“Nhà chú Lý và dì Trường bên cạnh là hôn nhân thương mại, không có tình cảm. Họ ở bên ngoài cũng có tình nhân nhưng đến giờ chưa từng nghe nói có ai đem người bên ngoài về. Vị này có vẻ là khách không mời mà tới, chà chà… Anh chưa từng thấy ai dám tá t thẳng vào mặt dì Trương như này.”
Cố Dịch và Thẩm Lật đang nói chuyện, cả hai đều không để ý đến phía sau. Chú lái xe đột nhiên cười nói: “Ui, xe phía sau cũng theo vào rồi.”
Thẩm Lật quay đầu lại nhìn, thấy Mạc Lương Tuấn lái xe bám sát phía sau họ. Thanh chắn có cảm biến đang từ từ hạ xuống, phát hiện có xe tới nó nhanh chóng nâng lên.
Thẩm Lật hỏi: “Gã cứ như vậy vào được?”
Chú tài xế rất nhiệt tình, “Làm sao có thể? Khu này thu phí quản lý bất động sản cao cũng không phải vô ích, chờ một lát sẽ có xe bảo vệ đuổi theo ngay. Tất cả các con đường ở đây đều được giám sát.”
Thẩm Lật gật đầu, không nói chuyện.
Cố Dịch cười tủm tỉm, hào hứng hỏi: “Lát nữa chúng ta xuống xem trò vui nhé?”
Thẩm Lật lắc đầu, “Đừng để người lớn phải chờ.”
Lần đầu tiên đến gặp người lớn trong nhà mà làm như vậy e rằng không thích hợp.
Cố Dịch động viên vỗ vỗ tay Thẩm Lật, “Được rồi.”
Cố Dịch nói là nhà bên cạnh, nhưng thực tế mỗi ngôi nhà ở nơi này đều cách nhau một khoảng khá lớn.
Thẩm Lật cầm theo món quà đã chuẩn bị sẵn, đứng trước cửa lớn hít một hơi thật sâu, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta làm như này có phải hơi nhanh không?”
Cố Dịch cười đẩy anh về phía trước, “Nhanh đâu mà nhanh, quá chậm ý chứ.”
Người mở cửa chính là Cố Giản. Anh ta cố ý đẩy lịch trình lên một ngày, trở về sớm để xem em… dâu?
Cố Giản nở nụ cười dịu dàng theo thói quen. Nhưng khác với Thẩm Lật, nụ cười của anh ta là sự dịu dàng khôn khéo, nụ cười của Thẩm Lật là sự dịu dàng lạnh nhạt.
“Tiểu Thẩm đấy phải không, anh là Cố Giản, em cứ gọi ‘anh’ là được.”
Thấy Cố Giản giả bộ không quen biết, Thẩm Lật sững sờ một chút, sau đó làm theo lời Cố Giản, mỉm cười gọi anh.
Cha mẹ Cố nghe thấy tiếng nói chuyện cũng bước ra cửa đón người.
Thẩm Lật chào hỏi từng người.
Cha Cố đã lớn tuổi, dáng người hơi mập. Ông không cao như Cố Dịch, chỉ đứng ngang với Thẩm Lật. Khuôn mặt ông và Cố Dịch có sáu, bảy phần tương tự. Chỉ là mặt ông vuông hơn một chút, không hẹp gầy như mặt Cố Dịch. Khuôn mặt ông rất uy nghiêm, trong đôi mắt lộ vẻ khôn khéo cơ trí. Nghe Thẩm Lật chào hỏi, ông chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, nhìn qua không dễ ở chung lắm.
Mẹ Cố búi tóc sau gáy, mặc một bộ sườn xám, trên người bà đầy khí chất của người trí thức. Nếp nhăn trên khuôn mặt cũng không che giấu được phong thái của bà. Vẻ ngoài xuất sắc của Cố Dịch phần lớn thừa hưởng từ mẹ. Bà nở nụ cười hiền hậu, so với cha Cố thì nhiệt tình hơn chút. Bà kéo tay Thẩm Lật, ánh mắt đầy thiện ý quan sát Thẩm Lật vài lần. Ánh mắt kia rõ ràng dừng lại trên mái tóc dài của Thẩm Lật một chút, sau đó rất nhanh chóng rời đi. “Đứa trẻ ngoan, đi vào ngồi đi.”
Cố Dịch vội vàng nói: “Lật Tử mang quà đến cho mọi người. Đây là của Cố Giản, đây là của cha mẹ, mọi người nhanh mở ra xem đi.”
