ba ảo giác lớn trong cuộc đời của mấy tên đàn ông thẳng, tôi cũng không ăn loại hình ông chú, yên tâm đi."

Lão Vu cười, âm thầm nhìn Diệp Thường bên cạnh Trì Nam, nghĩ thầm, quả thật, chênh lệch giữa mình và cậu ta có hơi lớn.

"Cho nên, phó bản này ngoại trừ hai mẹ con đó, với cậu trai kia ra, đều là người mộng du cũ đã từng vượt qua ít nhất một phó bản." Lão Vu làm vẻ thở dài, đây cũng chẳng phải là chuyện tốt đáng để vui vẻ.

Càng có nhiều người mộng du cũ tụ tập, có nghĩa là độ khó của phó bản cũng sẽ tương đối cao.

Cô bé ngẩng mặt lên: "Chú ơi, con không phải người mới, chỉ có mẹ con là vậy."

Tất cả mọi người đều sửng sốt, hồi tưởng lại vừa rồi quả thật chỉ có người mẹ trẻ giơ tay lên, song mọi người theo bản năng cảm thấy cô ấy đại biểu cho hai mẹ con.

Lão Vu oa một tiếng, giơ ngón tay cái về phía cô bé: "Lợi hại."

Cô bé cười hào phóng: "Cảm ơn đã khen, có thể gọi con là Nhụy Nhụy."

Cuối cùng, lão Vu và Hạ Duy ở lại 103, hai mẹ con ở 105, Cố Tiêu cùng một chàng trai tóc dài khác vào 107, hai cô gái không nói chuyện chỉ hút thuốc ở 109, Trì Nam và Diệp Thường tiếp tục làm bạn cùng phòng, ở 101.

Sau khi chia phòng, nữ công nhân dùng giọng nói máy móc nhắc nhở lần nữa: "Một khi đã chọn bạn cùng phòng, thì không được tự ý thay đổi vì bất kỳ lý do gì, nếu không hậu quả tự chịu."

"Thời gian làm việc của các tình nguyện viên là từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều mỗi ngày, bữa sáng sẽ được phục vụ sau 7 giờ sáng, tối nay sau khi mọi người vào ở nếu không có việc gì thì có thể nghỉ ngơi."

"Nhớ kỹ, mỗi sáng chín giờ sẽ điểm danh, nhất định, nhất định không được đến trễ." Cuối cùng ả nghiêm túc dặn dò mọi người.

Đã hơn ba giờ sáng, chín giờ ngày hôm sau phải tập hợp, đợi nữ công nhân đi rồi thì người mộng du tự mình tản về phòng nghỉ ngơi.

Duy trì đủ năng lượng trong phó bản ác mộng, tương đối quan trọng đối với việc duy trì giá trị tinh thần ổn định.

Ký túc xá là một dãy nhà gỗ sơn màu trắng dài, từng cánh cửa đều được sơn trắng sát sao đối diện sân, tông màu lạnh nhạt so với ký túc xá nhân viên càng giống khu nội trú của bệnh viện tâm thần.

Trong mười phòng có năm phòng khóa, một phòng ký túc xá cung cấp cho tình nguyện viên ở vừa vặn tách biệt.

Giữa phòng và phòng cũng có một bức tường đá nhô lên, trông cứ như cố ý dùng để che khuất cái gì vậy.

Điểm kỳ lạ nhất của ký túc xá chính là thiết kế vị trí của cửa sổ, mỗi phòng đều có hai cửa sổ, một trái một phải cao cao mở ở vị trí tiếp cận mái hiên, giống như lỗ đen của một đôi mắt nhìn từ trên cao xuống dưới, lom lom nhìn vào khách trong phòng...



Còn chưa đi vào phòng, đã khiến người ta sinh ra cảm giác bị nhìn chằm chằm khó chịu.

Sau khi vào phòng, Trì Nam phát hiện trên cửa sổ không treo rèm cửa sổ, ánh sáng từ trong sân rọi vào không hề giữ lại rơi vào trên hai giường một trái một phải trong phòng.

Loại cảm giác này giống như bọn họ là diễn viên trên sân khấu vậy, ánh đèn sân khấu chiếu xuống, những chi tiết nhỏ trong cuộc sống của bọn họ đều sẽ bại lộ trước mặt khán giả.

Trì Nam cởi giày đứng ở cuối giường, kiễng mũi chân lên nhìn bệ cửa sổ.

Phát hiện cửa sổ bình thường không thể với tới gần như không nhiễm một hạt bụi, dường như thường xuyên có người quét dọn sử dụng.

