Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 17: Yêu Không Được Quên Không Xong



Lần đầu tiên trong đời, Cố Dịch ngồi xe cảnh sát đến bệnh viện.

Hai cảnh sát tới hiện trường cũng không nhiều tuổi, người trẻ tuổi hơn đi tới, nhìn chằm chằm Cố Dịch, thật lâu sau mới ngập ngừng hỏi Thẩm Lật: “Đây là Cố Dịch, đúng không?”

Thẩm Lật không biết có nên nói hay không, đành giả vờ như không nghe thấy.

Anh cảnh sát nhỏ bé đã quen mặt Thẩm Lật. Mặc dù anh vẫn không thể hiểu tại sao Cố Dịch lại xuất hiện trong khu rừng hẻo lánh ở huyện thành nhỏ bé này, anh vẫn chắc chắn người kia là Cố Dịch.

Chân của Cố Dịch hiển nhiên không dễ dàng di chuyển. Thẩm Lật cùng anh cảnh sát dìu Cố Dịch lên xe, đưa hắn tới bệnh viện. Trên đường đi, anh cảnh sát trẻ không phải lái xe cứ nhìn chằm chằm Cố Dịch, trong mắt hiện lên toàn bộ sự phấn khích. Nếu không phải Cố Dịch bị thương nặng, e rằng anh ta đã chạy vội tới chụp ảnh chung cùng hắn.

Khi trò chuyện, Thẩm Lật mang tình huống trên núi cùng nguyên nhân Cố Dịch bị thương kể toàn bộ cho hai anh cảnh sát. Người cảnh sát nhỏ tuổi hơn vò đầu bứt tóc, nói với vẻ bất lực: “Chúng tôi đã tiếp nhận loại chuyện này vài lần, phụ cận ngọn núi này cũng không chỉ có làng cậu. Những kẻ kia cũng không chỉ đặt bẫy ở mỗi khu vực này, dấu chân của chúng trải rộng khắp núi.”

Lúc chờ đèn đỏ, người cảnh sát lớn tuổi đang lái xe cũng chen lời vào: “Chúng tôi nghi ngờ bọn họ đã lập thành một tổ chức lớn. Chỉ dựa vào ba, bốn người chắc chắn không thể đặt bẫy được khắp ngọn núi. Hẳn chúng có vài người phụ trách một khu vực, con mồi thu hoạch được cũng giao về cùng một nơi xử lý.”

“Trước đây có hai trường hợp đến báo án cũng là do bị bẫy thú làm bị thương. Trường hợp thứ nhất là một đứa trẻ cùng ông mình lên núi chơi, cẳng chân của đứa nhỏ không may bị bẫy thú kẹp gẫy. Trường hợp khác là một ông cụ, so với trường hợp trước thì bị thương nhẹ hơn chút. Tuy nhiên, ông cụ này lúc ở trên núi không mang theo phương thức liên lạc. Chờ tới khi tự mình xuống được núi, vết thương chuyển biến xấu, đến bây giờ vẫn phải nằm viện điều trị, hơn nửa tháng rồi, gia đình họ cũng cuống lên.”

Thẩm Lật cau mày nói: “Mấy tình huống báo án trước đó đều không điều tra được gì sao?”

Viên cảnh sát thở dài nói: “Huyện chúng ta nhỏ, không giống như thành phố lớn khắp nơi đều có người giám sát. Mảnh rừng già này cũng không được khai phá, lại còn ở ngoại ô. Tháng trước, sau khi ông cụ kia gặp chuyện, chúng tôi điều người đến ngồi canh hơn nửa tháng. Đám người kia rất cảnh giác, phát hiện có cảnh sát thì thì trốn kỹ không ra, đến khi người của chúng tôi rút hết thì lại mò ra.”

Thẩm Lật nói: “Lẽ nào không có cách gì sao?”

Viên cảnh sát nói: “Chúng tôi đã liên hệ với kiểm lâm. Họ nói sẽ cử người đến quét dọn thường xuyên và làm biển cảnh báo. Nhưng vai trò có hạn, lực lượng bảo vệ rừng cũng chỉ có vài người, nếu bận thì chỉ đành nhắc nhở dân làng chú ý.”

Không khí trong buồng xe trầm mặc.

Sắc mặt Cố Dịch tái nhợt, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn kiêu ngạo, nhẹ giọng nói: “Đã vậy, sao anh không lắp camera ở lối ra vào rừng, nơi thường xuyên xảy ra sự cố.”

Anh cảnh sát trẻ lúng túng đáp: “Không phải chúng tôi không lắp camera, chỉ là bọn chúng nhìn thấy đèn đỏ của camera thì sẽ đi vòng qua. Mấy ngày sau thiết bị cũng bị phá hủy từ phía sau.”

Sắc mặt Cố Dịch càng trở nên khó coi, nói: “Hành vi của bọn họ đã cấu thành tội phạm, tại sao không nghĩ cách giải quyết?”

Anh cảnh sát nhỏ nghe vậy thì đỏ bừng cả cổ, nói: “Tôi đang nghĩ cách.”

Cố Dịch ậm ừ, ngừng nói.