Mẹ Cố nhíu mày liếc Cố Dịch đầy trách móc, làm gì có chuyện mở quà ngay tại chỗ?
Thẩm Lật cười giải thích: “Lần trước được chú dì tặng bình hoa từ thời Càn Long, con không biết tặng lại quà gì. Sau khi nghe Cố Dịch nói chú dì rất thích thư pháp và hội họa, con đã tìm lại bức tranh hoa lan trong khe núi của ông nội. Không biết chú dì có thích hay không.”
Cha mẹ Cố nghe vậy thì sững sờ. Thẩm Lật nói chuyện bằng giọng điệu khiêm tốn, đáy mắt an tĩnh, xem ánh mắt của anh thì giống như bức vẽ hoa lan trong khe núi anh mang đến có giá trị không kém chiếc bình Cát Khánh Hữu Dư thời Càn Long chút nào. Điều này khiến hai người họ giật mình, phải biết chiếc bình cổ kia được đấu giá một trăm mười triệu. Đứa nhỏ Thẩm Lật này có ánh mắt sáng trong, đối nhân xử thế cũng có khí chất mà gia đình bình thường không nuôi ra được, nhìn qua hẳn không phải người kiêu ngạo ngu dốt. Ông nội của Thẩm Lật là nhân vật nào mà cậu ta có thể tự tin như vậy?
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong chốc lát, hai người họ sống mấy năm nay cũng coi như ngồi ở vị trí cao. Biểu cảm trên mặt sẽ không để lộ ra vẻ không thích hợp trước mặt thế hệ trẻ. Vì vậy họ thuận theo chiếc thang Thẩm Lật đưa, định mở tranh ra xem, họ thực sự cũng có chút tò mò.
Điều này cũng trách Cố Dịch. Khi hắn cung cấp thông tin của Thẩm Lật cho cha mẹ, vì quá cuồng vợ nên hắn chỉ nhăm nhăm nói về Thẩm Lật. Mọi chuyện khác đều qua loa. Do đó, lúc Thẩm Lật nói về bức họa của ông nội, họ hoàn toàn không biết đến tên tuổi của vị này.
Thẩm Lật nhìn biểu hiện của hai người thì biết họ vẫn chưa biết ông nội anh là ai. Tình cảnh không tránh được vẻ lúng túng. Dưới tình huống này mà anh còn lấy tranh của ông nội ra cảm giác có chút khoe khoang.
Thẩm Lật đỏ mặt vì xấu hổ. Anh thừa dịp mọi người đang bị bức tranh thu hút, lườm Cố Dịch một cái.
Cố Dịch sờ mũi, hắn chưa từng nói à? Hắn có nói không nhỉ? Không nhớ rõ nữa…
Cha mẹ Cố cận thẩn tháo cuộn tranh, từ từ mở ra, một bức tranh hoa lan trong khe núi đập vào mắt.
Toàn bộ bức tranh đều là màu mực, chỉ với vài nét bút, khung cảnh ước lệ sống động trên trang giấy, cảm giác chấn động như chú heo đất bị xóc.
Mẹ Cố am hiểu hơn cha Cố, bà chỉ lướt mắt nhìn đã có thể kết luận bức tranh này chắc chắn do chuyên gia vẽ. Nhìn kỹ phong cách thì có chút giống của tiên sinh Ký Vân.
Nhớ lại họ của tiên sinh Ký Vân, không phải là Thẩm à?
Để xác minh suy đoán, bà xem kỹ lại phần ký tên.
Quả nhiên!
Ánh mắt mẹ Cố lộ vẻ kinh ngạc, thật sự là tác phẩm của tiên sinh Ký Vân?
Những bức vẽ của ngài Ký Vân rất được săn đón, trên thế giới còn tồn tại rất ít. Nếu bức tranh này là hàng thật, e rằng giá trị không thể thấp hơn lọ hoa kia.
Hơn nữa, đứa nhỏ Thẩm Lật này còn nói tiên sinh Ký Vân là ông nội của cậu ta, vậy cậu thật sự là con cháu của tiên sinh, nhưng chuyện này ai biết được là thật hay giả?
Thời nay ai cũng sẵn sàng tìm cho mình một nhân vật quyền lực trong sử sách để nhận làm tổ tiên. Họ cảm thấy làm như vậy mình sẽ cao hơn người khác một cái đầu. Bà luôn chế nhạo hành vi này, ấn tượng trong lòng đối với Thẩm Lật cũng giảm đi một chút.
