Quản lý Cao đang đứng chờ ở bên ngoài phòng tổng giám đốc thì được gọi vào một lần nữa, khi báo cáo lần thứ hai, ông phát hiện ra hình như tâm trạng của Trình tổng đã tốt hơn lúc nãy.
Do sự sơ suất của cấp dưới mà dự án trong tay ông gặp trục trặc nho nhỏ, trên đường đến đây ông vốn đã chuẩn bị tâm lý bị Trình tổng mắng một trận, trước khi đi ra ngoài, trông Trình tổng cũng có vẻ không vui lắm, không ngờ chỉ bằng một cuộc điện thoại thì đã thay đổi ngay.
Quản lý Cao âm thầm ngạc nhiên, lúc đi ra ngoài, bắt gặp Từ Kiệt Lượng đang đi tới, ông giữ chặt anh ta rồi hỏi: "Trợ lý Từ, có phải gần đây Trình tổng gặp chuyện gì tốt hay không, vừa nhận một cuộc điện thoại thì cả người ngài ấy lập tức thay đổi."
Từ Kiệt Lượng suy nghĩ một chút: "Chắc là vì đã xuất hiện một người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh ấy, cho nên cuối cùng anh ấy cũng đã giống một con người hơn."
Quản lý Cao trợn mắt: "Cậu dám mắng Trình tổng không giống người?"
Từ Kiệt Lượng lắc đầu, "Cho nên ông mới không hiểu, nói với ông cũng vô dụng."
Anh ta làm việc ở bên cạnh Trình tổng sáu năm, ngày nào cũng nhìn xem hắn lặp đi lặp lại các công việc và sinh hoạt thường nhật, từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy những cảm xúc quá vui hay quá buồn của hắn, trên thân hắn không có hương vị của con người, ngay cả sức sống cũng không cảm nhận được nhiều.
Hôm nay, mọi người ở tập đoàn Trình Gia đều tăng ca cùng Trình tổng cho đến chín giờ tối mới xong.
Tài xế đã bị mẹ Trình mượn đi, thời gian ngày càng gần đến sinh nhật của Trình Tiêu Vũ, để tổ chức một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng, những người có thể dùng được trong nhà đều bị mẹ Trình gọi đi.
Từ Kiệt Lượng vốn muốn lái xe đưa hắn về nhưng lại bị Trình Tứ từ chối.
Khi xe dừng lại ở giao lộ đèn giao thông, điện thoại hắn bỗng nhận được tin nhắn do Giang Phóng gửi tới, hỏi xem hắn đã tan tầm hay chưa.
Trình Tứ lập tức trả lời một câu "đã tan làm", nhưng không nói cho anh biết rằng mình đang lái xe.
Giang Phóng cứ tưởng hắn đến nhà rồi, lúc này mọi người đã về phòng của mình, không có máy quay đối diện nên anh trực tiếp hỏi hắn về chuyện của Giải Trí Đại Bạch.
.: Có quá nhiều blogger giống Giải Trí Đại Bạch, nếu khóa từng cái thì rất phiền phức, tôi muốn dùng cách hốt gọn một mẻ luôn cho tiện.
Giang Phóng: Cách gì?
Trình Tứ liếc mắt nhìn đèn đỏ còn chưa đến nửa phút, liền gửi cho anh một tin nhắn thoại.
Sau khi Giang Phóng nhận được liền ấn nghe, giọng nói trưởng thành điềm tĩnh của người đàn ông giống như dòng nước chậm rãi chảy ra từ sông ngòi.
"Tôi cho người điều tra Weibo của gã, gã rất giỏi trong việc dẫn dắt dư luận, thường xuyên đăng một vài tin đồn có tính suy đoán để thu hút cư dân mạng, không lâu sau đó, ngôi sao bị gã phanh phui sẽ gặp chuyện, từ đó càng chứng thực những tin đồn của gã hơn, số lần tiết lộ càng nhiều thì tin đồn của gã liền sẽ được cư dân mạng coi là sự thật, những ngôi sao lớn có tư bản và đoàn đội sau lưng thì còn đỡ, nhưng mấy ngôi sao nhỏ thì vốn không có đường sống."
Thật ra Giang Phóng cũng có thể đoán được kịch bản của blogger này, anh nhớ rõ Giang Tề và La Vĩ Kỳ đã từng nói rằng, blogger Giải Trí Đại Bạch có quan hệ gì đó với Bàng Băng Xảo, không loại trừ khả năng là hai người đang hợp tác.
