Sau Khi Nổi Tiếng, Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!

Chương 311



Dịch: Bơ Mặn.

Chương 29: Tổng giám đốc bá đạo: Mình là loại fan nào?

Triệu Anh Hoa nói Giang Phóng thù dai cũng không phải là nói quá, anh không thích người khác lừa dối mình, nhưng đồng thời anh cũng sẽ cho họ một cơ hội.

Giống như khi phát hiện người mình nhắn tin là Trình Tứ mà không phải là em gái hắn, anh không trực tiếp chọc thủng, nếu có thể hiểu được thì chúc mừng hắn đã vượt qua bài kiểm tra, nhưng nếu không chịu hiểu và định tiếp tục nói dối thì cũng đừng trách tại sao anh bấm block.

Điều duy nhất Giang Phóng không ngờ tới chính là phản ứng của Trình Tứ, anh có chút bất ngờ, cũng có chút vui vẻ khi gặp được kỳ phùng địch thủ.

.: soga?

Giang Phóng: Nghĩa là "thì ra là thế".

.: Những ngôn ngữ mạng này thật là độc đáo.





Giang Phóng: Anh chưa từng lên mạng?

.: Có lên, nhưng chưa từng tiếp xúc với những thứ này, tôi chỉ xem các tin tức về kinh tế tài chính và điều trị y tế thôi.

Giang Phóng: Không ngờ anh còn là một anh trai tốt, ủng hộ em gái mình theo đuổi thần tượng như vậy.

Trình Tứ không biết là anh có đang nói ngược với lòng hay không, suy nghĩ một chút, hắn quyết định ăn ngay nói thật.

.: Ban đầu tôi cho rằng nó chỉ bị mê hoặc mà thôi.

.: Sau khi trao đổi, tôi thấy nó có chủ kiến hơn tôi nghĩ.

.: Nó biết rõ những gì mình đang làm.

Giang Phóng: Vậy chuyện cô bé tiêu hai triệu mua đồ phải xử lý như thế nào?

.: Nó nói là sẽ tự lo liệu.

.: Sau đó, nó phát hiện năng lực của bản thân có hạn nên đã trở về tìm tôi, nhờ tôi giúp nó gửi đến vùng núi.



Giang Phóng cứ tưởng hắn sẽ cứ bỏ mặc như thế, nào ngờ đối phương lại có một cú quay xe thần sầu ở vế sau.

Giang Phóng: Anh rất có khiếu diễn hài.

.: ?

.: Không đâu, có rất nhiều người sợ tôi, bọn họ sẽ không cảm thấy tôi hài hước, họ chỉ nghĩ rằng bản thân có loại suy nghĩ đó mới là hài hước.

Giang Phóng: Hahaha.jpg

Trình Tứ nhìn meme cười haha này, thực sự không biết mình đã nói gì chọc cười đối phương, nhưng khi biết anh cười, hắn cũng bất giác cười theo.

Trình Tứ trở lại bàn ăn.

Trình Tiêu Vũ cũng đi xuống, cô tự giác ngồi ở chỗ cách xa Trình Tứ nhất.

Ba mẹ Trình biết con gái sợ con trai nên cũng không yêu cầu cô phải thay đổi ngay lập tức, vì thế liền ngầm đồng ý với hành vi của cô.

Trình Tứ cũng chưa bao giờ quan tâm đến điều này, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.



"Lại đây ngồi, anh có chuyện muốn hỏi em."

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía người vừa mở miệng - Trình Tứ.

Trình Tiêu Vũ dịch chuyển thêm hai vị trí một cách lề mề, trong lòng cô thấp thỏm nghĩ, chắc anh ấy sẽ không phát hiện chuyện mình lén thêm bạn tốt với em trai của idol đâu.

Trình Tứ húp một ngụm canh, rõ ràng là anh trai, nhưng khí thế của hắn lại vô cùng mạnh mẽ, đến nỗi giống một phụ huynh thực thụ hơn cả ba Trình, "Lúc vừa trở về, em không đụng tới một đồng tiền nào trong thẻ, anh biết em không dám sử dụng khoản tiền đó, cũng không có tâm lý lệ thuộc với nhà họ Trình, nhưng sau đó tại sao em lại sử dụng, chỉ là vì để theo đuổi thần tượng?"