Mà mép cửa sổ kéo dài ra ngoài có để một cái giá cắm đèn cầy, trên giá đèn cầy còn lưu lại không ít sáp còn sót lại, chắc đã từng được sử dụng cách đâu không lâu.

Trì Nam dùng móng tay cạo một miếng sáp nhỏ, những sáp này có màu hổ phách kì dị, trong sáp còn trộn lẫn từng sợi từng sợi tơ đỏ tươi, nom giống như sardonyx¹ vậy.

¹缠丝玛瑙 (Sardonyx): là một loại mã não có nhiều màu sắc quấn quanh nhau dưới dạng dải ruy băng, bởi vì dải màu sắc giữa các sợi mỏng như tơ tằm, vì vậy nó được gọi là tơ mã não.

Trì Nam dùng ngón tay nặn nặn, xúc cảm ngược lại không khác gì sáp bình thường, nhưng cảm giác sáp lưu lại trên da cũng không tốt, Trì Nam để sáp còn sót lại về chỗ cũ, đến phòng tắm rửa tay cho sạch sẽ.

"Anh Nam, muốn ăn ít bánh pudding không?" Trong cái ba lô khổng lồ của Diệp Thường, luôn có thể chứa rất nhiều thứ tốt khiến người ta kinh ngạc vui vẻ.

Trì Nam hiện tại ở trước mặt Diệp Thường có phần không kiêng nể gì: "Ăn."

Nói đoạn y khẩn cấp mở gói bánh pudding ra, từng muỗng từng muỗng đưa bánh pudding mềm mại ngọt ngào vào miệng, nước mắt lăn xuống cũng lười lau.

Khóe môi Diệp Thường cười cười, lấy ra một chai bia nhiệt độ bình thường, ừng ực thưởng thức bia dưới nước mắt Trì Nam.

"Cậu không thích mẫu người như chàng trai vừa rồi sao?" Bánh pudding vơi hơn phân nửa, Trì Nam ngước khuôn mặt ướt đẫm tự dưng hỏi.

"Hở?" Động tác uống bia của Diệp Thường dừng một chút, "Mẫu người nào?"

Trì Nam suy nghĩ một chút, y rất khó nhớ tên người xa lạ, cũng không am hiểu hình dung diện mạo của người khác, chỉ vào tai mình: "Kiểu đeo rất nhiều khuyên tai."

Diệp Thường nở nụ cười, lắc đầu: "Không thích đeo khuyên tai, thích đeo lens."

Trì Nam: "..." Y không cẩn thận chớp chớp mắt, nước mắt lại lăn xuống.

"Đùa chút thôi." Diệp Thường hình như khá vui vẻ đắc ý, lại uống một ngụm rượu.

Ăn xong bánh pudding, Trì Nam vào phòng tắm rửa sạch nước mắt trên mặt, trong tiếng nước chảy xiết tựa hồ nghe được tiếng bước chân của người đến gần.

Hơn nữa y nhận ra, là thanh âm của Diệp Thường.

"Phiền lấy cái khăn lau mặt giúp tôi tí, cảm ơn."

Trì Nam nhắm mắt lại, vươn tay về phía tiếng bước chân, nhưng đợi một lát, lại không thấy Diệp Thường đưa khăn lau mặt tới.

Trong lòng Trì Nam khẽ rùng mình, tắt vòi nước ào ào, trong phòng tắm bỗng chốc trở nên rất yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở của y ra thì không có gì cả.

Y đứng yên ba giây trước khi dùng tay lau sạch giọt nước trên mặt rồi mở mắt ra.

Bồn rửa tay đối diện với một tấm gương, xuyên thấu qua gương, phía sau y căn bản không có ai.

Tiếng bước chân vừa rồi...

Trì Nam quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt đất có một bóng đen, đó là ánh sáng phòng khách nghiêng nghiêng chiếu tới, ném cái bóng của Diệp Thường vào phòng tắm.

Y nhìn chằm chằm cái bóng nửa giây, thuận tay cầm lấy khăn lau mặt treo ở bên kia, vừa lau vừa đi ra khỏi phòng tắm.

Giờ phút này Diệp Thường đang đeo nút bịt tai, nằm bên bàn vùi đầu làm sách bài tập của cậu.

Từ góc độ này của cậu, cái bóng quả thật vừa vặn có thể xuyên qua cửa phòng tắm, chiếu lên gạch trắng sau bồn rửa mặt.