Bàng Băng Xảo là người đại diện vàng của Gia Ngu, rất am hiểu các kịch bản trong làng giải trí, muốn phá hỏng tương lai của một ngôi sao nhỏ thì dễ như trở bàn tay, nhất là ngôi sao nữ, chỉ cần một thao tác nhỏ liền có thể khiến sao nữ đó từ một người trong sạch trở thành một người phụ nữ hư hỏng với đầy tai tiếng.
Nếu tâm lý không có khả năng chịu đựng mạnh mẽ, đối mặt với ánh mắt khác lạ của người khác, phải làm thế nào mới có thể bình thản không quan tâm, cho nên có người bị buộc phải rút khỏi giới giải trí, cũng có người chịu tổn thương tâm lý nặng nề.
Đằng sau một loạt thao tác này chỉ là vì một lợi ích duy nhất.
"Sau khi những ngôi sao bị gã phá hủy rút khỏi ngành giải trí thì các ngôi sao được hưởng lợi trên cơ bản đều là nghệ sĩ của Gia Ngu, hơn nữa phần lớn những người này lại chính là nghệ sĩ dưới tay Bàng Băng Xảo."
Giang Phóng đã biết phương pháp một mẻ hốt gọn mà hắn nói là gì.
Vì sao những ngôi sao nhỏ đó lại bị phá hủy con đường tương lai, vì sao không có ai tin tưởng bọn họ.
Suy cho cùng, bản chất của bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, mà người bình thường thì sao có thể đối đầu với tư bản, huống chi để duy trì một lần kiện tụng thì phải hao phí không chỉ là sức lực, mà còn là vật lực và tài lực.
Người bình thường vốn đã khó có thể gánh chịu một cái giá lớn như vậy, chưa kể rằng có kiện cũng chưa chắc sẽ thắng được, cuối cùng chỉ có thể nén giận, ngậm ngùi rời khỏi làng giải trí này.
Một giây sau, một lời mời gọi thoại được gửi đến.
Trình Tứ chần chờ một giây rồi kết nối, âm thanh trêu chọc của đối phương bỗng vang vọng bên trong xe.
"Ngài tổng giám đốc, anh làm thế này là đang định vừa góp tiền vừa góp sức đấy à, trước đây không lâu anh còn nói bản thân mình là doanh nhân gian xảo, bây giờ lại biến thành nhà từ thiện tốt bụng rồi sao?"
Khóe miệng Trình Tứ cong lên: "Cậu là người đầu tiên bảo tôi tốt bụng, lúc trước có người mắng tôi là kẻ không có trái tim, bởi vì tôi hại bọn họ phá sản."
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, cứ như đang nói một chuyện không có liên quan tới mình.
Giang Phóng: "Họ hàng?"
Trình Tứ không hiểu vì sao anh lại đoán được ngay: "Tại sao?"
Giang Phóng: "Nếu là một người xa lạ nói rằng anh không có trái tim thì cảm giác đó cứ sai sai, giống như đang tán tỉnh vậy."
Những hình ảnh lạnh nhạt trong tâm trí Trình Tứ bỗng vì câu nói này mà "thủng lưới" trong nháy mắt, bỗng nhiên hắn không muốn nhớ đến những hình ảnh đó thêm một lần nào nữa.
"Cậu chỉ nghĩ đến những chuyện đó thôi à?"
"Nếu không thì sao?"
"Cậu không cảm thấy tôi hại bọn họ phá sản là vô cùng máu lạnh ư?"
"Anh đừng quên, tôi chính là đệ tử tục gia của Thiếu lâm Tự, Phật nói mọi chuyện đều có nhân quả tuần hoàn."
"Chẳng phải lần trước còn nói là một ngôi chùa nhỏ à, tại sao bây giờ lại biến thành Thiếu Lâm Tự?"
Giang Phóng nghe được trong giọng nói của hắn có ẩn chứa một chút ý cười nhạt nhòa, anh suy nghĩ rồi trả lời: "Có lẽ là do Thiếu Lâm Tự nghe trâu bò hơn một chút."
Trình Tứ đọc đi đọc lại mấy câu này, trước đó không hề phát hiện ra, không ngờ anh cũng có một mặt ngây thơ như vậy, hắn cảm thấy hình tượng của Giang Phóng trong lòng mình lại rõ ràng hơn rồi.
Cho dù dòng máu chảy trong cơ thể của hắn thật sự rất lạnh, nhưng lúc này nó lại khá ấm áp, vì vậy hắn càng không thích nhìn thấy cảnh người khác nhục mạ Giang Phóng.