Thẩm Lật vỗ nhẹ vào tay Cố Dịch, cảnh sát ở huyện nhỏ không thể theo kịp ở nhiều nơi, họ cũng có khó khăn riêng.

Ở một huyện nhỏ, điều duy nhất tốt hơn so với thành phố lớn là tình trạng kẹt xe không quá nghiêm trọng. Khoảng bốn rưỡi chiều không phải giờ tan tầm, không có nhiều ô tô trên đường. Do đó chỉ mất nửa giờ, Cố Dịch đã được đưa đến bệnh viện.

Thẩm Lật giúp Cố Dịch đội một chiếc mũ, cố gắng che giấu khuôn mặt của hắn, vội vàng đẩy Cố Dịch vào phòng cấp cứu.

Mắt cá chân của Cố Dịch bị thương nặng, gãy xương nhẹ và phải khâu năm mũi.

Bác sĩ yêu cầu ở lại bệnh viện để theo dõi vài ngày, nhưng Cố Dịch không đồng ý.

Bệnh viện huyện ở huyện nhỏ điều kiện hạn chế, không có phòng đơn, muốn nhập viện cũng chỉ có thể ở chung với nhiều người, thân phận đặc biệt của Cố Dịch khiến hắn khó lộ diện, những người đến thăm bệnh nhân trong khu đến và đi rất nhiều, nếu bị họ nhận ra thì rất phiền toái. Nơi này cơ bản không phù hợp để Cố Dịch tĩnh dưỡng.

Thẩm Lật đến gặp bác sĩ điều trị. Bác sĩ là một người đàn ông rất già, ông dường như không xem TV thường xuyên, không nhận ra danh tính của Cố Dịch. Dẫu vậy, nhìn sự phấn khích của cô y tá trẻ, ông ít nhiều cũng đoán được tên tuổi của bệnh nhân không tầm thường.

Bác sĩ điều trị tỏ ra khó khăn: “Rất tiếc, bệnh viện không có nhiều khu trống. Dù có thể sắp xếp một khu không có người ở, cậu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể có người chuyển vào nằm cùng phòng.”

Thẩm Lật cảm kích: “Chỉ cần tìm một khu không có người ở tạm thời, tôi sẽ nghĩ biện pháp.”

Bác sĩ nói: “Vậy thì tôi sẽ tìm một cái cho cậu.”

Thẩm Lật nói: “Cảm ơn bác sĩ, xin hãy cố gắng sắp xếp một giường ở phía trong càng tốt, đến lúc đó nếu có người vào thì có thể kéo rèm lại. Có thể tránh được một khoảng thời gian là tốt rồi.”

Khu phòng được bác sĩ bố trí là một phòng sáu người, hôm nay bệnh nhân cuối cùng vừa mới xuất viện. Bác sĩ đã sắp xếp cho Cố Dịch chiếc giường gần cửa sổ nhất.

Thẩm Lật cảm ơn bác sĩ, sau khi hỏi kỹ những điều cần tránh, anh đi nói chuyện với y tá, yêu cầu y tá không tiết lộ tung tích của Cố Dịch.

Cô y tá nhỏ khá trẻ tuổi đang huyên thuyên phấn khích, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, sau một hồi hỏi thăm mối quan hệ của anh với Cố Dịch, rồi than thở rằng Cố Dịch còn đẹp trai hơn cả trên TV.

Thẩm Lật nói dối rằng anh và Cố Dịch là họ hàng xa, lần này đi ngang qua đây thì xảy ra chuyện.

Sau khi chào tạm biệt cô y tá nhỏ, Thẩm Lật sờ sờ mồ hôi trên đầu, đóng cửa lại, kéo rèm thật kín.

Cố Dịch đang nằm trên giường bệnh, hai chân được nâng lên và cố định, trên tay là một chiếc lọ.

Thẩm Lật ngồi bên giường Cố Dịch, “Thuốc giảm đau hết chưa?”

Cố Dịch lắc đầu.

Thẩm Lật nói: “Không gian ở đây không tốt lắm, trước tiên để cho cậu ở tạm hai ngày, nếu…”

Cố Dịch biết Thẩm Lật định nói gì, lại cố ý nói: “Tôi không có đủ tiền.”

Thẩm Lật nói: “Tuy rằng tôi không kiếm được nhiều như cậu, nhưng chút tiền này sẽ không làm khó tôi. Cậu biết tôi muốn nói gì…”

Cố Dịch nói: “Tôi không muốn nghe.”

Thẩm Lật ngắt lời: “Cậu không muốn nghe tôi vẫn phải nói ra. Tôi chưa từng thấy ai chủ động liên lạc với cậu sau khi cậu về ở chung mấy ngày nay. Tôi không biết gia đình cậu có chuyện gì, nhưng cậu không thể lúc nào cũng tránh họ. Cậu biết ở đây cũng không thể giải quyết được vấn đề, vậy tại sao phải nhất quyết ở chỗ này.”