"Có chuyện gì vậy?" Diệp Thường chú ý tới ánh mắt Trì Nam, tháo tai nghe xuống, nâng một đôi mắt có chút mệt mỏi vì học tập.

Trì Nam tiếp tục lau mặt: "Không có gì, vừa rồi tôi tưởng cậu đến phòng tắm."

Diệp Thường nhíu mày: "Đâu, em vẫn luôn làm bài tập về nhà."

Trì Nam gật đầu: "Có thể là do gió đấy."

Y lại theo bản năng nhìn bóng của Diệp Thường, cảm thấy có thể mình đa nghi, dời mắt lăn trên giường ngủ.

"Anh Nam, bên ngoài sáng như vậy, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh..."

Diệp Thường một câu còn chưa nói hết, quay đầu lại, phát hiện Trì Nam nằm trên gối đã hô hấp đều đều.

Cậu hơi sửng sốt, chợt cười rồi tháo kính xuống, lạnh lùng nhìn về phía cái bóng phía sau mình.

Cũng chính trong nháy mắt Diệp Thường tháo kính xuống nhíu mày gây rối.

Vẻ thành thạo trên mặt theo đó biến mất.



*

Đêm đầu tiên hình như cũng không xảy ra chuyện gì, khi lão Vu ở căng tin nhìn thấy mười người mộng du đang yên đang lành đến lấy bữa sáng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau tất cả, trong nhiều phó bản ác mộng, đêm đầu tiên là đoạn thời gian nguy hiểm nhất để thí nghiệm các quy tắc tử vong.

"Tối hôm qua có gì không đúng không?"

Tất cả mọi người vây quanh căng tin dùng bữa sáng, lão Vu thu thập manh mối.

Mọi người người nhìn tôi nhìn người, dường như tối qua ngoại trừ vì ảnh hưởng của ánh sáng có hơi thiếu ngủ thì không có gì đặc biệt.

"Trong phòng bọn cháu có tiếng nói chuyện, chắc khoảng bốn giờ rưỡi." Cô bé tên Nhụy Nhụy bẻ bánh màn thầu trong tay, thần thái tự nhiên nói.

Người mẹ trẻ ngồi bên cạnh em sợ hãi đến nỗi sắc mặt tím tái: "A... Sao tối qua con không nói với mẹ?"

Nhụy Nhụy nhún vai: "Sợ mẹ bị doạ, ảnh hưởng đến giá trị tỉnh táo."

"Cháu có thể phân biệt thanh âm truyền đến từ nơi nào không?" Lão Vu tiếp tục hỏi.

Nhụy Chu gật đầu: "Dưới gầm giường."

Dừng xíu, em nói thêm: "Dưới gầm giường của mẹ."

Nói xong còn e dè khôn cùng nhìn mẹ một cái, an ủi, "Mẹ đừng sợ, có con ở cạnh mẹ đây."

Lần này mẹ em trực tiếp sợ tới mức buông đũa xuống, không còn hứng ăn uống nữa.

Trì Nam hỏi: "Nghe rõ nói gì không?"

Nhụy Nhụy lắc đầu: "Nghe không rõ, tốc độ lải nhải còn rất nhanh, thỉnh thoảng hình như sẽ cười một chút."

Người mẹ trẻ mỉm cười với khuôn mặt xám xịt cứng nhắc: "Có thể là ban đêm tôi nói mớ, nên đứa nhỏ nghe nhầm."

Lời này của cô có là bản thân cũng không tin tưởng nhiều, nói ra chẳng qua là giả vờ tự an ủi mà thôi.

Nhụy Nhụy không đáp lời.

Trong thế giới Ác Mộng không cần phải 'dịu dàng' vô dụng, lão Vu sửa lại: "Có thể là một đầu mối quan trọng, đừng bỏ qua."

Sau đó Trì Nam cũng nói chuyện lúc rửa mặt nghe được tiếng bước chân ra, tuy rằng tối hôm qua không phát sinh chuyện thương vong đáng sợ, nhưng trong lòng mọi người thoáng cái đều có hơi xù lông.

Sau khi ăn sáng, mọi người được nữ công nhân hướng dẫn đến xưởng làm nến.

Một nữ công nhân tóc búi cao, trên mặt phủ bột màu vàng nghệ quái dị, hốc mắt hơi lõm xuống xuất hiện ở giữa nhà xưởng.

"Hoan nghênh các vị tình nguyện viên từ xa đến, việc tổ chức thuận lợi lễ Chúc Nhân sẽ không thể tách rời khỏi nỗ lực và trả giá của mấy người, mấy người đến là vinh hạnh của cư dân thị trấn Chúc Nhân chúng tôi."