Trình Tiêu Vũ vốn tưởng rằng chuyện này đã xong rồi, cô không hiểu vì sao anh trai đột nhiên nhắc đến, nhưng khi nghe anh nói với giọng điệu hời hợt như thế, cứ như đang phủ nhận hành vi của cô, cô liền lấy hết can đảm.
"Không chỉ vì theo đuổi thần tượng."

Ba mẹ Trình có hơi bất ngờ, không phải bọn họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ là bọn họ thương tiếc cho Hựu Hựu, lại sợ nếu tra hỏi quá nhiều sẽ khiến trong lòng cô khó chịu nên bọn họ vẫn luôn không hỏi, hiện tại nghe cô nói không chỉ là vì theo đuổi thần tượng, cả hai mới phát hiện, có thể đằng sau còn có bí mật bị ẩn giấu.

Mẹ Trình vội hỏi: "Hựu Hựu, vậy lý do là gì?"

Trình Tiêu Vũ cúi đầu xuống: "Con thích Giang Phóng không phải vì anh ấy đẹp trai."

Mẹ Trình: "Ơ, mẹ cứ nghĩ con thích khuôn mặt... và tài năng của cậu ta?"

Trình Tiêu Vũ: "..."

Trình Tứ nhíu mày nhìn mẹ Trình: "Mẹ có thể im lặng một chút được không?"

Mẹ Trình: "Được thôi."

Trình Tiêu Vũ cũng không muốn người nhà hiểu lầm idol, "Trước kia con đã từng gặp anh ấy rồi, anh ấy đến ngôi làng đó làm khảo sát cùng với tập thể, anh ấy còn giúp đỡ con, nhờ có anh ấy nên con mới có can đảm để phản kháng."
Lúc nhà họ Trình tìm được Trình Tiêu Vũ, cuộc sống của cô không tốt lắm.

Tập tục trọng nam khinh nữ của mấy gia đình trong làng đó cực kỳ nghiêm trọng, ở trong mắt dân làng, con gái chính là món hàng có thể đổi lấy một khoản tiền sính lễ kếch xù khi đến tuổi lấy chồng.

Bọn họ không bao giờ nhắc đến chuyện này, bởi họ cũng không muốn khơi gợi những ký ức tồi tệ đó trong cô, nhưng không ngờ cô và Giang Phóng còn có một mối quan hệ sâu xa như vậy.

Trình Tiêu Vũ cúi đầu: "Con vẫn luôn muốn nói một tiếng cảm ơn với anh ấy, nhưng con không biết anh ấy tên gì, nhà ở đâu."

Chuyện sau đó thì bọn họ đều biết, cô tình cờ phát hiện Giang Phóng trong chương trình truyền hình trực tiếp, nhận ra anh chính là người mà mình vẫn luôn muốn cảm ơn nhất.

Cô đập tiền vào bảng tiêu thụ cho Giang Tề là vì cô nghe có người nói rằng, doanh số bán sản phẩm đại ngôn rất quan trọng đối với một ngôi sao, cô lại không biết trả ơn cho Giang Phóng như thế nào, cô cảm thấy dù mình có đưa tiền đến trước mặt Giang Phóng thì chắc chắn anh cũng sẽ không nhận.
Vậy nên cô liền nghĩ, nếu doanh số bán đại ngôn quan trọng như thế thì cô sẽ giúp Giang Tề một phen, Giang Tề là em trai của idol, nhìn thấy đại ngôn của em trai có lượng tiêu thụ cao thì hẳn là anh ấy cũng sẽ vui mừng.

Trình Tứ đột nhiên hỏi: "Nếu như lúc đó cả nhà không đồng ý thì sao?"

Trình Tiêu Vũ: "Em từng nghĩ rồi, nếu như ba người không đồng ý thì xem như là em mượn, sau này em sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cho mọi người."

Từ "trả" này đủ để chứng minh khi đó cô chưa coi mình là một phần của nhà họ Trình, lúc đó cô còn quá nhạy cảm, không dám ôm kỳ vọng quá lớn đối với bọn họ.