Dù sao cũng là người trẻ tuổi, có thể điều kiện gia đình cậu ta có chênh lệch lớn khiến bản thân không thoải mái. Từ đó cậu ta khó chịu tự thêm vào một vị thân thích có tên tuổi cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nước cờ này thực sự không ổn chút nào.
Nếu chuyện này là sự thật, nhà bọn họ cũng không thể chấp nhận cậu. Thật lòng mà nói, bà luôn cho rằng đến tổ tiên còn không theo kịp thì nói gì đến cha mẹ.
Nếu như cậu ta nói dối, sớm muộn gì lời nói dối cũng bị vạch trần, lúc đó nên làm thế nào?
Mẹ Cố là một người phụ nữ suy nghĩ tinh tế, bà không nhịn được nghĩ nhiều một chút. Nhưng bà làm nghề giáo nhiều năm, vẫn luôn đủ sự bao dung cho người trẻ tuổi.
Bà mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh, không có niềm vui sướng thỏa mãn như Cố Dịch tưởng tượng. Bà chỉ vỗ nhẹ vào cánh tay của cha Cố, ra hiệu cho ông cất bức tranh đi, mỉm cười nói với Thẩm Lật, “Chúng ta rất thích bức tranh này, đứa nhỏ này có lòng rồi.”
Cha Cố là đàn ông, góc nhìn không giống phụ nữ. Ngược lại ông thực sự thích bức tranh này nên gật đầu phụ họa.
Không khí trên bàn ăn tối có vẻ ấm áp, nhưng Cố Dịch có chút cáu kỉnh.
Thái độ của cha mẹ hắn với Thẩm Lật nhìn thì có vẻ hài lòng, nhưng Cố Dịch biết từ tận đáy lòng họ vẫn chưa chấp nhận anh. Tuy rằng ban đầu hắn chỉ hy vọng họ có thể đồng ý, nhưng sau đó lại hy vọng họ có thể thật lòng thích anh. Hắn muốn cho Thẩm Lật một tổ ấm trọn vẹn.
Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ như hắn tưởng tượng, hắn đã nghĩ quá đơn giản. Dù vậy Cố Dịch vẫn tin chỉ cần ở chung lâu, họ nhất định sẽ thích Thẩm Lật.
Trên bàn cơm, mẹ Cố hỏi Thẩm Lật một câu: “Cháu có kế hoạch định cư ở Bắc Kinh không?”
Thẩm Lật mất tự nhiên cười một tiếng, “Cháu còn chưa nghĩ tới.”
Hai vị phụ mẫu này làm sao không nhận ra ý trên mặt chữ, “tạm thời không có”.
Đứa con trai quý báu đi làm quanh năm suốt tháng rất ít thời gian, giờ còn phải dành thời gian đi thăm bạn trai ở nơi khác…
Đề tài lập tức được cho qua, nhưng hai câu nói ngắn ngủi này đã khiến bầu không khí tưởng như hòa hợp một lần nữa bị kéo giãn.
Buổi gặp mặt có vẻ không thành công như tưởng tượng.
Trong một lần Thẩm Lật vào nhà vệ sinh.
Sắc mặt Cố Dịch không quá tốt, hỏi: “Em ấy không tốt sao?”
Cha Cố liếc nhìn hắn, giọng nhàn nhạt, “Anh thích là được.”
Anh có thể buộc chúng tôi chấp nhận cậu ta, nhưng sao có thể buộc chúng tôi thích cậu ta?
Lần này đến cả Cố Giản, người luôn dung túng hắn, cũng không lên tiếng giải quyết mâu thuẫn, chỉ thở dài.
Bầu không khí cứng ngắc chưa từng thấy, mắt Cố Dịch đỏ bừng, chỉ hận không thể ném đũa rời đi.
Hắn cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, không nghĩ tới những điều không mong đợi vẫn ở đây chờ hắn.
Trên đường rời đi, Cố Dịch luôn tỏ ra rất bình tĩnh. Khuôn mặt Thẩm Lật không có bất kì biểu hiện gì, nhưng thỉnh thoảng anh lại ngẩn người.
Lúc về tới nhà Thẩm Lật, trời đã tối, cả hai đều có chút mệt mỏi.