Cố Dịch không nhìn anh, ừ, tại sao, hắn có bất động sản ở nhiều nơi trên thế giới, tại sao hắn không đến hòn đảo riêng của mình, tại sao không sống trong một biệt thự bên bờ biển, tại sao không đến khu vườn của mình tại một thị trấn nông thôn của Ý. Tại sao hắn phải ở lại thị trấn nhỏ lạc hậu về kinh tế này và dựa vào nhà người khác? Tại sao, hắn nghĩ rằng anh biết …

Thẩm Lật tàn nhẫn nói: “Trở về đi…”

Anh luôn coi ba chữ này như những lời mắng mỏ, luôn cho rằng nói ra ba từ này sẽ vô cùng khó khăn, không thua gì một trận chiến gian nan, nhưng thực sự khi nói ra, anh mới nhận ra rằng nó quá dễ dàng và đơn giản. Giống như mọi khi, hơi thở ngột ngạt cuối cùng cũng được thở ra, lúc đó cảm giác là nhẹ nhõm chứ không phải cảm giác hụt ​​hẫng.

Có lẽ, rất lâu trước đây, khi lần đầu tiên Thẩm Lật nhìn thấy gương mặt của Cố Dịch trên màn ảnh rộng, anh đã nhìn thấu đáo một điều, Cố Dịch sẽ không bao giờ thuộc về anh.

Hoặc cũng có thể là lúc trước, Thẩm Lật hối hận rồi vội vàng từ bên ngoài trở về trường học, lại phát hiện Cố Dịch đã rời đi, anh khi đó mới hiểu được điều này, nên ngay lúc đó anh đã xé nát tuổi thanh xuân sắp bắt đầu của mình. Thời khắc đó, anh đã trưởng thành nhanh chóng, và cái giá của việc trưởng thành quá nhanh là anh có một cái bóng không thể tách rời sau lưng.

Sự ra đi của Cố Dịch là sự thỏa hiệp của Thẩm Lật để trưởng thành, không phải ai cũng yêu thích dáng vẻ sau khi trưởng thành, vì vậy Cố Dịch đã trở thành nỗi day dứt khó quên của Thẩm Lật.

Sự xuất hiện của Cố Dịch khiến anh ngạc nhiên, vui mừng, nhưng tại sao anh không thấy tuyệt vọng. Cố Dịch là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh, đồng thời cũng là ước mơ gần chục năm qua anh vẫn chưa dứt bỏ được.

Thẩm Lật luôn biết Cố Dịch sớm muộn gì cũng sẽ ra đi, thay vì cẩn thận từng li từng tí trì hoãn, tự lừa dối bản thân, tốt hơn hết anh nên tìm đúng thời điểm để đem những thứ không thuộc về mình ra đi, để lâu anh vẫn là tự làm khổ mình.

Cố Dịch cúi đầu, giật giật khóe miệng, thì thào nói: “Vẫn muốn đuổi tôi đi à…”

Hồi đó anh rất nóng lòng muốn học mỹ thuật, nhưng đó là mỹ thuật, không phải anh đã uyển chuyển xua đuổi hắn sao, anh nghĩ rằng hắn không nhận ra ư?

Ah…

Thẩm Lật đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, không nhận ra thái độ Cố Dịch có điểm không đúng. Anh nghĩ rằng Cố Dịch đang nói về lần trước ở biệt thự, vì vậy anh thuyết phục: “Không, đây là thời điểm thích hợp, sự tình phải được giải quyết. Với bộ dạng của cậu bây giờ, gia đình sẽ không đành lòng, vấn đề khó thế nào cũng được giải quyết … “

Cố Dịch nghe xong không khỏi nhếch khóe miệng mỉa mai, nhắm mắt lại: “Tôi mệt mỏi.”

Thẩm Lật ngừng nói, xuất thần một lát, liền đứng dậy nói: “Vậy cậu ngủ đi, tôi đi lấy đồ ăn cho cậu.”

Cánh cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại.

Cố Dịch mở mắt, lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm vào màn hình chính một lúc. Hắn không thể nhớ nổi một số điện thoại nào trước đây. Hắn sợ đưa ra quyết định trong tâm trạng bây giờ sẽ khiến bản thân hối hận.

Thẩm Lật bắt taxi trở về nhà, lấy rất nhiều thứ, để đầy trong các túi lớn nhỏ.

Cố Dịch thích sạch sẽ. Bộ khăn trải giường và chăn trong phòng bệnh sẽ khiến hắn kinh tởm nếu phải ngủ lâu trên đó, vỏ gối cũng vậy. Anh mang theo bộ ga trải giường trắng sạch, vỏ gối, chăn mỏng, dép đi trong nhà, sạc điện thoại, tai nghe …

Thu dọn đồ đạc xong, Thẩm Lật lại nấu cháo rau và thịt nạc, hương vị thanh đạm, nhưng nghĩ đến Cố Dịch phải ăn món này buổi tối sẽ có tâm trạng không tốt, Thẩm Lật không khỏi nở nụ cười.

Khi Thẩm Lật mang theo túi lớn túi nhỏ đến phòng bệnh, anh thấy trong phòng có rất nhiều người đứng. Thẩm Lật đột nhiên cảm thấy đồ trong tay có chút nặng.

Anh gặp được Cố Giản – anh trai của Cố Dịch.

Hết chương 17