Đời này mẹ Trình chưa từng biết ơn một người nào như thế, ban đầu bà cho rằng Hựu Hựu thay đổi chỉ là vì theo đuổi thần tượng, khi ấy trong lòng bà cũng rất biết ơn Giang Phóng, bởi vì theo đuổi thần tượng đã khiến hai mẹ con gần gũi hơn nhiều so với trước đây.
Hiện tại mới biết, nguồn gốc khiến Hựu Hựu thay đổi không phải theo đuổi thần tượng mà là bản thân Giang Phóng, sự cảm kích trong lòng bà tuôn ra ào ào như suối.

"Con trai, chúng ta nhất định phải cảm ơn Giang Phóng thật tốt mới được, chẳng phải cậu ấy muốn debut sao, hay là con tìm cho cậu ấy một chút tài nguyên, không phải các minh tinh đều tranh giành mấy thương hiệu cao cấp gì đó ư, con lấy cho cậu ấy tám hay mười cái đi!"

Trình Tứ nói với ba Trình, "Xin hãy quản lý vợ của ba."

Ba Trình: "Dưới cờ của Trình Gia chúng ta chẳng phải có một công ty mỹ phẩm sao, dòng sản phẩm mới cũng sắp tung ra thị trường, tôi thấy Giang Phóng cũng không tồi."

Mẹ Trình: "Tốt lắm, sản phẩm trước không phải cũng mời ảnh hậu họ Chương gì đó đại ngôn ư, thôi thì cứ mời Giang Phóng đi."
Trình Tiêu Vũ cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ có hơi hồng hào.

Thời điểm cô vừa trở về nhà họ Trình, thân thể gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương, sắc mặt thì vàng vọt, nhìn vào là biết bị suy dinh dưỡng.

Trong hơn hai tháng qua, nhờ có người nhà họ Trình điên cuồng cho cô ăn đủ loại thức ăn bồi bổ thân thể, vậy nên hiện tại ngoại trừ làn da không được trắng ra thì toàn thân cô trông đã có tinh thần hơn rất nhiều.

Trình Tứ: "Mẹ nhớ nhầm rồi, dòng sản phẩm làm đẹp quan trọng của Trình Gia chưa từng mời minh tinh đại ngôn, đó là mỹ phẩm có nguồn gốc từ một công ty con khác, nên con không cần đích thân phụ trách."

Mẹ Trình thở dài: "Mẹ lớn như vậy rồi mới theo đuổi thần tượng lần đầu tiên, làm fan mẹ của người ta, chỉ muốn cho idol đi trên con đường trải đầy hoa một lần mà thôi, ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này của mẹ mà con cũng không thể thực hiện sao?"
Trình Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Con là fan sự nghiệp."

Ba Trình: "Vậy tôi là fan ba sao?"

Mẹ Trình: "Cũng được."

Trình Tứ không khỏi nghĩ, vậy mình là loại fan nào.

Sau khi đến công ty, hắn vẫn chưa nghĩ ra.

Buổi chiều, La Vĩ Kỳ đến tìm Giang Phóng và Giang Tề, Giang Tề đã thức dậy, hơn nữa còn đang ngoan ngoãn làm bài tập trên bàn ở phòng khách, không hề giống Giang Tề mà anh ta quen hai năm nay một chút nào.

Đến gần nhìn, hóa ra đó là đề toán vẫn luôn khiến cậu nhức đầu nhất, tuy rất bất ngờ nhưng nếu Giang Tề chịu học thì cũng là một chuyện tốt.

Việc cậu tham gia thi đại học vào năm sau đã bị các blogger rêu rao khắp mạng xã hội, nếu đến lúc đó thi không tốt thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đối với Giang Tề, phe đối thủ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội để bôi đen cậu.
Tuy ngoài miệng La Vĩ Kỳ không nói gì, nhưng trong lòng anh ta lúc nào cũng lo lắng, không chỉ vì sự nghiệp của Giang Tề, mà còn có vài phần là vì công ty.