Mặc dù hắn không thể khống chế suy nghĩ của tất cả mọi người, nhưng hắn lại có thể khiến bọn họ sợ hãi.
Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, hắn nghe được câu nói cuối cùng của Giang Phóng.
"Đúng rồi, sau này có lái xe thì đừng xem điện thoại."
*
Ngày thứ ba, cũng là ngày ghi hình cuối cùng của《 Cuộc sống ngôi sao》 tập ba, các khách mời đã quyết định làm thế nào cho thoải mái nhất.
Thế là tất cả mọi người đều chọn nhiệm vụ có mức giá giống với Giang Phóng.
Bọn họ đã nghe Tần Khả Khả và Vương Hạc nói rằng, sở dĩ hai người có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm như vậy, thoải mái ngồi uống cà phê trong phòng khách là do có Giang Phóng giúp hai người làm xong nhiệm vụ.
Tổng đạo diễn cười lạnh một tiếng, vì ngăn chặn chuyện này mà ông đã điều chỉnh từ hôm qua.
Các khách mời nhanh chóng được đưa tới một viện dưỡng lão, nhiệm vụ của bọn họ hôm nay chính là chăm sóc các cụ già ở nơi đây, sau bốn tiếng, nếu viện trưởng đánh giá qua ải thì mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi nghe xong nội dung nhiệm vụ, khuôn mặt của các khách mời đều tái mét, ekip chương trình quả nhiên vẫn rất nham hiểm, không ai trong số bọn họ có kinh nghiệm làm việc ở viện dưỡng lão cả.
Giang Phóng đang xem thông tin trong tấm thẻ trên tay, bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình, anh ngẩng đầu lên liền phát hiện các khách mời đều đang nhìn anh chằm chằm.
"Có chuyện gì sao?"
【xswl, bọn họ xem học thần như Doraemon vạn năng à? Thế mà ai cũng nhìn anh ấy trong vô thức.】
【 Nói thật, trong đội có một thần tiên thì ai mà không muốn cùng nằm thắng (*) với thần tiên chứ, hơn nữa hẳn là các khách mời cũng không có kinh nghiệm gì nhỉ?】
(*) Nằm thắng [躺赢]: Xuất phát từ game Liên Minh Huyền Thoại, nghĩa là khi trong đội có một người chơi quá trâu bò, có thể một mình quét ngang đội đối thủ thì những đội viên khác chỉ cần ôm đùi nằm chờ chiến thắng thôi, gọi tắt là "nằm thắng".
【 Vậy câu hỏi đặt ra là, vì sao mọi người đều ngầm thừa nhận rằng học thần có kinh nghiệm?】
【 Có thể là bởi vì đằng sau từ học thần là chữ thần á.】
Tần Khả Khả: "Chúng tôi không có kinh nghiệm thì phải làm sao bây giờ?"
Giang Phóng tỏ vẻ rất khó hiểu, "Sao thế, chương trình này tên Kinh Nghiệm Sống Của Giang Phóng à?"
Chu Đồng Lâm: "Phụt."
Tần Khả Khả: "..."
Tổ đạo diễn không nhịn được cười, mưa đạn trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cười một tràng lớn, toàn là chữ ha ha ha ha ha.
Cuối cùng, Giang Phóng tìm một hộ lý nữ cho bọn họ, nhờ cô ấy hỗ trợ, dạy mọi người biết nên làm như thế nào, cùng với cần chú ý những điều gì ở đây vân vân...
Còn anh thì trực tiếp đi tìm mục tiêu của nhiệm vụ.
【 Quả nhiên học thần có kinh nghiệm mà ha ha ha.】
Kinh nghiệm của Giang Phóng đến từ lão hòa thượng, là do tích lũy được khi còn nhỏ, chờ khi những người khác hiểu rõ quy tắc, đi tìm mục tiêu nhiệm vụ của mình thì liền nhìn thấy anh đang đứng giữa một nhóm người già, xung quanh có ba cái bàn lớn, trên mỗi bàn là một bàn cờ, còn anh đang đánh cờ với ba ông lão cùng một lúc.
Trong số ba ông cụ, có một người đúng là mục tiêu nhiệm vụ của anh hôm nay, lúc này ông ấy đang nhìn bàn cờ với vẻ rất chăm chú.
Giang Phóng một người đấu với ba người nên thu hút được không ít người già đến vây xem.
Các khách mời lập tức đi tới, phát hiện bọn họ đang đánh cờ tướng.