"Còn cách năm ngày nữa là đến lễ Chúc Nhân, mấy hôm nay sẽ để tôi dẫn mấy người phối hợp với nữ công nhân xưởng nến tiến hành chế tác người nến, cũng như công tác chuẩn bị cho lễ Chúc Nhân khác, vất vả các vị tình nguyện viên."

"Thời gian làm việc của các tình nguyện viên chúng ta là từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều, mỗi ngày chín giờ sáng đều đúng giờ điểm danh, tôi không thích những tình nguyện viên đến muộn, cho nên xin các vị không được đến trễ, càng không được vắng mặt, sau bốn giờ chiều, các vị có thể đến các điểm tham quan của thị trấn Chúc Nhân tiến hành tham quan dạo chơi."

Nữ quản đốc lộ ra nụ cười cứng ngắc khiến người ta sởn gai ốc mà những người mộng du không thể quen thuộc hơn, "Tất nhiên, mỗi ngày theo yêu cầu hoàn thành xuất sắc chế tác người nến, sẽ được bình chọn là "Tình nguyện viên xuất sắc", nhận được vinh dự và phần thưởng đặc biệt thuộc về ngày lễ Chúc Nhân."

Nói đến đây, ánh mắt sắc bén của nữ công nhân quét về phía mọi người ở đây, dường như cảm thấy rất hài lòng vì ánh sáng chợt loé lên trong mắt bọn họ.

Người mộng du có kinh nghiệm lập tức đọc hiểu được ý nghĩa của câu này, việc chế tác người nến rất có thể là một trong những phần cốt truyện quan trọng trong phó bản ác mộng này.

"Nhưng có một điểm tôi cũng cần nhắc nhở các người, " Nữ quản đốc gom lại nụ cười, ánh mắt nhìn về phía ánh mắt mọi người cũng có thêm một chút hàm ý cảnh cáo, "Trước khi lễ Chúc Nhân thuận lợi tổ chức, tất cả tình nguyện viên phải ở lại trấn nhỏ, không được rời đi sớm."

"Vậy nếu chúng tôi cố ý, hoặc là không cẩn thận đi ra ngoài thì sao? Sẽ thế nào?"

Cô gái tóc ngắn chỉ hút thuốc không nói chuyện mặc áo sơ mi nam đột nhiên mở miệng hỏi.

Da mặt phủ bột nghệ của nữ quản đốc dường như giãy giụa, giọng nói trở nên khàn khàn và lạnh lùng: "Chúng tôi ghét các tình nguyện viên không giữ lời hứa, vậy nên..."

Ả một lần nữa cười nứt nẻ, "Trước khi lễ Chúc Nhân đến, thị trấn không tồn tại lối ra cho phép các tình nguyện viên rời khỏi nơi này."

Nghe vậy, mọi người lập tức ngậm miệng hết, bất giác mồ hôi lạnh bò lên lưng.

"Nếu như không còn vấn đề nào nữa, chúng ta có thể bắt đầu chế tác người nến hôm nay."

Nữ quản đốc đem khối sáp màu trắng, công cụ điêu khắc, khuôn mẫu cùng với một tấm gương chia cho các vị tình nguyện viên, Trì Nam còn cố ý xác nhận một chút, đây chỉ là khối sáp bình thường, không giống với sáp tàn mà tối hôm qua y nhìn thấy trên bệ cửa sổ.

Hơn nữa tấm gương này có nghĩa là gì?

"Cho hỏi, chúng cháu có thể tùy ý phát huy khuôn điêu khắc không?" Nhụy Nhụy giơ tay lên với nữ quản công.

Nữ quản đốc giơ gương trong tay mình lên: "Tôi hy vọng các vị tình nguyện viên sẽ sử dụng khuôn mặt của họ làm nguyên mẫu, khắc những người nến của riêng họ."

Dứt lời, ả nhìn mình một chút, còn lộ ra một nụ cười kì dị.



Mọi người lập tức lâm vào sợ hãi im lặng, soi gương khắc mặt mình vào khuôn, sau đó lại làm người nến trắng sạt sạt, làm sao nghe thế nào cũng không thích hợp...

Trì Nam cũng lặng thinh, sự im lặng của y không giống với những người khác, nhiệm vụ mà nữ quản đốc giao phó khiến y nhớ lại nỗi sợ bị lớp học thủ công chi phối, từng là người mù, y vô cùng ghét công việc thủ công.