Giang Tề là nghệ sĩ duy nhất mà Giải Trí Huy Hoàng có thể sử dụng được lúc này, cũng là một nghệ sĩ khá nổi tiếng, nếu như cậu lại gặp chuyện thì Giải Trí Huy Hoàng cũng bị đả kích không nhỏ.

Trước đây, đúng là Giải Trí Huy Hoàng đã từng có vài nghệ sĩ ký hợp đồng cấp S, nhưng sau đó nếu không phải bị Gia Ngu dụ đi thì cũng là chấm dứt hợp đồng với công ty, thành lập phòng làm việc của riêng mình, bọn họ còn lấy đi không ít tài nguyên của Giải Trí Huy Hoàng, đến nỗi về sau công ty bắt đầu xuống dốc, nếu không phải năm ngoái bồi dưỡng được một Giang Tề thì có lẽ Giải Trí Huy Hoàng đã không chèo chống nổi nữa.
"Tôi đã bán thỏi vàng rồi, cộng thêm tiền tham gia chương trình, vẫn chuyển vào tài khoản trước đây sao?" La Vĩ Kỳ gạt bỏ mấy suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nói với Giang Phóng.

Giang Tề giơ tay lên, nói: "Tiền bán vàng chuyển hết cho anh hai em đi, khỏi chia cho em."

Ekip chương trình thưởng cho mỗi khách mời một thỏi vàng.

La Vĩ Kỳ: "Cậu không cần phải nói câu này, anh vốn cũng không định chia cho cậu, cậu chẳng làm gì cả, còn không biết xấu hổ, anh thấy xấu hổ thay cậu đấy."

Giang Tề ngượng ngùng thả tay xuống.

Giang Phóng: "Sau này cứ chuyển thẳng là được."

Giang Tề thừa dịp bọn họ không chú ý mà lướt điện thoại một chút, cậu bỗng nhìn thấy một bình luận: "Anh hai, anh lại đổi tên Weibo lúc nào vậy? Chẳng phải 'viện trưởng cô nhi viện' trước đó rất thú vị sao?"
Giang Phóng đang in đống tài liệu lần trước, "Hôm qua, đó chỉ một điểm gây cười mà thôi, đùa với mọi người một chút thì được, không phù hợp để dùng lâu dài, nhưng anh không ngờ rằng đổi tên lần hai còn phải đăng ký hội viên, sớm biết thế thì anh đã không chơi với bọn họ, mất trắng mười hai tệ (khoảng 43 ngàn đồng)."

Giang Tề: "..."

Giang Tề cúi đầu nhìn điện thoại, trên giao diện cho thấy có một fan hỏi dưới Weibo của Giang Phóng rằng tại sao anh lại đổi tên, còn nói cái tên ban đầu rất đặc sắc, trong khi cái tên hiện tại lại quá tự luyến, nói hết lời thoại của fan hâm mộ bọn họ.

Giang Tề suy nghĩ một chút, trả lời đối phương: Anh hai tôi nói, nếu sớm biết đổi tên lần hai mà phải tốn tiền thì anh ấy đã không tung điểm cười với mấy người, còn làm anh ấy mất mười hai tệ.
Fan hâm mộ kia nhanh chóng gửi lại một chuỗi dấu chấm hỏi.

Chốc lát sau, đại quân người hâm mộ của Giang Phóng đã gϊếŧ đến Weibo của Giang Tề.

Có một đại V (*) bình luận nói: Em trai Giang Tề, em nói cho anh ấy biết, có giỏi thì tự đăng bài Weibo đi, tôi sẽ bao tiền hội viên cho anh ấy 100 năm luôn.

(*) Đại V: Chỉ những tài khoản Weibo đã được xác minh thân phận, thường có khoảng 500 ngàn người follow trở lên, đa phần là người nổi tiếng như ngôi sao, danh nhân,...

Bình luận này còn được like đẩy lên vị trí thứ nhất trong khu bình luận của cậu, trọng lượng của vị đại fan này phải nói là rất cao.