Tốc độ suy nghĩ của Giang Phóng rất nhanh, khi đến lượt mình thì dường như anh không do dự chút nào, ngay từ đầu thì ông lão chơi với anh cũng không chậm chạp, nhưng về sau mỗi bước đều phải suy nghĩ hơn một phút, đến nỗi rõ ràng anh một chọi ba nhưng dáng vẻ vẫn thành thạo ung dung như cũ.
Trong lúc ba ông cụ còn đang suy nghĩ xem bước kế tiếp nên đi như thế nào thì anh lại ngồi uống trà một cách chậm rãi.
Điều này thật đúng là, ai không biết còn tưởng rằng anh tới viện dưỡng lão để nghỉ dưỡng đó chứ.
Các khách mời liếc mắt nhìn tổng đạo diễn bên ngoài máy quay theo bản năng, chỉ thấy biểu cảm của ông như không còn gì để nói cả.
Có một ông cụ xem mà ngứa ngáy trong lòng, nên lập tức đề nghị tham gia chung: "Người trẻ tuổi, tôi thấy cậu vẫn còn dư sức, thêm tôi nữa có được không?"
Giang Phóng gật đầu: "Được ạ."
Thế là lại có thêm một cái bàn và một bộ cờ được mang đến, chỉ có điều không phải cờ tướng, mà là cờ vây.
Thấy Giang Phóng nhìn sang, ông lão lộ ra nụ cười đắc ý: "Chúng ta chơi cờ vây, cậu biết chơi không?"
Thấy cảnh này, khách mời và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều lần lượt tỏ vẻ kinh ngạc, xem ra Giang Phóng không chỉ khơi dậy lòng hiếu thắng của ông lão mà còn khiến ông định dẫn trước một quân (*), bầu không khí đột nhiên có thêm mùi thuốc súng, tất cả mọi người đều nhìn Giang Phóng với biểu cảm xem kịch vui.
(*) Dẫn trước một quân: Thuật ngữ trong cờ tướng, chỉ việc lợi dụng điểm yếu của một người, đưa họ vào thế bị động rồi quan sát xem người đó sẽ giải quyết như thế nào.
Việc thanh tu nơi chùa miếu là nhàm chán nhất, lúc trước khi lão hòa thượng ở một mình, bình thường trừ việc trồng đủ loại hoa cỏ ra thì ông thích nhất là tự đánh cờ với bản thân, sau đó thì Giang Phóng tới.
Lão hòa thượng liền dạy anh đánh cờ, ông vốn muốn bồi dưỡng một đối thủ có thể đánh cờ với mình, nhưng trí tưởng tượng lúc nào cũng sung túc hơn, thế là ông nhanh chóng bị Giang Phóng vừa học được một tháng đánh bại.
Phát hiện mình không chơi lại học trò, lão hòa thượng liền đề nghị đổi sang một loại cờ khác, từ cờ tướng đến cờ vây, lại đến cờ quân, cờ đam, cuối cùng là cờ ca rô.
Lão hòa thượng thua hoài vẫn đánh, đánh hoài vẫn thua, Giang Phóng thấy tinh thần của ông còn tốt, thật là đáng thương, thế là anh liền nhường ông một bàn ở ván cờ ca rô cuối cùng, kể từ đó ngày nào lão hòa thượng cũng treo chiến tích ở bên miệng mình.
Giang Phóng thoát khỏi hồi ức, đối với ánh mắt khiêu khích của ông cụ, anh cười nói: "Dạ biết."
Lúc này càng có nhiều người đứng xem hơn, anh nghe thấy có người đang nói.
"Cậu nhóc đẹp trai này sắp phải chịu thiệt rồi, ngón cờ vây của ông Trương là lợi hại nhất ở viện dưỡng lão chúng ta, cho đến nay chưa có ai có thể trở thành đối thủ của ông ấy."
Khách mời và khán giả đều xem đến mức mê mẩn, cho đến khi tổng đạo diễn không thể nhịn được nữa mà cầm loa hét lớn ở bên ngoài máy quay.
【 Xin khách mời hãy chú ý thời gian, nếu các bạn vẫn muốn xem đến khi nhiệm vụ của Giang Phóng kết thúc, ekip chương trình cũng sẽ không cản, nhưng nếu qua sáu giờ chiều mà chưa hoàn thành nhiệm vụ thì coi như nhiệm vụ của các bạn thất bại, người thất bại sẽ có nhiệm vụ trừng phạt.】