"Chế tác người nến hôm nay sẽ lấy tổ làm đơn vị, tổ thì dựa theo tình hình chia ký túc xá ngày hôm qua của các vị, người cùng ký túc xá là một tổ, " Nữ quản đốc lại bổ sung quy tắc.

Chàng trai tóc dài luôn im lặng bỗng dưng giờ tay: "Cái đó, tiêu chí cụ thể để phân xét "tình nguyện viên xuất sắc" là gì?"

Hắn là một người mới thuần khiết, vẻ nóng lòng muốn thử, làm cho đám người mộng du có chút kiêng dè đều khá giật mình.

Nữ quản đốc chỉ vào đôi mắt hắn: "Làm người nến càng giống với khuôn mặt của cậu, chúng tôi càng đưa ra điểm số cao, bởi vì theo nhóm, vậy nên cuối cùng sử dụng điểm trung bình."

"Phần thưởng của nhóm tình nguyện viên xuất sắc sẽ rất phong phú, chắc chắn sẽ làm mọi người hài lòng, " nữ quản đốc cũng chỉ ra trọng điểm, "Tương ứng, nếu có nhóm tình nguyện viên nào tinh thần sa sút chây lời, thì sẽ có hình phạt tương ứng."

Cổ vũ và đe dọa của ả hiển nhiên là có hiệu quả, vừa dứt lời, mọi người miên man bất định¹, xôn xao ồ lên một mảnh.

¹浮想联翩: Có nghĩa là trí tưởng tượng trôi nổi, ẩn dụ liên tục. Tưởng tượng xuất hiện không ngừng. Nhiều khi được sử dụng như một kiểu xúc phạm, đôi khi cũng được sử dụng để chỉ một sự mơ hồ, tùy thuộc vào bối cảnh.

Mọi người tất nhiên coi trừng phạt là khấu trừ thiện cảm, hoặc là kích hoạt quy tắc tử vong.

Khó trách tối hôm qua khi nữ công nhân dẫn họ vào nói rằng bạn cùng phòng rất quan trọng... Đây có thể không quan trọng ư? Chọn tốt chính là bám được cái đùi to.

Lúc này Hạ Duy ngồi bên cạnh lão Vu nói: "Chàng trai kia hình như là học vẽ, con người có nền tảng thẩm mỹ tự nhiên cùng bản lĩnh hội họa, so ra cao hơn chúng ta một bậc."

Nói xong hắn lại lẩm bẩm một câu, "Sớm biết tôi với cậu ấy một tổ là được rồi, còn có thể cọ cọ độ thiện cảm, cũng có thể chết muộn chút."

Lão Vu: "... Ai biết được phần thưởng là kinh hỉ hay kinh hách?"

Nhụy Nhụy lần nữa giơ tay lên: "Cháu có một câu hỏi khác, làm nến phải có tim nến² nhỉ? Nhưng bây giờ phân vào trong tay chúng cháu chẳng có vật liệu nào."

² Tim nến, bấc nến: là một bộ phận quan trọng của cây nến. Nó chính là phần có cấu trúc dạng sợi nằm giữa cây nến kéo dài từ đầu đến cuối của thân nến.

Nữ quản đốc mỉm cười nhìn về phía cô bé, nói: "Tim nến đối với ngọn nến mà nói là thứ rất quan trọng, giống như con người không có trái tim thì không thể sống sót, tim nến chính là trái tim của ngọn nến, thứ quan trọng như vậy, dĩ nhiên phải lấy từ các vị."

Nói xong ả chỉ vào ót mình: "Tóc của các người, sẽ làm tâm nến người của các người."

Lão Vu trợn trắng mắt: "Mẹ kiếp, chuyện này lại chẳng may mắn gì cho cam, chắc không phải định biến chúng ta thành những ngọn nến đấy chứ?"

Hạ Duy: "Đúng là cũng không còn cách nào khác, không nghe thấy không làm sẽ bị trừng phạt sao? Đi một bước nhìn một bước thôi."

Trì Nam thì nhàn nhạt nhìn các vị đang ngồi, đưa ra kết luận gật gật đầu: "Khó trách, ác mộng lần này vốn không có đầu hói."

Diệp Thường ở một bên không nhịn được cười cười.

Cười cười, tầm mắt của cậu bất giác dời về phía gương, ánh mắt hai người xuyên thấu qua gương đụng vào nhau.

"Nếu không, chúng ta trao đổi việc làm đi." Diệp Thường đề nghị.