Giang Tề dở khóc dở cười, cậu quay đầu nói với Giang Phóng: "Anh hai, em vừa trả lời những gì anh mới nói với một fan hâm mộ hỏi em tại sao anh lại đổi tên, không ngờ bọn họ lại chạy đến Weibo của em, bảo anh có giỏi thì tự đăng bài Weibo, cô ấy sẽ bao tiền hội viên cho anh một trăm năm."
La Vĩ Kỳ cũng nói: "Fan của cậu rất nhiệt tình, chắc là bọn họ muốn tương tác với cậu một chút, tôi nghĩ thỉnh thoảng cậu nên đăng bài Weibo, nói đại chuyện gì cũng được, bọn họ nhìn thấy cũng sẽ rất vui."

Giang Phóng: "Được thôi."

Giang Phóng cầm điện thoại lên, chỉnh sửa hai ba lần xong liền gửi đi.

Giang Tề vuốt trang chủ Weibo của anh trai, bài mới lập tức xuất hiện.

——@Giang Phóng yyds: Không cần, tôi có tiền.

(*) yyds [永远的神 (yǒnɡ yuǎn de shén)]: Có nghĩa là "mãi mãi là Thần". Ý chỉ một cá nhân, một sự vật ưu tú, xuất chúng. Với người hâm mộ, nhan sắc, vóc dáng, tài năng của thần tượng hoàn toàn có thể được tung hô bằng từ lóng này.

Khu bình luận liền náo nhiệt hẳn lên.

Muốn Cưới Nam Thần Của Tôi: Anh có tiền đăng ký hội viên Weibo mà còn cảm thấy tiếc tiền?
Tiên Nữ Nhỏ Muốn Ôm Một Cái: Anh ơi, anh nói nhiều thêm mấy chữ đi, đăng bài Weibo không tốn tiền đâu.

Xương Rồng Bà Không Khóc: Anh keo kiệt đến nỗi chỉ đăng ký hội viên một tháng mà còn nói mình có tiền, tôi đăng ký gói một năm thì có phải đã bại lộ chuyện gì hay không?

Bốn Mùa Hoa Nở: Ai có thể hiểu tôi, kể từ sau khi anh ấy đổi tên, mỗi lần muốn nói yyds với mấy anh trai nhà khác thì trong đầu liền sẽ hiện lên tên Weibo của Giang Phóng?

Một Quả Trứng Gà: Tôi hiểu nè, giống như bây giờ chỉ cần thấy cô nhi viện thì tôi liền tự động nghĩ rằng viện trưởng có thể là Giang Phóng (Đầu chó).

Shoujo Chan: Rõ ràng chỉ đổi tên Weibo có hai lần nhưng tôi cứ cảm thấy anh ấy đã có mặt ở khắp mọi nơi.
La Vĩ Kỳ cũng đang xem Weibo của Giang Phóng, ngay sau khi bài đăng này xuất hiện, lượng chia sẻ, bình luận và nhấn like đang tăng lên chóng mặt, mỗi lần làm mới thì sẽ tăng mấy triệu, chưa đầy một tiếng, số liệu liền vượt qua Giang Tề một cách dễ dàng, nhưng cố tình là người này lại không có ý định debut.

La Vĩ Kỳ nghĩ đến mục đích mình tới đây hôm nay, đưa tiền chỉ là một lý do mà thôi, anh ta vẫn còn một lý do quan trọng hơn, "Giang Phóng, chúng ta nói chuyện nhé?"

Giang Phóng: "Ông chủ anh lại hối thúc à?"

La Vĩ Kỳ: "Ông ấy sợ cậu ký hợp đồng với những công ty khác, vì vậy cứ liên tục thúc giục tôi, ông chủ tôi nói, nếu cậu đồng ý ký hợp đồng với Huy Hoàng thì Huy Hoàng có thể bảo đảm cho cậu hợp đồng tốt nhất và sự tự do tuyệt đối, chuyện cậu không muốn làm, Giải Trí Huy Hoàng tuyệt đối sẽ không ép buộc."
Giang Tề thấy anh nhíu mày lại, không khỏi hỏi: "Anh hai, anh đang băn khoăn chuyện gì sao?"

Giang Phóng còn chưa trả lời thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Là một cuộc gọi đến.