Vào nhà, Thẩm Lật theo thói quen mò tìm công tắc điện. Bàn tay anh bị Cố Dịch nắm lấy, cả người được Cố Dịch ôm vào lòng.
Thẩm Lật sững người một lúc rồi tự nhiên ôm lại Cố Dịch.
Cố Dịch vùi đầu vào hõm vai anh, hít sâu mấy hơi, một lúc sau mới lên tiếng. Giọng của hắn khàn khàn run rẩy, “Anh xin lỗi.”
Cố Dịch hiếm khi nói ra lời này. Cách hắn xin lỗi rất vụng về, kỳ cục. Hắn sẽ ngốc nghếch bám lấy anh để lấy lòng, hoặc tỏ ra đáng thương yếu đuối, hiếm khi như bây giờ. Hắn buồn bã nằm nhoài trên vai anh, nghiêm túc nói câu “Anh xin lỗi.”
Đọc tại bunn.wordpress.com để ủng hộ editor bạn nhé!
Rõ ràng chính mình là người được nói lời xin lỗi nhưng anh lại đau lòng vì Cố Dịch, cảm giác này khiến anh đau khổ.
Thẩm Lật xoa xoa lưng Cố Dịch, vỗ vỗ: “Anh không làm gì sai.”
Giọng Cố Dịch khó nghe, “Anh quá nóng lòng.”
Hắn không nên vì ham muốn chiếm hữu của bản thân, vì sự an tâm của chính mình mà đưa Thẩm Lật đến gặp người nhà trước. Hắn không nên để Thẩm Lật phải đối mặt với mọi chuyện ngày hôm nay.
Thẩm Lật nhếch môi: “Thật ra bọn họ rất coi trọng buổi gặp mặt này. Cha mẹ anh, anh trai anh đều vội vàng sắp xếp công việc để ở nhà đợi. Họ đã chuẩn bị rất kĩ cho buổi gặp mặt em, còn để tâm chuẩn bị một bàn ăn. Họ không phải không coi trọng em. Hơn nữa, dù họ chưa đủ thích em nhưng ít nhất không bài xích em, đúng không? Có lẽ em chưa biểu hiện đủ để khiến cho họ hài lòng thôi.”
Cố Dịch phản bác: “Đó là do họ không hiểu em.”
Thẩm Lật gật đầu, “Đúng vậy, chẳng qua là họ không hiểu em. Việc anh thích đàn ông vốn đã khiến cho họ bài xích, cho nên dù anh có nói tốt như nào họ cũng sẽ không thích em. Có lẽ lúc anh nói họ sẽ có ấn tượng tốt về em, nhưng qua mấy ngày thì chắc chắc ký ức sẽ mơ hồ. Những điều họ nhớ về em chỉ là một người đồng tính, một người đồng tính đến công việc đàng hoàng cũng không có.”
Cố Dịch hít sâu một hơi, “Họ tặng cho em lọ hoa kia khiến anh nghĩ rằng họ thích em.”
Thẩm Lật nói: “Bởi vì ấn tượng về em trong lòng bọn họ không tốt lắm, nên tương tự, họ cũng sợ anh chịu ấm ức ở chỗ cha mẹ em. Có thể vì lý do này nên họ mới tặng lọ hoa kia. Tương tự họ cũng không khiến em phải ấm ức, chỉ là họ không đủ thích em. Nhưng họ thật sự yêu thương anh.”
Cố Dịch buông Thẩm Lật ra, nhìn ánh trăng đang xuyên qua cửa sổ kiểu Pháp rơi vào đôi mắt Thẩm Lật, “Lật Tử, anh muốn họ cũng thích em… Họ là một cặp cha mẹ tốt, họ sẽ đối xử tốt với em.”
Khóe mắt Thẩm Lật chua xót, suýt nữa rơi lệ, “Chỉ cần anh đối tốt với em như vậy là đủ.”
Cố Dịch thấp giọng nói: “Anh vẫn luôn cảm thấy không đủ. Em tốt như vậy, em xứng đáng có được những điều tốt nhất.”
Thẩm Lật phì cười: “Cho nên anh muốn huy động sức mạnh của cả nhà đối tốt với em?”
Cố Dịch gật đầu.
Thẩm Lật cười, chọc chọc mặt hắn, “Anh có phải là đồ ngốc không? Thực sự là ngốc một cách đáng yêu.”
Cố Dịch nắm lấy tay anh, nghiêm túc hôn lên mu bàn tay anh rồi thở dài: “Anh chỉ là quá yêu em.”