Giang Tề chưa kịp nhìn kỹ tên người gọi thì Giang Phóng đã cầm điện thoại lên, nói một câu "nghe điện thoại" rồi bước ra ban công.

Giang Phóng bắt máy: "Thưa thầy."

Giáo sư Chu: "Giang Phóng, thầy đã nghe nói rồi, xem ra cuối cùng em cũng đã suy nghĩ thông suốt."

Giang Phóng: "Suy nghĩ thông suốt chuyện gì?"

Giáo sư Chu: "Em đã tiến vào giới giải trí, không phải là định từ bỏ dự án đó sao?"

Giang Phóng đút một tay vào túi, nhìn về phía công viên ở xa xa: "Thầy hiểu lầm rồi, em chưa từng có ý định từ bỏ, em đã nói sẽ làm tiếp thì nhất định sẽ làm."

Giáo sư Chu: "Cấp trên đã quyết định dừng dự án đó, cho dù em muốn làm thì cũng sẽ không có ai cung cấp kinh phí nghiên cứu cho em, tại sao em phải lãng phí thời gian của bản thân một cách vô ích chứ, với thực lực của em, thay một dự án khác cũng có thể làm rất tốt, vì sao em nhất định phải bám lấy nghiên cứu chắc chắn sẽ thất bại đó? Có một vài sự thật mà em không thể không thừa nhận, chúng ta đã tụt hậu so với những người khác và không thể đuổi kịp bọn họ, không có một nhân viên nghiên cứu khoa học nào có thể chịu được chuyện bản thân bỏ ra bao nhiêu năm cố gắng, đổ cả mồ hôi và máu nhưng cuối cùng lại chịu cảnh 'rổ tre đựng nước cũng bằng không'."
Giang Phóng: "Vậy nên em hiểu tại sao thầy từ bỏ, nhưng mỗi người đều có mục tiêu của riêng mình, vì mục tiêu này mà em đã nỗ lực rất nhiều năm."

Giáo sư Chu thở dài nói, "Không có sự hỗ trợ của cấp trên, một mình em rất khó để làm tiếp, đó không chỉ là vấn đề thời gian, kinh phí cũng là một vấn đề rất lớn."

Giang Phóng: "Thời gian không phải là vấn đề, kinh phí lại càng không, chỉ cần là chuyện em muốn làm, em sẽ dốc toàn lực để hoàn thành, có thể thầy không biết, em đã bắt đầu nghiên cứu này từ rất lâu rồi, thầy cứ đợi xem kết quả của em."

Nói xong anh liền cúp máy.

Giáo sư Chu ở đầu dây bên kia có chút kinh ngạc.

Giang Phóng là học trò cưng của ông, ông cũng hy vọng anh có thể tạo ra một thành tích tốt, nếu không ông cũng sẽ không khuyên anh từ bỏ một dự án mà ngay cả cấp trên cũng quyết định từ bỏ.
Nhưng không ngờ anh còn bướng bỉnh hơn ông nghĩ, về phần câu nói "đã bắt đầu từ rất lâu" của Giang Phóng, ông vẫn ôm thái độ hoài nghi.

Thôi được, một thiên tài như Giang Phóng sẽ càng khó chấp nhận thất bại, có lẽ đến khi đụng trúng tường Nam một lần thì anh mới chịu quay đầu (*).

(*) Không đụng tường nam không quay đầu [不撞南墙不回头]: Chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác; giống như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ; tường nam là tường ở phía nam, ở đây là chỉ bức tường bình phong chắn trước cửa hậu viên/ nhà trong của các nhà có thế lực, địa vị theo kiến trúc xưa của người Trung Quốc.

Khi Giang Phóng nghe điện thoại xong rồi trở lại, cả Giang Tề và La Vĩ Kỳ đều nhận thấy vẻ mặt của anh không giống lúc nãy lắm.
Trước khi bọn họ kịp hỏi, La Vĩ Kỳ bỗng nhận được cuộc gọi từ trợ lý Tiểu Đông, bảo anh ta hãy xem Weibo ngay, có một nhóm blogger đột nhiên xuất hiện, nhắm thẳng mục tiêu vào Giang Phóng.